Cận Ngữ Ca dựa lưng trên ghế, cúi đầu nhìn xuống Kiều Hiểu Kiều đang thở hổn hển vùi đầu trên đùi cô. Kiều cảnh quan nhất thời kích động chạy quá nhanh, làm cho bây giờ thở hổn hển không ngừng.
Ngữ Ca cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không cười, luồn tay qua mái tóc quăn vuốt vuốt, từ từ chờ cô thở lại bình thường. Hiểu Kiều biết thời gian rất gấp, hít 1 hơi, vòng tay ôm cô, ngưỡng mặt lên cười như xuân về hoa nở.
"Nhớ tôi không?"
Cận Ngữ Ca lúc này mới nở nụ cười, ngẩng đầu lên, mím môi không nói.
"Tôi nhớ em." Kiều cảnh quan đem hai tay của cô đặt vào tay mình, rồi đặt lên miệng hôn. Sợ mất thời gian, ngồi thẳng dậy,
"Hôn một chút."
Ngữ Ca lui một chút, "Không phải ra máy bay?"
"Chỉ 1 chút thôi..."
Kiều cảnh quan không muốn lãng phí thời gian, nghiêng đầu kề sát trên đôi môi nhung nhớ đã lâu, cẩn thận ôn nhu duyện hôn. Cận Ngữ Ca cũng không có phản kháng, híp mắt hưởng thụ sự dịu dàng khó có được. Xung quanh tiếng động cơ ầm ĩ bị ngăn cách ở ngoài xe, bên trong không gian nho nhỏ tràn đầy tình ý.
Từ từ, Kiều Hiểu Kiều hôn môi đơn giản là chưa đủ, tay không an phận dần dần di chuyển lên, ôm lấy một đoàn mềm mại,
"Um..."
Không ngoài dự liệu nghe được một tiếng rên khẽ vừa lòng tràn ra nơi cổ họng Ngữ Ca, cô lại bắt đầu cởi nút quần áo. Trong không gian nhỏ hẹp, không khí bắt đầu trở nên khô nóng khó nhịn. Tiếng động cơ xe vang lên rất nhỏ, máy điều hòa nhè nhẹ thổi hơi, làm mặt hai người đều hồng đến đỏ bừng. Hít thở nặng nề, hỗn loạn, không phân biệt là của ai, âm thanh làm động lòng người, nghe ra được cảm xúc hàm chứa bên trong. Cách xa người yêu đã lâu, vì nhớ nhung mà xúc động mãnh liệt, dứt bỏ rụt rè cùng đoan trang trong ngày thường, thẳng thắn phát tán bản năng dục vọng.
Nút áo khoác và áo sơmi của Ngữ Ca đã mở rộng hoàn toàn, nội y cũng cởi bỏ, thở dài một hơi, lộ ra một bộ ngực lớn, trắng nõn như tuyết cùng nụ hoa thẳng đứng trêu chọc. Kiều Hiểu Kiều từ cổ thon dài, xương quai xanh hấp dẫn một đường hôn xuống, vùi đầu vào,p thay phiên ngậm lấy hai bên nụ hoa tinh tế liếm duyện. Ngữ Ca cau mày thật chặt, ngón tay nắm chặt tóc Hiểu Kiều đến trắng bệch, muốn nâng người ép sát càng nhanh.
Chúng ta tích đội ngũ hướng thái dương ~~
Cước đạp tổ quốc tích đại địa ~~
Tiếng nhạc vang lên, làm 2 kẻ đang đắm chìm giật nảy mình, Cận Ngữ Ca bị tiếng chuông đột nhiên quấy rầy làm giựt mình tỉnh lại, nâng mặt Hiểu Kiều, đẩy người trong lòng ngực ra,
"Điện thoại..."
Kiều Hiểu Kiều tham luyến hương vị mất hồn, mồm miệng hàm hồ than thở,
"Đừng để ý tới nó..." Nói xong lại muốn tiếp tục chuyện của mình.
Các đồng chí chỉnh Tề bộ phạt lao tới tổ quốc chiến trường ~~
Các đồng chí chỉnh Tề bộ phạt lao tới tổ quốc biên cương ~~
Di động không thuận theo không buông tha, ngoan cố vang lên. Cận Ngữ Ca biết di động của Kiều Hiểu Kiều, hơn phân nửa là có việc,đẩy đẩy cô ra, ý bảo cô nghe điện thoại.
Kiều cảnh quan không thể không tạm rời khỏi hương thơm ôn nhu, bực bội bắt điện thoại, nghe thấy tiếng Vệ Kiến Đông,
"Đội trưởng! Cô rơi vô bẫy nào rồì? Radio thúc giục hai lần a ~ "
"Nói với hắn chờ một lát!!"
"... Đội trưởng... Cô đang giỡn sao?!"
"Được rồi lập tức lập tức đến!"
Cúp điện thoại, Hiểu Kiều vẻ mặt không kiên nhẫn. Quay đầu lại, Cận Ngữ Ca sắc mặt mặc dù còn ửng đỏ, biểu hiện cũng đã khôi phục như thường, đang cài lại nút quần áo.
Hiểu Kiều nắm tay cô, "Um..."
"Được rồi, đi nhanh đi, không trễ giờ."
"Nhưng mà —— "
"Không phải nói rất nhanh trở về sao? Ngoan, nghe lời."
Cận Ngữ Ca đưa tay tỉ mỉ vân vê tóc rối của cô, làm dịu lòng cô. Kiều cảnh quan hoàn toàn không tình nguyện nhưng cũng không có cách nào khác, lắc lắc gương mặt thảm hại, giọng nói thểu não, "Vậy chờ tôi trở về a!"
Nói xong mở cửa xe, chậm rãi mỗi bước đi, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến không dứt, vẫn là không đi không được.
Tiểu Quan thấy Kiều Hiểu Kiều rời đi, mới từ phía sau lên. Ngồi vào trong xe, đã cảm thấy tổng giám đốc quá khác so với lúc vừa xuống máy bay. Cảm giác mệt mỏi khi nãy dường như biến mất, trạng thái yếu ớt cũng không còn, sóng mắt như nước, thần thái cũng dịu dàng hơn, giống như bị một loại hào quang bao phủ, có một loại hương vị nói không nên lời.
Cận Ngữ Ca thần thái như thường, im lặng căn dặn,
"Về công ty trước, kêu giám đốc các ngành họp."
Lúc Cận Ngữ Ca tới phòng họp của tòa nhà Cận thị, bên trong mọi người đã vào đông đủ, yên tĩnh chờ cô đã đến. Có một người lãnh đạo làm việc liều mạng như vậy, nhân viên không dám không giữ vững tinh thâ. Vài vị nguyên lão đối với Cận Ngữ Ca còn có chút bất mãn, nhưng từ khi Cận Ngữ Ca ngồi vị trí tổng giám đốc đến nay, bọn họ không tìm thấy nhược điểm nào.
Cơ cấu tuổi của thành phần cấp cao ở Cận thị tương đối hợp lý, trung niên chiếm đa số, hoa giáp đã là số ít, cỡ tuổi Cận Ngữ Ca cũng chỉ có Khương Quỳ. Rất nhiều người đều đang chờ xem, người sẽ được Cận Ngữ Ca chọn làm vị hôn phu. Nếu Khương Quỳ có thể trở thành rể hiền của Cận gia, như vậy tương lai không cần nghi ngờ sẽ thuộc về vợ chồng họ, nếu là người khác, Khương thiếu gia địa vị ở Cận thị rất khó nói.
Khương Quỳ thật ra không biểu hiện rõ ý đồ của mình, hắn tiếp cận Cận Ngữ Ca cũng đặc biệt có chừng mực. Mà cuộc sống cá nhân của Cận Ngữ Ca cũng không có tỳ vết, có thể nói cẩn thận, ai cũng không biết cuộc sống riêng của cô, cuối cùng là như thế nào, ra làm sao.
Bộ phận thấp hơn ở công ty, một số ít người lắm mồm bát quái lén nghị luận, nói Cận Ngữ Ca không lấy theo ý gia đình, một ý kiến khác thì lại cho rằng cô sẽ nhận gia tộc cùng đẳng cấp làm đám hỏi, nói không chừng ngày nào đó bất ngờ tung tin đính hôn. Căn cứ vào thái độ thường ngày của Cận Ngữ Ca, tuyệt đối có thể vì lợi ích công ty hy sinh hạnh phúc cá nhân. Sôi nổi hỗn loạn khó bề phân biệt, 1 ít tin đồn đến tai Cận Ngữ Ca, cô cũng không có phản ứng gì.
Hội nghị giằng co ước chừng kkhoảng ba tiếng, mấy ngày liền bôn ba Cận Ngữ Ca mệt mỏi đáng kế, sau đó phải đến công ty giải quyết vấn đề mới có thể nghỉ ngơi. Sau đó trở lại văn phòng, Tiểu Quan mang cafe tới, cô chỉ nghỉ ngơi 1 chút, liền ngồi vào bàn làm việc, mở mail, xử lý những chuyện còn dở dang.
1 lá mail đến từ người xa lạ, đập vào mắt cô.
Tiểu Quan đem mấy tài liệu quan trọng cần ký vào, chuẩn bị cầm vào cho Cận Ngữ Ca. Vừa tới cửa, cánh cửa văn phòng của tổng giám đốc đột nhiên mở ra từ bên trong, Cận Ngữ Ca sắc mặt trắng bệch vọt ra.
"Cận tổng —— "
Tiểu Quan không biết chuyện gì xảy ra, thật cẩn thận mở miệng hỏi. Cận Ngữ Ca nhìn cô, "Tôi có chút việc, cô bận việc của cô, không cần đi theo."
Nói xong bước nhanh tới thang máy, rất nhanh liền rời khỏi tòa nhà Cận thị.
Dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, Cận Ngữ Ca chạy một đường vào thang máy, mở cửa nhà, vọt vào phòng ngủ. Sau đó đứng trước giường, thở dốc dồn dập.
Mắt cô tìm kiếm ở 1 vị trí cụ thể, cũng không phát hiện gì, nhưng có cảm giác khác thường, nhất thời lại nghĩ không ra. Miễn cưỡng khắc chế cảm giác bối rối luống cuống, trấn tĩnh bản thân, nghĩ đến tình huống hiện tại. 1 thứ từ từ không thể nào từ từ hơn xuất hiện trong đầu của cô, ánh mắt cũng bắt đầu run sợ, một cỗ khí lạnh dọc theo sống lưng trỗi dậy, chưa bao giờ nỗi sợ hãi trong lòng lại lan tràn như lúc này.
"giám đốc Khương, Cận tổng muốn ông đến văn phòng cô ấy."
Giọng thư ký vang lên trong điện thoại, Khương Quỳ đang chờ đợi cuộc gọi này, miệng không ngừng tươi cười, chăm chút lại đầu tóc có tí loạn, tay đút túi quần, mỉm cười, thong dong gõ cửa văn phòng Cận Ngữ Ca.
Cận Ngữ Ca ngồi trên ghế, từ khi Khương Quỳ vào cửa, mắt vẫn chăm chú theo dõi hắn. Khương Quỳ dường như không quan tâm đến, vẫn như thường ngày ấm áp tươi cười,
"Ngữ Ca."
Sau đó, tự ngồi xuống ghế sofa, dường như không có việc gì mở miệng,
"Đi công tác mệt sao?"
Cận Ngữ Ca sắc mặt lạnh đến mức có thể tạo thành 1 tầng sương, cắn chặt hàm răng, không rên một tiếng.
"Kêu tôi lại đây, có chuyện gì?" Khương Quỳ không có chút hành đông gì, thái độ không nóng không lạnh như trước.
"Chuyện gì chính anh không biết sao?"
"Tôi? Tôi như thế nào biết?" Nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội.
"Bốp!" một tiếng, cây viết trong tay Ngữ Ca vỗ mạnh trên mặt bàn. Khương Quỳ giật mình, mỉm cười mặt lạnh lùng, 1 tia tàn nhẫn từ từ lộ lên trong ánh.
"Cô —— đã thấy?"
"Anh muốn làm gì?!" Cận Ngữ Ca có cực nhỏ kích động, thật sự là chuyện trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Khương Quỳ lại không thèm nhắc lại, quay chân, bình tĩnh cùng Cận Ngữ Ca đối diện. Cận Ngữ Ca chinh chiến qua bao phong ba bão táp, trong ánh mắt nhìn ra hơi thở nham hiểm, không thể không áp chế lửa giận, bắt buộc chính mình ổn định cảm xúc, chờ đối phương phản ứng. Khương Quỳ như là đang lo lắng, hoặc như là đang đợi con mồi chính mình lộ ra nhược điểm, một chút cũng không nóng lòng ra tay.
"Ngữ Ca, " hắn tựa hồ khôi phục lại bộ dáng, giọng nói mềm nhẹ, "Chúng ta coi như là thanh mai trúc mã, tôi không muốn biến thành kẻ thù."
Cận Ngữ Ca không nói lời nào, chờ hắn nói tiếp.
"Tôi chỉ là muốn lấy lại những gì thuộc về Khương gia." Khương Quỳ nói xong, đứng lên, nhìn xung quanh một chút bốn phía, đi đến trước bàn Cận Ngữ Ca, song đặt 2 bàn tay lên cạnh bàn, " đế quốc Cận thị ngày nay, 3 đời Khương gia chúng tôi bán mạng vì nó, Ngữ Ca, không báo đáp chúng tôi tốt một chút sao, cô có cảm thấy đúng với người chết lẫn người sống không?"
Cận Ngữ Ca giương mắt nhìn hắn, "Anh muốn đoạt được cái gì?"
"Tiền tài? Danh dự? Địa vị?" Khương Quỳ dùng lời lẽ nghi vấn nói ra những từ này, làm cho Cận Ngữ Ca càng đoán được tâm tư của hắn.
"Toàn bộ." 1 Từ cuối cùng, Khương Quỳ khẩu khí lạnh xuống, mắt nhìn Cận Ngữ Ca cũng không hiền lành, "Còn nữa, thiên luân. Đối với chúng ta mà nói, mãi mãi không đủ. Cho nên, tôi yêu cầu mỗi một điều, đều là những gì Cận thị đương nhiên phải bồi thường cho tôi."
"Có thể cụ thể một ít không?"
"Tôi muốn trở thành người chủ của Cận thị."
Cận Ngữ Ca đồng tử co rút lại, ánh mắt giận dữ bắn về phía Khương Quỳ. Khương Quỳ có một chút khiếp đảm, cũng chỉ là chợt lóe lên.
**** lời Editor: bắt đầu ngược lòng dân.. ^0^