Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 259: Tháp trăm tầng

Lúc lôi đan xông vào trong Thái Dương Chân Hỏa, Đệ Nhất thần tướng căn bản không kịp cản lại nữa, lúc này hắn cũng không còn lực mà cản lại. Bởi vì hắn mạnh mẽ dung hợp thần hồn của Thương và hắn, mặc dù chiếm được đầy đủ sức mạnh, nhưng vì bao năm nay bọn họ tu luyện công pháp hoàn toàn khác nhau, dẫn đến sức mạnh sinh ra sự biến đổi khác thường.

Những thứ Thái Dương Chân Hỏa này không chỉ cắn nuốt linh lực, thậm chí còn khiến cho thần hồn của hai người vừa mới dung hợp lại từ từ tách ra. Thần hồn của Thương vốn không yếu, hắn có thể dễ dàng thành công như vậy là vì cuộc nói chuyện ngày đó giữa Mặc Dạ và Thương, cho nên mới khiến cho Đệ Nhất thần tướng thừa cơ đắc thủ.

Nhưng bây giờ hắn ta lại muốn khôi phục như cũ, muốn tranh đoạt thân thể với mình, hai người bọn họ đánh nhau trong thân thể, nào để ý được đến tình cảnh bên ngoài.

Thế là Tề Hoan mèo mù vớ cá rán, nàng suy tính cũng không kém, lôi đan đúng là rất kinh khủng, đặc biệt là uy lực khi nổ tung. Nhưng thứ này không phải nội đan, muốn nổ tung, cần có chút thuốc dẫn, Thái Dương Chân Hỏa đúng là thứ thuốc dẫn tốt nhất.

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, đám mây hình nấm màu vàng cao chót vót dựng lên, Tề Hoan và Tiểu Hồ Ly bị ném thẳng bay ngược ra ngoài tám trăm thước mới ngừng lại được, mà vị trí chỗ Đệ Nhất thần tướng vừa đứng, từ đầu đến chân đều không còn gì.

Ánh mắt Tiểu Hồ Ly nhìn về phía Tề Hoan cực kỳ cẩn thận, nó đi theo Tề Hoan bao nhiêu năm, vậy mà không biết nàng còn có loại ám khí uy lực cường đại cỡ này.

Tiếng nổ mạnh khiến cho trận đánh giữa Mặc Dạ và Không Lão ngừng lại, Mặc Dạ cũng không thèm để ý đến những quy tắc mà Không Lão nói, một quyền đánh nát không gian biến ảo, trực tiếp nhảy vào trong chiến trường.

Tề Hoan và Tiểu Hồ Ly đang ngây ngốc nhìn nhau.

“Tiểu Hoan, có bị thương không?” Mặc Dạ khẩn trương ôm Tề Hoan, hai tay không ngừng lần dò trên người nàng, xác nhận nàng ổn thỏa không bị tổn thương gì.

“Không sao, không sao.” Tề Hoan vẫn chưa khôi phục từ sau biến cố vừa rồi, nàng cũng không ngờ đến mọi chuyện lại thành ra như vậy. Chỗ vừa bị nổ tung, ngay cả không gian cũng bị vỡ nát, nàng đang suy nghĩ, có nên chuẩn bị trong người thêm mấy lôi đan không nhỉ. Vật kia quả thật là gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, là cực phẩm để đi ăn cướp và cản đường cướp bóc a.

“Chúng ta cứ rời khỏi nơi này trước rồi hãy nói.” Không gian nơi này không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, Mặc Dạ vội vàng mang theo Tề Hoan rời khỏi nơi này, Tiểu Hồ Ly theo sát phía sau cùng đi ra.

Không Lão nhìn thấy Tề Hoan và Mặc Dạ, còn có Tiểu Hồ Ly đi theo phía sau hai người thì chỉ thở dài, cũng không thể nói là vui hay không vui. Cũng không nói gì với đám người Mặc Dạ, trực tiếp đi vào trong không gian chiến đấu kia, một tay phất lên không trung rồi hạ xuống, một bóng hình màu đen từ từ ngưng tụ, có điều hạ thân cũng không được ngưng tụ hoàn hảo, vẫn là một đám khí thể mơ hồ như trước.

Đó là Thương, cũng có thể là Đệ Nhất thần tướng, bởi vì bóng hình kia quá mơ hồ, Tề Hoan căn bản không có cách nào phân biệt được.

“Ta tách hai con ra, vốn là hy vọng hai con sẽ có cơ hội, ai ngờ lại có kết quả như vậy.” Không Lão cảm thán, giọng nói có chút cảm khái.

Bóng đen kia không thể nào nhìn rõ mặt mũi, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng trong suốt, chỉ nhìn Không Lão chằm chằm, một câu cũng không nói.

“Ra đi, mặc dù không thể nào khôi phục bộ dạng trước kia, nhưng ở nơi này ta có thể bảo vệ cho con thần hồn bất diệt.”


“Không cần, sư phụ.” Bóng đen kia lắc đầu, vẫn không nhúc nhích, vẫn đợi đến khi khe nứt không gian màu đen kia từ từ trở nên to lớn hơn rồi cắn nuốt sạch hoàn toàn.

Hắn tên là Thương, cũng là Minh, sư phụ của bọn họ là Không Lão. Hai linh hồn, là sư phụ cố ý dạy dỗ, sau đó Không Lão lại đưa Thương từ trong thân thể ra ngoài, lại đắp nặn thêm một thân thể khác, biến thành một người khác, cuối cùng phong ấn Thương và Minh dưới lục đạo thiên bi. Lúc trước, những gì Không Lão nói với Hư Không Tử cũng có chút không phải là thật. Thật ra thì hai người bọn họ mới là người thừa kế mà lão nhìn trúng, chẳng qua là, hai người bọn họ, không một người nào có được số mệnh cường đại như vậy.

Mặc dù Không Lão là chủ nhân của nơi này, nhưng việc phong Thần, hắn không có cách nào nhúng tay vào được, chỉ có thể âm thầm hy vọng trong lòng là Tề Hoan sẽ chết, sẽ phân số mệnh ra, ai ngờ bên người Tề Hoan lại có một con yêu hồ có khế ước linh hồn với nàng, hơn nữa còn là Cửu Vĩ Thiên Hồ có tu vi đạt đến cảnh giới Yêu Hoàng.

Thiên đạo như thế, cho dù lão muốn nghịch thiên, cũng không đủ lực. Lão đã sớm thuộc về thiên đạo. Không Lão nhìn bóng hình đệ tử từ từ biến mất, thở dài.

Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng lão đã quen coi thương sinh chỉ là con kiến hôi, bọn họ nếu không thể sánh vai được với mình, vậy thì không còn chút ý nghĩa nào nữa, chết thì đã chết rồi.

Sau đó Không Lão quay đầu nhìn về phía Tề Hoan, “Hiện tại, ngươi chính là người thừa kế của ta rồi, đi cùng ta nào.” Mặc dù Tề Hoan thông qua khảo nghiệm, nhưng hiện giờ căn bản không phải thời điểm phong Thần, cho dù Không Lão có lợi hại hơn nữa, cũng phải chờ tiếp mới được.

Lúc Không Lão đang chờ đợi Tề Hoan tạ ơn, thì lão lại hoàn toàn quên mất một chuyện, lão căn bản chưa từng hỏi qua ý của Tề Hoan.

Nếu như không phải còn có việc, Tề Hoan cũng không muốn nhìn lão lấy một cái, chỉ bằng việc Mặc Dạ vừa nói cho nàng biết, lúc nãy lão đầu đáng chết này ngăn cản Mặc Dạ đi cứu nàng, cũng đã đủ khiến cho Tề Hoan hận lão.

“Đừng vội, trưởng bối sư môn của ta ở chỗ này đúng không?” Nếu nơi này có chủ đất, như vậy thì những chuyện nàng suy đoán hiển nhiên sẽ ăn khớp với chân tướng, Không Lão không thể nào không biết tung tích của bọn họ, huống chi, Tề Hoan càng lúc càng chắc chắn, lúc nàng hôn mê, giọng của những người bên cạnh nàng chính là của sư thúc sư bá còn có cả sư phụ nữa.

“Đúng, có điều ngươi không nhìn thấy bọn họ.”

“Tại sao? !” Ánh mắt của Tề Hoan không có ý tốt, cho là Không Lão đã làm gì bọn họ.

“Bởi vì tu vi của bọn họ không đủ đã tiến vào đất Phong Thiện, đáng lẽ chắc chắn phải chết, nếu không phải trên người có số mệnh thì đã sớm hồn phi phách tán. Đừng nhìn ta như vậy, chuyện này không liên quan đến ta. Hồn phách của bọn họ đều là ta cứu, mặc dù không thể nào khôi phục thân thể Tiên nhân, nhưng hòa hợp thành một thể cùng với đất Phong Thiện, cũng coi như muôn đời bất hủ.” Không Lão nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, đối với lão mà nói đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng đối với Tề Hoan mà nói thì là chuyện vô cùng to lớn.

Nếu như lời lão nói là sự thật, như vậy cho dù không có cách nào nhìn thấy nhóm sư thúc sư bá, nàng cũng có thể an tâm, nhưng ai mà biết được lão có đang nói dối hay không.

“Không được, ta muốn nhìn thấy bọn họ.”

“Đây là chuyện tuyệt đối không thể được.” Không Lão lắc đầu.


“Vậy thì thôi, ngươi tự mình từ từ đi tìm người thừa kế nhé.” Tề Hoan bĩu môi, trên đời này làm gì có tuyệt đối, chỉ có tương đối mà thôi. Nàng tin rằng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Thấy Tề Hoan quay người muốn đi, Không Lão vội vàng gọi nàng, “Ta nghĩ ra một biện pháp, nhưng mà có chút nguy hiểm.” Lúc nói câu này, trong mắt Không Lão hiện lên một tia quỷ dị, cũng không ai có thể phát hiện ra.

Có thể nhìn thấy trưởng bối sư môn, kể cả biết là nhất định sẽ có nguy hiểm, cho dù là nguy hiểm lớn bằng trời nàng cũng phải thử. Theo ý của Không Lão, Tề Hoan đứng trên con đường Luân Hồi, thân thể và hồn phách từ từ tách ra, sau đó nàng có thể nhìn thấy trưởng bối sư môn.

Sau khi linh hồn Tề Hoan thoát khỏi thân thể xong, đầu tiên nàng nhìn thấy sư phụ sư bá sư thúc của nàng đứng trên con đường Luân Hồi đang mỉm cười nhìn nàng.

“Sư phụ. . . . . . . .” Không đợi cho Tề Hoan nói xong, Không Lão đột nhiên ra tay, bốn chiếc cờ nhỏ cắm xung quanh linh hồn của Tề Hoan, Tề Hoan chỉ cảm thấy linh hồn của mình giống như bị một tảng đá ngàn vạn cân đè ép xuống, đừng nói là bay, cho dù là cử động cũng không nổi luôn.

“Ngươi định làm gì?” Tề Hoan kinh sợ.

Không Lão mỉm cười, “Nhục thân này của ngươi không tốt, hay là đổi lại đi, hơn nữa, làm người thừa kế của ta, ngươi có chút không nghe lời, thế cũng không hay.” Lão còn chưa từng bị uy hiếp bao giờ, những lời vừa rồi của Tề Hoan còn không đủ để hắn phải thỏa thiệp, có điều vì để khống chế nàng dễ hơn, Không Lão mới đáp ứng để cho bọn họ gặp mặt.

Lời Không Lão nói chỉ Tề Hoan mới có thể nghe thấy, người khác căn bản không nhìn ra chỗ nào khác thường, nhưng sự chấn động của linh hồn Tề Hoan thì lại bị Tiểu Hồ Ly cảm nhận thấy.

Mặc dù ấn ký linh hồn giữa hai người họ đã gần như biến mất không còn nữa do tu vi của Tiểu Hồ Ly tăng mạnh, nhưng chấn động này quá lớn cho dù ấn ký sắp tiêu tán, nó cũng cảm nhận được sự ảnh hưởng.

“Muốn khống chế ta, ngươi đừng có mà nằm mơ!” Tề Hoan mạnh mẽ thốt ra những lời này! Trên thực tế, bốn lá cờ này thực sự gây ra áp lực quá lớn đối với nàng, hơn nữa còn có bốn luồng tinh khí mạnh mẽ xông vào trong linh hồn nàng, dường như định nặn thành thân thể cho nàng, cảm giác như vậy Tề Hoan chưa từng trải qua bao giờ.

Nhưng vì sâu trong linh hồn nàng vẫn cự tuyệt nó, cho nên bốn luồng tinh khí kia tiến lên cực kỳ chậm chạp. Tề Hoan mơ hồ cảm thấy, nếu như để bọn chúng thành công, thì lực Lôi Điện mà nàng khó khăn tu luyện thành sẽ hoàn toàn biến mất.

Mặc Dạ mặc dù không biết tình cảnh của Tề Hoan, bởi vì trong mắt hắn Tề Hoan cũng chỉ là đang đứng bất động mà thôi, nhưng hắn vẫn nhìn ra từ trên người Tiểu Hồ Ly hình như có gì đó không ổn, áp lực trên người Tiểu Hồ Ly dường như là tự nhiên xuất hiện.

“Tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn quá non.” Không Lão chả để ý gì đến lời Tề Hoan nói, nếu đối thủ là Mặc Dạ, có lẽ còn có chút khó khăn.

“Lão bất tử, ngươi. . . . . . . .” Lời Tề Hoan còn chưa dứt, chỉ thấy Mặc Dạ ném một phiến đá hình vuông về phía đầu Không Lão, một thứ đồ nhỏ như vậy làm sao có thể đối phó được lão nhân kia? Nhưng không ngờ Không Lão lại giống như bị người ta cố định tại một chỗ, không nhúc nhích. (TNN: còn ai nhớ khối đá phong ấn Thiên Lôi đưa cho Dạ ca k :)))

Thừa dịp Không Lão không thể khống chế bốn lá cờ nhỏ kia, Tề Hoan lao ra khỏi trận pháp lão bày ra, sau khi linh hồn trở về cơ thể, lực Lôi Điện trong cơ thể nàng giống như bị kích thích, hoàn toàn không bị khống chế liền bạo phát.

Lúc này, tháp Lôi Thần bên ngoài đất Phong Thiện chợt lắc lư, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tháp Lôi Thần chậm rãi bay về phía đất Phong Thiện.

Nếu như Không Lão biết được, bởi vì lão mạnh mẽ tẩy rửa linh hồn của Tề Hoan mà lại khiến nàng lĩnh ngộ được cách dung nhập lực Lôi Điện vào trong tháp Lôi Thần, chỉ sợ lão sẽ tức chết.

Mất nhiều sức lực như vậy, cuối cùng vẫn là làm cho người khác được lợi.

Lực Lôi Điện từ trong cơ thể Tề Hoan xông ra ngoài luyện thành kim tuyến, xông vào trong tháp Lôi Thần. Hút vào một loại Lôi Điện mới, đỉnh tháp Lôi Thần vốn bị tổn hại đang từ từ khôi phục, chuyện khác biệt duy nhất chính là, cái tháp này tự nhiên đã nhiều thêm một tầng.

Oành! Thần tháp rơi xuống đất, làm chấn động đất Phong Thiện, nhìn từ bên ngoài, đất Phong Thiện vậy mà lại chậm rã lắc lư, giống như đang muốn bay đi.