Bàn Long

Chương 245: Quà mừng

Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, kỵ sĩ vũ dũng có thể trông thấy ở khắp mọi nơi, lại còn có cả những cung đình thị nữ xinh đẹp nữa. Kiều An bệ hạ, Lâm Lôi hai người sánh vai nhau mà đi, còn Ốc Đốn thì loáng thoáng theo sau. Ở phía sau ba người còn có một vài thị nữ, cung đình thái giám. Trên đường đi, những quân sĩ nhìn thấy Kiều An bệ hạ thì đều cung kính hành lễ.
"Hình như là Lâm Lôi đại sư." Không ít kỵ sĩ đã thấy Lâm Lôi đang cùng Kiều An bệ hạ sánh vai nhau mà đi là, đều cùng đồng bạn xì xào bàn tán.
Bọn họ nhìn Lâm Lôi với ánh mắt sùng bái, kính nể. Bọn họ đều là những người còn trẻ, tuổi tác so với Lâm Lôi cũng không kém hơn bao nhiêu. Tại đế quốc, rất nhiều người trẻ tuổi đều lấy Lâm Lôi làm mục tiêu để cố gắng rèn luyện.
"Áo Bố Lai Ân đế quốc thực không hổ là Ngọc Lan đại lục đệ nhất cường quốc, hoàng cung chiến sĩ thực lực quả là rất mạnh a." Lâm Lôi đi dọc đường đã phát hiện suốt dọc đường đi, trong đám chiến sĩ cũng không có ai dưới lục cấp.
Đa phần đều là lục cấp, thất cấp cũng có không ít, còn có cả một vài bát cấp nữa.
Ngay cả những chiến sĩ làm nhiệm vụ tuần tra, canh gác cũng đều rất mạnh mẽ, thực lực của đế quốc có thể qua đó tưởng tượng mà biết được.
"Lâm Lôi, ngươi xem, đám thị vệ này vừa mới trông thấy ngươi ánh mắt đều tỏa sáng a. Sợ rằng trong lòng bọn họ, sự sùng bái đối với ngươi còn hơn cả đối với bổn hoàng ấy chứ." Kiều An bệ hạ cười to nói.
Lâm Lôi lạnh nhạt cười.
Từ đấu vũ tràng đánh một trận, đại danh của Lâm Lôi đã vang vọng khắp Áo Bố Lai Ân đế quốc, đặc biệt với tuổi của Lâm Lôi mà đã có thành tựu như thế, đã đủ để trở thành truyền kỳ rồi.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người.
Hai mươi mấy tuổi, không chỉ là thạch điêu thiên tài, mà còn vừa là ma pháp thiên tài, vừa là Thánh vực cường giả. Mặc dù Lâm Lôi là còn nhờ vào khả năng thiên phú, song nếu chính bản thân mình mà cố gắng, đạt được một phần mười như vậy là đủ rồi a.
Điều này cũng khiến cho những đế quốc thanh thiếu niên tu luyện càng thêm cố gắng.
Áo Bố Lai Ân đế quốc vốn đã hình thành nên một loại phong cách: nếu cứ xuất hiện cái gì đó thiên tài thì không chỉ đế quốc tự mình tuyên truyền mà ngay cả trong dân gian cũng tuyên truyền, do đó ảnh hưởng đối với người dân đế quốc là rất lớn.
Tại chính giữa hoa viên ngay phía sau hoàng cung là một cái đình được sắp xếp làm chỗ ăn cơm. Lúc này tại đó ngoài Kiều An bệ hạ, Lâm Lôi, Ốc Đốn ba người thì còn có những cung đình thị nữ đem dâng cao lương mỹ vị lên, trong khi đám hộ vệ đều nghiêm trang đứng ở xung quanh.
"Các ngươi lui ra cả đi." Kiều An bệ phất tay nói.
"Vâng, thưa bệ hạ."
Chung quanh tất cả thị nữ, thái giám, hộ vệ đều rút lui, trong chốc lát cũng chỉ còn lại có Kiều An bệ hạ, Lâm Lôi, Ốc Đốn 3 người bọn họ mà thôi.
Kiều An bệ hạ liếc mắt nhìn Ốc Đốn một cái, kỳ thực, suốt dọc đường từ Võ Công điện trở về, ông ta trong lòng một mực nghi hoặc.
Vũ Thần tại sao lại trợ giúp cho Ốc Đốn?
Tại đế quốc, Vũ Thần chính là tuyệt đối chí cao tồn tại, trong khi Ốc Đốn mới có bao nhiêu tuổi? Giữa Vũ Thần và Ốc Đốn, sợ rằng chẳng hề có mối quan hệ gì liên quan.
"Chẳng lẽ Vũ Thần có mối quan hệ với Long huyết chiến sĩ gia tộc tiền bối? Hình như cũng không phải. Hơn năm ngàn năm trước, khi đế quốc lập quốc, Long huyết chiến sĩ Ba Lỗ Khắc rất nổi danh, Song ông ta bất quá cũng chỉ là Thánh vực đỉnh cấp, so với Vũ Thần lão nhân gia thì còn chênh lệch rất lớn. Bọn họ hai người chẳng lẽ tại thời đó có mối giao tình hay sao?"
Kiều An bệ hạ trong lòng cũng không tin.
Vũ Thần chính là cùng cấp bậc với Đại Tế Ti, sao có thể có mối thâm giao cùng Ba Lỗ Khắc? Vậy thì tại sao lại trợ giúp cho tên hậu bối hơn năm ngàn năm sau?
"Ốc Đốn." Kiều An bệ hạ không hề suy nghĩ nhiều, cười nói, "Sau một thời gian nữa, ngươi và Ni Na sẽ đính hôn, ngươi cần phải chiếu cố tốt cho nó. Ni Na con bé này có thể vẫn còn có chút tính tiểu thư, hy vọng ngươi có thể khoan dung một chút."
Ốc Đốn ưỡn ngực lên nói: "Bệ hạ, xin hãy yên tâm."
Lâm Lôi cũng liếc qua Kiều An bệ hạ.
"Trước đó vài ngày, Khải Lan hắn nói Kiều An bệ hạ sẽ lựa chọn Bố Lỗ Mặc, có điều lần này ..." Lâm Lôi trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.
Hắn trực tiếp dò hỏi: "Bệ hạ, ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì lại khiến cho bệ hạ lựa chọn đệ đệ ta Ốc Đốn?"
Kiều An bệ hạ khựng lại.
"Ha ha ..." Ông ta cười to nói. "Lâm Lôi, vấn đề này chẳng phải bổn hoàng tại đại điện đã từng nói rồi hay sao, bổn hoàng cũng là từ góc độ của Ni Na mà lo lắng. Dù sao Ni Na bản thân cũng là thích Ốc Đốn. Có thể giúp cho nó đạt được hạnh phúc, bổn hoàng cũng cảm thấy vui mừng."
Lâm Lôi trong lòng cười giễu cợt một tiếng.
Nếu Kiều An ngươi thực sự vì Ni Na mà lo lắng, vậy thì lần trước Ốc Đốn cầu thân nhất định sẽ không chối từ. Lại còn giở vài thủ đoạn, mãi đến tận lúc cuối cùng mới lựa chọn.
Kiều An bệ hạ thấy vẻ mặt của Lâm Lôi: "Sao hả? Lâm Lôi ngươi không tin ư?"
"Đúng là có chút không tin." Lâm Lôi nói rõ ràng.
Kiều An bệ hạ ngẩn ra, thần tử bình thường sao dám nói như vậy đối với ông ta cơ chứ. Có điều kẻ nói ra lời này lại là Lâm Lôi, một vị Thánh vực đỉnh cấp cường giả, Kiều An bệ hạ chỉ có thể cười hai tiếng: "Thực sự mà nói trong lúc lựa chọn.. bổn hoàng đích xác từng nghĩ tới việc tuyển chọn Bố Lỗ Mặc."
Lúc này mới chịu nói sao.
Lâm Lôi mặc dù mới lần đầu tiên gặp Khải Lan, song lại hoàn toàn tin tưởng những gì Khải Lan nói.
"Lâm Lôi, ngươi cũng hẳn là biết, yếu tố quyết định sự cường thịnh của một đế quốc trên thực tế chính là Thánh vực cường giả." Kiều An bệ hạ tức giận nói, "Thánh vực chiến sĩ có thể giữa trăm vạn đại quân dễ dàng giết chết tướng địch. Còn Thánh vực ma pháp sư lại càng có thể thi triển những cấm chú có tính hủy diệt để diệt sát trăm vạn đại quân. Có thể nói ... Thánh vực chính là vô địch cường giả trong mắt người bình thường."
Lâm Lôi gật đầu, khi hắn còn là một thiếu niên, Thánh vực trong mắt hắn đích thực là đứng ở vị trí đỉnh cao của cường giả.
"Bổn hoàng mặc dù là hoàng đế, song đối với Thánh vực cũng không dám mạnh dạn ra mệnh lệnh gì. Chọc giận người ta, người ta sẽ trực tiếp rời khỏi đế quốc. Tin rằng có rất nhiều nơi sẵn sàng nguyện ý tiếp nhận Thánh vực cường giả." Kiều An bệ hạ cười khổ nói.
Lâm Lôi cũng hiểu được.
Thánh vực cường giả nếu muốn chạy trốn đi, sử dụng phi hành tốc độ thực sự là rất dễ dàng.
"Ốc Đốn và Bố Lỗ Mặc sau này đều có thể là Thánh vực cường giả. Song có một điểm mấu chốt ... Bố Lỗ Mặc là người của Vũ Thần môn. Đế quốc cao thủ phần lớn tụ tập tại Vũ Thần môn. Bổn hoàng cũng không dám chọc giận Vũ Thần môn, dù sao thì nơi đó cũng không chỉ có một vị, hai vị Thánh vực cường giả mà là cả một nhóm!"
Một nhóm Thánh vực cường giả, nói ra làm cho người ta phải run sợ.
"Mấy vị sư huynh của Bố Lỗ Mặc mà đã nói thì thực sự bổn hoàng không có quyền được lựa chọn." Kiều An bệ hạ lắc đầu thở dài nói.
"Vậy người cuối cùng thế nào lại lựa chọn Ốc Đốn đệ đệ ta?" Lâm Lôi hỏi dồn.
Hắn vẫn cảm thấy kỳ quái ở điểm này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Kiều An bệ hạ dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Lôi, Ốc Đốn hai người: "Lâm Lôi, Ba Lỗ Khắc gia tộc các ngươi có phải là có chút quan hệ với Vũ Thần lão nhân gia không?"
"Vũ Thần?"
Lâm Lôi bỗng có phần khiếp sợ nói, "Bệ hạ, người nói là bởi vì Vũ Thần nên người mới lựa chọn Ốc Đốn?"
"Đó là đương nhiên." Kiều An bệ hạ nói, "Lâm Lôi, ngươi thử ngẫm lại xem, tại đế quốc ai có tiếng nói quyết định nhất. Lại có thể điều động cả Vũ Thần môn thân truyền đệ tử đứng ra nói? Cũng chỉ có Vũ Thần tối cao."
"Vũ Thần lão nhân gia ngài trực tiếp dùng linh hồn truyền âm mệnh lệnh cho bổn hoàng, để cho bổn hoàng lựa chọn Ốc Đốn." Kiều An bệ hạ trong mắt có một tia hưng phấn, "Đây cũng là lần đầu tiên bổn hoàng nghe thấy giọng của Vũ Thần lão nhân gia."
Vũ Thần!
Chính là Vũ Thần!
Vũ Thần là ai chứ? Từ hơn 5000 năm trước đã cùng Đại Tế Ti đại chiến trên Ngọc Lan hà, đánh một trận bất phân thắng bại. Tuyệt đối là Thần cấp cường giả.
Hơn 5000 năm trôi qua, mặc dù không một ai được chứng kiến Vũ Thần ra tay, song tất cả mọi người đều hiểu rõ, 5000 năm qua đi, Vũ Thần với tuyệt thế thiên phú, dám chắc là càng thêm phần đáng sợ.
Vũ Thần từ một người bình thường tu luyện đạt đến Thần cấp, tốc độ dù là rất nhanh thì cũng phải mất mấy trăm năm thời gian.
Ông ta nổi lên từ 5000 năm trước, ánh sáng hào quang siêu việt tề danh cùng thời với tứ đại chung cực chiến sĩ, trở thành nhân vật chói sáng nhất trên đại lục.
"Vũ Thần trợ giúp đệ đệ ta?" Lâm Lôi không hiểu nổi.
"Chẳng lẽ ông ta biết ta có sáu Thánh vực cường giả?" Lâm Lôi thực sự nghi hoặc. Với thực lực của Vũ Thần, tuyệt đối có thể phát hiện được thực lực đám nhân mã của Lâm Lôi.
Hắn lắc đầu.
Không thể nào, đối với Thần cấp cường giả mà nói, Thánh vực cường giả thực chẳng là gì cả. Sáu Thánh vực cường giả, sợ rằng Vũ Thần chỉ một chiêu là có thể giết chết.
"Vậy thì vì cái gì? Chẳng lẽ đúng là bởi vì tiền bối của Ba Lỗ Khắc gia tộc ta?" Lâm Lôi thực sự không thể xác định rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cho Vũ Thần lại làm như vậy.
Ngoại ô phía tây của Đế đô thành là Vũ Thần sơn, ngoại trừ ngọn núi chính ra thì còn có bốn ngọn núi khác. Ở trong số đó, giữa hai ngọn núi nối liền còn có một thiên nhiên huyệt động.
Lan Khoa, Tạp Tư La Đặc hai người đang sánh vai hành tẩu tại huyệt động.
Tại huyệt động quanh quẩn được vài trăm thước thì có một lối đi quỷ dị dẫn trực tiếp xuống phía dưới, tới một nơi sâu thẳm trong huyệt động. Nếu hướng xuống dưới mà nhìn thì căn bản sẽ không thể thấy được đáy, không thể biết được huyệt động này sâu tới chừng nào.
"Hây!"
Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa hai người trực tiếp nhảy vào huyệt động sâu thẳm rồi sau đó rơi xuống, tốc độ rơi của bọn họ cũng không nhanh. Đại khái tụt xuống sâu chừng mấy ngàn thước, hai người mới tựa như lá rụng nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất. Phải biết rằng khoảng cách từ miệng huyệt động kia đến mặt đất cũng phải đến hơn mấy ngàn thước.
Mấy ngàn thước sâu dưới lòng đất.
"Sư phụ bình thường bế quan, cứ một lần bế quan là mất mấy năm hoặc là hơn mười năm, thậm chí còn lâu hơn nữa. Giữa lúc bế quan đến nửa đường, cơ hồ sẽ không truyền âm cho chúng ta. Vậy mà lần này tại Võ Công điện lại bảo chúng ta nói Kiều An lựa chọn Ốc Đốn, hơn nữa hiện tại còn để cho chúng ta đi đến nơi này." Lan Khoa có chút nghi hoặc.
Điều này là không phù hợp với thói quen của Vũ Thần.
Vũ Thần là một vị khổ tu giả, rất ít khi có chuyện gì khiến cho ông ta phải trực tiếp hạ mệnh lệnh.
"Sư đệ, đừng suy nghĩ lung tung nữa, sư phụ làm như vậy dám chắc là có đạo lý của người. Chúng ta cứ để ý nghe lệnh là được." Tạp Tư La Đặc nói.
"Vâng, thưa sư huynh." Lan Khoa gật đầu đáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong mắt đệ tử Vũ Thần môn, Vũ Thần khi đã hạ lệnh thì không thể làm trái, Vũ Thần bảo bọn họ làm cái gì thì bọn họ nhất định phải làm cái đó. Căn bản không cần phải suy nghĩ là tại sao.
"Xùy xùy~" Một trận nhiệt khí từ nơi sâu thẳm trong huyệt động truyền đến, vách tường trong huyệt động đã dần dần trở nên đỏ sậm.
Nhiệt độ rất cao!
Tiếp tục đi tiếp được vài trăm thước, Lan Khoa, Tạp Tư La Đặc tới cổng chính của một tòa thạch chất ngăm đen liền dừng lại. Vách tường xung quanh nơi đây đã hoàn toàn nhốm một màu đỏ đậm, nhiệt độ cao như thế khiến cho ngay cả Lan Khoa, Tạp Tư La Đặc trong khi đi cũng phải sử dụng đấu khí để bảo vệ.
Nếu là một tờ giấy, e rằng sẽ trực tiếp bị thiêu cháy.
"Các ngươi tới rồi à." Một đạo đạm mạc thanh âm từ bên trong cánh cửa đá truyền đến.
Giọng Vũ Thần mặc dù đạm mạc song đã có một loại lực xuyên thấu. Giọng nói ấy như một mũi khoan trực tiếp đâm thẳng vào linh hồn người khác. Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa một đám thân truyền đệ tử còn phải nghĩ rằng -
Vũ Thần thậm chí có thể sử dụng thanh âm để trực tiếp đánh cho linh hồn bọn họ tan tác.
Điều này cũng khiến cho Tạp Tư La Đặc một nhóm thân truyền đệ tử đối với sư phụ "Vũ Thần" của bọn họ lại càng thêm kính sợ. Thực lực của Vũ Thần quả là đáng sợ.
"Đúng vậy, thưa sư phụ." Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa vô cùng cung kính đáp. Tạp Tư La Đặc tiếp tục hỏi, "Không biết sư phụ có điều gì phân phó?"
Tiếng Vũ Thần lại vang lên: Ngày 12 tháng 4 là ngày tên tiểu tử Ốc Đốn kia đính hôn, các ngươi tới chỗ Đại sư huynh nhận một quả không gian giới chỉ, đợi đến hôm đó thì trực tiếp đem đi tặng, coi như là quà mừng."
Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa hai người chết lặng.
Vũ Thần tặng quà mừng?
Đây là chuyện chưa từng có a, ngay cả thân truyền đệ tử của ông ta kết hôn, Vũ Thần cũng không hề quản. Vũ Thần là ai mà phải tặng quà mừng cho người khác? Mà có tặng, liệu có mấy người có đủ tư cách nhận?
Thế mà Ốc Đốn đính hôn, Vũ Thần lại lệnh cho bọn họ tặng quà mừng?
Hơn nữa quà mừng lại chính là một quả không gian giới chỉ!
"Các ngươi lui ra đi." Thanh âm đạm mạc của Vũ Thần lại vang lên trong huyệt động.
Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa cùng nhìn cánh cửa đá ngăm đen ở trước mắt, sau đó đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù bọn họ trong lòng không hiểu, song đã là mệnh lệnh của Vũ Thần, bọn họ không dám làm trái.
"
Vâng, thưa sư phụ." Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa hai người vô cùng cung kính đáp lại.