Bàn Long

Chương 227: Lại là Thánh vực

Ma tinh hạch ẩn chứa năng lượng chính là tinh hoa ma lực của một Thánh vực ma thú. Một viên Thánh vực ma tinh hạch là vô cùng hiếm có, hơn nữa còn phải hao phí rất nhiều thời gian mới có thể hình thành. Lâm Lôi năm đó là bởi vì có "Long Huyết Chiến Sĩ Huyết Mạch" thần kỳ, dựa vào Long huyết chiến sĩ huyết mạch để luyện hóa cửu cấp ma tinh hạch của Cức bối thiết giáp long.
Cửu cấp ma tinh hạch đã được luyện hóa bên trong ẩn chứa nguồn năng lượng cũng tương tự như Long huyết chiến sĩ huyết mạch ẩn nấp trong thân thể Lâm Lôi, cũng không bị Lâm Lôi sử dụng hoàn toàn.
"Cứ xuôi theo dòng như thế này, từ đây đến vùng trung bộ của Tây Nam hành tỉnh cũng còn chừng hơn ba ngàn dặm. Như thế khoảng cách vẫn còn rất xa, cho dù là thuận lợi xuôi dòng, e rằng cũng phải mất thời gian đến vài ngày."
Lâm Lôi nhìn những ngọn sóng lớn của dòng sông, trong lòng thầm nghĩ.
Thời gian vài ngày, cũng không biết có đủ để cho Hắc Lỗ luyện hóa khối Thánh vực ma tinh hạch không? Đối với việc cửu cấp đỉnh cao ma thú luyện hóa ma tinh hạch, Lâm Lôi cũng không có mấy kinh nghiệm trên phương diện này.
"Cái Tỳ, ngươi quay về phòng à? Cảnh sắc Ngọc Lan hà này chẳng lẽ lại không đẹp hay sao?" Giọng lão Tam "Hắc Sa" vang lên.
Trong năm huynh đệ Ba Khắc lúc này có bốn người đang đứng ở mũi tàu thưởng thức cảnh đẹp của Ngọc Lan hà, chỉ có mỗi Cái Tỳ là quay đầu hướng xuống khoang tàu.
"Tam ca, lão Đại cùng lão Nhị đều đã đột phá, bọn họ còn có tâm tình để ngắm cảnh, ta thì không có thời gian để lãng phí tại đây. Ta phải đi vào tu luyện." Cái Tỳ nhếch miệng nói thực to.
Hắc Sa khựng lại.
Lâm Lôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cái Tỳ, hiện tại trong số năm huynh đệ, lĩnh ngộ được "Cử Trọng Nhược Khinh" chỉ có hai người, một người là Ba Khắc, người còn lại là Cái Tỳ. Cái Tỳ là phi thường mạnh hơn, điều này vốn từ lâu Lâm Lôi đã biết.
"Cái Tỳ nói đúng." Lão Tứ "Bố Ân" cũng gật đầu nói, "Ta cũng đi tu luyện."
Lão Tam "Hắc Sa" nghe nói vậy cũng đi theo lão Tứ "Bố Ân" đang tiến vào khoang thuyền. Còn lại mỗi Ba Khắc cùng An Khoa hai người nhìn nhau, không khỏi bật cười.
"Lão Nhị, ngươi cũng phải cố gắng lên. Nếu để cho tên tiểu tử Cái Tỳ này đột phá, hắn sẽ còn có thể lợi hại hơn cả ngươi nữa đó." Ba Khắc quay sang cười nói với An Khoa.
An Khoa gật gật đầu, rút cây búa lớn cán dài từ sau lưng ra, nói: "Ta cũng đến phiá sau boong tàu luyện võ."
"Ta đi cùng với ngươi." Ba Khắc cũng rút ra cây búa lớn cán dài của mình.
Những cây búa lớn cán dài của 5 huynh đệ Ba Khắc luôn khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. Một thứ vũ khí vừa to vừa nặng như thế e rằng chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã đủ để khiếp sợ rồi. Nặng 5300 cân, cũng thích hợp đối với gia tộc Bất tử chiến sĩ vốn nổi danh chung cực chiến sĩ thiên về sức mạnh.
Tái Tư Lặc vuốt chòm râu bạc trắng cười nói: "Năm huynh đệ bọn họ thực sự là khắc khổ. Lão nhân ta thây trông mà cảm thấy có chút xấu hổ a."
Cho dù nói như vậy song Tái Tư Lặc vẫn như cũ đứng lại đầu thuyền thưởng thức cảnh đẹp.
Với loại trình độ như của Tái Tư Lặc, thì cần phải có một loại lĩnh ngộ, chứ không phải chỉ đơn thuần tu luyện là được.
Lâm Lôi mỉm cười đứng nguyên ở chỗ cũ, dần dần khép đôi mắt lại. Ngọc Lan hà là một con sông rộng lớn nên gió ở đây khá mạnh, gió thổi làm lay động cả trường bào, Lâm Lôi cả thân hình khẽ lay động.
Hắn hoàn toàn dung nhập vào Phong thế giới, cảm thụ quy luật vận động của Phong nguyên tố.
Thời gian như nước trôi. Loáng cái đã đi được bốn ngày rồi, lâu thuyền đã sớm tiến vào bên trong Tây Nam hành tỉnh, căn cứ theo suy đoán thì chỉ còn có mỗi hai ngày nữa là phải hoàn thành kế hoạch có mặt ở cửa khẩu Hà Ngạn.
"Lâm Lôi đại ca tu luyện cái gì vậy?" Chiêm Ni khẽ hỏi.
Bên cạnh Lệ Bối Tạp, Lệ Na đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lúc này đã là buổi tối, song Lâm Lôi vẫn y như lúc trước nhắm mắt đứng trên boong tàu, nếu có ai đó tưởng rằng hắn đang ngủ thì đã sai lầm, bởi vì ở xung quanh thân thể Lâm Lôi lúc này đang có rất nhiều tử sắc quang mang hiện ra.
Không như trước đây, thứ mà Lâm Lôi theo đuổi lúc này không phải là tốc độ.
Trong khi tu luyện "Phong Ba Động", xung quanh thân thể Lâm Lôi có thể cùng lúc xuất hiện vô số bóng kiếm, có điều lúc này lại có một đạo tử sắc quang mang lóe ra.
Không ai biết hắn đang tu luyện cái gì.
"Cử khinh nhược trọng. Cử trọng nhược khinh, vừa có thể mãnh liệt như cơn lốc, lại cũng có thể nhẹ nhàng thoang thoảng tựa xuân phong." Tu luyện lâu như thế, Lâm Lôi rốt cuộc đối với Phong chi áo nghĩa đệ nhị trọng cũng phải có chút nhíu mày.
Phong chi áo nghĩa đệ nhất trọng - Phong ba động, đó là theo đuổi tốc độ cực hạn.
Kỳ thực tốc độ một khi đã nhanh đến mức đáng sợ thì công kích cũng sẽ rất kinh khủng. Đó cũng chính là nguyên nhân giúp cho Lâm Lôi chỉ trong nháy mắt có thể công phá tầng phòng hộ của Mạch Khắc Khẳng Hi.
Mà Lâm Lôi hiện tại lại đang sáng tạo Phong chi áo nghĩa đệ nhị trọng, hay chính là một loại công kích đặc thù.
Trong quá trình một kiếm xuất ra, kiếm lúc thì như tia chớp, khi thì lại như một tòa núi đè nặng. Thực tế một kiếm này có tốc độ rất nhanh, song lại làm cho người ta có một thứ cảm giác không ngừng chuyển động, một thứ ảo giác tốc độ lúc thì nhanh lúc thì lại chậm.
Đó là "Kiếm Ý".
"Phong chi áo nghĩa đệ nhị trọng - "Phong Đích Luật Động"."
Lâm Lôi trên mặt khẽ nở nụ cười, trong tay Tử huyết nhuyễn kiếm bổ vào không gian, nhưng lại đồng thời khiến cho người ta có hai loại cảm giác. Một loại thì cuồng bạo mãnh liệt như cơn lốc, một loại lại gợi lên sự êm đềm ấm áp của gió xuân.
Một chiêu, làm cho người ta có hai loại cảm giác.
"Bị vây giữa hai cực ba động kết hợp lại cùng một chỗ, lại có thể sinh ra khí nhận lần lượt thay đổi." Lâm Lôi vẫn luôn theo đuổi điều này, thông qua một thanh kiếm có thể thi triển ra "Thứ Nguyên Chi Nhận" công kích.
"Phong Đích Luật Động" này, kỳ thực đó là độc lập công kích.
Mặc dù uy lực còn xa mới đạt được tới mức như "Thứ Nguyên Chi Nhận" có hiệu quả đáng sợ của một loại công kích có thể nghiền nát không gian, có điều "Phong Chi Luật Động" uy lực cũng đã siêu việt hơn hẳn "Phong Ba Động" rồi.
Đặc biệt là uy lực độc lập công kích.
""Phong Chi Áo Nghĩa" đệ nhị trọng "Phong Đích Luật Động" này một chiêu hẳn là có thể uy hiếp được Thánh vực đỉnh cấp cường giả." Lâm Lôi cùng Mạch Khắc Khẳng Hi đã từng giao thủ, đương nhiên đối với Thánh vực đỉnh cấp cao thủ cũng có thể suy đoán, "Chỉ có điều là "Phong Đích Luật Động" loại công kích này là do ta lĩnh ngộ ra từ "Phong Nguyên Tố Pháp Tắc" huyền ảo tương đối sơ cấp."
Lâm Lôi không thể không thừa nhận.
Phong đích luật động uy lực có thể rất lớn.
Có điều "Phong Đích Luật Động" thuộc loại "Thứ Nguyên Chi Nhận" sơ cấp loại một, vẫn coi như là một dạng công kích vật chất. Đối phương hoàn toàn có thể sử dụng khải giáp, đấu khí để phòng ngự.
Còn "Đại Địa Áo Nghĩa" thì lại chính là sóng chấn động, lực công kích rõ ràng là cao hơn một bậc. Sóng chấn động như thế căn bản cần phải công phá phòng ngự thì mới có thể truyền vào trong cơ thể đối phương.
"Đối phó với Thánh vực cường giả bình thường thì chỉ cần sử dụng Tử huyết nhuyễn kiếm cũng đủ rồi." Lâm Lôi cười nói, "Trừ phi gặp phải một số Thánh vực đỉnh cấp cường giả cực mạnh tồn tại."
Cùng là Thánh vực đỉnh cấp, thực lực cũng có mạnh có yếu.
Ví dụ như Đặc Lặc cùng Giáo hoàng. Đều là thánh vực đỉnh cấp, song so với Giáo hoàng thì còn kém hơn rất nhiều. Dù sao thì chuyện Giáo hoàng tu luyện tất cả đa phần cũng chỉ là lời tiên đoán.
Tỷ như Bàn thạch Kiếm thánh "Hắc Đức Sâm", được xưng tụng là Thánh vực đệ nhất cường giả. Những Thánh vực cường giả khác, cho đến nay vẫn không ai có thể thắng được "Hắc Đức Sâm".
Đương nhiên cũng có người chưa từng cùng Hắc Đức Sâm tỷ thí, ví dụ như Quang Minh giáo hoàng, Hắc Ám giáo hoàng. Bọn họ không dám tỷ thí bởi vì với thân phận của bọn họ nhất định không được phép thua. Chỉ cần bọn họ không nắm chắc được phần thắng thì nhất định không dám so tài.
Ở trên thuyền ngày thứ năm, giữa trưa trong lúc đám người Lâm Lôi đang vây quanh bàn ăn, cùng nhau tán gẫu thì đột nhiên -
"Lão Đại. Mau tới!" Giọng Bối Bối đầy lo lắng vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Không chút do dự, Lâm Lôi cả người lao thực nhanh về phía gian phòng riêng biệt của Hắc Lỗ: "Các người cứ tiếp tục ăn cơm đi." Nhắc nhở xong một tiếng, Lâm Lôi liền tiến vào phòng Hắc Lỗ.
Sau khi đóng cửa phòng, Lâm Lôi thực sự bị giật mình trước cảnh đang hiện ra trong mắt.
"Xùy xùy~" Hắc văn vân báo dưới lớp da cứ như có con chuột đang chạy trong đó, không ngừng loạn động lên, xung quanh thân thể màu đen có khí lưu vờn quanh, Hắc văn vân báo nhắm mắt lại phát ra tiếng khe khẽ rên rỉ thống khổ.
Đồng thời, hoa văn bên ngoài của Hắc văn vân báo cũng kịch liệt biến hóa. Chỉ trong chốc lát bộ lông bốn vó đã trở nên trắng xóa như tuyết, toàn thân cứ nhấp nháy trong chớp mắt biến thành màu đen rồi lại lập tức hóa thành màu tuyết trắng ...
Quỷ dị!
Điều khiến cho người ta phải kinh hãi chính là đầu của Hắc văn vân báo, trên đỉnh đầu của nó cũng có hai luồng khí lưu màu đen, màu xanh liên tục vờn quanh.
"Lão Đại, Hắc Lỗ biến thành như vậy đã được một lúc rồi, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ." Bối Bối lo lắng nói.
Lâm Lôi nhìn Hắc Lỗ.
"Hắc Lỗ." Hắn truyền âm gọi.
"Chủ, chủ nhân, ta không việc gì!" Giọng thống khổ của Hắc Lỗ vang lên trong đầu Lâm Lôi. Lâm Lôi cố nén lo lắng, chỉ có thể đứng ở một bên mà nhìn.
Sự chú ý của hắn tập trung trên đầu Hắc văn vân báo. Bộ phận quan trọng nhất của một ma thú chính là đầu, dù sao thì ma tinh hạch cũng nằm ngay ở vị trí đó ...
Trên đầu Hắc văn vân báo, hai luồng khí lưu màu xanh, màu đen đang cực nhanh vờn quanh, khi thì hắc sắc khí lưu thể tích đại trướng, nhưng chỉ trong chớp mắt, khí lưu màu đen thể tích bành trướng lại có phần chậm lại, đó là lúc thanh sắc khí lưu lại bùng phát lên.
Hết đợt này đến đợt khác!
Song lưỡng đạo khí lưu như thế lại phát ra năng lượng vô cùng kinh khủng. Lâm Lôi cũng vô cùng khiếp sợ, lưỡng đạo năng lượng này một khi mà bộc phát, sợ rằng toàn bộ chiếc thuyền này cũng tan thành từng mảnh.
"Xùy xùy~" Quần áo của Lâm Lôi cũng trực tiếp bị hắc sắc lân phiến đâm xuyên qua. Hắn không chút do dự lập tức biến thân thành Long huyết chiến sĩ.
Nếu không phải là Long huyết chiến sĩ, một khi mà lưỡng đạo khí lưu này nổ mạnh ra, Lâm Lôi cũng không thể chịu đựng nổi. Đồng tử u lãnh màu vàng lợt của hắn lóe lên, ánh mắt như đao sắc tập trung trên người Hắc văn vân báo.
Hoa văn trên người Hắc văn vân báo đang cực nhanh biến hóa, trong khi toàn bộ cơ thể, gân cốt cũng kịch liệt biến đổi -
Cuối cùng thì lưỡng đạo khí lưu màu xanh, màu đen kia rốt cuộc cũng khôi phục lại bình tĩnh, hai đạo khí lưu ồ ạt dũng mãnh tiến vào trong đầu Hắc văn vân báo, lập tức, thân thể Hắc văn vân báo cũng khôi phục lại được sự bình tĩnh, bên ngoài thân thể hoa văn cũng không còn biến ảo nữa.
"Phù." Lâm Lôi thở phào một hơi.
Lúc này, bộ lông bên ngoài của Hắc văn vân báo lộ ra một màu huyết châu, biến hóa vừa rồi, đối với nó vô luận là thân thể hay tinh thần cũng đều có sự biến hóa.
Hắc văn vân báo mở to mắt, hưng phấn và cảm kích nhìn về phía Lâm Lôi.
"Thành công sao?" Lâm Lôi khóe miệng mỉm cười, lập tức lại khôi phục lại hình dáng của loài người. Chỉ có điều là quần áo trên người hắn đều đã tổn hại.
"Đúng vậy, thưa chủ nhân." Hắc văn vân báo trong miệng phát ra một giọng nói trầm thấp, u lãnh của loài người.
Bên ngoài cơ thể nó hiện ra một đạo thanh sắc quang mang, dễ dàng làm bộ lông màu huyết châu kia tróc ra rơi rớt, Hắc văn vân báo bộ lông lại khôi phục một màu đen nhánh bóng loáng.
"Đúng rồi a." Bối Bối di động đến trước mắt Hắc văn vân báo, hì hì cười nói, "Tốt lắm, ngươi đã không lãng phí khối Thánh vực ma tinh hạch, nếu không thì ..."
Hắc Lỗ nét mặt trầm xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nó cũng đoán được, nếu nó thất bại, Bối Bối dám chắc là sẽ chà đạp nó.
"Được rồi, đi ra ngoài thôi." Lâm Lôi thay đổi quần áo xong liền nói.
Bởi vì việc biến thân thành Long huyết chiến sĩ sẽ phá hỏng quần áo, nên không gian giới chỉ của Lâm Lôi có chứa đầy đủ tới hơn trăm bộ quần áo, thực sự thì tiền mua quần áo đối với Lâm Lôi hiện tại mà nói, chỉ quá là nhỏ nhặt mà thôi.
Thuyền đi đến giữa trưa ngày thứ sáu, rốt cuộc đã đạt được kế hoạch là đến cửa khẩu Hà Ngạn.
"Rốt cuộc cũng tới a." Lệ Bối Tạp, Lệ Na, Chiêm Ni ba nữ tử đều hưng phấn đôi mắt sáng lên, đồng thời lúc này sau boong tàu cũng truyền đến một tràng cười to đầy hưng phấn.
"Ủa?"
Đám người Lâm Lôi, Tái Tư Lặc đều quay đầu hướng về phía sau boong tàu nhìn lại, năm huynh đệ Ba Khắc vẫn còn ở sau boong tàu tu luyện.
"Ba Khắc, năm người các ngươi mau đi cho mau, thuyền cập bến bây giờ đấy." Lệ Bối Tạp lớn tiếng gọi.
"Ra rồi đây, ra rồi đây." Ba Khắc năm người cùng cười to bước tới, đám người này cơ hồ ánh mắt đều tụ tập cả lại trên người Lâm Lôi, năm huynh đệ trên mặt đều có vẻ kích động đè nén.
Lâm Lôi nhìn thấy vẻ mặt năm huynh đệ Ba Khắc như thế, trong lòng bắt đầu kinh nghi: "Năm huynh đệ này, không phải là, không phải là lại có người đột phá đấy chứ?"
Trong năm huynh đệ, đạt đến Thánh vực thực lực hiện tại chỉ có lão Đại "Ba Khắc" cùng lão Nhị "An Khoa". Còn ba người còn lại trong trạng thái hình người thì đều chỉ là bát cấp đỉnh cấp.
"Đại nhân." Ba Khắc trên mặt có vẻ kích động, "Cái Tỳ hắn đột phá!"
"Cái Tỳ đột phá?"
Cho dù là đã đoán trước, song Lâm Lôi trong lòng vẫn bị một trận kinh hãi, không khỏi quay đầu nhìn về phía Cái Tỳ. Cái Tỳ vốn luôn to mồm lúc này bỗng ngược lại đang gãi đầu ha ha nở nụ cười.
Rời khỏi Ba Tư Nhĩ, khi mới bước lên lâu thuyền, trong đám Lâm Lôi thì chỉ có Lâm Lôi, Bối Bối, Ba Khắc, An Khoa bốn người là Thánh vực. Còn khi thuyền cập bến, trong đám đã có tới sáu đại Thánh vực.
Thực lực đáng sợ như thế, ngay cả một đế quốc cũng không dám thờ ơ.
Nhìn Hắc văn vân báo "Hắc Lỗ" bên cạnh, rồi lại nhìn một chút sang cái tên Cái Tỳ đang ha ha cười nói kia, Lâm Lôi hăng hái lớn tiếng hô: "Ha ha, mọi người hạ thuyền, xuất phát đến đế đô!"
"Xuất phát!" Năm huynh đệ cũng đồng thanh hưởng ứng.