Bàn Long

Chương 235: Quyết chiến

Kiều An bệ hạ và Vũ Thần thân truyền đệ tử Khải Ni Ân tiên sinh lập tức đều đứng lên vui cười cùng Hắc Đức Sâm chào hỏi. Hắc Đức Sâm là người phi thường thân thiết, cũng cùng với Kiều An bệ hạ và Khải Ni Ân tiên sinh chào hỏi.
Sau đó ba vị bình ủy ngồi xuống.
Phía sau bình ủy tịch, còn có nhiều chỗ ngồi sắp xếp dành cho một số người. Những người này chủ yếu là hoàng tử, công chúa, hoàng hậu cùng với tần phi của hoàng tộc.
"Ni Na." Ốc Đốn thấy trong đám người đó có Ni Na.
Ni Na cũng thấy được Ốc Đốn. Mấy ngày nay, hoàng đế bệ hạ cấm Ni Na xuất cung, khiến cho Ni Na và Ốc Đốn đã hơn một tháng không được gặp mặt. Mà với tình cảm của Nina và Ốc Đốn, ba ngày không gặp như cách ba thu, hơn một tháng không gặp nhau, đối với bọn họ thực là hành hạ lớn lao.
Ốc Đốn, Ni Na nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương cảm nhận được sự quan tâm và ái ý nồng đậm.
"Hừ." Bố Lỗ Mặc thấy cảnh này không khỏi hừ lạnh một tiếng, nếu là người bình thường, cách mấy trăm thước căn bản không thấy rõ, nhưng thị lực của Bố Lỗ Mặc thực quá tốt, ánh mắt hai người hắn đều thấy vô cùng rõ ràng.
Có đôi khi, thị lực tốt quá cũng không phải là một chuyện tốt.
Ngân phát lão giả nhìn về phía Kiều An bệ hạ trên bình ủy tịch, Kiều An bệ hạ nhìn hắn gật đầu, ngân phát lão giả nọ tươi cười nói: "Các vị xin hãy im lặng, hai đại thiên tài của Áo Bố Lai Ân đế quốc chúng ta sắp bắt đầu quyết chiến. Người đầu tiên thượng đài chính là người đã đưa ra lời khiêu chiến: vũ Thần truyền thừa đệ tử Bố Lỗ Mặc!"
Người khiêu chiến xuất trường trước, người bị khiêu chiến xuất trường sau, đây là quy củ.
Bố Lỗ Mặc lưng đeo một thanh trường kiếm, một thân võ sĩ phục trang màu lam, dưới chân vừa động, cả người trực tiếp nhảy qua khoảng cách mấy chục thước, tới trên lôi đài.
"Bố Lỗ Mặc!"
"Bố Lỗ Mặc!"
Trong tám vạn người có rất nhiều người hét to lên, người ủng hộ Bố Lỗ Mặc hiển nhiên phi thường nhiều. Trong lòng rất nhiều người, Áo Lợi Duy Á, huynh đệ của Bố Lỗ Mặc chính là niềm kiêu hãnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc.
"Im lặng." Ngân phát lão giả mỉm cười nói, "Tiếp theo là đến từ long huyết chiến sĩ gia tộc Ốc Đốn vào sân."
"Xoạt." Ốc Đốn cởi áo ra, thân hình cường tráng hoàn toàn lộ ra. Cảnh này nhất thời này làm cho những người đang xem cuộc chiến kích động hét to lên.
"Hừ." Trên lôi đài Bố Lỗ Mặc thấy cảnh này, chỉ hừ lạnh một tiếng rất khinh thường.
Sau đó cả người cầm chuôi chiến đao Đồ Lục, trực tiếp nhảy lên lôi đài. Ốc Đốn thân hình cường tráng cao hai thước hai, tay cầm chiến đao Đồ Lục, đặc biệt là nửa thân trên xích lõa -
Ốc Đốn cả người phát ra một loại cảm giác dũng mãnh.
Dũng mãnh!
Loại dũng mãnh này làm cho vô số người hoan hô, thét chói tai lên: "Ốc Đốn!" "Ốc Đốn!" Tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, người ủng hộ Ốc Đốn không chút thua kém nào so với Bố Lỗ Mặc.
"Bố Lỗ Mặc có thể được Vũ Thần thu làm đệ tử, tới cùng có cái gì làm cho người ta ngạc nhiên? Mọi người hôm nay có thể thấy được." Ngân phát lão giả tươi cười nói: "Vì sao long huyết chiến sĩ trong truyền thuyết được xưng là chung cực chiến sĩ, hôm nay mọi người cũng có thể thấy."
"Bây giờ ta tuyên bố -"
Ngân phát lão giả thanh âm cao vút lên: "Trận đại chiến, bắt đầu!"
Ốc Đốn thân thể bên ngoài cơ hồ trong nháy mắt thay đổi, long lân màu xanh trong nháy mắt bao trùm toàn thân, long giác cũng nhô ra trên trán, long vĩ màu xanh chuyển động làm cho cả lôi đài chấn động. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống làm long lân màu xanh xuất ra quang mang chói mắt.
"Ồ ~"
Cả khán đài vang lên một mảnh kinh hô, người xem ở đây chưa ai gặp qua long huyết chiến sĩ biến thân. Ốc Đốn lần đầu biến thân hoàn toàn làm cho người ta khiếp sợ.
Nhưng chỉ trong chốc lát sau đó, chính là tiếng hoan hô càng thêm điên cuồng.
"Long huyết chiến sĩ?" Ba người đánh giá mắt đều sáng lên, Hắc Đức Sâm càng hứng thú nhìn Ốc Đốn: "Nếu hắn đạt tới thánh vực thì tốt lắm."
Trong truyền thuyết, thánh vực long huyết chiến sĩ chính là những người mạnh nhất Thánh Vực.
Mà hắn Bàn Thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm chính là thánh vực đệ nhất cường giả, Hắc Đức Sâm đã rất nhiều năm không có nếm qua cảm giác thất bại. Trên thực tế ... cùng thần cấp cao thủ giao chiến, hắn khẳng định thất bại. Nhưng mà loại thất bại này không có lực phản kháng, Hắc Đức Sâm cũng không có biện pháp.
Hắn chờ mong có một thánh vực cường giả có thể đánh bại hắn.
Có lẽ. Hắn cũng có thể lĩnh ngộ, đột phát một tầng cuối cùng, đạt tới thần cấp.
"Đây là long huyết chiến sĩ sao?" Một thiếu niên mười một, mười hai tuổi bên cạnh nắm tay Ni Na hỏi, Ni Na nhìn thân ảnh trên lôi đài, gật đầu nói: "Đúng, đây là chung cực chiến sĩ cực mạnh trong truyền thuyết."
Với cảm tình của Ni Na và Ốc Đốn, Ốc Đón sớm đã biến thân trước mặt Ni Na rồi.
oOo
"Ha ha, long huyết chiến sĩ, rất tốt." Bố Lỗ Mặc nhìn Ốc Đốn, ngược lại cười to lên, "Bất quá ta A Kì Tác Luân gia tộc cho tới bây giờ không công nhận tứ đại chung cực chiến sĩ là mạnh nhất."
Bố Lỗ Mặc lạnh lùng nhìn Ốc Đốn, tay rút trường kiếm sau lưng.
Thân kiếm giống như một khối băng, trong mà lại hơi mờ ảo. Dưới ánh mặt trời rọi xuống, phả xạ xuất ra thất thải quang mang, Bố Lỗ Mặc tự tin nhìn Ốc Đốn, cao giọng nói: "Đây là bảo kiếm do đại ca ta tặng, "Băng Mộng"."
Ốc Đốn cầm chiến đao Đồ Lục, thanh âm lạnh lùng nói: "Chiến đao Đồ Lục, gia tộc truyền thừa chi bảo, vũ khí của long huyết chiến sĩ đời thứ nhất."
"Ồ?" Bố Lỗ Mặc cười lạnh một tiếng.
Cả lôi đài hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người ánh mắt mở thực to, nhìn kỹ trận quyết chiến thiên tài này, sợ bỏ qua một chi tiết.
"Hoan Hô!"
Trong chớp mắt, Bố Lỗ Mặc cả người biến mất tại chỗ, cả lôi đài trống rỗng sinh ra một trận cuồng phong. Đây là trận kình phong do tốc độ cực nhanh của Bố Lỗ Mặc.
Kình phong quét qua khuôn mặt Ốc Đốn, Ốc Đốn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"A?" Ốc Đốn đột nhiên tới bên trái xuất hiện thân ảnh của Bố Lỗ Mặc, trong khi Ốc Đốn xoay gười phóng đi chuẩn bị công kích, nhưng hắn lại cảm giác bên phải có một đạo kình phong cực nhanh đánh đến.
Chính xác.
Ở bên phải hắn, mới là chân thân của Bố Lỗ Mặc.
Bố Lỗ Mặc cười lạnh nhìn Ốc Đốn, trường kiếm băng mộng trong tay không lưu tình chém về phía Ốc Đốn. Nhưng mà trong lúc này long vĩ trong nháy mắt tựa như cương thiết trường tiên hung hăng đâm ra.
"Ba!" Long vĩ hung hăng đâm ra.
Trên thân kiếm. Long vĩ càng đâm tưới phần trên thân thể Bố Lỗ Mặc.
"Oanh!"
Bố Lỗ Mặc cả người tựa như bao cát bị nẩy bay lên giữa không trung, Bố Lỗ Mặc cả người xoay một cái đẹp mắt, cuối cùng nửa quỳ rơi xuống rìa lôi đài.
Tất cả người xem hoan toàn nín thở, bọn họ không dám hô to.
"Phụt." Bố Lỗ Mặc từ trong miệng phun ra một tia máu tươi, nhìn lại vị trí trước ngực bị long vĩ đam vào, quần áo bị xé rách ra, ngực cho dù có đấu khí bảo hộ nhưng mà vòng bảo vệ đấu khí bị đâm nứt ra. Xuất hiện một miệng vết thương lớn, máu tươi chậm rãi thoát ra.
Ốc Đốn lúc này mới xoay người, đôi mắt màu đen lạnh lùng nhìn Bố Lỗ Mặc, một tia kim quang xẹt qua trong đôi mắt Ốc Đốn.
"Lực lượng thực mạnh." Bố Lỗ Mặc thấp giọng nói.
Không phải nghi ngờ, nếu chiến sĩ đồng cấp bậc lực lượng, công kích, căn bản vốn không phải đối thủ của long huyết chiến sĩ. Ốc Đốn cho dù chỉ một cái long vĩ lắc động, đủ làm cho Bố Lỗ Mặc trọng thương.
Bố Lỗ Mặc hoàn toàn hiểu được.
Cùng Ốc Đốn đấu, hắn không thể bị Ốc Đốn công kích. Vừa rồi chỉ là cái đuôi long vĩ đâm vào thân thể hắn, nếu thực sự bị đâm, sợ rằng sẽ không chỉ đơn giản như bây giờ.
"Đông!"
Ốc Đốn dùng đôi chân hung hăng đạp xuống mặt đất một đạp, cho dù có ma pháp trận bảo vệ lôi đài cũng bị chấn động một chút, Ốc Đốn cả người mang theo một đạo tàn ảnh trong nháy mắt vượt qua trăm thước khoảng cách, trực tiếp vọt tới trước mặt Bố Lỗ Mặc.
"Hát!"
Chiến đao Đồ Lục mang theo lực lượng vô tận trực tiếp bổ xuống, Bố Lỗ Mặc không chút do dự hướng tới bên cạnh né tránh. Mà đồng thời Ốc Đốn bổ ra một đao, cả người cũng xoay tròn. Hai chân giống như chong chóng xoay tròn cực nhanh, hung hăng hướng về phía Bố Lỗ Mặc.
Bố Lỗ Mặc căn bản không dám nghạnh tiếp, như trước cực nhanh lùi về phía sau.
"Ba!" Cho dù lùi rất nhanh, nhưng long vĩ như một tia chớp đâm tới, Bố Lỗ Mặc vội vàng dùng băng mộng kiếm ngăn cản.
"Bồng!" Cho dù đâm trên Băng Mộng kiếm, nhưng mà cỗ lực đáng sợ như trước đánh sâu vào khiến Bố Lỗ Mặc cả người bay xa về phía khán đài, trên khán đài lập tức tránh ra, Bố Lỗ Mặc cả người nện trên khán đài.
"Bùng!" Thạch chất khán đài vỡ vụn ra. Đá vụn bắn ra, một mảnh bụi mù. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người xem xung quanh hít một đạo khí lạnh, long huyết chiến sĩ thực sự đáng sợ. Có lân giáp phòng ngự khiến cho bọn họ chân, tay, long vĩ đều dám cùng vũ khí của đối phương va chạm.
Tuyệt đối chiếm ưu thế.
"A." một tiếng rống giận dữ, trong bụi mù, Bố Lỗ Mặc vọt đến, song hắn cũng không phải nhằm về phía Ốc Đốn, mà là vọt tới một bên khác của lôi đài.
Chỉ là liên tục điểm trên mặt đất ba lần, Bố Lỗ Mặc đã đến một bên khác.
"Bố Lỗ Mặc, ngươi tất bại không thể nghi ngờ." Ốc Đốn lạnh giọng nói.
Bố Lỗ Mặc trên người đầy vết máu, nhưng Bố Lỗ Mặc như trước đứng thẳng tắp, Bố Lỗ Mặc không có nhìn Ốc Đốn, mà là nhìn trường kiếm trong tay: "Vốn ta nghĩ chính mình lĩnh ngộ kiếm pháp đánh bại ngươi, nhưng mà bây giờ xem ra chỉ có thê sử dụng kiếm pháp đại ca ta dạy."
"Kiếm pháp của đại ca?"
Trên khán đài Hắc Đức Sâm nghe được rõ ràng, "Là Quang Ảnh kiếm của Áo Lợi Duy Á? Cũng không biết hắn học được bao nhiêu bản lĩnh của Áo Lợi Duy Á."
Phía dưới Lâm Lôi cũng nhướng mày.
Kiếm pháp của Áo Lợi Duy Á?
"Nhớ kỹ, đánh bại ngươi chính là Quang Ảnh Kiếm!" Bố Lỗ Mặc lạnh giọng nói, chỉ thấy băng mộng kiếm trong tay Bố Lỗ Mặc đột nhiên bao trùm một tầng kiếm quang màu vàng.
"Ông."
Thực là quỷ dị, trên lôi đài Bố Lỗ Mặc một bóng người biến thành hai, đồng dạng trường kiếm cũng biến thành hai. Sau đó bóng người lại phân ra.
Biến hai, hai biến bốn, bốn biến tám.
Một cảnh này thực quỷ dị.
"Tốc độ kinh người." Với lĩnh ngộ cảnh giới của Lâm Lôi hôm nay, thực sự nhìn ra được tốc độ kinh người của Bố Lỗ Mặc.
"Tốc độ này, so với ta hình người, hình thái tốc độ nhanh nhất còn nhanh hơn một chút." Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Ốc Đốn trịnh trọng nhìn cảnh này, hắn cảm thấy bốn phía hình như đều là thân ảnh của Bố Lỗ Mặc, Bố Lỗ Mặc tốc độ cực nhanh, so với hắn phỏng chừng còn cao hơn nhiều. So với đại ca mình dưới trạng thái hình người còn nhanh hơn.
"Ngươi chuẩn bị thua đi."
Thanh âm lạnh như băng từ đông đảo ảo ảnh xuất ra, đang lúc Ốc Đốn cẩn thận đề phòng, một đạo quang ảnh, Bố Lỗ Mặc đã tới trước mặt hắn.
"Phốc xích!"
Ốc Đốc căn bản vốn không kịp dụng chiến đao tiếp lấy, chỉ có thể cong vai ngăn trở một kiếm này.
"Thương!" Giống như kim chúc đánh vào nhau, băng mộng kiếm chỉ đẻ lại trên người Ốc Đốn một đạo bạch ấn, mà bản thân Ốc Đốn long vĩ"xoát!" một tiếng đâm ra.
Nhưng mà Bố Lỗ Mặc lại biến mất.
Một kích không trúng, lập tức lui về sau.
"Chuyện gì xảy ra?" Ốc Đốn lấy làm kĩnh hãi, "Hắn vừa như thế nào đột nhiên đến trước mặt ta?"
Phía dưới Lâm Lôi cũng hiểu được: "Lợi dụng hiệu quả đạo quang ảnh, kẻ khác không chú ý đến bản thể hắn tới gần, lại bằng vào tốc độ kinh người. Đối phương còn không có phản ứng, đi ra trước mặt đối phương."
Đối phó với một chiêu này, Lâm Lôi hoàn toàn có thể dựa vào phong để cảm ứng, dễ dàng xác định chân thân đối phương.
Nhưng mà Ốc Đốn đối với phong lại không có lĩnh ngộ gì.
"Như thế nào đều là bóng người." Tám vạn người xem đều trợn tròn mắt, chỉ thấy trên lôi đài, xuất hiện mười sáu thân ảnh của Bố Lỗ Mặc, khắp nơi một đạo quang mang màu vàng chói mắt xẹt qua, thân ảnh của Bố Lỗ Mặc lại xuất hiện ở một vị trí khác.
Số lượng thân ảnh luôn bảo trì là mười sáu.
Một cái thân ảnh biến mất, mà tại vị trí khác một thân ảnh khác lại xuất hiện. Mỗi lần biến ảo, đều có quang mang màu vàng lóng lánh.
Quỷ dị.
Ốc Đốn cẩn thận cảnh giác, lại một đạo quang mang màu vàng lóng lánh, Ốc Đốn chỉ cảm thấy con mắt hoa lên, trường kiếm của Bố Lỗ Mặc cũng đã đi ra trước mặt, lúc này đây Bố Lỗ Mặc cũng không có công kích địa phương khác, mà là công kích con mắt của Ốc Đốn.
Lóe ra kiếm quang màu vàng, mũi kiếm đã đến trước mắt.