Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 163: Quỷ Tiên Là Gì?

Thoáng cái đã đến thời gian Hắc Chiến phải độ thiên kiếp, trong khoảng thời gian này Hắc Duẩn Nhi không còn đến tìm Tề Hoan gây sự nữa, chủ yếu là do Mặc Dạ vẫn luôn ở bên cạnh Tề Hoan.
Yêu tộc độ thiên kiếp khác với con người, thiên kiếp của họ không chỉ một ngày là xong, mà chia làm chín ngày, mỗi ngày chín đạo lôi, mới đầu uy lực không lớn, nhưng chín đạo lôi của ngày cuối cùng mới thật sự nguy hiểm.
Đây chính là nguyên nhân vì sao yêu tộc khó vượt qua thiên kiếp hơn con người, bọn họ cần vượt qua tám mươi mốt đạo thiên kiếp mới có thể phi thăng. Đặc biệt là Hắc Chiến, tu vi của hắn đứng hàng đầu yêu tộc, cho nên uy lực thiên kiếp tất nhiên không thể khinh thường.
Tề Hoan có chút không hiểu, trước kia yêu tộc độ thiên kiếp cũng đâu có nhiều khó khăn như vậy.
Vì sao bây giờ lại trở nên trắc trở như thế?
Thời điểm thiên kiếp ngày đầu tiên đến, Tề Hoan còn đang ngủ, không biết tại sao nàng ngủ lâu như vậy mà vẫn thấy mệt chết đi được, Mặc Dạ không phải lúc nào cũng kéo nàng ở bên cạnh, nên để nàng ở trong phòng nghỉ ngơi một mình, hắn đi xem lễ. (lễ độ thiên kiếp)
Thiên kiếp đã tới, xa xa có thể nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, lúc đầu Tề Hoan không nghe thấy gì nhưng sau đó lại phát hiện mình không thể nào nhúc nhích, thậm chí ngay cả mắt cũng không thể mở ra.
Khi cột sét màu tím đen từ mây kiếp hạ xuống, ngay lúc tất cả mọi người đều không phát hiện, một đạo lôi ti cực kỳ yếu ớt từ giữa không trung vòng ngược lại bay thẳng về phía phòng ngủ của Tề Hoan.
Sau khi lôi ti kia biến mất, uy lực của chín đạo lôi kiếp thoáng cái giảm xuống còn một nửa, ban đầu Hắc Chiến còn gồng mình cố hết sức nhưng sau đó lại có thể vượt qua dễ dàng, những yêu tu đến xem thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, vốn tưởng Hắc Chiến chắc chắn phải chết, ai ngờ hắn lại dũng mãnh như vậy.
Điều này cũng không thể trách bọn họ, bởi vì nó thật sự hiếm thấy vô cùng, trong chín đạo lôi kiếp kia bị mất đi tia lôi điện thuần khiết nhất, vậy nên không phát ra được bao nhiêu uy lực lợi hại, ngay cả Hắc Chiến cũng không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi một tia lôi điện màu tím nhạt tiến vào cơ thể Tề Hoan, nó chạy vòng quanh kinh mạnh toàn thân nàng một vòng, sau đó trực tiếp xông vào tiềm thức của nàng, trong nháy mắt, Tề Hoan chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, ngay cả sức lực để suy nghĩ cũng không có.
Trong tiềm thức của Tề Hoan, đạo nguyên thần màu xám bao trùm lên ba hồn bảy vía bị tia lôi điện trực tiếp đánh tan, nhưng đạo nguyên thần màu xám này cực kì cường ngạnh, dù bị đánh tan thế nào cũng có thể ngưng tụ lại được, cứ tới tới lui lui như vậy hơn ngàn lần, cũng không biết đã trải qua bao lâu, ba hồn bảy vía này cuối cùng đã vây bắt được tia lôi điện kia, nhưng nguyên thần màu xám thì bị tiêu diệthoàn toàn.
Trong lúc Mặc Dạ vẫn đứng trên lễ đài, thân thể hắn từ từ trở nên trong suốt, qua thật lâu hắn mới khôi phục lại bình thường, nhưng sắc mặt đã tái thêm mấy phần.
Tâm tư của Mặc Dạ cũng không đặt trên người Hắc Chiến, chờ chín đạo lôi kiếp kia kết thúc, hắn xoay người rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không. Hắc Duẩn Nhi đứng giữa mấy ca ca của mình, nhìn phương hướng Mặc Dạ rời đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khó có thể giấu diếm được sự mất mác.
Rời khỏi lễ đài, thần sắc Mặc Dạ mang theo vẻ khẩn trương cùng một chút mong đợi, bước nhanh tới trước cửa phòng Tề Hoan, hắn không đi vào, mà chỉ đứng bên ngoài.
Những năm này, hắn đã hy vọng rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều thất vọng. Dù sao cũng đã bị đả kích không ít, thêm một lần cũng không tính là gì, chẳng qua là một ngàn năm nối tiếp một ngàn năm thôi, hắn đã chờ đợi thành quen rồi.
Lúc Mặc Dạ chuẩn bị tâm lý xong, định đưa tay gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên tự mở ra.
Trong miệng Tề Hoan còn ngậm một cái cánh gà chưa gặm hết, hơi hơi kỳ quái nhìn Mặc Dạ, “Sao ngươi lại trở về?”

Mặc Dạ sững sờ nhìn nàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, “Nàng. . . . . . .”
“Ngươi trở lại thật đúng lúc, mau, đem tất cả đồ vật bên trong dọn dẹp một chút đi.” Tề Hoan gấp gáp kéo Mặc Dạ vào trong, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thời điểm nàng mở mắt ra thì tất cả đồ đạc trong phòng đều đã hỏng, hơn nữa còn hỏng không một tiếng vang. . . . . . . .
Sau khi vào phòng, hai mắt Mặc Dạ khẽ nheo lại, màu đỏ sậm hiện lên trong con ngươi. Nhìn tình trạng trong phòng xong, Mặc Dạ có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn Tề Hoan.
Cả phòng tràn ngập lôi ti không thể nhận ra, chúng từ đâu tới?
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Dạ trầm mặc một lúc, sau đó mới mở miệng hỏi.
“Ta cũng rất muốn biết a, lúc ta đang ngủ đột nhiên thấy đầu rất đau, chờ mở mắt ra, trong phòng đã biến thành như vậy.” Tề Hoan vẻ mặt vô tội nói.
Mặc Dạ gật đầu, tay vung lên, cả phòng dấy lên một ngọn lửa màu đen, trong nháy mắt, tất cả những vật trong phòng đều bị cháy sạch không còn lại chút gì, những thứ lôi ti kia sau khi gặp lửa cũng dần dần bị đốt cháy, nổ ra từng tia điện quang rất nhỏ rồi biến mất trong không trung.
Phòng ngủ của Tề Hoan tự dưng bốc cháy, vốn Hắc Chiến đã bảo người chuẩn bị phòng khác, nhưng khiến Tề Hoan kinh ngạc đó là Mặc Dạ lại để nàng vào ở trong phòng của hắn.
Hắn mấy ngày qua bị sét đánh nên nghĩ thông suốt rồi? Tề Hoan khoanh chân ngồi lên giường, nhìn Mặc Dạ ngồi trên ghế đang cầm quyển sách lụa màu tím, trong đều hiện lên một ý niệm.
Trong căn phòng này không đặt dạ minh châu, Tề Hoan không thích loại ánh sáng lạnh lẽo đó, mà lúc Mặc Dạ đọc sách dường như cũng không có thói quen thắp đèn.
Ánh sáng duy nhất trong phòng chính là từ quyển sách lụa trên tay Mặc Dạ, phía trên nó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến Mặc Dạ chỉ lộ ra một bên mặt.
Tề Hoan phát hiện thái độ của Mặc Dạ đối với nàng mấy ngày qua rất kỳ quái, hắn hình như đang dò xét cái gì, thỉnh thoảng trên mặt còn mỉm cười. Kể từ khi Tề Hoan đi tới phái Thanh Vân, nàng rất ít khi thấy Mặc Dạ cười, hắn dường như không giống với lúc trước, nhưng hắn tuyệt đối chính là Mặc Dạ, điểm này Tề Hoan chưa từng nghi ngờ.
“Này.” Tề Hoan quơ quơ chân với Mặc Dạ.
“Hử?” Mặc Dạ hừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tề Hoan.
Tề Hoan bất mãn bĩu môi, mặc dù nói sách có cái hay của sách, nhưng cái hay kia làm sao có thể hấp dẫn bằng nàng chứ! Hừ, đúng là đồ không biết thưởng thức!
“Ngươi đang đọc cái gì vậy? Đây là cái gì?”
“Ghi chép mười ba vạn năm của lục đạo.” Mặc Dạ tiện tay đưa quyển sách lụa đến trước mặt Tề Hoan, Tề Hoan lật hai tờ, vẻ mặt rất nhanh liền thay đổi.
“Sách của ngươi không phải là sách lậu chứ? Tiên giới làm sao lại mới chỉ tồn tại có mười ba vạn năm?” Tề Hoan nhanh chóng lật quyển sách, những thứ bên trong ghi lại cùng những gì nàng biết thật sự khác biệt rất lớn.

Mặc Dạ ngồi trên ghế, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ nhìn Tề Hoan.
“Thiên tướng? Đây là cái gì?” Lúc lật xem đến 《 Tiên Quyển 》, Tề Hoan cau mày hỏi.
“Tiên giới do bốn thần tướng cùng mười hai thiên tướng trông coi.”
“Không phải là tiên tôn sao. . . . . . Chẳng lẽ vừa đổi tên gọi rồi?” Tề Hoan lẩm bẩm hai câu, tiếp tục lật sang phía sau, “Ma tôn, Yêu Hoàng, . . . . . Quỷ Tiên!” Nhìn đến đây Tề Hoan không nhịn được ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ, phát hiện vẻ mặt hắn vẫn như bình thường không có chút biến hóa nào.
Hừ, còn dám giả bộ với nàng! Trong mắt Tề Hoan lóe lên tia giảo hoạt, chỉ vào mục lục thông thiên của 《 Minh Quyển 》ghi danh hiệu người thống lĩnh U Minh giới, hỏi Mặc Dạ, “Quỷ Tiên là cái gì?” “Linh hồn vượt qua thiên kiếp hậu thế, sở hữu tất cả khí tức hung ác nhất của thiên địa, ngưng tụ lại chính là Quỷ Tiên.” Một tay Mặc Dạ đặt trên đùi, một tay gõ theo quy luật.
“À
~ vậy ngươi có biết Quỷ Tiên ở Minh giới tên là gì không?” Tề Hoan nửa quỳ trên giường, hai tay chống xuống, thân thể lộ ra một nửa, cố ý muốn nhận được câu trả lời từ miệng Mặc Dạ.
Khóe miệng Mặc Dạ hiện lên một nụ cười khó có thể nhận ra, từng bước từng bước lại gần Tề Hoan.
Tề Hoan liếc mắt nhìn hắn, chưa nhận ra được ý đồ của hắn. Mặc Dạ đi tới trước mặt Tề Hoan chậm rãi cúi người xuống, khóe miệng nhếch lến, “Ngươi nên đi ngủ rồi.”
“Không cho phép. . . . . . Tên khốn kiếp kia. . . . . .” Tề Hoan cảm giác trước mắt tối sầm, ngay lập tức chìm vào trạng thái ngủ mê man.
Đây đã là lần thứ ba rồi, nàng đã ở trong phòng Mặc Dạ ba ngày.
Nhìn thân thể Tề Hoan nghiêng sang một bên, Mặc Dạ đưa tay ôm nàng vào trong ngực, cẩn thận đặt nàng lên giường, cũng thuận thế ngồi xuống. Đã là lần thứ tư rồi, chỉ cần sống qua được chín lần, hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Mặc Dạ duỗi ngón tay, gõ nhẹ trán Tề Hoan một cái, một luồng sương mù màu xám tro tiến vào trong đầu Tề Hoan, cùng lúc sương mù kia biến mất, thân ảnh Mặc Dạ cũng dần trở nên nhạt nhòa, rất nhanh biến mất khỏi gian phòng. . . . . . .
“Sao cháu lại trở lại?” Minh giới, Minh vương ngồi trên bảo tọa vẫn không thay đổi, nhưng khí tức trên người hắn so với trước kia càng thêm quỷ dị, tiểu quỷ chung quanh căn bản không dám nhích tới gần, trừ đạo thân ảnh được bao trong oán khí màu xám tro đột nhiên xuất hiện kia.
“Đưa Thông Thiên Đỉnh cho ta.” Thông Thiên Đỉnh, thần khí. Khi lục đạo thiên bi sụp đổ, không chỉ thả ra những kẻ bị trấn áp, còn có rất nhiều thần khí viễn cổ xuất hiện. Thông Thiên Đỉnh chính là một trong số đó, thuộc vào nhóm những thần khí nghịch chuyển, thần khí này độc nhất vô nhị, nhưng muốn khởi động nó lại cực kì khó khăn.
“Không phải là không thể cho cháu, nhưng cháu phải xác định lần này sẽ thành công, Thông Thiên Đỉnh có hại với thân thể cháu, cho dù cháu bất tử bất diệt thì cũng đừng lấy chính mình ra đùa giỡn.”
“Dài dòng.” Mặc Dạ đi ra từ đám sương mù, không kiên nhẫn lầm bầm một câu.
“Láo toét, ta là vì muốn tốt cho ngươi.” Minh Vương nhảy dựng lên, vung móng tay màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Mặc Dạ, như thể muốn túm cổ áo hắn, kết quả bị hắn tránh được, “Lần trước cháu cứng rắn khởi động Thông Thiên Đỉnh khiến bản thân phải bế quan năm trăm năm, kết quả thì sao, ba hồn bảy vía vừa tụ lại của nàng cuối cùng bị tản mát hết.”
“Lần này không giống.” Mặc Dạ rầu rĩ nói, dường như nhớ đến chuyện gì đó không vui.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi. Nhưng ta nói cho cháu biết, lần này nếu thất bại, cháu cút xuống mười tám tầng địa ngục mà bế quan đi.” Một khi thân thể Mặc Dạ bị thương tổn, sẽ chẳng phân biệt được thời gian địa điểm mà điên cuồng hấp thu oán khí. Chuyện lần đó làm ấy chục vạn oan hồn sắp đầu thai chuyển thế bị hắn cắn nuốt, cũng may ở Minh giới có không ít du hồn (hồn bay lang thang), tùy tiện vơ lấy rồi ném bọn chúng vào luân hồi sửa lại sai lầm kia là được, nếu không sẽ làm rối loạn trật tự của lục đạo.
“. . . . . . . Nhanh lên một chút.” Mặc Dạ không nhịn được trừng mắt nhìn Minh Vương.
“Sao ta lại có đứa cháu ngoại xấu xa như ngươi chứ.”
“Hừ.” Mặc Dạ nhận lấy Thông Thiên Đỉnh màu bạc, đầu không quảnh lại rời khỏi Minh giới. Bỏ lại một mình Minh Vương đứng ở đó trơ mắt nhìn.