Lâm Lôi lấy ra một trường bào từ không gian giới chỉ, khôi phục lại hình thái loài người rồi mặc vào, cười nhẹ nói:
"Bối Bối, Hắc Lỗ, chúng ta trở về." Đồng thời, Lâm Lôi nhìn về phía Hắc Đức Sâm. Bàn thạch Kiếm thánh Hắc Đức Sâm lúc này cũng đang nhìn hắn.
Hắc Đức Sâm, Lâm Lôi sắc mặt đều tái nhợt, trận đại chiến này, hai người đều bị thương không nhẹ, hơn nữa đều là nội thương.
Hai đại tuyệt thế cao thủ, gật đầu nhẹ với nhau, lập tức Hắc Đức Sâm cũng không chào hỏi những người khác, trực tiếp lăng không, hướng phương đông bay đi, biến thành một điểm đen mơ hồ, biến mất tại chân trời.
Lâm Lôi đi về phía trước, hai đại Thánh vực ma thú là Bối Bối và Hắc Lỗ cũng đi theo sau.
Nhìn theo một người hai ma thú này, Kiều An bệ hạ, Khải Ni Ân, Lan Khoa cùng đám người đều cảm thấy áp lực. Vô luận là Lâm Lôi, hay hai Thánh vực ma thú đó đều có thực lực dọa người đến đáng sợ.
"Lâm Lôi đại sư!" Kiều An bệ hạ là người đầu tiên đi đến, chào hỏi nhiệt tình.
Lâm Lôi gật đầu nhẹ, sắc mặt vẫn nhợt nhạt như trước:
"Kiều An bệ hạ, trận đánh này, trong lòng ta đã có lĩnh ngộ, nên phải về tu luyện trước."Kiều An bệ hạ ngẩn ra, song cũng liền nói:
"Đúng, đúng, việc tu luyện của Lâm Lôi đại sư là quan trọng nhất."Lâm Lôi cười đáp lễ, sau đó hướng về phía nhân mã của mình. Đám người Ốc Đốn, Địch Lỵ Á đều lên đón, Ốc Đốn trực tiếp ôm chặt Lâm Lôi.
"Ca!" Mắt của Ốc Đốn cũng đỏ lên, nhưng lại cười ha ha.
"Đi thôi, chúng ta về." Lâm Lôi nói, chỉ thấy Địch Lỵ Á bên cạnh lúc này trên đôi long mi xinh đẹp còn đọng lại cả nước mắt. Vừa mới thấy Lâm Lôi gặp nguy hiểm, Địch Lỵ Á lo lắng tới phát khóc.
Lâm Lôi trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Cùng đi đi." Lâm Lôi cười nhìn Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á cũng nhìn Lâm Lôi, gật đầu nhẹ.
Đám nhân mã của Lâm Lôi, trực tiếp hướng phía trước rời đi. Chung quanh vô số người quan chiến đều tự giác tránh ra tạo thành một con đường, cơ hồ ánh mắt mọi người nhìn về Lâm Lôi đều tràn ngập sùng bái, một thanh niên mới hai mươi bảy tuổi, lại có thể cùng với người được xưng là Thánh vực đệ nhất cao thủ Hắc Đức Sâm đánh tới như vậy, hơn nữa hắn còn có hai Thánh vực ma thú, một con ma thú trong đó, sự cường đại còn áp chế cả Hắc Đức Sâm.
"Đại ca ..." Bố Lỗ Mặc nhìn đại ca mình Áo Lợi Duy Á.
Áo Lợi Duy Á được cho là thiên tài, nhưng trận chiến ba tháng trước, hắn đã thua Bàn thạch Kiếm thánh Hắc Đức Sâm. Hắn thua, không ai trách được hắn, dù sao đối thủ chính là Hắc Đức Sâm, người mà cả Ngọc Lan đại lục đều vẫn cho rằng lão là thiên tài đứng đầu.
Nhưng mà ...
Lâm Lôi tuổi còn nhỏ hơn hắn, hơn nữa nhỏ hơn nhiều!
Nhưng trận đấu của Lâm Lôi và Hắc Đức Sâm, lại rõ ràng không giống như hắn. Ngay cả Hắc Đức Sâm cũng nói ... Nếu không phải đấu khí của Lâm Lôi không đủ, hắn cũng không thắng được Lâm Lôi.
Thắng nhờ đấu khí nhiều hơn?
Trong mắt của cao thủ, việc này căn bản không xem là thắng, bởi vì lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc mới khó, còn tu luyện đấu khí thì dễ, chỉ cần có đủ thời gian, đấu khí nhất định được đề cao.
"Nhị đệ, ta muốn tới Bắc cực băng nguyên để khổ tu ... Ngươi phải biết tự lo cho bản thân." Áo Lợi Duy Á nhẹ nhàng nói với đệ đệ của mình.
"Ca!" Bố Lỗ Mặc trừng mắt giật mình.
Hắn cũng đã nghe ca ca hắn nói qua Bắc cực băng nguyên là địa phương nào, chính là nơi của vị diện giam thủ giả, hơn nữa cũng có một ít Thánh vực cao thủ tiềm phục khổ tu ở nơi đó.
Áo Lợi Duy Á quay lại nhìn đệ đệ của mình:
"Nhị đệ, nhớ kỹ, ngươi là đệ đệ của Áo Lợi Duy Á ta. Đừng làm ta thất vọng.""Ân." Bố Lỗ Mặc trịnh trọng gật đầu.
Áo Lợi Duy Á mỉm cười, lập tức bay lên không. Trực tiếp hướng về chân trời phía bắc bay đi. Ở đường chân trời, trường bào liệp liệp tung bay, Áo Lợi Duy Á lưng đeo hai trường kiếm bắt đầu chuyến lữ hành ở Bắc cực băng nguyên.
"Hắc Đức Sâm, Lâm Lôi ... Chờ ta trở về, nhất định sẽ đánh bại các ngươi!"Áo Lợi Duy Á nhìn vế phương bắc, hiện lên một sự kiên định trước đó chưa từng có.
oOo
Mấy trăm vạn người dưới sự điều động của thành vệ quân, trật tự hướng bốn phương tám hướng phân tán. Cho dù rời đi, mọi người đến xem cuộc chiến này cũng hưng phấn không thôi, tụ năm chụm ba đàm luận về trận đại chiến vừa rồi.
Một kiếm phách sơn, một kiếm xuyên sơn.
Một ngọn núi cao ngàn thước, phương viên chừng vài dặm, cũng biến thành đá vụn.
Cuối cùng đột nhiên còn xuất hiện hai ma thú.
oOo
Tất cả tất cả việc này đều làm cho những quan chiến giả này hưng phấn không thôi. Trải qua trận đánh này, vô số người đều sùng bái Lâm Lôi. Mới có hai mươi bảy tuổi mà có thể đánh với Hắc Đức Sâm như vậy, điểm chết người là hắn còn có hai ma thú! Xem hình dạng, một ma thú trong đó còn có thể đánh bại cả Hắc Đức Sâm.
Một người hai ma thú, loại tổ hợp này, tung hoành cả Ngọc Lan đại lục ai dám đụng tới?
"May mắn ta lúc đầu tuyển chọn Ốc Đôn, cũng nhờ Vũ Thần lão nhân gia người." Kiều An bệ hạ trong lòng thở ra một hơi:
"Lâm Lôi này, không nghĩ tới lại đáng sợ như vậy. Hoàn hảo, hắn giờ cũng có thể xem như thân gia của hoàng tộc ta."oOo
Trận đánh tại tây thành Đồ Tiêu sơn, sau khi được mấy trăm vạn người truyền bá ra với một tốc độ kinh người, đại danh của Lâm Lôi nhất thời như mặt trời giữa trưa, trở thành cái tên sáng chói nhất cả Ngọc Lan đại lục!
Cùng với Thánh vực đệ nhất cao thủ Hắc Đức Sâm cơ hồ bất phân cao thấp!
Năm nay hai mươi bảy tuổi!
Lại là cửu cấp Đại ma đạo!
Còn là một Thạch điêu tông sư!
Hơn nữa còn có hai Thánh vực ma thú đáng sợ, một con ma thú trong đó lại còn có thể đánh bại Hắc Đức Sâm!
oOo
Đây quả thực là một truyền thuyết, vô luận là trong thạch điêu giới, hay ma pháp giới, hoặc là ở phương diện chiến sĩ ... thành tựu của Lâm Lôi đều có thể nói là truyền thuyết, và tất cả truyền thuyết này đều tập trung trên một người.
Không phải nghi ngờ chính là tuyệt thế thiên tài.
Thánh vực cao thủ chói mắt nhất trên cả Ngọc Lan đại lục, đại danh của hắn, có thể nói là được truyền bá trên Ngọc Lan đại lục như đại danh của Vũ Thần năm xưa vậy. Một số thi nhân ngâm thơ để phiên xướng lại sự tích truyền kỳ của hắn, vô số thiếu niên đều lấy Lâm Lôi làm mục tiêu mà phấn đấu, cố gắng!
Lâm Lôi, lưu lại một trang lịch sử lớn nhất tại Ngọc Lan đại lục.
Song ... vinh diệu của Lâm Lôi bây giờ chỉ mới bắt đầu, hắn mới hai mươi bảy tuổi, tương lai của hắn thực bất khả hạn lượng!
oOo
Tin tức về trận chiến này của Lâm Lôi và Hắc Đức Sâm truyền đi rất nhanh.
Tình báo của Quang minh giáo đình nhờ vào phi hành ma thú rất nhanh đã đưa tin tới Thánh đảo.
Sóng biển xô tới, Thánh đảo phi thường yên lặng giữa biển khơi, nơi đây chính là lực lượng cường đại nhất của Quang Minh giáo đình.
Tầng thứ chín Quang Minh thần điện.
Giáo hoàng Hải Đình Tư đang lặng lẽ xem xét Giáo đình chí bảo Thánh kinh trong tay. Đúng lúc này
"Cạch! Cạch!" tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Vào đi." Thanh âm trầm ổn của Hải Đình Tư vang lên.
Mặc trường bào hồng sắc Cát Nhĩ Mặc nhanh chóng bước vào. Hắn dừng trước mặt Giáo hoàng Hải Đình Tư, trịnh trọng nói:
"Giáo hoàng bệ hạ, có tin tức về trận chiến của Lâm Lôi và Hắc Đức Sâm."Hải Đình Tư ngẩng đầu nhìn qua Cát Nhĩ Mặc.
Vẻ mặt của Cát Nhĩ Mặc, làm cho Hải Đình Tư phải nghi hoặc, lão tiếp nhận mảnh giấy trong tay Cát Nhĩ Mặc, lặng lẽ đọc. Vẻ mặt vốn bình lặng của lão đột nhiên trở nên ngưng trọng.
"Giáo hoàng bệ hạ?" Cát Nhĩ Mặc thấp giọng nói.
Hải Đình Tư thở dài một hơi, cầm mảnh giấy trong tay, đứng dậy tới trước của sổ, nhìn phương xa khôn cùng hải dương:
"Lâm Lôi ... Ta đã biết hắn là một thiên tài, nhưng không nghĩ tới, chỉ gần mười năm, hắn đã phát triển tới mức này."Hải Đình Tư đã sớm đoán được thành tựu của Lâm Lôi, nếu không cũng sẽ không phái sáu thiên sứ đi giết hắn.
Ai có thể biết được sáu thiên sứ mới thất bại không lâu, hắn lại làm ra một đại động tĩnh như vậy, đánh một trận không phân thắng bại với Áo Lợi Duy Á, đã làm Quang Minh giáo đình phải khiếp sợ, mà lúc này ...
"Bệ hạ, chúng ta nên làm gì?" Cát Nhĩ Mặc thấp giọng dò hỏi:
"Lâm Lôi hôm nay đã không thấp hơn so với Hắc Đức Sâm.""Hắc Đức Sâm ..."Hải Đình Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, quay người nói với Cát Nhĩ Mặc:
"Thực lực của Hắc Đức Sâm này đích xác rất mạnh, dù ta muốn thắng hắn, cũng phải hao phí không ít sức lực."Hắc Đức Sâm, mặc dù được xưng là đệ nhất Thánh vực cao thủ, nhưng có rất nhiều người chưa từng so tài với hắn. Ngoại trừ những cao thủ tiềm phục khổ tu không biết bao nhiêu năm tháng ra, còn có Quang Minh giáo hoàng, Hắc Ám giáo hoàng, cùng với một ít nhân vật không tranh đoạt danh lợi.
Đại dự ngôn thuật, chính là một trong tam đại thương đẳng ma pháp.
Thánh vực đỉnh cấp Đại tiên đoán thuật là cực kỳ đáng sợ, so với Thánh vực đỉnh cấp ma pháp sư còn đáng sợ hơn nhiều. Hải Đình Tư có tự tin, nếu xuất toàn lực có thể đánh bại Hắc Đức Sâm nhưng cũng phải xuất toàn lực.
Theo tình báo phân tích, Lâm Lôi còn có hai ma thú nữa. Một ma thú trong đó, tựa hồ ngay cả Hắc Đức Sâm cũng không làm gì được nó.
"Lâm Lôi có hai Thánh vực ma thú, ta và Ô Sâm Nặc có cùng ra tay, sợ rằng cũng chỉ có thể đánh lui được Lâm Lôi. Nếu muốn giết chết Lâm Lôi ... Thì phải tất cả cao thủ của giáo đình đều ra tay!" Hải Đình Tư thấp giọng nói.
Đánh bại, với đánh chết là hai khái niệm.
Tổ hợp hai ma thú này thực sự là đáng sợ, dù là Quang Minh giáo đình cũng phải xuất ra toàn bộ cao thủ đứng đầu mới nắm chắc giết được.
"Nhưng cho dù thành công, Quang Minh giáo đình của ta cũng tổn thất rất lớn. Hơn nữa đế đô chính là địa bàn của Vũ Thần ..." Trong ánh mắt của Hải Đình Tư nổi lên một tia kim sắc.
"Bồng!" Những mảnh kính pha lê trước cửa sổ vỡ nát.
Lúc trước nắm chắc có thể giết được Lâm Lôi, nhưng lại không toàn lực ra tay, bây giờ đã không thể được nữa rồi, Hải Đình Tư nhìn về phía Cát Nhĩ Mặc, chỉ có thể bất đắc dĩ tuyên bố:
"Nỗ lực giết hắn phải trả giá rất đắt, chúng ta chịu không nổi, nhưng cũng không nhất định thành công ... Từ nay trở đi, không nên đối phó Lâm Lôi nữa. Chúng ta không đụng hắn ... Ta cũng không tin, hắn dám công tới thánh địa."Việc tới bước này, Quang Minh giáo đình cũng chỉ có thể làm vậy.
"Dạ, Giáo hoàng bệ hạ." Cát Nhĩ Mặc cười khổ trong lòng.
Cát Nhĩ Mặc năm đó lần đầu tiên gặp Lâm Lôi, chính là trong một tòa tửu lâu ở Ân Tư Đặc ma pháp học viện. Khi đó Lâm Lôi chỉ là một thiếu niên có tương lai tươi sáng.
Song chỉ gần mười năm!
Thiểu niên đó, nay đã thành cả cao thủ đứng đầu tại Ngọc Lan đại lục, hơn nữa cả Quang Minh giáo đình cũng không làm gì được.
Hải Đình Tư nhíu mày.
Trong lòng lão tràn đầy hận ý!
Giáo đính thực sự không có lực lượng đối phó Lâm Lôi sao? Không, có! Quang Minh giáo đình, ngoại trừ Giáo hoàng ra, mặt ngoài thì có tài phán trưởng. Trên thực tế Quang Minh giáo đình còn có những người đáng sợ hơn.
Những người này, tu luyện đều đã mấy ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa.
Nhưng ...
Đám người này, đã không còn phục vụ Quang Minh giáo đình nữa.
"Bọn chúng đều đã phản chủ, chỉ biết vì chính bản thân mình!" Hải Đình Tư trong lòng đầy tức giận. Những người này trên thực tế đều rất mạnh, nhưng những người này đều đã bỏ mặc Quang Minh chi chủ, bỏ luôn cả tín ngưỡng.
Dám người này, từng là niềm kiêu hãnh của Quang Minh giáo đình.
Thậm chí trong đó còn có Giáo hoàng nữa, nhưng bọn họ ngày hôm nay, sợ rằng dù là Quang Minh giáo đình có bị diệt, bọn họ cũng sẽ không quan tâm. Mục tiêu của bọn họ, chính là có thể trở thành thần!
Bước vào Thần vực!
"Giáo hoàng bệ hạ?" Cát Nhĩ Mặc thấy Hải Đình Tư thất thần, không khỏi thấp giọng hỏi.
Hải Đình Tư thở ra một hơi dài, nhìn về Cát Nhĩ Mặc, nhắc nhở nói:
"Được rồi, Cát Nhĩ Mặc, Đế Lâm của ma thú sơn mạch, đối với chúng ta đã là đả kích quá lớn, tín đồ đã chết rất nhiều ... Chúng ta phải nhanh chóng tiến bước vào Hỗn Loạn chi lĩnh chinh phạt, để cho ánh sáng của Quang Minh chiếu khắp cả lãnh thổ."Cát Nhĩ Mặc cũng gật đầu.
Tín đồ càng nhiều, ân tứ của chủ càng nhiều. Bốn mươi tám công quốc tại Hỗn Loạn chi lĩnh, là miếng thịt béo trong mắt của Quang Minh giáo đình. Bọn họ đã kinh doanh mấy ngàn năm tại Hỗn Loạn chi lĩnh, thế nhưng Hắc Ám giáo đình cũng vọng đồ với phần lãnh thổ này. Sự tranh đoạt của hai đại giáo đình, khiến cho song phương đều không thể thành công.
Bên cạnh Hỗn Loạn chi lĩnh, còn có Áo Bố Lai Ân đế quốc, La Áo đế quốc, cùng với cực đông đại thảo nguyên với những thảo nguyên kỵ binh tàn ác ...
Muốn chinh phục Hỗn Loạn chi lĩnh, đích xác rất khó khăn.
Nguồn: https://docsach24.com"Ngươi đi đi." Hải Đình Tư lạnh nhạt nói.
Khi Cát Nhĩ Mặc vừa rời khỏi, Hải Đình Tư cũng lâm vào bi lụy:
"Hắc Ám giáo đình, Hỗn Loạn chi lĩnh, còn có sự uy hiếp của Lâm Lôi sau này nữa ..."Biết có uy hiếp, nhưng lão phải làm sao bây giờ?