Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 207: Phong Thất Khiếu

Chương 207: Phong Thất Khiếu

Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Tề Hoan nhanh chóng thúc dục linh khí trong cơ thể, rất nhanh viên đan dược Mai Tình Túy trong tay liền bốc hơi hoàn toàn, bất kì ai cũng không nhận ra được điều gì khác thường.
Hỏa Nha cau mày dùng sức lắc đầu, bỏ qua cảm giác chóng mặt kỳ lạ kia.
Hắn căn bản không ngờ tới bản thân mình sẽ trúng độc, trước tiên chưa bàn ai có khả năng hạ độc hắn, chỉ riêng độc dược có thể có tác dụng với hắn đã vô cùng hiếm thấy rồi.
Sao hắn có thể ngờ được, vì đối phó mình mà những năm này Thuần Vũ đã dồn toàn bộ tâm tư vào luyện chế đan độc, thậm chí ngay cả tu vi của bản thân cũng không quan tâm.
Thời gian sáu vạn năm, cho dù là kẻ đần độn, mỗi ngày để hắn luyện đan hắn cũng có thể trở thành thiên tài, huống chi hồi đó trong phái Thanh Vân Thuần Vũ đã từng được tán dương là thiên tài làm kinh hãi thế tục.
Lời cần nói cũng đã nói ra, Tề Hoan không phản đối, Hỏa Nha cũng không định làm khó nàng. Trên thực tế, chuyện này căn bản không có chỗ cho nàng phản đối. Nếu bây giờ Tề Hoan phản đối thì ngày mai nàng vẫn phải rời khỏi Quan Vân Giản với Minh Diệt, chẳng qua quá trình rời đi hơi thô bạo mà thôi.
Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Tề Hoan trở về Thiên Viện. Nàng về phòng không bao lâu, bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân, là Hỏa Nha, thật đúng là may mắn, hắn lại tự mình dâng đến tận cửa.
Thu lại đám lôi võng quấn ở ba phòng đối diện, Tề Hoan ôm tiểu hồ ly ngồi bên cửa sổ, rất nhanh, tiếng rên rỉ của nữ nhân truyền ra từ phòng bên cạnh, Tề Hoan thích thú lắng nghe.
Hơn nửa đêm, tiếng rên rỉ bên trong vẫn không ngừng, nhưng Tề Hoan nghe đến thiếu chút nữa ngủ rồi. Nói đi nói lại, vẫn là đan độc Thuần Vũ đưa cho phiền phức.
Loại đan độc này có thể làm tăng tu vi, nếu Chân Quân uống phải, thậm chí có thể một lần đột phá đến tu vi Tiên Tôn, nhưng sau khi ăn hết đan độc, một khi gặp phải người trong tay có Tình Túy Hoa, hoặc loại hoa luyện chế ra đan dược, thì chẳng khác nào giao tính mạng mình vào tay đối phương.
Tên của loài hoa kia là Tình Túy, đương nhiên là vì có tác dụng thúc tình. Bằng không thì lúc này Hỏa Nha đã không chạy đến chỗ ba thị thiếp của hắn.
“Tiểu Hoan, chúng ta còn phải đợi tới khi nào? Các nàng kêu thật đáng ghét a.” Tiểu hồ ly không kiên nhẫn xoay đi xoay lại trong lòng Tề Hoan.
“Nhanh thôi.” Trời sắp sáng rồi, cho dù Hỏa Nha làm bằng sắt, trải qua đêm này chỉ e chân hắn cũng phải mềm nhũn ra. Huống chi hắn còn trúng độc, nếu như vậy mà Tề Hoan vẫn không đối phó được hắn thì thực sự xin lỗi ông trời rồi.
Lại nói bên chỗ Hỏa Nha, lúc đầu hắn không cảm thấy có gì khác thường, thế nhưng sau đó hắn phát hiện dục vọng mãnh liệt trong cơ thể không chỉ không biến mất, ngược lại càng có xu hướng mạnh mẽ hơn.

Hắn vốn là người rất tự chủ, bình thường chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện này, trừ phi có người ám toán hắn! Người có khả năng ám toán hắn chỉ có Lâu Nghiễm và Minh Diệt tới hôm nay.
Hai người này một người là con trai Lâu La thần tướng, một người là con trai Minh Hỏa thần tướng, bề ngoài thoạt nhìn quan hệ của bốn thần tướng khá hòa hợp, nhưng sau lưng lại là đối thủ cạnh tranh, hai người bọn họ cũng quá to gan rồi! Đến địa bàn của hắn còn giở trò lưu manh, chẳng lẽ sau lưng bọn họ có người giúp đỡ hay sao?
Hỏa Nha càng nghĩ càng thấy có khả năng, đưa mắt nhìn ba thị thiếp đang hôn mê phía dưới, hắn âm thầm thở dài, chuẩn bị dứt ra rời khỏi phòng.
Thế nhưng vừa xuống giường, đầu liền choáng váng. Khí lực trên người giống như bị rút đi hoàn toàn, đi chưa được hai bước đã trực tiếp té ngã trên đất.
“Người đâu, mau đến đây.” Hắn trúng độc, mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây là sự thật. Âm thầm điều động linh khí trong cơ thể song hơi khó, thậm chí còn có chút không khống chế được.
Cửa phòng mở ra, nhưng người vào không phải thị vệ thiếp thân của hắn, mà là Tề Hoan.
“Là ngươi?” Đối với sự xuất hiện của Tề Hoan, trong lòng Hỏa Nha vô cùng kinh ngạc nhưng không lộ ra mặt. Một tiểu tiên nhất trọng thiên, dù cho nàng thần khí thì nàng cũng không thể tạo ra sóng gió gì.
“Xem ra, độc trong cơ thể ngươi đã có tác dụng.” Tề Hoan đứng cách đó không xa cười tủm tỉm nhìn Hỏa Nha, tâm tình cực kỳ khoan khoái dễ chịu.
“Độc là ngươi hạ? Tại sao phải hạ độc?” Linh khí trong cơ thể tán loạn, mà hắn căn bản không áp chế được, Hỏa Nha đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống.
“Lý do có rất nhiều, ừ… Nói ví dụ như, ngươi là người của đệ nhất thần tướng, đệ nhất thần tướng hủy phái Thanh Vân, mà gần đây ngươi lại đi diệt cả phái Thanh Vân, cho nên ta muốn ngươi dùng mạng đền mạng, ngươi cảm thấy lý do này ổn không?”
“Ngươi là đệ tử phái Thanh Vân?” Trong lòng Hỏa Nha chấn động, chuyện hắn diệt phái Thanh Vân căn bản không có người biết, sao nàng biết được?
“Đúng vậy, ngày đó ngươi giết người, ta ở phía dưới nhìn thấy, ngươi rất đắc ý đúng không, ngươi cảm thấy trở thành con chó của đệ nhất thần tướng thì có thể tùy tiện cắn người đúng không!” Đi đến trước mặt Hỏa Nha, từ trên cao nhìn hắn, giống như lúc ấy hắn ở nhân gian, từ trên cao nhìn xuống phái Thanh Vân bị hủy.
Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, lúc ấy trong lòng Tề Hoan hận cỡ nào, nàng hận chính mình không dám lao ra báo thù, hận mình không thể tự tay giết Hỏa Nha.
“Chả trách Ngân mang ngươi về Tiên Giới, quả nhiên hắn vẫn không hết hy vọng với phái Thanh Vân.” Nếu không phải Ngân vẫn ngăn cản thì phái Thanh Vân sớm đã biến mất rồi, hắn bán mạng cho đệ nhất thần tướng, một là vì năm đó hắn nợ ân huệ của đệ nhất thần tướng, thứ hai chính là vì để phái Thanh Vân tiếp tục tồn tại ở nhân gian.
Trận chiến giữa đệ nhất thần tướng và phái Thanh Vân lúc trước Tiểu Ngân không tham gia, nhưng hắn thật sự vẫn là người của đệ nhất thần tướng. Phái Thanh Vân biến mất, trong những năm này, sự áy náy trong lòng hắn chưa từng suy giảm. Dù sao, hắn đã ở phái Thanh Vân mấy trăm năm, cho dù những người kia không quen hắn.
Nhưng họ chưa bao giờ bởi vì hắn là yêu mà coi thường hắn.
Hắn ở nhân gian chịu kiếp “lột xác”, khi cả người đầy máu, số lôi kiếp còn lại đều do Tề Hoan thay hắn ngăn cản, cũng là Tề Hoan mang hắn chạy về phái Thanh Vân, cầu sư phụ sư thúc sư bá giúp hắn trị thương.
Phái Thanh Vân có ân với hắn, nhưng sự việc năm đó hắn không có cách nào giúp đỡ, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là giữ lại một mạch của phái Thanh Vân, để bọn họ tiếp tục nhận truyền thừa ở nhân gian. Nhưng chuyện Hỏa Nha làm đến nay tiểu Ngân vẫn chưa biết.

“Đoán sai rồi, chịu phạt đi.” Trong tay huyễn hóa ra một cái đinh màu bạc, nhưng cái đinh này khá to, trên mặt Tề Hoan nở nụ cười xán lạn, cắm cái đinh kia vào đùi phải Hỏa Nha. Cho dù Hỏa Nha định lực kinh người, nhưng cái đinh này là do lôi điện biến thành, khiến hắn đau đến thiếu chút nữa gào lên. Huống hồ, vị trí mà Tề Hoan đóng thật sự đã được tính toán cẩn thận rồi.
Trên người tiên nhân có thất khiếu*, nếu thất khiếu đều bị đóng chặt thì cho dù hắn là thần, cũng chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là chết vì đau.
Đây là một hình phạt cực kỳ tàn nhẫn ở Tiên Giới, Tề Hoan chuẩn bị cho Hỏa Nha nếm thử.
“Ngươi rốt cuộc ngươi muốn thế nào, giết ta, ngươi chạy không thoát khỏi đây đâu.” Kiến thức của Hỏa Nha không thấp, lập tức biết Tề Hoan định đối phó mình thế nào, lúc trước hắn cũng từng dùng thủ pháp này giết không ít tiên nhân, đương nhiên biết rõ người chết như vậy cho dù lưu lại hồn phách thì cũng không cách nào ngưng tụ thành hình.
“Ai nói ta không đi ra được, không phải ta đã người bị ngươi tặng đi sao. Không phải là người Minh Hỏa muốn sao, hừ, ta ngược lại nên cảm ơn ngươi đấy.” Tề Hoan lại ngưng tụ ra một cái đinh, “Đã quên nói, ta có thù với Minh Hỏa, ta không thể đi giết hắn, trước tiên đành phải trút giận lên ngươi rồi.”
Lần này, Hỏa Nha bị đau kêu thành tiếng, nhưng tiểu hồ ly đã hạ kết giới trong phòng, chỉ cần hai gã thiên tướng kia không xông vào thì căn bản không ai phát hiện ra điều gì khác lạ.
“Ta chết, đệ nhất thần tướng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Không hổ là con chó do đệ nhất thần tướng bồi dưỡng, lúc này còn tỏ vẻ quyết tâm như vậy, đáng tiếc, hắn không nghe được. Cho dù hắn nghe thấy thì đã sao, người ta muốn tìm chính là hắn!” Nói đến đây, trên mặt Tề Hoan lộ ra vẻ dữ tợn, “Ta sẽ cho hắn biết, Tiên Giới này còn chưa tới phiên hắn làm chủ!”
Sau hai tiếng “phập phập”, trên người Hỏa Nha đã cắm bốn cái đinh, bây giờ ngay cả sức lực để gào cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Hoan đâm thêm hai cái đinh nữa lên người mình.
Đúng lúc Tề Hoan chuẩn bị cắm cái đinh thứ bảy vào ngực Hỏa Nha, đột nhiên kết giới của tiểu hồ ly bị người ta phá vỡ, Minh Diệt xông vào phòng.
Không, người này không phải Minh Diệt, vừa gặp hắn Tề Hoan đã phát hiện ra chỗ khác thường.
Loại khí thế này, Minh Diệt không có, “Minh Hỏa?”
“Tiểu Hoan, giết hắn không có lợi gì cho nàng, nàng chỉ chọc giận đệ nhất thần tướng thôi.” Minh Hỏa nhìn Hỏa Nha gần như đã bị xuyên thành thịt nướng, giọng điệu bình thản.
“Cho nên ngươi cho rằng ta nên tha cho hắn?” Thấy Tề Hoan nghe lời thu tay lại, trong mắt Minh Hỏa hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Sự tồn tại của hắn là để duy trì sự cân bằng các thế lực trên Tiên Giới, nàng giết hắn Tiên Giới sẽ nảy sinh rối loạn, hơn nữa nàng không phải đối thủ của đệ nhất thần tướng.”
Hỏa Nha nằm trên đất nghe được những lời này của Minh Hỏa, nhịn không được lộ ra ánh mắt cảm kích. Khi đối mặt với cái chết, ai cũng sẽ sợ hãi, cho dù là Hỏa Nha cũng vậy.
“Tiên Giới rối loạn thì có liên quan gì tới ta.” Tề Hoan cười mỉa, hắn sẽ không cho rằng Lục Đạo bởi vì mình mà trọng sinh nên bản thân mình phải có trách nhiệm với Lục Đạo chứ, nói láo, sống chết của toàn bộ sinh linh trong Lục Đạo chẳng có quan hệ gì tới nàng hết, nàng chỉ cần những người nàng quan tâm còn sống, thế thôi.
Ai động chạm đến bọn họ, đều phải trả giá thật nhiều.
“Tiểu Hoan, bây giờ đã khác, nàng không thể khống chế Lục Đạo nữa rồi, không phải sao?”
“Đúng vậy, nhưng ngươi cảm thấy ta sẽ động thủ khi không chắc chắn sao?” Trông thấy biểu tình kinh ngạc của Minh Hỏa, sự trào phúng trong mắt Tề Hoan càng đậm, “Ngươi biết trung tâm của Lục Đạo là ở đâu không? Ta cho ngươi biết, là tháp Lôi Thần, mà trên đời này, ngoại trừ ta ra, không kẻ nào có thể khống chế tháp Lôi Thần, ta không thể khiến Lục Đạo sống, nhưng ta có thể hủy diệt Lục Đạo một lần nữa, nếu ngươi muốn làm chúa cứu thế, ta sẽ cho ngươi cơ hội này.”
Cái đinh cuối cùng cắm chính xác vào ngực Hỏa Nha, Hỏa Nha không chết, trước khi linh hồn hắn chưa bị giày vò đủ, hắn sẽ không chết, thân thể đau đớn thì tính gì, linh hồn chịu thống khổ mới là khắc sâu nhất.
“Minh Hỏa, ta sẽ đi tìm ngươi, bây giờ, trước tiên ngươi nên chuẩn bị quan tài cho gã con trai thứ bảy của ngươi đi.” Tề Hoan vừa dứt lời, một thanh đao đen kịt lập tức cắm vào người Minh Diệt, trực tiếp xuyên qua tim hắn, mà thần niệm Minh Hỏa lưu lại trên thân thể con mình cũng biến mất.