Bàn Long

Chương 111: Đắc thủ

"Tạp Lam đại ca." Ngải Lệ Tư khẽ gọi, đồng thời lo lắng nhìn.
Đối với những người có khả năng, chỉ cần có thể tạo ra được "Nguyên Hình" của một kiện tông sư thạch điêu thôi thì đã là điều đáng để cảm thấy kiêu ngạo lắm rồi, có điều tác phẩm này của Lâm Lôi thì lại khác. Chỉ cần có một chút kiến thức về thạch điêu là hoàn toàn có thể từ thần vận mà 5 bức tượng hình người này ẩn chứa để thưởng thức câu chuyện đã qua giữa Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư.
Nếu Ngải Lệ Tư chỉ trở thành thê tử của một gia đình nhỏ thôi thì đã đành.
Đằng này người muốn cầu hôn nàng lại chính là Tạp Lam Đức Bố Tư.
Người thừa kế tương lai của gia tộc Đức Bố Tư. Đức Bố Tư gia tộc tại Phân Lai vương quốc cũng bài danh một trong tam đại gia tộc đứng đầu.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội." Tạp Lam nắm tay Ngải Lệ Tư.
Có điều Ngải Lệ Tư lại cảm thấy lòng bàn tay của Tạp Lam ướt đẫm mồ hôi.
"Phụ thân!" Tạp Lam hết nhìn về phía Bá Nạp Đức cha mình lại nhìn sang phía mẫu thân của mình. Cha mẹ hắn cực kỳ thương yêu hắn, đó cũng chính là lý do vì sao bọn họ sẵn sàng nguyện ý xuất ra tới 800 vạn kim tệ vì Tạp Lam. Dù sao thì đối với Đức Bố Tư gia tộc mà nói, 800 vạn kim tệ chính là một bút toán rất lớn.
"Tạp Lam, đừng nghĩ ngợi nữa, gia tộc không có khả năng vì vị hôn thê của ngươi mà xuất ra quá 1000 vạn kim tệ đâu." Bá Nạp Đức sắc mặt nghiêm túc đáp.
Tạp Lam chết lặng, ngay cả Ngải Lệ Tư cũng ngẩng đầu nhìn về phía Bá Nạp Đức, trong mắt lộ vẻ lo lắng xen lẫn sự chờ đợi.
"Cứ theo như quyết định lúc trước của chúng ta đi." Bá Nạp Đức không quan tâm đến sự chờ đợi của Ngải Lệ Tư, lạnh lùng tuyên phán.
Tạp Lam cả người lặng đi hồi lâu, bên cạnh Ngải Lệ Tư gắt gao nắm chặt lấy tay hắn. Nhìn chăm chú vào đôi mắt Tạp Lam, Ngải Lệ Tư rất hiểu lời vừa nói của Bá Nạp Đức biểu hiện cho điều gì. Nàng không muốn tiếp nhận kết quả đó.
Tạp Lam đưa mắt liếc nhìn Ngải Lệ Tư một cái, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khe khẽ lắc đầu.
"Tạp Lam đại ca, muội không muốn." Ngả Lệ Tư khẽ nói.
Tạp Lam cầm tay Ngải Lệ Tư, khẽ lắc đầu: "Không được đâu. Ngải Lệ Tư, ta là người kế thừa của gia tộc, ta phải lo lắng cho gia tộc. Ta cũng hy vọng muội có thể vì ta mà hy sinh một chút. Ta cam đoan, lòng ta đối với muội sẽ không hề thay đổi."
Ngải Lệ Tư thoáng trầm mặc.
Người kế thừa của gia tộc!
Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy thôi, nhưng lại trói chặt Tạp Lam với toàn bộ vinh nhục của cả gia tộc. Mặc dù Bá Nạp Đức vô cùng thương yêu nhi tử của mình, có điều vô luận thế nào đi nữa, ông ta cũng sẽ không thể cho phép Ngải Lệ Tư trở thành chính thê của Tạp Lam được.
Đúng, không thể nào trở thành chính thê.
Nói cách khác, sau này những đứa con mà Ngải Lệ Tư sinh ra cũng không phải là con em nối dõi.
Trên thực tế từ khi thạch điêu "Mộng Tỉnh" bị đông đảo người ta ngắm nghía, Đức Bố Tư gia tộc đã từng yêu cầu Tạp Lam buông tha Ngải Lệ Tư ra. Cho dù có kết hôn với Ngải Lệ Tư, cũng không thể để cho nàng trở thành chính thê của Tạp Lam được. Có điều Tạp Lam vẫn kiên trì.
Sau đó vì thương yêu Tạp Lam mà Bá Nạp Đức đành thỏa hiệp, ông ta quyết định, nếu có thể mua được "Mộng Tỉnh" về thì sẽ miễn cưỡng đáp ứng việc này.
Tuy nhiên bây giờ xem ra ...
"Tạp Lam đại ca." Ngải Lệ Tư nhìn Tạp Lam, khóe mi đã ươn ướt. Đồng thời nhìn về phía những người trong gia tộc Đức Bố Tư ở xung quanh. Song vô luận là Tạp Lam, hay là Bá Nạp Đức, hoặc là mẫu thân của Tạp Lam, tất cả đều không để ý tới nàng.
Giờ khắc này, Ngải Lệ Tư bỗng cảm thấy lòng mình băng giá.
Nàng đột nhiên nhớ lại khi còn ở bên Lâm Lôi, Lâm Lôi đã bảo vệ nàng bằng tất cả sự quan tâm có thể. Trước đây nàng vẫn nghĩ rằng Lâm Lôi quan tâm tới nàng nhiều như vậy, đó là điều đương nhiên phải thế. Có điều lúc này đây, nàng lại khao khát có được điều đó biết bao.
Ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua lớp pha lê nhìn về phía tầng thứ 3 của gian đấu giá. Nhưng tất cả những thứ mà nàng nhìn thấy chỉ là một mảng pha lê đen tối.
"1000 vạn kim tệ, 1000 vạn kim tệ, còn có giá nào cao hơn không?" Vị chủ trì tóc vàng đứng trên đài cao giọng hô.
Vị nam tử mặc trường bào rộng thùng thình nọ tùy ý nhìn thoáng qua 4 phương 8 hướng. Rồi sau đó trực tiếp hướng về phía vị chủ trì tóc vàng nọ yêu cầu: "Hầy, ngươi đừng có đứng đó mà nhiều lời nữa, mau khóa sổ đi." Đám phú hào quý tộc ở bên cạnh đều bật cười.
Người chủ trì đấu giá, sao có thể nghe lời của người ở phía dưới nói được cơ chứ.
Theo như những gì mà đám phú hào quý tộc hiểu về vị nam nhân tóc vàng này, hắn ta chính là lần lượt đấu giá, từng bước đẩy giá lên tới mức cực kỳ cao.
Người chủ trì tóc vàng nghe thấy thanh âm nọ, bỗng cảm thấy toàn thân như bị thôi miên, rất tự nhiên nói: "Ta bắt đầu khóa sổ đây, 3, 2 ..."
"1010 vạn kim tệ."
Một giọng nói già nua từ lô ở tầng thứ 2 truyền đến.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía lô này. Ngay cả vị nam nhân mặc trường bào rộng thùng thình kia cũng phải kinh ngạc nhìn về phía lô ấy. Tại lô ở giữa tầng thứ 2, ngoại trừ Đức Bố Tư gia tộc ra, những gia tộc khác đều là những danh gia vọng tộc nổi tiếng khắp trên toàn Ngọc Lan đại lục.
Tài sản của những đại gia tộc này, so với Đức Bố Tư gia tộc thì còn nhiều hơn gấp bội.
"Ồ, vẫn còn có kẻ biết thưởng thức giá trị của hàng hóa, tuy nhiên lại chỉ tăng thêm có 10 vạn kim tệ, ta tăng thêm một chút, 1030 vạn kim tệ." Vị nam tử mặc trường bào rộng thùng thình này ha ha cười tùy ý lên tiếng.
Lúc này, tại tầng 3 của gian đấu giá, bọn người Lâm Lôi đều chú ý tới vị nam tử mặc trường bào rộng thùng thình này. Bất quá từ vị trí của bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy một bên của nam tử vận trường bào rộng này, căn bản không thể nhìn thấy rõ được dung mạo của hắn.
"Ủa?"
Hồng y đại giáo chủ Cát Nhĩ Mặc cùng Hồng y đại giáo chủ Lan Phổ Sâm của Quang Minh giáo đình đều đứng bật cả dậy. Bọn họ cau mày dọc theo cửa sổ pha lê nhìn qua một bên khác, cẩn thận hướng xuống dưới quan sát nam tử mặc trường bào rộng thùng thình này.
Mà lúc này ...
Nam tử mặc trường bào rộng thùng thình tựa hồ cũng phát hiện được ở phía trên 2 vị Hồng y đại giáo chủ đang nhìn hắn, cũng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn 2 vị Hồng y đại giáo chủ một cái.
"Là hắn?"
Hai vị hồng y đại giáo chủ sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Cát Nhĩ Mặc cùng Lan Phổ Sâm 2 người nhìn nhau, cùng lắc đầu. Trên thực tế trước phiên đấu giá, Quang Minh giáo đình đã có quyết định, quyết định lúc này sẽ bỏ ra một cái giá thực cao để đấu giá thạch điêu "Mộng Tỉnh". Điều này có thể khiến cho mối quan hệ giữa Lâm Lôi với Quang Minh giáo đình trở nên rất tốt.
Song sau khi Cát Nhĩ Mặc cùng Lan Phổ Sâm hai người nhìn thấy vị nam nhân này thì liền thay đổi chủ ý.
"Đừng có tranh cãi với kẻ điên." Cát Nhĩ Mặc khe khẽ nói.
Lan Phổ Sâm cũng gật gật đầu: "Ta không muốn nổi nóng với kẻ điên này."
Mặc dù gọi đối phương là "Người Điên" nhưng cái cảm giác sợ hãi này thực sự đã thấu vào tận xương tủy bọn họ. Đối với vị nam nử kinh khủng trạc ba bốn chục tuổi ở dưới kia, Lan Phổ Sâm cùng Cát Nhĩ Mặc biết rất rõ. Đặc biệt là Lan Phổ Sâm ... Nguồn truyện: Truyện FULL
Bởi nếu không phải vì kẻ điên này, e rằng Lan Phổ Sâm chẳng có cơ hội thăng lên một bậc, trở thành Hồng y đại giáo chủ.
Quang Minh giáo đình Hồng y đại giáo chủ tổng cộng chỉ có 5 vị. Nguyên nhân chính là vì kẻ điên này đã giết chết một vị Hồng y đại giáo chủ, lúc đó mới khiến Lan Phổ Sâm có được cơ hội ngồi lên vị trí này. Đã có thể giết chết được một vị Hồng y đại giáo chủ, Quang Minh giáo hoàng cũng không nguyện ý vì chuyện này mà thực sự đối lập với kẻ điên này.
"1040 vạn kim tệ." Ở lô giữa tầng thứ 2, giọng nói già nua kia lại tiếp tục vang lên.
Nam tử mặc trường bào rộng thùng thình lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhướng mày: "Các người thực là phiền toái, 1100 vạn kim tệ."
"1100 vạn kim tệ, vị tiên sinh này ra giá 1100 vạn kim tệ rồi, còn có giá nào cao hơn hay không?" Vị chủ trì tóc vàng kia cũng hưng phấn hẳn lên, cần phải biết rằng, trong thập đại thạch điêu đứng đầu là "Huyết Tình Tông Mao Sư" cũng bất quá mới có 1300 vạn kim tệ.
Giữa tầng thứ 3, Cát Nhĩ Mặc khẽ hỏi Lan Phổ Sâm: "Lan Phổ Sâm, ngươi có biết gia tộc ở lô giữa kia không? Dám cùng đấu với kẻ điên này, chẳng lẽ chê mạng mình dài quá hay sao?"
"Mại Á quán trưởng." Lan Phổ Sâm quay sang Mại Á quán trưởng ở cách đó không xa gọi một tiếng.
Mại Á quán trưởng lập tức bước tới.
"Mại Á quán trưởng, ngươi có biết ngồi ở lô chính giữa kia là gia tộc nào không?" Lan Phổ Sâm dò hỏi. "Hình như chủ sự chính là một cô nương còn trẻ tuổi." Lan Phổ Sâm đứng ở tầng thứ 3, xuyên thấu qua cửa sổ tự nhiên đã thấy người che mặt ngồi ở lô giữa tầng thứ 2.
Về phần kẻ có giọng nói già nua kia, trông hình dáng thì có vẻ là người hầu của vị cô nương kia.
Mại Á quán trưởng nhìn thoáng qua, cười nói: "Cát Nhĩ Mặc đại nhân, Lan Phổ Sâm đại nhân, vị cô nương này chính là con em chính hệ của Lai Ân gia tộc ở Ngọc Lan đế quốc. Lô ở giữa này chính là của Lai Ân gia tộc lấy danh nghĩa ra để đặt sẵn."
"Lai Ân gia tộc?" Lan Phổ Sâm, Cát Nhĩ Mặc cả kinh.
Lai Ân gia tộc, tại "Ngọc Lan Đế Quốc", đế quốc cổ xưa nhất trên toàn Ngọc Lan đại lục bài danh 1 trong ngũ đại siêu cấp gia tộc đứng đầu, có thể bài danh một trong 5 gia tộc đứng đầu tại Ngọc Lan đại lục đương đại, làm gì mà chẳng thể trêu chọc được Đức Bố Tư gia tộc.
Mà con em của Lai Ân gia tộc, phần lớn đều nắm những địa vị chủ chốt tại Ngọc Lan đế quốc, nắm giữ quyền lực khổng lồ tại vương quốc này.
"Cát Nhĩ Mặc, đệ nhất ma pháp thiên tài "Địch Khắc Tây" của Ân Tư Đặc ma pháp học viện chúng ta hình như chính là người của Lai Ân gia tộc tại Ngọc Lan đế quốc." Lan Phổ Sâm hỏi.
Cát Nhĩ Mặc vốn tương đối quen thuộc với những chuyện có liên quan tới Ân Tư Đặc Học viện.
"Đúng vậy, không riêng gì Địch Khắc Tây, hắn còn có một muội muội tên gọi là gì ta không nhớ lắm.2 huynh muội này đều đến Ân Tư Đặc ma pháp học viện của chúng ta để xin học. Có điều mấy hôm trước, Địch Khắc Tây đã xin được tốt nghiệp rồi." Cát Nhĩ Mặc trực tiếp đáp.
Lan Phổ Sâm cũng gật gật đầu.
"Xem ra, vị cô nương kia chính là muội muội của Địch Khắc Tây rồi." Lan Phổ Sâm nhìn về phía lô giữa.
Tại lô giữa tầng thứ 2 của Lai Ân gia tộc, Địch Lỵ Á trong trang phục màu tím có phần trầm tĩnh, ngồi trên chiếc ghế có bọc vải sa, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống thạch điêu "Mộng Tỉnh" ở bên dưới.
"Tiểu thư, đừng nên tranh cãi, kẻ ở phía dưới không thể đấu lại được đâu." Lão giả có chút ưu lự can ngăn.
Là một siêu cấp đại gia tộc của Ngọc Lan đế quốc, thế lực của Lai Ân gia tộc trải khắp cả Ngọc Lan đại lục, tuy nhiên có một số siêu cấp cao thủ biết rất rõ. Bọn họ hiểu rằng, mặc dù bọn họ là siêu cấp đại gia tộc, song có một số người không thể đắc tội được."
Ví dụ như người trẻ tuổi chỉ khoảng ba bốn chục tuổi ở phía dưới kia.
Lão giả rất rõ ràng, mặc dù năm nay ông ta đã hơn 400 tuổi rồi, nhưng phỏng chừng kể từ khi ông ta còn chưa ra đời, vị nam tử vận trường bào rộng thùng thình kia đã xuất hiện với bộ dạng hiện tại rồi.
"
Đừng lo lắng, Hưu gia gia, người giúp ta đem mảnh giấy này đưa cho hắn, có được không?" Địch Lỵ Á lấy ra một cây bút, viết vội một câu lên mẩu giấy rồi đưa cho vị lão giả nọ.
Lão giả tiếp nhận mẩu giấy, vừa nhìn nội dung xong không khỏi sửng sốt.
"
Tiểu thư, người, người sao lại ..." Lão giả bị nội dung làm cho phát sốt.
"
Đừng quan tâm, người đem mẩu giấy này đưa cho hắn đi." Địch Lỵ Á không chút do dự. Lão giả có phần đắn đo trong chốc lát rồi cuối cùng cũng rời khỏi lô đi xuống tầng thứ nhất.
"
1200 vạn kim tệ!"
Giọng thánh thót của Địch Lỵ Á từ lô giữa vang lên.
Phía dưới nam tử mặc trường bào rộng thùng thình nhướng mày. Trên mi mắt một luồng sát khí bắt đầu ngưng kết. Trong khi đó thì vị lão giả tên "Hưu" đã đi tới chỗ hắn. Tới trước mặt của nam tử mặc trường bào rộng nọ, cung kính kom người nói: "
Đại nhân, ta là người hầu của Lai Ân gia tộc, mẩu giấy này là do tiểu thư ta bảo đưa cho người."
Vị nam tử mặc trường bào rộng thùng thình mi mắt bắt đầu giãn ra một chút, sau đó bỗng có vẻ hứng thú tiếp lấy mẩu giấy.
"
Ồ ..." Nam tử nọ vừa nhìn nội dung trong mẩu giấy xong, mắt bỗng sáng ngời lên, rồi sau đó bật cười.
"
Được, được, ta không cãi, ta không cãi." Nam tử mặc áo bào rộng thùng thình đem mẩu giấy trong tay lập tức hóa thành tro bụi, sau đó cười ha hả ngồi xuống, còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua lô ở tầng 2 nơi Địch Lỵ Á đang ngồi.
Lúc này ở tầng thứ 3 của gian đấu giá.
Lâm Lôi cùng Da Lỗ nghe thấy một tiếng "1200 Vạn Kim Tệ" thanh thoát vang lên, 2 người đều sửng sốt. Giọng nói này thực quen thuộc, Lâm Lôi cùng chủ nhân của giọng nói này đều quen nhau từ khi mới vào Ân Tư Đặc Học viện.
"Là Địch Lỵ Á." Da Lỗ kinh dị thốt lên.
Lâm Lôi cũng lập tức bật dậy đi tới một bên cửa sổ. Đi tới đây có thể thấy được vị trí chỗ Địch Lỵ Á. Quả nhiên, Địch Lỵ Á trong bộ trang phục màu tím tương đối nghiêm túc đang ngồi ở trên thảm sa, nhìn chằm chằm vào bức thạch điêu "Mộng Tình" ở bên dưới.
"
3, 2 ... 1, cộp!"
Vị chủ trì tóc vàng nọ gõ cái búa nhỏ, hưng phấn lớn tiếng hô: "
Chúc mừng Lai Ân gia tộc với mức đấu giá 1200 vạn kim tệ đã đoạt được tác phẩm của Lâm Lôi đại sư. "1200 Vạn Kim Tệ", ta có thể vinh hạnh tuyên bố, thạch điêu "Mộng Tỉnh" đã trở thành tác phẩm có giá cao xếp hàng thứ 3 trong thập đại thạch điêu. Chỉ có "Huyết Tình Tông Mao Sư" của Hồ Phật đại sư cùng "Hy Vọng" của Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư là 2 kiện tác phẩm có giá cao hơn bức "Mộng Tỉnh" này."
Toàn bộ đấu giá đại sảnh nhất thời huyên náo hẳn lên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cũng không ngớt vang lên.
Còn Lâm Lôi đang đứng ở trước cửa sổ trên tầng 3, vừa nhìn Địch Lỵ Á ở phía dưới, lại đảo mắt liếc sang phía một người khác ở lô giữa - Ngải Lệ Tư. Cả 2 cô gái đều che mặt. Chỉ có điều nét mặt của Địch Lỵ Á thì có vẻ tươi cười, trong khi Ngải Lệ Tư thì sắc mặt trở nên tái nhợt.