Bàn Long

Chương 63: Tàn khốc (Thượng)

Bên một nguồn nước trong vùng Ma Thú sơn mạch, Lâm Lôi đang tiến hành xử lý miệng vết thương, hấp thu Địa hệ nguyên tố để chữa trị chữa trị, mẹ đất luôn là người có tấm lòng nhân từ, thương yêu và vô tư nhất. Đặt chân trên đất mẹ, cảm thụ được đất mẹ để rồi dần dần cải thiện thân thể, một thứ cảm giác bình yên trong khoảnh khắc lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong tâm hồn Lâm Lôi.
Túi đựng đồ của Lâm Lôi hiện tại đã được hoán đổi. Túi đựng đồ cũ của hắn bất luận là từ chất liệu da cho đến cách bố trí vĩnh viễn không thể so sánh với túi của hắc y sát thủ được. Túi của hắc y sát thủ bên trong được phân ngăn rõ ràng cùng với các nút khoá. Chỉ cần thắt chặt nút lại, tất cả đồ vật bên trong có thể được cố định chắc chắn, khi đeo trên thân người thì các động tác đều sẽ không bị ảnh hưởng chút nào. Hơn nữa hắc sắc đoản nhận của gã sát thủ cũng rất sắc bén, sử dụng khá là thuận tay.
"Hây!"
Lâm Lôi thân hình linh động, di chuyển trong sơn lâm không một tiếng động. Bình thường nhất cấp ma thú, nhị cấp ma thú hắn đều không thèm để ý, chỉ quan tâm đến tam cấp tứ cấp ma thú, thậm chí nếu có gặp phải ngũ cấp ma thú thì Lâm Lôi cũng dám xông ra chặn đánh.
Theo bước chân ngày một tiến sâu vào Ma Thú sơn mạch, Lâm Lôi lần lượt trải qua các cuộc chiến đấu đầy máu tanh và tàn khốc, trải qua mấy lần bị tiềm phục ám sát. Trải qua vô vàn các chận chiến, số lượng vết thương trên người Lâm Lôi cũng ngày một nhiều, đồng thời trái tim hắn cũng dần trở nên sắt đá.
Kinh qua các cuộc chiến sinh tử, tâm tính Lâm Lôi càng trở nên cứng cỏi hơn bao nhiêu thì thủ đoạn cũng ngày càng trở nên tàn nhẫn hơn bấy nhiêu.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, mới đó mà Lâm Lôi đã ở đây được một tháng.
Một tháng sau, ở bên cạnh một cây đại thụ gần một thác nước trong vùng Ma Thú sơn mạch.
Bên má trái vẫn còn in dấu một vết thương nhàn nhạt, Lâm Lôi đang uốn mình giống như một con báo nằm tiềm phục trên cây.
Lúc này, giữa một khóm lá cây rậm rạp, Lâm Lôi cẩn thận nhìn xuống phía dưới. Cách cây đại thụ khoảng chừng mười thước có một dòng suối nhỏ, tại đó đang có một con Huyết chiến trư to lớn, trên đầu lừng lững một chiếc sừng đỏ như máu, toàn thân Huyết chiến trư cơ thịt nổi lên cuồn cuộn chẳng khác biệt là mấy so với một rễ cây cổ thụ.
Đó là Huyết chiến trư, ngũ cấp ma thú thuộc tính Hoả.
"Da của con Huyết chiến trư này có lực phòng ngự thực sự rất cao, Địa đột thương e rằng khó có thể xuyên phá được lớp da này."
Lâm Lôi trong lòng vừa động, liền lập tức đưa ra quyết định. Lúc này môi mấp máy không hề phát ra tiếng động, thầm niệm ma pháp chú ngữ, dần dần bên cạnh Lâm Lôi, Phong hệ ma pháp bắt đầu hội tụ lại, rồi sau đó hình thành một cây thanh sắc tiêu thương trong suốt xuất hiện trước người Lâm Lôi, Phong hệ khí lưu bùng phát quanh đỉnh mũi thương.
Phong hệ ngũ cấp ma pháp - "Phong Chi Hào Bao" (Ngọn gió rít gào).
"Vút!"
Một âm thanh chói tai sắc bén vang lên, chân không tiêu thương rạch không hướng xuống dưới lao đi với tốc độ kinh khủng. Lâm Lôi toàn thân cũng đồng thời rời khỏi cây đại thụ phóng theo tiêu thương trong suốt hướng thẳng xuống phía dưới.
Đang mải uống nước, chợt nghe thấy âm thanh chói tai vang lên, Huyết chiến trư không khỏi ngoái đầu quay lại nhìn, nhưng bởi tốc độ của mũi thương là quá nhanh, trong phút chốc đã chỉ còn cách Huyết chiến trư có vài trượng. Tốc độ quá nhanh đã làm xung quanh thân thương hình thành nên một luồng khí lưu động.
""Hống ~"" Huyết chiến trư phẫn nộ gầm nhẹ, cái sừng màu đỏ máu trên mũi đột nhiên hướng về phía Lâm Lôi húc tới.
"Ầm!"
"Phong Chi Hào Bao" hình thành một "Chân Không Tiêu Thương" hung bạo tập kích vào đầu của Huyết chiến trư, chân không tiêu thương lúc này ầm ầm toả ra. Bị Phong hệ ngũ cấp ma pháp công kích như thế, tứ chi Huyết chiến trư cũng không kìm được mà quỵ xuống, chỗ đỉnh đầu bị đánh xuất hiện một vết máu.
"Phốc xích!"
Ngay cả Huyết chiến trư cũng không thể phản ứng kịp, ngay sau khi nó bị tập kích bởi "Phong Chi Hào Bao", Lâm Lôi tay cầm đoản nhận sắc bén hung hăng đâm mạnh vào trán của Huyết chiến trư, lưỡi hắc sắc đoản nhận đi thẳng vào trong não, ngay khi vừa đâm trúng, Lâm Lôi lập tức bật người lui nhanh về phía sau.
""Hống ~""
Huyết chiến trư bị đâm vào chỗ hiểm điên cuồng rống lên giận dữ. Toàn thân bùng lên ngọn lửa, đồng thời lao về phía trước chạy loạn cả lên, khí thế khủng bố khiến người ta nhìn mà phát sợ. Có điều chạy được hơn mười thước, nó đã vô lực ngã lăn ra đất, tứ chi co giật hai ba cái rồi bất động, ngọn lửa bao quanh thân cũng dần tiêu tán hết.
"Trong các loại ngũ cấp ma thú, Huyết chiến trư và Huyết chiến ngưu là loại có trí tuệ thấp nhất a." Lâm Lôi đi tới trước thi thể của Huyết chiến trư, rút đoản nhận ra, tiện tay lấy luôn viên ngũ cấp ma tinh hạch thuộc tính Hoả.
Hồi tưởng lại một tháng sinh sống trong Ma Thú sơn mạch, Lâm Lôi trong lòng cũng không khỏi phải thừa nhận, cho dù hiện tại vẫn là ngũ cấp song hệ ma pháp sư như trước, vẫn là tứ cấp chiến sĩ như trước, song hiện tại lực chiến đấu so với thời kỳ mới vào Ma Thú sơn mạch có thể nói là đã mạnh hơn nhiều.
Trải qua biết bao kinh nghiệm sinh tử, vô số những vết thương trên thân thể chính là đại biểu cho sự tàn khốc trong suốt một tháng nay.
Đặc biệt nhất chính là:
Trên bụng của hắn có một miệng vết thương vô cùng khủng khiếp, đó là lần Lâm Lôi thực sự đã đặt một chân vào Quỷ Môn quan, cuối cùng lại chính là tiểu Ảnh thử cứu cái mạng hắn quay trở về.
Mà miệng vết thương này không phải do ma thú để lại, mà là của một cô gái vô cùng đáng yêu.
"Lúc trước ta thực sự tin tưởng nàng ta, ta còn tin rằng tất cả các bằng hữu của nàng bị giết, chỉ còn mỗi mình nàng bị thương sống sót lại mà thôi." Lâm Lôi hồi tưởng lại sự việc phát sinh hai tuần trước mà cảm giác vẫn còn sợ hãi, cô nàng kia thực sự trông rất thiện lương và thơ ngây.
Lúc Lâm Lôi mới phát hiện ra nàng ta, đã có ba nam nhân và và một nữ nhân khác đã chết, chỉ còn mình nàng ta ở đó vô cùng hoảng sợ.
Lâm Lôi đã mất đi tự chủ mà an ủi nàng ta, giúp đỡ, chiếu cố cho nàng ta. Lúc đó, cô nàng tựa hồ đã phải chịu sự đả kích quá lớn, cực kỳ hoảng loạn. Mỗi tối đều muốn Lâm Lôi ôm nàng, chỉ như vậy nàng mới có thể yên tâm mà ngủ được. Hàng ngày thấy cô gái này ngủ trong yên bình, lòng Lâm Lôi cũng cảm thấy có một chút gì đó vui sướng. Cuộc sống trôi đi được ba ngày như thế. Vào ngày thứ ba, nàng vẫn như cũ nằm yên tĩnh ngủ trong lòng Lâm Lôi.
Nhưng thực đột ngột cô nàng này lại dùng một thanh chuỷ thủ đâm thẳng vào bụng Lâm Lôi một cách không thương tiếc.
Ngay tức thì sau đó, thân hình giận dữ của Ảnh thử Bối Bối xuất hiện biến to một cách quỷ dị, bất ngờ há miệng nhằm cả đầu cô nàng mà cắn một nhát đứt gọn, giết chết cô ta tại chỗ. Rồi sau đó Bối Bối khôi phục trở lại hình dáng cũ.
Vết thương trên bụng Lâm Lôi máu đổ không ngừng, tiểu Ảnh thử Bối Bối cuối cùng phải dùng tới Hắc Ám hệ ma pháp mới phong trụ được miệng vết thương.
"Lúc trước ta nghe Đức Lâm gia gia nói, kinh nghiệm của ta quá ít." Lâm Lôi nhớ lại mà than thầm, lần đó ông ta đã cảnh cáo hắn vài lần, nhưng vì thấy Lâm Lôi quá cố chấp mà chiếu cố cho cô gái có vẻ đáng thương kia nên Đức Lâm Kha Ốc Đặc cuối cùng cũng không còn biện pháp gì, chỉ cố yêu cầu Lâm Lôi có cứu người thì cứu nhưng tuyệt đối ngàn vạn lần cũng không được để cho cô gái kia tiếp xúc quá gần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhưng mà lúc ấy cô gái kia lại đang cực kỳ hoảng sợ, nếu không ôm được hắn thì không thể bình yên ngủ được, cuối cùng Lâm Lôi cũng đành phải ôm nàng ta an ủi thì nàng ta mới chịu ngủ yên.
"Thực không thể tưởng tượng được năng lực diễn xuất của nàng ta lại cao như vậy, ta đối xử với nàng như vậy, nàng nỡ lòng nào tuyệt tình với ta như thế." Trong lòng Lâm Lôi thầm than một tiếng, mỗi lần nghĩ đến cảnh cô gái kia đâm vào bụng mình, ánh mắt tàn nhẫn của cô ta khiến hắn cảm giác lạnh cả người.
Vì lý do gì mà cô gái này lại có thể vô tình đến vậy?
Chẳng lẽ trong suốt ba ngày ta chiếu cố cho nàng ta, không có chút gì làm nàng ta cảm động hay sao?
"May mắn là có Đức Lâm gia gia liên tục nhắc nhở, nên ta không cho nàng ta biết thực lực thực sự của Bối Bối." Lâm Lôi không khỏi phải thừa nhận, cái mạng nhỏ nhoi của hắn chính là do Đức Lâm gia gia và tiểu Ảnh thử cứu được.
"Lâm Lôi, nghĩ gì vậy? Lại nhớ đến cô nàng kia nữa à?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc vừa thấy biểu tình xuất hiện trên mặt của Lâm Lôi, một nhát chuỷ thủ của cô nàng kia đã làm thương tổn đến hắn rất lớn, không chỉ là vết thương trên thân thể, mà cả vết tương trong tâm hồn. Kể từ ngày đó, Lâm Lôi sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác nữa.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc mới lần đầu nhìn thấy cô gái kia thì đã biết ngay là có vấn đề, đã dám vào trong Ma Thú sơn mạch, làm quái gì có chuyện lại quá sợ hãi khi nhìn thấy người chết như vậy?
Đáng tiếc, Lâm Lôi đã bị màn "Biểu Diễn" của cô nàng chinh phục, đã cảm thấy cô nàng thực đáng thương.
"Lâm Lôi, diễn xuất của cô nàng này vẫn chưa là gì, năm xưa khi ta còn ở Phổ Ngang đế quốc đã từng chứng kiến qua không biết bao nhiêu gián điệp của các quốc gia khác. Đám gián điệp này có thể nguỵ trang đến hơn cả mười năm mà không một ai có thể phát hiện. Bản lĩnh diễn xuất còn vượt xa so với nhừng gì mà ngươi có thể tưởng tượng ra được." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói, "Nhớ cho kỹ, đừng bao giờ tỏ ra quá dễ dãi đối với người xa lạ."
Lâm Lôi thong thả gật đầu.
""Chi chi, chi chi ~"" Tiểu Ảnh thử "Bối Bối" bên cạnh Lâm Lôi kêu lên.
Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn lại.
Tiểu Ảnh thử Bối Bối lúc này đã phóng tới, nhảy lên đứng trên thi thể của Huyết chiến trư.
"Lão đại, chừng nào thì huynh mới vào khu vực trung tâm của Ma Thú sơn mạch đây a?" Bối Bối có chút bất mãn dùng linh hồn truyền âm kêu gào, "Tại mấy địa phương này, mạnh nhất cũng chỉ gặp lục cấp ma thú, không có tí khiêu chiến nào hết a. Ta muốn khiêu chiến với thất cấp ma thú. Lão đại, ta muốn khiêu chiến với thất cấp ma thú!"
Lâm Lôi nhìn thoáng qua tiểu Ảnh thử: "Giỏi a, đừng có mà kiêu ngạo, còn nói lục cấp ma thú không có tính khiêu chiến, lần trước gặp Thanh phong điêu thủ lĩnh, ngươi có làm được gì đâu?"
"Không trách ta được a." Bối Bối dùng móng vuốt gãi gãi mũi, giọng hầm hừ nói: "Lão đại huynh đã xem thấy đó, cái tên Thanh phong điêu đầu đàn chẳng qua cứ ở trên không trung không chịu xuống, dùng Ma pháp lực tựa như phong nhận điên cuồng đánh ra, ta chẳng lẽ cứ để mặc nó công kích à!"
Lâm Lôi cười cười.
Thực lực của tiểu Ảnh thử Bối Bối, trải qua nhiều lần chiến đấu Lâm Lôi nhất định nhận thức được, luận về tốc độ thì tiểu nó đạt tới tốc độ cực kỳ kinh khủng, chỉ vì thân hình hạn chế nên công kích cũng chỉ dựa vào móng vuốt và miệng. Đối phó với lục cấp ma thú có thể nắm chắc, chỉ sợ đối đầu với thất cấp ma thú e rằng sẽ gặp khó khăn.
Bất giác lúc này Lâm Lôi khẽ nhíu mày, cảnh giác quay đầu nhìn lại về phía xa, mơ hồ trông thấy một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.