Lúc Tề Hoan ăn đến cổ gà, chiến trường đã chuyển đến không trung. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng lại không kinh động đến bất kì ai.
Ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, cùng với mặt trời nóng như lửa, tay phải Tề Hoan xuất ra một quả cầu sét nhỏ như trái bóng bàn, nó bay chưa được một lát đã trực tiếp bị bắn trở lại, giống như đụng phải chướng ngại vật nào đó.
Kết giới! Cầm cầu sét, để kệ từng tia lôi ti màu xám tro chớp động trên ngón tay thon dài, Tề Hoan thở dài, nàng chán ghét thứ này.
Ném xương gà vào hồ nước, những con cá kia bị dọa sợ tản ra khắp nơi, chỉ có con cá chép màu vàng vẫn lười biếng bơi qua bơi lại như trước. Tề Hoan ngó nhìn nó thật lâu, cuối cùng không kiềm chế được, nàng động thủ.
Kết quả, địa võng phủ lên hồ, nhìn con cá kia bị bao trong lưới, thế mà nó lại ngoi lên, trong miệng phun ra tiếng người, “Ngươi không thể bắt ta, thịt của ta rất chua đó~”
Tề Hoan hung dữ nhìn nó chằm chằm, chỉ vì ngươi có thể nói hai câu tiếng người mà ta sẽ tha cho ngươi sao, chua à, cho dù chua, cũng có thể nấu canh cá dưa chua, thế không phải là rất tốt sao!
Vì thế Tề Hoan hoàn toàn không có ý định thu tay về, rốt cuộc, con cá trên mặt nước hoàn toàn thỏa hiệp. Tiếp đó Tề Hoan nhìn thấy một màn cả đời khó quên, một màn này làm cho nàng từ nay về sau không bao giờ dám. . . . . .ăn cá nữa.
Con cá chép kia thế nhưng mọc đuôi, chín cái đuôi lông xù xuất hiện trước mặt Tề Hoan, lắc lư rồi lại lắc lư, nhưng nửa thân trên của nó vẫn là cá, mẹ ơi, quái vật a
~Tề Hoan không nói hai lời, hai luồng sét bổ xuống.
Cửu vĩ ngư (*)vội vàng nhảy vào trong nước, không quên thét chói tai, “Tiểu Hoan, dừng tay ~~”
(*) cá chín đuôi.
Giọng nói này cực kì quen thuộc, rất giống với tiểu hồ ly, tiểu hồ ly sao lại biến thành cá rồi. . . . . . . . . Chẳng lẽ nó cảm thấy làm cửu vĩ thiên hồ không kiếm được tiền, cho nên đổi nghề làm cá chép tinh?
Mặc dù trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, nhưng tay của Tề Hoan hoàn toàn chưa được đại não ra lệnh, vì thế hơn mười quả cầu sét liên tiếp được ném vào trong nước, phát ra tiếng bùm bùm.
Sau đó, trong nước tỏa ra mùi cá nướng.
“Tiểu Hoan, suýt nữa thì ngươi hại chết ta rồi.” Vùng vẫy một hồi biến trở về hình dáng tiểu hồ ly, chỉ có điều màu lông nó đã hoàn toàn biến thành màu đen, giống như dáng vẻ lần đầu họ gặp nhau.
“Tiểu hồ ly? Sao ngươi lại ở chỗ này, còn giả làm cá?” Tề Hoan nhấc chân bước xuống, lôi tiểu hồ ly từ trong nước ra ngoài.
Kết quả là nước lại dẫn điện, cho nên tiểu hồ ly đáng thương không có gì chống lại được, tiếp tục bị nướng trụi lông thêm lần nữa. Cuối cùng, tiểu hồ ly bị điện giật thất điên bát đảo không chút khách chí chui tọt vào ngực Tề Hoan, bắt đầu kể cho nàng nghe những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Cũng không biết tiểu hồ ly nói trong bao lâu, chờ đến khi nó dài dòng kể xong, Tề Hoan mới đột nhiên phát hiện, Mặc Dạ và Hỏa Nha dường như vẫn còn đang đánh nhau. Không biết tình hình chiến đấu của hai người thế nào rồi? Mặc dù nàng tuyệt đối tin tưởng thực lực của Mặc Dạ, nhưng sau khi nghe tiểu hồ ly nói, trong lòng Tề Hoan bắt đầu có chút lo lắng.
Thiên Tướng không đơn giản như nàng tưởng tượng, thực lực của Thần Tướng thì còn sánh ngang với bốn thần thú.
Tiểu hồ ly nói, Mặc Dạ vì cứu nàng, từng hao phí không ít thời gian, hơn nữa việc ngưng tụ nguyên thần khó khăn vượt xa những gì nàng có thể tưởng tượng, Mặc Dạ đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Thấy Tề Hoan đang lo lắng nhìn trời, tiểu hồ ly ngáp một cái, co lại thành một khối trong ngực Tề Hoan, những lời hữu ích đều đã nói xong, Mặc Dạ có thể trị được Tề Hoan hay không thì còn phải xem thủ đoạn của hắn thế nào nữa.
Ai, làm hồ ly như nó đâu có dễ dàng, chủ nhân của mình thật vui vẻ dùng thân táng đạo, tính mạng của sủng vật như nó lại tương thông với Tề Hoan, suýt nữa tan tành, nếu không phải năm đó Cửu cô nương lưu lại một luồng linh khí trong người nó, bảo vệ mạng nhỏ cho nó, thêm nữa có Mặc Dạ tìm được một phần hồn của nó ở Minh giới, thì sợ rằng không biết nó đã biến thành hoa hoa cỏ cỏ gì rồi.
Khi Mặc Dạ đến Nhân Gian, thuận tiện cũng tóm nó đi theo, nhưng ở Nhân Gian thì có quá ít nơi có đầy đủ linh khí, chỉ có linh tuyền ở Thiên Đạo Các là phù hợp với nó, linh tuyền này cũng coi như được trời cao ưu ái, nếu không thì ở đây đã không thể nuôi được cá chép vàng, Lôi Minh cũng sẽ không chạy đến đây ở.
Do Lôi Minh vẫn luôn ở nơi này, nên Mặc Dạ chỉ có thể biến nó thành cá rồi thả nó vào linh tuyền, đề phòng nó bị phát hiện, về phần những con cá chép kia, chỉ có thể nói rằng thịt chúng quá ngon, làm một con tiểu hồ ly ăn thịt như nó không nhịn được cũng là chuyện bình thường.
Thân thể tiểu hồ ly vẫn mềm mại xinh xắn như trước, Tề Hoan tùy tiện nhét vào tay áo, đám mây dưới chân bay lên, nàng cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
Sự thật đã chứng minh, lo lắng của nàng là đúng. Tề Hoan nhìn thấy một màn cuối cùng, Hỏa Nha hóa thành một con chim khổng lồ, bay về phía bầu trời, Mặc Dạ toàn thân chồng chất vết thương, trực tiếp ngã từ trên cao xuống đất.
Tiểu hồ ly từ trong tay áo Tề Hoan ló ra ngoài, thấy Tề Hoan hoảng sợ túm Mặc Dạ chỉ còn nửa phần sức lực lên đám mây, ánh mắt to tròn vụt sáng chớp mấy cái.
Dương như nhận ra hơi thở của tiểu hồ ly, Mặc Dạ vừa sắp tắt thở thừa dịp Tề Hoan nghiêng đầu không chú ý, hung dữ trừng mắt lườm tiểu hồ ly một cái, thân thể tiểu hồ ly run lên vèo một tiếng chui vào trong tay áo Tề Hoan.
Tề Hoan tất nhiên không thế chú ý tới hành động nho nhỏ này của Mặc Dạ.
Tề Hoan ôm Mặc Dạ thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, luống cuống tay chân xé áo hắn, nhìn thấy vết thương sâu đến tận xương trên người hắn.
“Mặc, Mặc Dạ, tỉnh, chàng tỉnh lại.” Giọng nàng mang theo vài phần nghẹn ngào, giống như tùy lúc có thể khóc lên. Bàn tay nhỏ bé bịt vết thương của Mặc Dạ, nhưng máu đỏ tươi vẫn theo kẽ tay chảy ra ngoài.
Người bình thường mà bị chảy máu như Mặc Dạ, cho dù không chết, thì hiện tại cũng mất quá nhiều máu mà ngất đi rồi, nhưng trước mắt hắn vẫn có thể đưa tay lau nước mắt cho Tề Hoan, vừa mở miệng an ủi, bảo nàng đừng lo lắng.
Có đôi khi, nữ nhân rất thông minh, nhưng có lúc không thể không thừa nhận, thần kinh của các nàng lại khá thô, Tề Hoan từ đầu tới cuối không hề phát hiện ra nam nhân trong ngực mình có cái gì không bình thường.
“Khụ khụ, Tiểu Hoan ~” Phun ra một ngụm máu đỏ tươi, Mặc Dạ suy yếu tựa trên người Tề Hoan, khuôn mặt vừa đúng chôn trong ngực nàng.
“Chàng, chàng nói đi.”
“Đừng, đừng giận nữa có được không, ta không phải cố ý không nhận ra nàng. . . . . . . . .” Mặc Dạ giờ phút này hơi thở mỏng manh, âm thanh suy yếu đứt quãng truyền vào trong tai Tề Hoan.
“Ta biết, chàng đừng nói nữa, đều là lỗi của ta, là ta tùy hứng.” Tề Hoan nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Tiểu hồ ly trong tay áo nàng thở dài, nam chủ nhân như vậy, lại còn nữ chủ nhân nữa, ai ~ mặc dù nó rất coi trọng Tề Hoan, nhưng trước mắt, không thể không nói, Tề Hoan là đạo ột thước, thì Mặc Dạ chính là ma ột trượng.
Hắn là Quỷ Tiên, lấy đâu ra nhiều máu để chảy như vậy. Chỉ cần cõi đời này còn oán khí thì liền đủ cho hắn bất tử bất diệt rồi, hơn nữa hiện tại hắn tu luyện cũng không cần hấp thu oán khí đã có thể đối chiến với một Thiên Tướng. Nếu Mặc Dạ thật sự bị thương nặng như vậy, Hỏa Nha kia vì sao phải chạy nhanh như thế?
Trên thực tế, đừng nói là bị Thiên Tướng đánh cho hai quyền, cho dù Mặc Dạ có bị cắt thành từng mảnh ném vào nồi, vài giây sau hắn lại có thể sinh long hoạt hổ xuất hiện trước mặt ngươi. Người này a, hắn căn bản là muốn chết cũng không được.
“Tiểu Hoan, ta lạnh ~” Mặc Dạ được voi đòi tiên đòi ôm Tề Hoan, có điều Tề Hoan lúc này cũng không chú ý nhiều như vậy.
“Chúng ta trở về phòng.”
Tề Hoan vừa dứt lời, Mặc Dạ vừa hộc máu còn đang chui trong ngực nàng liền nhếch khóe miệng lên, trong mắt lấp lánh hào quang quỷ dị, ừm, quả nhiên là đang hối hận, đã vậy còn tự nói, tiết kiệm được bao nhiêu miệng lưỡi của hắn.
Sau khi kéo Mặc Dạ về phòng, Mặc Dạ lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, ánh mắt kia giống như con thỏ nhỏ đáng thương, nhìn thấy vậy làm cho trái tim nhỏ bé của Tề Hoan đập loạn: “Tiểu Hoan, nàng có thể nằm cùng ta một lát được không?”
“Nhưng, nhưng thương thế của chàng. . . . . . . . .” Mặc dù đã cầm máu rồi, nhưng vết thương trên người Mặc Dạ vẫn dữ tợn đáng sợ, tuy nàng biết tính mạng hắn không bị nguy hiểm, nhưng nàng vẫn rất lo lắng.
“Khụ khụ, không sao, không sao, có thể nằm với ta một lát không?” Ánh mắt trong suốt kia, khiến Tề Hoan không thể thốt ra bất kỳ lời cự tuyệt nào.
“Được, chàng cẩn thận một chút.” Tề Hoan nghiêm túc gật đầu, đặt Mặc Dạ nằm trên giường, sau đó nghe lời nghiêng người nằm bên cạnh hắn, “Còn đau không?”
“Tiểu Hoan ~~” Mặc Dạ nằm trên giường hai mắt mê ly nhìn Tề Hoan mang vẻ mặt khẩn trương, vươn hai cánh tay khẽ run, “Ta muốn ôm nàng, đau quá a.”
Cái rắm, ngươi là quỷ a, Quỷ Tiên mà cũng cảm thấy đau? Lừa con nít sao? Ấy thế mà trên thực tế đúng là có người bị gạt. Tiểu hồ ly bị ném ra khỏi phòng không biết từ lúc nào đang ngồi khoanh chân trước cửa, cực kì khó chịu ngồi dựa vào khung cửa, đáng tiếc hai người trong phòng không rảnh bận tâm đến nó.
Tề Hoan đau lòng nằm trong ngực Mặc Dạ, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đủ để chém người hắn thành hai khúc kia, cắn chặt răng, trong lòng đau đớn.
“. . . . . . . . . . Tiểu Hoan. . . . . . . Nương tử. . . . . . . .” Mặc Dạ nhẹ giọng kêu bên tai Tề Hoan, giống như gọi bao nhiêu cũng không thấy đủ. Hơn nữa, hắn lại càng được voi đòi tiên dùng tay xé sạch y phục trên người nàng. Nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, khuôn mặt Tề Hoan lúc đỏ lúc trắng.
Lúc này, cho dù nàng đần độn hơn nữa, cũng có thể biết là lạ ở chỗ nào. Sắc mặt tái nhợt của Mặc Dạ đã sớm khôi phục lại như bình thường, giọng nói không còn yếu ớt nữa, hai tay hai chân đều bám lấy người nàng, giống như bạch tuộc trói mình lại, cảm thấy giữa hai chân đột nhiên có cái gì đó chen vào, Tề Hoan giận đến mức suýt nữa thì nhảy lên.
“Ngươi đùa bỡn lừa gạt ta!” Tề Hoan vừa kiềm chế sự xao động trong cơ thể, vừa ngẩng đầu hung dữ nhìn chằm chằm Mặc Dạ.
“. . . . . . . . Ta sợ nàng tức giận, không quan tâm đến ta.” Mặc Dạ không có bất kỳ áy náy nào, hắn cúi đầu ngậm môi Tề Hoan, kết quả bị Tề Hoan hung hắn cắn một cái. Đã qua nhiều năm như vậy, thói xấu này vẫn không thay đổi. Mặc Dạ thở dài, tất nhiên, hắn sẽ không dễ dàng buông tha miếng thịt béo đã đến bên miệng như vậy.