Bán Lộ Phu Phu

Chương 41: Sẽ không rời khỏi anh

Thời điểm Lâm Dực run run tay gõ cửa nhà Ôn Kỳ, đối phương cơ hồ liền quần áo chỉnh tề xuất hiện ngay trước mặt của y, hiển nhiên, hắn vẫn một mực không ngủ được.

Thở hổn hển, Lâm Dực bỗng nhiên đi về phía trước, dùng sức ôm lấy Ôn Kỳ.

Lâm Dực chỉ mặc một kiện áo khoác mỏng manh, tuyết rơi xuống đầy cả đầu, toàn thân mang theo một cỗ khí lạnh, chiếc cằm đặt ở trên bả vai của Ôn Kỳ, cũng không sợ bị đối phương ghét bỏ.

“Con mẹ nó anh thật sự là đồ không có tim không có phổi mà.” Mơ mơ hồ hồ, Lâm Dực nhắm mắt lại mắng to.

“…”

Y nhìn không thấy biểu tình của Ôn Kỳ, y chỉ là tham luyến mùi hương trên người hắn, chính là hương vị nhàn nhạt, khiến cho người khác yên tâm này.

Qua một lúc sau, cảm giác mát lạnh lúc ban đầu dần dần biến mất, mà thay vào đó, nhiệt độ cơ thể Lâm Dực lại nóng đến không tưởng nổi.

Mạnh mẽ bị Ôn Kỳ đẩy ra, Lâm Dực không còn khí lực trợn mắt, chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh buốt đang sờ lên trán của mình, y biết rõ chủ nhân của bàn tay kia là ai, cho nên cười nhẹ, lại lần nữa dựa vào.


Tiếp đó, y liền trực tiếp dán người lên sàn nhà lạnh như băng.

Y cứ dùng một tư thế vặn xoắn cực kì quái dị như thế mà tiếp xúc thân mật với sàn nhà, sau vài giây, tựa hồ rất ưa thích độ ấm trên sàn, y dứt khoát mở rộng thân thể cọ xát, vô ý thức mà nhặt lên một cái dép lê bên người ôm vào trong ngực, ngửa ra một bên mặt sưng đỏ, thoải mái mà phả ra một miệng lớn nhiệt khí.

… ầy, đích thật là bị bệnh rồi, mà bệnh cũng không nhẹ đâu.

Bởi vì từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, cho nên Lâm Dực đã không nhìn thấy sắc mặt hết sức phức tạp của Ôn Kỳ.

Mà sau một lát, đỉnh đầu lại vang lên một tiếng hừ lạnh vô cùng nhỏ, thế là cả người Lâm Dực đều bị bế lên.

Lần đầu tiên bị Ôn Kỳ ôm như công chúa, lúc thức dậy Lâm Dực còn có một chút mâu thuẫn nho nhỏ, dù sao y đã là một người đàn ông già đầu rồi, vô luận là dáng người hay là tướng mạo thoạt nhìn đều không hề ốm yếu chút nào. Nhưng vào giờ phút này, Lâm Dực trong đầu chỉ có một ý niệm ——

Ném đi dép lê, yên tâm thoải mái mà vuốt eo Ôn Kỳ, Lâm Dực hít một hơi thật sâu, khàn giọng mở miệng: “Em không thể rời bỏ anh được nữa rồi, Ôn Kỳ.”

Một giây sau, Lâm Dực bị dùng sức ném lên trên giường.

Đông!

Có thể là vì dùng sức quá mạnh, đầu của Lâm Dực liền trực tiếp đập vào ngăn tủ đầu giường, đau đớn hừ một tiếng, ngược lại y cuối cùng đã có thể mở mắt ra.

“…”

Con mắt híp lại thành một cái khe nhỏ, Lâm Dực nhìn bờ môi khẽ nhếch cùng cánh tay đang đưa qua của Ôn Kỳ.


“Ôn, Ôn Kỳ!”

Sắc mặt cứng đờ, Lâm Dực cuốn quýt tránh né đối phương, khẩn trương ngồi dậy, tựa hồ đã thanh tỉnh không ít.

“Làm sao vậy?” Ôn Kỳ khẽ nhíu mày.

Quần áo của Lâm Dực bị dính tuyết nhiều đến nổi đã ướt đẫm, vừa nãy lại còn ở trên mặt đất cọ qua cọ lại, Ôn Kỳ bất quá chỉ muốn thay y đổi một bộ áo ngủ sạch sẽ khác mà thôi.

Ôn Kỳ không có cầm thú như vậy, tốt xấu gì Lâm Dực bây giờ đang là người bệnh đó!

“Em, em tự mình thay được rồi, thuận tiện tắm rửa…mắc công làm dơ giường của anh.”

Xấu hổ giải thích, Lâm Dực ho nhẹ, gượng chống người dậy, bước xuống giường.

Kỳ thật…Hàn Ninh Cẩn không có cùng y làm đến cuối cùng, Lâm Dực cũng không có *** lực suy nghĩ nguyên do, vừa thoát khỏi đối phương y liền bỏ chạy đến nhà Ôn Kỳ, vội vàng muôn ôm ôm lấy Ôn Kỳ của y.

Nhưng mặc dù như thế, Lâm Dực vẫn không xác định đước có dấu vết gì bị lưu lại trên người không, dù sao ——


“Ôn Kỳ?”

Ngẩng đầu, Lâm Dực nhìn người đang ngăn ở trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc.

Đáy mắt tràn ngập cảnh cáo, sắc mặt của Ôn Kỳ chưa từng khó coi như thế, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt của Lâm Dực: “Vừa nãy tôi đã muốn hỏi em, vết sưng trên mặt là ở đâu ra?”

“Còn có…”

Nói xong, không để cho đối phương có chút kháng cự, Ôn Kỳ trực tiếp thò tay tới, cởi từng nút từng nút áo sơ mi của Lâm Dực.

Dấu hôn ở xương quai xanh cùng phần hông dần bại lộ trong không khí, Lâm Dực thậm chí không dám cúi đầu, y chỉ có thể dựa vào ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm của Ôn Kỳ mà xác định, đầu óc của mình thực mẹ nó là bị nước vào rồi mới cùng tên Hàn Ninh Cẩn kia đi mướn phòng.

Chậc chậc, Ôn tiểu mỹ nhân muốn phát uy à nha.