Cũng may bây giờ Tề Hoan còn đang ở trong lôi kén nên không nhìn thấy. Nhưng Tiểu Miêu bị Tề Hoan ném xuống khi lao vào đám lôi điện màu tím lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn nhìn chính diện.
“A a a a . . . . . . .” Tiếng thét chói tai vang khắp trời đất, Tiểu Miêu chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này, thân là giống cái nó cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cho nên, nó thét lớn bịt mắt lại, nhưng khe hở giữa móng vuốt hình như có chút quá lớn đi. . . . . . .
Tiểu Hồ Ly hóa hình thành công, tu vi trực tiếp tiến đạt đến đỉnh cảnh giới Chân Quân, nhưng vì nó là yêu tu, hơn nữa lại tu luyện《 Yêu Chi Đạo 》, còn là Cửu Vĩ Thiên Hồ, hội tụ đủ những ưu thế trời sinh này khiến thực lực thực tế của nó sánh ngang bằng Tiên Tôn.
Bộ dáng Tiểu Hồ Ly sau khi hóa hình lại không giống với hồ tộc lúc trưởng thành, dung mạo của nó không yêu mị câu dẫn người, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn giống như trẻ con, khi cười lên còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, lông mi thật dài nhấp nha nhấp nháy, tất cả đều là hình tượng của một tiểu chính thái đáng yêu.
Chỗ đặc biệt duy nhất chính là đôi mắt và mái tóc của Tiểu Hồ Ly, tóc ngắn gọn gàng, quan trọng là trong làn tóc đen lại xen lẫn những sợi màu vàng, đôi mắt mơ hồ lóe lên một vòng kim quang.
“Chân Hỏa đồng!” Nãy giờ Thương vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Hồ Ly, tất nhiên không bỏ sót đôi mắt quỷ dị đó, nhìn thấy đôi mắt kia, trái tim hắn chợt nặng nề đập một cái.
Trong truyền thuyết, người có Chân Hỏa đồng có khả năng nhìn thẳng mặt trời, hơn nữa có thể hấp thu Thái Dương chân hỏa rồi giữ lại trong mắttu luyện. Thời thượng cổ chỉ có chủng tộc Tam Túc Kim Ô mới di truyền Chân Hỏa đồng mà vạn người hâm mộ này.
Con Cửu Vĩ Thiên Hồ kia vậy mà có được, thật sự là đại khai nhãn giới. (mở rộng tầm mắt)
Tiếng thét chói tai của Tiểu Miêu khiến Tiểu Hồ Ly sợ hết hồn, lúc này nó mới phát hiện mình đang trần như nhộng. Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng biến ra một bộ xiêm y phủ kín người. Tiểu Hồ Ly thì không sao rồi, nhưng hiện tại tình hình của Tề Hoan lại cực kì nghiêm trọng. Nàng vừa mới mạnh mẽ xông vào Thiên Kiếp, thuộc tính lôi điện trong đó hoàn toàn trái ngược với Cửu U Tà Lôi mà nàng tu luyện, tuy Tề Hoan có thể mượn loại lôi này để chuyển hóa thành Cửu U Tà Lôi, nhưng bởi vì số lượng quá lớn nên trong lúc nhất thời nàng căn bản không thể chuyển hóa hết được.
Mặc dù thoạt nhìn giống như nàng vừa vặn tiêu hóa hết, nhưng tình hình thực tế ra sao thì chỉ có mình Tề Hoan biết. Sau khi chuyển hóa xong, số còn lại đều là lực lôi điện tinh thuần, chúng lưu lại xung quanh thân thể nàng dường như có ý muốn gây hại cho nàng.
Bây giờ nàng không cần phóng Cửu U Tà Lôi ra ngoài nữa, bởi vì hai loại lôi điện đang chiến đấu với nhau trong cơ thể nàng, sắp tạo thành một cuộc chiến thế kỷ.
Thân thể Tề Hoan vốn do lôi điện ngưng tụ thành, mặc dù vẫn có mạch máu, nhưng xét về độ bền thì người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
Cho nên khi hai loại lôi điện mang thuộc tính khác nhau đại chiến trong cơ thể nàng, chạy qua mười hai kinh kì bát mạch, thân thể nàng vậy mà vẫn có thể kiên trì được đến tận bây giờ. Nhưng cái loại đau đớn tê tâm phế liệt như thế này, thật sự khiến người ta không nhịn nổi muốn tự ình một đao, quá hành hạ người mà.
Lần sau, cho dù người ta lấy đao kề cổ thì nàng cũng sẽ không vọng động chui vào lôi điện nữa. Đây là ý nghĩ hiện lên trong đầu Tề Hoan trước khi ngất xỉu.
Bên ngoài lôi kén, Tiểu Hồ Ly và Tiểu Miêu đều đang lo lắng chờ đợi.
Một canh giờ, hai canh giờ. . . . . . . Năm sáu canh giờ trôi qua, bên ngoài lôi kén màu tím đột nhiên tuôn ra từng tia sáng tím chói mắt, sau đó những tia sáng kia trong nháy mắt hội tụ, một tầng lôi điện màu xám giống như xúc tua vờn quanh lôi kén, một lát sau, lôi kén màu tím liền biến thành màu xám tro.
Tiếp đó, cái kén chậm rãi co lại, từng luồng năng lượng bộc phát ra ngoài, cho đến khi tất cả lôi điện đều bị Tề Hoan hấp thu hoàn toàn vào trong cơ thể mới thôi.
Thân thể Tề Hoan từ từ rơi xuống, Tiểu Hồ Ly trực tiếp ném Tiểu Miêu qua một bên, vừa đúng lúc đỡ được Tề Hoan. Trong cơ thể Tề Hoan xuất hiện một hạt châu màu xám trông chẳng có chút gì đặc biệt nằm trong đan điền của nàng, luồng nước xoáy trong đan điền vốn dùng để tạo ra Cửu U Tà Lôi cũng bị hạt châu hút sạch.
Những biến hóa này, Tề Hoan hoàn toàn không biết, nàng chỉ biết là nguyên thần của mình hình như vừa xuất khiếu (bay ra ngoài). Nhưng lần này khác với lần trước, nguyên thần của nàng không hề thoát xác, nàng giống như đang ở trong giấc mộng của mình vậy.
Giống như loại tiên thuật có khả năng đi vào giấc mộng nhưng Tề Hoan chưa từng học qua, cho nên hẳn là nàng không thể tiến vào giấc mộng của mình. Nhưng ở trong không gian kỳ dị này, bất kể trong lòng nàng nghĩ gì thì nơi này lập tức sẽ biến ra cái đó, ngay cả chiếc giường có niên đại mười ba vạn năm lịch sử mà nàng hay ngủ khi còn ở phái Thanh Vân kia, chỉ cần nàng vừa nghĩ đến, chiếc giường liền hiện ra.
Trong đầu nghĩ tới thịt nướng, trước mặt hiện ra một đống thịt, cầm lên ngửi mùi thịt xông vào mũi, lại hung hăng cắn một miếng, a, nhân sinh thật là quá hoàn mỹ rồi.
Ăn hết một cái đùi gà, Tề Hoan hưởng thụ chiếc giường năm xưa của mình một chút, mềm mại vừa đủ, độ phù hợp cũng là trăm phần trăm. Vui vẻ nhào lên giường một cái, một ý tưởng bột phát trong đầu Tề Hoan, nếu như ở đây nghĩ cái gì liền có cái đó, vậy có thể biến ra một người đàn ông không?
“Mặc Dạ Mặc Dạ Mặc Dạ Mặc Dạ
” Tề Hoan nằm ườn trên giường, hai tay chống cằm, trong miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu tên Mặc Dạ. Đại khái sau ba phút, không gian kỳ diệu vẫn không hề có chút phản ứng nào. Tề Hoan thất vọng quẹt quẹt miệng, chẳng nhẽ người sống không thể vào đây sao?
Lúc nàng đang chuẩn bị bò dậy thì một nam nhân để trần nửa người, đầu ướt nhẹp đột nhiên rơi xuống từ trong không trung, trực tiếp rơi lên giường Tề Hoan.
Ặc. . . . . . . Nhìn sắc mặt xanh mét, hình như tâm tình không được tốt lắm. Người bình thường lúc đang tắm mà nguyên thần đột nhiên bị cưỡng bức lôi đi thì ai cũng sẽ khó chịu, hơn nữa Mặc Dạ còn không có nguyên thần. Cho nên, người hiện giờ đang ngồi trước mặt Tề Hoan chính là bản thể của hắn.
Tề Hoan co người lại, nhỏ giọng chào hỏi nam nhân của mình, “Hey ~ đã lâu không gặp.”
“Tiểu Hoan? Tại sao nàng lại ở chỗ này?” Chưa từng có người nào đủ khả năng tùy ý khống chế thân thể hắn, huống chi là mạnh mẽ kéo hắn đến một không gian khác. Không đợi Mặc Dạ nổi cáu, đã thấy Tề Hoan núp ở bên giường, lè lưỡi nhìn hắn.
“Ta cũng không biết, nhưng nơi này rất vui, ta muốn có cái gì liền có cái đó.” Tề Hoan nhào vào trong ngực Mặc Dạ, lại đẩy Mặc Dạ vừa mới bò dậy ngã xuống chiếc chăn mềm mại, tiện thể cưỡng hôn vài cái, giảm bớt một chút nỗi khổ tương tư.
“Nghĩ đến cái gì liền có cái đó?” Mặc Dạ thuận tay ôm eo Tề Hoan, quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường này, hắn rất quen thuộc với nó. Nghĩ gì được nấy? Còn có thể lôi người khác đến đây, trừ lĩnh vực ra, hắn không nghĩ tới bất kì khả năng nào khác.
*Lĩnh vực: Khi đạt đến một tu vi và cảm ngộ nhất định, một tu chân giả sẽ có thể tạo ra một không gian độc lập riêng ình, tùy ý khống chế, gọi là lĩnh vực. Lĩnh vực này chỉ tồn tại trong tiềm thức của người đó, không ai có thể xâm phạm.
Nhưng loại lĩnh vực này, ngay cả Thiên Tướng cũng chỉ mò được một chút da lông mà thôi. Lĩnh vực của Mặc Dạ là quỷ vực, hắn có thể khống chế tất cả những sinh vật bất tử bên trong đó, hơn nữa chỉ cần hắn không chết thì những thứ đó vĩnh viễn sẽ không mất đi. Quỷ vực thuộc về loại lĩnh vực chiến đấu, lĩnh vực của Tề Hoan hiển nhiên không phải loại này.
Tuy nhiên, ngay cả Quỷ Tiên mà cũng có thể mạnh mẽ gọi đến thì lĩnh vực này cũng đủ nghịch thiên.
Tề Hoan mới không thèm để ý đây là đâu, khó khăn lắm mới gặp lại Mặc Dạ, thật khiến cho người ta vui vẻ mà. Nàng căn bản không cho Mặc Dạ cơ hội phản kháng, trực tiếp đẩy người ta ngã xuống giường, ra sức hôn.
Cho đến khi khuôn mặt Mặc Dạ phủ đầy nước miếng, Tề Hoan mới thỏa mãn đưa chiếc miệng nhỏ rời khỏi mặt hắn. Mặc Dạ không phản kháng, tùy ý nàng nắn bóp, lúc hắn tới ngay cả xiêm y cũng không kịp mặc, Tề Hoan quyết định sẽ ăn hết đậu hũ mới thỏa mãn.
Cũng may, khi mắt Tề Hoan đảo loạn chuẩn bị làm chuyện “xấu”, Mặc Dạ đã kịp thời chụp được hai bàn tay nhỏ bé không thành thật của nàng, “Chớ lộn xộn”.
Mặc dù lĩnh vực là một không gian độc lập nhưng nếu tinh thần của người khống chế lĩnh vực xảy ra chấn động trên phạm vi lớn thì lĩnh vực sẽ sụp đổ. Giống như Tề Hoan vậy, lần đầu tiên sử dụng lĩnh vực đã kéo tới một Quỷ Tiên làm cho không gian lĩnh vực bất ổn, nếu không phải do Mặc Dạ không phản kháng thì lĩnh vực này đã sớm vỡ nát rồi.
“Hẹp hòi.” Tề Hoan bất mãn cắn môi Mặc Dạ, thật khó khăn mới có cơ hội giở trò với hắn cuối cùng cái gì cũng không được làm, thật là quá đáng, đây rõ ràng là chủ động câu dẫn nàng mà.
“Nàng nha!” Lật người đè Tề Hoan xuống dưới, hai khuỷu tay Mặc Dạ đặt cạnh tai nàng, trong mắt mang theo ý cười, “Những ngày ở Tiên giới thế nào?”
“Cũng tạm được, Tiên giới có rất nhiều trai đẹp đó ~~” Tề Hoan tỏ vẻ ý do vị tẫn (đạt được nguyện vọng), hừ, cho hắn tức chết! Ai bảo hắn không ở bên cạnh mình. Nhìn khuôn mặt Mặc Dạ thoáng cái đen sì, tâm tình của Tề Hoan đặc biệt dễ chịu.
“Rất nhiều, hửm?” Mặc Dạ ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại một lần.
Tề Hoan rụt cổ lại, cảm giác trên đầu có một luồng gió lạnh thổi qua, ~ ặc, tại sao càng nhìn càng cảm thấy Mặc Dạ giống như động vật ăn thịt vậy, hàm răng trắng hếu kia, còn có ánh mắt kinh khủng nữa. . . . . .
“Thật ra thì. . . . . Cũng không phải là rất nhiều. . . . . . . .” Tề Hoan vừa âm thầm mắng mình nhát gan vừa cười trấn an Mặc Dạ, hành động này của nàng đúng là rảnh rỗi nên sinh sự mà, chọc hắn làm cái gì chứ!
“Không phải là rất nhiều?” Câu trả lời này hiển nhiên không làm Mặc Dạ thỏa mãn.
“Không, một người cũng không có, thật sự không có a. . . . Ha ha, đừng, đừng làm rộn, ha ha ha. . . . . . .” Nam nhân vô liêm sỉ này đã sớm biết nàng sợ nhột, đặc biệt là bên hông, hắn lại còn dám cù mạnh như vậy
~~Thật là quá đáng
Ngón tay chọc chọc eo nhỏ của Tề Hoan, làm cho nàng cười đến chảy nước mắt, Mặc Dạ căn bản không nghe nàng cầu xin tha thứ, cố ý chơi đủ rồi mới dừng tay.
Thật lâu sau, vạt áo Tề Hoan mở rộng, hai người thở hổn hển. Tề Hoan cười đến cứng cả miệng, về phần Mặc Dạ thì. . . . . . . Hắn thuần túy là đáng đời, biết mình định lực không đủ, còn dám sờ loạn, kết quả là dục hỏa ngập tràn không có chỗ phát tiết.
“Nương tử, hôn một cái.” Mặc dù không thể làm loạn nhưng hôn nhẹ vẫn có thể, tuy nhiên kết quả sẽ làm hắn hưng phấn hơn, ai, đây chính là bi kịch của nam nhân a.
“Hừ, ta mới không thèm.” Mặc dù ngoài miệng cự tuyệt nhưng vẫn để mặc cho Mặc Dạ hôn trộm vài cái.
“Có phải đã gặp nhiều phiền toái hay không?” Nếu không phải xảy ra chuyện gì thì tu vi của Tề Hoan tuyệt đối sẽ không tiến bộ nhanh như vậy. Mặc dù tu vi nàng tăng nhanh, nhưng theo Mặc Dạ biết, mỗi lần lên cấp đều là một phen dãy dụa giữa ranh giới sinh tử. Lần này, ngay cả lĩnh vực cũng tạo ra được, có trời mới biết nàng đã đụng phải phiền toái gì.
“Cũng không phải phiền toái gì quá lớn, chỉ là Tiểu Hồ Ly độ kiếp mà thôi.” Bàn tay nhỏ bé của Tề Hoan không thành thật lướt qua cổ Mặc Dạ, làm cho nam nhân phía trên mạnh mẽ hít vào một ngụm khí.
“Sau đó thì sao?” Mặc Dạ hung dữ túm lấy tay nàng, cố gắng làm ình tỉnh táo lại.
“Sau đó ta hấp thu Thiên Kiếp kia, lúc chuyển hóa lôi điện thì bị ngất đi, khi tỉnh lại không hiểu sao đã đi đến nơi này. Chàng biết đây là đâu không?” Tề Hoan phát hiện lúc Mặc Dạ bị kéo tới đây cũng không quá kinh ngạc, như vậy chắc chắn hắn biết đây là chỗ nào.
“Ừ, nơi này là lĩnh vực do nàng tu luyện ra, ở chỗ này thì nàng muốn làm gì cũng được.”
“Vậy không phải là chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt ở đây sao?”
“Dĩ nhiên.” Có lẽ lĩnh vực này có tính chất truyền tống, nhất định có quan hệ đến Cửu U Tà Lôi mà Tề Hoan tu luyện. Cửu U Tà Lôi vốn có tính truyền tống không gian, nhưng có thể tu luyện đến mức này thì ngay cả Mặc Dạ cũng không nhịn được có chút ghen tỵ với Tề Hoan.
Người ta trăm cay nghìn đắng tu luyện khắc khổ mấy trăm vạn năm, thậm chí cả nghìn vạn năm cũng chưa chắc đã luyện ra lĩnh vực, Tề Hoan lại ù ù cạc cạc tạo thành, đây không phải muốn làm cho người ta tức chết hay sao.
“Cái gì cũng có thể làm được sao?!” Vừa nghe thấy Mặc Dạ khẳng định xong, ánh mắt Tề Hoan sáng lên. Muốn làm gì cũng được à~~ quả thực là quá hoàn mỹ a, nàng muốn gói Mặc Dạ lại thành bánh chưng, sau đó làm như vậy như vậy như vậy. . . . . . Hắc hắc. . . . .
Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn từ màu phấn trở nên đỏ bừng của nàng, Mặc Dạ liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, trong đầu tiểu nữ nhân này đầy ắp những ý tưởng không trong sáng, lại nói, thật ra thì hắn cũng không tốt đẹp gì.
Mọi người đều nói, càng tu luyện dục vọng sẽ càng ngày càng ít đi, nhưng hắn lại phát hiện, bất luận mình tu luyện thế nào, dục vọng của mình đối với Tề Hoan chẳng những không giảm bớt ngược lại còn ngày càng mãnh liệt.
Chẳng lẽ nhín nhịn mười ba vạn năm cho nên xuất hiện di chứng sao? Có điều di chứng này cũng không tệ lắm.
“Dĩ nhiên không được, lĩnh vực của nàng quá yếu.” Một thùng nước lạnh dập tắt tất cả ý nghĩ tốt đẹp trong đầu Tề Hoan.
“Vậy thì không gặp mặt nữa!” Tề Hoan nổi giận nói, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cho dù tình yêu trong sáng rất tốt đẹp, nhưng nàng vừa mới tân hôn a, nàng không muốn phòng không gối chiếc!!!
Tân hôn dài tới mười ba vạn năm, chỉ sợ hai người bọn họ chính là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (trước chưa từng có, sau này cũng sẽ không có).
“Đừng nhăn mặt nhíu mày, cười một cái, gọi một tiếng tướng công, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng.” Nhìn khuôn mặt Tề Hoan nhăn thành bánh bao nhỏ, tâm tình Mặc Dạ vô cùng tốt, không nhịn được mở miệng đùa giỡn.