Bàn Long

Chương 196: Thản thành tương kiến

Bầu trời đêm không sao, cũng không trăng.
Lâm Lôi, Vong linh đại ma đạo Tái Tư Lặc, Hắc văn vân báo Hắc Lỗ cùng với Bối Bối đi qua con hẻm nhỏ, Lâm Lôi đồng thời cũng khôi phục lại trạng thái hình người.
"Xùy."
Chiếc quần rách tả tơi của Lâm Lôi trực tiếp bị hỏa diễm thiêu thành tro, mà Lâm Lôi lật tay lại liền lập tức xuất hiện một cái quần mới cùng với một tấm áo ngắn sát người màu đen, hắn liền mặc vào nhanh như chớp.
"Ồ, tên tiểu tử Lâm Lôi này so với ta nghĩ, quả là không bình thường a." Cặp mắt xanh biếc của Tái Tư Lặc nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, cảnh vừa rồi lão làm sao mà lại nhìn không ra, Lâm Lôi có một cái không gian giới chỉ.
Không gian giới chỉ này, Tái Tư Lặc lão cũng có.
Cái này cũng là hơn bốn trăm năm trước. Tại thời điểm tiến hành "Vong Linh Nô Dịch" giữa Ma Thú sơn mạch, lệnh cho một bạch cốt thi thể không biết đã tử vong bao lâu xé rách mặt đất chui lên, trên ngón tay của thi thể này có một cái không gian giới chỉ.
Tái Tư Lặc lúc ấy kinh ngạc mừng như điên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://docsach24.com
Căn cứ vào việc kiểm tra hoàn cảnh chung quanh của lão, chủ nhân của cái thi thể nàu rất có thể là mấy ngàn năm trước cùng ma thú chém giết, cuối cùng trọng thương rơi vào một thâm cốc chết trong đó. Có điều mấy ngàn năm sau, địa hình biến đổi, khe sâu đó đã hoàn toàn khép lại.
Lão, vị Vong linh đại ma đạo đã ngoài tám trăm tuổi này, có không gian giới chỉ thì cũng chẳng có gì là lạ. Song tuổi tác của người trẻ tuổi trước mắt rõ ràng là không lớn, không gian giới chỉ của hắn ở đâu ra?
"Đi mau." Lâm Lôi mặc quần áo xong, khẽ quát.
"Lâm Lôi, quả thực ta đối với ngươi càng ngày càng tò mò." Tái Tư Lặc tươi cười có vẻ âm trầm.
Lâm Lôi nghiêng đầu nhìn lão một cái: "Tái Tư Lặc, ngươi nhớ cho kỹ. Sau này không được ta cho phép, không được gọi tên thực của ta. Ngươi chỉ cần xưng hô ta là Lôi là được rồi."
Tái Tư Lặc nhướng mày một cái: "Ta biết rồi, ngươi lo thân phận bị bại lộ phải không."
Thực ra tên của Lâm Lôi tại đế quốc khác cũng có chút danh khí, chỉ là danh khí này là ở trong giới thạch điêu, người yêu thích thạch điêu đối với Lâm Lôi cũng phi thường rõ. Một người sáu tuổi điêu khắc ra tác phẩm có thể so với trình độ của thạch điêu tông sư, người yêu thích thạch điêu sao có thể không bội phục hắn?
Đáng tiếc, Tái Tư Lặc cái lão ngoan cố này, đối với thạch điêu không có gì ưa thích.
Dọc đường đi rất nhanh.
"Chúng ta đến đâu?" Tái Tư Lặc bảo trì tốc độ cao tiến lên, đồng thời khẽ hỏi Lâm Lôi.
"Ngoại thành." Lâm Lôi bình tĩnh nói.
"Thế ngươi không đi theo hướng cửa thành hả?" Tái Tư Lặc nghi hoặc hỏi.
"Ra khỏi thành nhất định phải đi từ cửa thành sao?" Lâm Lôi dửng dưng liếc mắt nhìn Tái Tư Lăc. Tái Tư Lặc bỗng minh bạch ý của hắn.
"Có thể bây giờ còn chưa tối hẳn, cửa thành chưa đóng, chúng ta hoàn toàn có thể đi ra từ cửa thành." Tái Tư Lặc lập tức nói.
"Lực lượng của Quang Minh giáo đình ở Xích Nhĩ quận thành ta không rõ lắm, nói không chừng ở cửa thành có người của Quang Minh giáo đình, nếu ngươi chạy qua đó ... rất có thể bị bọn chúng nhận ra. Phải biết rằng, hôm nay ngươi dừng ở đình viện đó, ngoại trừ sáu cao thủ đến từ tổng bộ Quang Minh giáo đình, còn có những người khác đã từng thấy qua ngươi." Lâm Lôi lãnh đạm nói.
Tái Tư Lặc gật đầu.
Thời điểm lão bị áp giải trước đây, trong đình viện đó quả thực có một đám người, đám người kia rõ ràng là nhân mã đóng tại Xích Nhĩ quận thành của Quang Minh giáo đình. Vốn còn có cả người hầu gì gì đó phải hầu hạ Lan Phổ Sâm nữa.
Nhưng Lan Phổ Sâm đặc biệt cẩn thận, lo lắng có quân địch trà trộn vào hàng ngũ, liền để cho tất cả người hầu rời đi.
Lâm Lôi, Tái Tư Lặc hai người rất nhanh đi tới tường thành cao cao trước mặt, tường thành đó cao chừng hơn hai mươi thước hoàn toàn khiến cho Tái Tư Lặc không thể nói được gì.
"Ta không thể qua được." Tái Tư Lặc dứt khoát nói.
Lão - một Vong linh đại ma đạo - thân thể của lão cũng tương đương với thân thể của tam cấp chiến sĩ. Nhưng phải nhảy qua tường thành cao hơn hai mươi thước là không có khả năng.
"Hắc Lỗ." Lâm Lôi nhìn về phía Hắc văn vân báo bên cạnh.
"Hống~" Hắc báo Hắc Lỗ tuấn mỹ cao chừng hai thước, dài bốn thước đôi mắt u lãnh nhìn chằm chằm vào Vong linhđại ma đạo Tái Tư Lặc.
"Lên lưng Hắc Lỗ." Lâm Lôi chỉ thị.
Tái Tư Lặc không hề do dự, trực tiếp xoay người leo lên lưng Hắc Lỗ. Mà Bối Bối đứng ở trên lưng Hắc Lỗ cũng khiêu khích liếc mắt nhìn Tái Tư Lặc. Nhưng Tái Tư Lặc cũng không dám cùng hai ma thú này tranh đấu.
Tình hình chiến đấu vừa rồi lão đã thấy, dựa vào nhãn lực của lão, Hắc báo và Ảnh thử màu đen này tuyệt đối là cửu cấp ma thú. Lão - một Vong linhđại ma đạo nếu không triệu hoán vong linh, quả không dám dây vào cửu cấp ma thú.
"Chạy."
Lâm Lôi dưới chân đạp một cái. Cả người giống như tên bắn trực tiếp bay lên trời cao, thoáng cái đã nhảy cao ba mươi thước, dễ dàng phóng qua tường thành rồi đáp xuống bên ngoài thành.
"Vù." Hắc Lỗ bốn vó vận sức một cái, hóa thành một đạo ảo ảnh màu đen rất nhanh lướt qua tường thành cao hai mươi thước này.
Trên bãi cỏ tạp nham ngoài thành.
"Phù, con báo này tốc độ thực là nhanh." Tái Tư Lặc che ngực kinh hô. Nói xong liền muốn xuống.
"Đừng xuống." Lâm Lôi lập tức nói, "Hắc Lỗ, chúng ta trở về nhanh một chút."
Lâm Lôi chính mình trực tiếp gia tăng phụ trợ ma pháp "Cực Tốc". Chỉ thấy hắn giống như một trận tật phong rất nhanh lao về hướng sơn cốc, mà Hắc Lỗ thủy chung vẫn bám theo bên cạnh Lâm Lôi.
Sau vài phút thời gian, Tái Tư Lặc cùng Lâm Lôi đã tiến vào trong sơn cốc.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi sống ở chỗ này. Nếu muốn ra ngoài, tốt nhất là thay đổi dung mạo một chút." Lâm Lôi dửng dưng nói, Tái Tư Lặc nhìn cảnh sắc chung quanh, rất hài lòng gật đầu: "Ta thích nhất là khung cảnh tĩnh mịch, nơi này rất thích hợp để ta tu luyện."
Tối hôm đó, Lâm Lôi liền làm cho Tái Tư Lặc một tòa mộc ốc mới.
Mà đêm khuya lúc Lâm Lôi ở trên bãi cỏ khoanh chân tĩnh tu, thì phát hiện trong mộc ốc của Tái Tư Lặc truyền đến tử linh khí tức dày đặc, hèn chi Tái Tư Lặc thích địa phương tĩnh mịch, ở nơi nhiều người, lão thực không dám tu luyện càn rỡ như thế.
"Vong linh ma pháp." Lâm Lôi nhớ lại khởi thư giới thiệu về Vong linh ma pháp, cũng khó nhẫn nại được nỗi kinh sợ trong lòng.
Vong linh ma pháp sư tuổi càng lớn, Tinh thần lực càng mạnh, độ đáng sợ lại càng gia tăng. Bởi vì có đủ thời gian, bọn họ có thể thu phục được một lượng lớn Vong linh sinh vật.
"Lúc ở trong đình viện đó, Tái Tư Lặc này đã triệu hoán đều là cửu cấp vong linh, e rằng lão còn có một lượng lớn Vong linh cấp thấp nữa." Lâm Lôi đã nghe nói qua, một Vong linh đại ma đạo hoàn toàn tương đương với một đội quân khủng bố.
Vong linh đại ma đạo, có thể triệu hoán một lượng lớn hơn mười vạn Vong linh đến tác chiến.
Khi ở trên chiến trường chỉ cần giết chết người của đối phương. Vong linh ma pháp sư còn Vong linh nô dịch, khống chế thi thể của chiến sĩ chết đi của đối phương, khiến thi thể của đối phương phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, cùng đối phương chiến đấu.
Nhân mã của Vong linh ma pháp sư càng chiến đấu lại càng nhiều.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Vong linh ma pháp sư có đầy đủ Tinh thần lực.
"Hơn nữa, nghe nói Vong linh ma pháp sư không chỉ có triệu hoán vong linh, Vong linh nô dịch mà còn có một chút Vong linh ma pháp kỳ lạ âm hiểm."
Vong linh ma pháp sư nổi danh nhất là ôn dịch.
Trong lịch sử đích xác từng có lần vì một ôn dịch khổng lồ của một Vong linh ma pháp sư đã làm chết vài ngàn vạn người. Điều này cũng là yếu tố chính khiến lúc trước Lâm Lôi phát hiện Hoắc Nhĩ Mặc dùng độc vụ, đã hoài nghi nguyên nhân là do Hoắc Nhĩ Mặc là Vong linh ma pháp sư.
Sớm tinh mơ, trời tờ mờ sáng.
Vong linh đại ma đạo Tái Tư Lặc thu hồi Tinh thần lực ở trên thân Vong linh của mình trong Vong linh giới, mở to mắt, trên mặt lão có vẻ tươi cười: "Hôm qua thực là ngày may mắn của ta."
"Chẳng những khôi phục được tự do, còn thu phục được một gã hắc kỵ sĩ đội trưởng vào Vong linh giới. Mặc dù tổn thất một kim mao cương thi nhưng mà cũng đáng." Tái Tư Lặc rất là cao hứng.
Kim mao cương thi, mặc dù cũng là cửu cấp vong linh.
Thế nhưng so sánh với tên hắc kỵ sĩ đội trưởng kia, thực sự là yếu hơn. Thực lực của tên hắc kỵ sĩ đội trưởng tương đương với thi long, coi như là cửu cấp đỉnh phong.
Bây giờ bộ hạ của Tái Tư Lặc có Vong linh sinh vật cửu cấp đỉnh phong - một thi long cùng với một lão thi yêu và một hắc kỵ sĩ đội trưởng. Đồng thời còn có hai hoàng kim khô lâu cung tiễn thủ cùng với hai kim mao cương thi.
Ba cửu cấp đỉnh phong, bốn cửu cấp Vong linh phổ thông.
Đây là lực lượng cực mạnh dưới trướng Tái Tư Lặc, mà bát cấp vong linh, thất cấp vong linh số lượng lại càng nhiều. Dù sao trong Vong linh giới, một Vong linh cao đẳng có thể sai khiến được một lượng lớn vong linh cấp thấp.
Chẳng hạn như hai hoàng kim khô lâu cung tiễn thủ, bọn chúng có thể khống chế hơn năm mươi vạn khô lâu đại quân.
Hắc kỵ sĩ đội trưởng, dưới trướng cũng có một số bát cấp hắc kỵ sĩ.
Một Vong linh đại ma đạo, Vong linhđại ma đạo hơn tám trăm tuổi, tuyệt đối tương đương với một quân đoàn đáng sợ. Điều này căn bản không phải là nói ngoa.
"Hả?" Ra khỏi mộc ốc, Tái Tư Lặc mắt tròn xoe, trợn trừng lên.
Bởi vì lúc này Lâm Lôi đang nhắm mắt, tĩnh lặng đạp trên mặt nước hồ xanh biếc, cả người giống như lông vũ, lại không chìm xuống chút nào.
"Đây là?" Tái Tư Lặc trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Lão rất rõ Lâm Lôi tịnh không phải là Thánh vực cường giả. Sau khi biến thân cũng chỉ là cửu cấp đỉnh phong, bình thường ở hình thái người sợ rằng còn yếu hơn nữa. Thế nhưng Lâm Lôi bây giờ quả thực giống như không trọng lượng đứng ở đó.
"Tái Tư Lặc tiên sinh" Lâm Lôi đột nhiên mở to mắt, trên mặt mang theo một ý cười hiếm thấy, đồng thời liền đi trên mặt hồ, cũng giống như chạy trên mặt đất, trực tiếp đi lên bờ.
"Chúng ta coi như đã liên thủ, ta muốn biết một số sự tình của Quang Minh giáo đình." Lâm Lôi nói thẳng.
Tái Tư Lặc cười cười, gật đầu đáp: "Ngươi không hỏi ta cũng sẽ nói cho ngươi. Được rồi, trước tiên tại đây, chúng ta cần phải thành khẩn với nhau. Ta đối với ngươi, lại biết không được nhiều lắm."
"Lâm Lôi, tên đầy đủ Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc, 21 tuổi, dưới Thánh vực không ai là đối thủ của ta." Lâm Lôi lãnh đạm nói, thế nhưng lời nói lại tóat lên một sự tự tin phi thường.
Long huyết chiến sĩ cửu cấp đỉnh phong đã có thể xem như vô địch dưới Thánh vực, hơn nữa Hắc Ngọc trọng kiếm đã đạt đến đỉnh phong của "Thế". Quan trọng nhất chính là ... Lâm Lôi còn là một bát cấp song hệ ma đạo sư. Ma pháp gia trì, thực lực đề thăng quả thực vô cùng đáng sợ.
"Long huyết chiến sĩ, thảo nào." Tái Tư Lặc lúc này mới hiểu được, Lâm Lôi không phải là Long nhân gì đó, đột nhiên lão trừng mắt: "Ngươi nói cái gì? Ngươi hai mươi mốt tuổi?"
"Sao chứ?" Lâm Lôi nhìn Tái Tư Lặc.
Lâm Lôi rất rõ, Vong linh đại ma đạo tuyệt đối là nhân vật phi thường cao ngạo, nếu không thể hoàn toàn khuất phục lão, sau này hợp tác sợ rằng sẽ có rất nhiều phiền toái.
"Sao có thể?" Tái Tư Lặc có phần kinh ngạc, rồi sau đó liền bật cười, "Ha ha, ta và ngươi bất đồng, Vong linh ma pháp sư tuổi càng lớn, càng chiếm ưu thế. Năm nay, ta tám trăm sáu mươi sáu tuổi." Tái Tư Lặc tự hào nói ra tuổi của mình.
"Lâm Lôi, ngươi nói ngươi vô địch dưới Thánh vực, ta quả không thể nào tin được." Tái Tư Lặc dửng dưng nói, "Ta Vong linh đại quân tăng lên tới gần trăm vạn, Vong linh cửu cấp đỉnh phong có ba tên."
Lúc này, hai người đều muốn áp đặt đối phương, thực ra cũng là hợp tác trước tiên nói cho đối phương thực lực của mình, như vậy khả năng hợp tác của hai bên càng tốt hơn.
"Tái Tư Lặc." Lâm Lôi lạnh lùng liếc mắt nhìn lão, "Ta thừa nhận, nếu để ta đấu với Vong linh đại quân của ngươi, ta đấu không được. Nhưng mà, ta cũng có hai ma thú cửu cấp đỉnh phong. Quên nói cho ngươi biết ... ta không chỉ là long huyết chiến sĩ, mà còn là bát cấp song hệ ma đạo sư, chiến thuật biển người của ngươi đối với ta vô dụng."
Tái Tư Lặc hoàn toàn ngơ ngác.
Hai mươi mốt tuổi, bởi vì là huyết mạch Long huyết chiến sĩ gia tộc, biến thân đạt tới cửu cấp đỉnh phong còn có thể tiếp nhận.
Thế nhưng hai mươi mốt tuổi là bát cấp song hệ đại ma đạo, điều này thực là đáng sợ.
Dù sao ma pháp sư khó nhất là tu luyện Tinh thần lực, đó không thể là may chút nào. Hai mươi mốt tuổi có Tinh thần lực đáng sợ như vậy, Tái Tư Lặc căn bản không thể tưởng tượng nổi.
"Bát cấp song hệ ma đạo sư, hai mươi mốt tuổi?" Tái Tư Lặc lẩm bẩm, "đây là lịch sử đệ nhất thiên tài ma pháp sao?"
Lâm Lôi mười bảy tuổi đạt tới thất cấp ma pháp sư. Đây là lịch sử đệ nhị thiên tài.
Thế nhưng hai mươi mốt tuổi là bát cấp song hệ ma đạo sư đã là lịch sử đệ nhất.
"Lúc ta đạt tới bát cấp Vong linh ma đạo sư, hình như là hơn bốn trăm tuổi a." Tái Tư Lặc lại nghĩ đến tuổi của mình, hoàn toàn không nói được gì nữa.