Vị đạo hữu này, không biết ngươi cố ý muốn bắt đứa nhỏ này là vì cái gì? Nếu đạo hữu dám phát thệ, nói ngươi tuyệt đối sẽ không dùng mắt của cô bé này để luyện đan, Yêu tộc chúng ta có thể rời đi ngay lập tức.” Khinh Sắc không để ý đến hai bên đang cãi vã, trên mặt nở nụ cười nhin vị Tiên nhân nhất trọng thiên kia.
Gã tiên nhân nghe Khinh Sắc nói, biểu tình trên mặt hiển nhiên không hề thoải mái, “Nàng tự nguyện đi theo ta, Yêu tộc các ngươi có tư cách quản sao!” Hắn ngược lại tự ình hơn người, nhưng nói cũng phải thôi, tiên nhân và Yêu tu Đại Thừa kỳ vẫn vô cùng chênh lệch. Chẳng qua điều khiến Tề Hoan tò mò là, câu nói ‘dùng con mắt để luyện đan’ kia của Khinh Sắc là có ý gì?
“Cổ Kỳ sư tôn nói rất đúng, chính đạo chúng ta vì sao phải nghe lời Yêu tộc các ngươi, huống chi cô bé này là loài người, không phải Yêu tu, cho dù muốn quản thì ngươi quản cũng quá rộng đấy.” Gã trưởng lão Thục Sơn vừa bị tên Ma tu khinh bỉ vội vàng chen vào một câu, xem ra gã Tiên nhân này đến từ Thục Sơn.
“Các ngươi đã nghĩ như thế, vậy không còn gì để nói nữa. Mắt cô bé là Yêu Đồng, Yêu tộc chúng ta tuyệt đối không cho phép Yêu Đồng chảy vào Tu Chân giới, đây là phép tắc mà tộc ta đã định ra kể từ khi tồn tại, vì tuân thủ phép tắc này, cho dù bồi tất cả tính mạng của Yêu tộc cũng không tiếc.” Khinh Sắc không phải không nhìn ra lão nhân đối diện có tu vi cao thâm hơn mình, hiện tại trên thế giới này, Tu Chân giả có tu vi cao hơn hắn căn bản không thể có, duy nhất có thể, chính là Tiên.
Mấy trăm năm trước, chuyện Tiên nhân hạ phàm không phải là chưa từng xảy ra. Chỉ là, lúc ấy Khinh Sắc biết, Tiên nhân hạ phàm kia có kết cục vô cùng thê thảm, mà người động thủ sau lưng chính là Tề Hoan.
Chuyện này ở Tu Chân giới cho là lời đồn, nhưng trên thực tế hắn biết, chuyện đó căn bản không phải lời đồn.
Vì vậy mà Thục Sơn cùng phái Thanh Vân kết thù, Tề Hoan trước khi phi thăng đã đem Thục Sơn quậy đến gà chó không yên. Mà lúc ấy nàng cũng đủ ngoan độc, Thục Sơn phái nhiều tu sĩ đến diệt nàng như vậy, kết quả ngược lại thiếu chút nữa bị nàng diệt sạch, sét nàng bổ xuống, căn bản chính là thiên lôi, không ai có thể chặn được. Khiến ấy trăm năm sau, mỗi khi Tề Hoan xuất hiện, đều làm cho người ta hoảng sợ hơn cả Ma tu.
Khinh Sắc tự nhận mình không có được thực lực như Tề Hoan, nhưng hắn vẫn đủ ngoan độc, Yêu tộc bọn họ, coi phép tắc như sinh mệnh, tuyệt đối sẽ không làm trái lại, hắn mặc kệ thế nào cũng phải ngăn người kia mang cô bé này đi, cho dù phải hy sinh tất cả Yêu tu cũng phải lưu lại được cô bé này.
Về phần Ma tu, dĩ nhiên bọn họ cũng có suy nghĩ của mình, cặp Yêu Đồng chỉ có trong truyền thuyết đã xuất hiện, ngay cả Khinh Sắc cũng không biết rốt cuộc nó có tác dụng gì. Nhưng dù sao cũng là đồ trong truyền thuyết, tất nhiên sẽ làm người ta thèm thuồng, tất cả mọi người đều muốn phân một chén canh.
Vẻ mặt Khinh Sắc quá mức nghiêm túc, không khỏi khiến người phát lạnh, ngay cả đám Ma tu và mấy lão đạo Thục Sơn Côn Luân cũng không ngoại lệ. Một mình Khinh Sắc không đáng sợ, nhưng nếu là tất cả Yêu tu, mấy chữ này quả thật làm người ta hoảng sợ! Hơn nữa ai nấy đều thấy được, hắn rất nghiêm túc.
Đáng tiếc, vị Cổ Kỳ kia không cho rằng Khinh Sắc có thể tạo thành uy hiếp gì với hắn, ngược lại còn cho rằng Khinh Sắc không biết tự lượng sức mình. Thấy trưởng lão Thục Sơn quay đầu lại nhìn, Cổ Kỳ phất phất tay áo, hừ lạnh một tiếng, “Nằm mơ, đứa nhỏ này ta nhất định muốn.”
Dưới tình hình hiện tại, cho dù là kẻ ngu cũng biết mình bị đem biến thành hàng hóa. Nhưng cô bé này dường như vẫn chưa nhận ra, đàng hoàng đứng bên cạnh Cổ Kỳ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt phi kiếm thứ phẩm màu đen mà Cổ Kỳ vừa biến thành đưa cho nàng.
Không thể không nói, làm Tiên mà có thể keo kiệt như Cổ Kỳ, cũng được coi là một loại cảnh giới.
Thanh phi kiếm kia là dùng sắt thường và một ít kim tinh chế tạo thành, không biết hắn vô liêm sỉ tới cỡ nào mà còn dám đem vật này đưa ra.
Một câu nói của Cổ Kỳ làm hai phe không có bất cứ một khả năng thỏa thiệp.
Khinh Sắc cũng không hàm hồ, không đợi lời Cổ Kỳ dứt lời, đã trực tiếp động thủ.
Loại chiến thuật này, là hắn học được từ chỗ Tề Hoan. Kể từ khi Tề Hoan giúp Khinh Sắc lật đổ Tế Tự điện, còn đem Đại trưởng lão Tế Tự điện nhốt lại, từ đó nàng căn bản ra vào Yêu tộc giống như ra vào nhà mình, thỉnh thoảng cũng tìm Khinh Sắc luyện tập chút kỹ thuật một.
Mới đầu, Khinh Sắc đối với Tề Hoan nhỏ hơn mình không biết bao nhiêu tuổi này, vẫn ôm theo tâm lý là cùng nàng chơi đùa một chút. Ai ngờ, lúc đánh nhau thật, Tề Hoan căn bản không hề để ý đến đạo nghĩa giang hồ, lúc thì ném hạt tiêu, lúc thì hất nước ớt nóng, có đôi khi còn chôn ám khí ở nơi tỷ võ! Cho dù lúc ấy tu vi của hắn cao hơn Tề Hoan, nhưng cũng chưa từng thấy loại chiêu thức đánh nhau như vậy a! Nói đến thì, đánh lén hẳn là phương thức công kích văn minh nhất của Tề Hoan rồi.
Dù sao, trình độ vô sỉ của Tề Hoan tuyệt đối có thể khiến hắn xấu hổ. Bị giáo dục nhiều năm như thế, cũng đã học thành một chiêu này của nàng, còn những chiêu thức khác. . . . . . Là tộc trưởng Yêu tộc, hắn thật sự không có lá gan dùng đến.
Cũng may thời điểm Khinh Sắc động thủ, Cổ Kỳ không để cho hai lão đạo Thục Sơn Côn Luân ở phía trước làm bia đỡ, trên thực tế, kể cả hai lão đạo kia có liên thủ lại cũng không phải đối thủ của Khinh Sắc.
Cổ Kỳ dường như rất sợ có người thừa dịp hắn không chú ý mà cướp tiểu cô nương kia đi, cũng có thể bởi vì hắn quá mức tự tin với bản thân, nên ngay cả khi đối chiến với Khinh Sắc, cũng mang theo Kiều Xảo bên cạnh.
Ngay khi vừa bắt đầu, Khinh Sắc rõ ràng đã ở thế hạ phong, Tiên nhân phất tay là có thể xé rách phép tắc thiên địa dưới nhân gian, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiên giới cấm Tiên nhân hạ phàm.
Khinh Sắc căn bản không dám lấy cứng đối cứng cùng Cổ Kỳ, những người đứng xem náo nhiệt cảm thấy bọn họ giống như đang đánh giả, đánh nhau lâu thế mà không ai động được vạt áo của người kia.
Mặc dù thân thể Yêu tu so với con người mạnh hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng không thể so với Tiên nhân, Khinh Sắc vì phòng ngừa vạn nhất, mỗi một chiêu đều dùng toàn lực, không tới một lát liền có chút không chống đỡ nổi, mà Cổ Kỳ thoạt nhìn không hề bị ảnh hưởng gì. Trên thực tế, Cổ Kỳ cũng một bụng khó chịu, bị một Yêu tu làm cho không đánh trả nổi, kẻ làm tiên nhân như hắn cũng đủ biệt khuất đi (ngột ngạt, khó chịu).
Có lẽ cảm thấy đánh như vậy không có ý nghĩa, hai người dường như bỏ qua cố kỵ, chuẩn bị quyết chiến, Khinh Sắc đột nhiên biến thân thành Cửu Vĩ Hồ màu xanh, chín cái đuôi dài hơn ba thước lóe ánh xanh bay bay giữa không trung, hắn ngửa đầu gào to một tiếng, nhào thẳng về phía Cổ Kỳ.
Cổ Kỳ thấy Khinh Sắc biến về bản thể, mặt biến sắc, tu vi của Khinh Sắc so với tưởng tượng của hắn cao thâm hơn nhiều, nếu Khinh Sắc phi thăng, rất có thể sẽ trực tiếp đạt tu vi nhị trọng thiên.
Thấy vậy, Cổ Kỳ không dám chậm trễ, bên ngoài thân thể hiện lên một tầng kim quang nhàn nhạt, cả người nhuộm vàng giống như kim nhân.
Không để mọi người kịp nhìn ra điều gì, trong nháy mắt Khinh Sắc đã nhào tới sát bên Cổ Kỳ, nhưng móng vuốt to lớn còn cách đầu Cổ Kỳ mấy millimet đã bị mạnh mẽ chặn lại, ngăn trở hắn chính là tầng kim quang kia.
Lúc này, Cổ Kỳ cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn sử dụng kim thân phòng ngự, tiêu hao rất lớn, cho nên chỉ có thể phòng ngự, căn bản không thể phản kích. Cũng may, Khinh Sắc không có trợ thủ.
Nghĩ tới đây, Cổ Kỳ thở phào một cái, Khinh Sắc đã ở trạng thái cực hạn, căn bản không cố được bao lâu, chờ đến khi hắn không chịu được, sau đó không phải là do mình định đoạt sao.
Đáng tiếc, dự tính này còn chưa thực hiện, thì hắn đột nhiên cảm thấy dưới nách mình truyền đến cơn đau khủng khiếp, làm cho kim thân phòng ngự ngay lập tức bắt đầu dần dần tan biến.
Mọi người ở đây đều không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Khinh Sắc cũng bắt lấy cơ hội này, một móng vuốt bổ xuống, lập tức khiến đầu Cổ Kỳ bị nát gần một nửa.
Tề Hoan vô cùng kinh ngạc đứng nhìn Kiều Xảo vẻ mặt bình tĩnh, trên bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt một thanh kiếm dính máu màu vàng. Nàng thế nào cũng không ngờ, tiểu cô nương này ngốc nghếch này, vậy mà ở thời khắc mấu chốt lại có thể cho Cổ Kỳ một kiếm, hơn nữa còn đâm vào chỗ yếu hại của hắn.
“Đây chính là tác dụng của yêu đồng?” Tề Hoan ngẩng đầu hỏi Mặc Dạ.
Mặc Dạ dường như không quá kinh ngạc trước phản ứng của tiểu nữ hài kia, trên mặt cười cười, gật đầu, “Nếu nàng có thể tu thành Tiên. Sợ rằng cặp mắt đó có thể trực tiếp nhìn thấy nhược điểm của Tiên nhân bát trọng thiên.”
“Quá ngịch thiên rồi, ai có đôi mắt như vậy, còn không phải là vô địch thiên hạ sao!” Tề Hoan hơi hơi hâm mộ.
Mặc Dạ lắc đầu, “Cũng không hẳn thế, yêu đồng có uy lực quá mức cường đại, những Yêu tu có yêu đồng khi đạt tới một trình độ nhất định sẽ không thể khống chế được yêu khí bạo động trong cơ thể mà bỏ mạng, nếu may mắn thoát chết, họ cũng sẽ giống như Quỷ Tiên, bị Tiên nhân đuổi giết tới chết mới thôi.”
Tiên nhân chính là như thế, bọn họ sẽ đem tất cả những thứ có khả năng uy hiếp đến mình tiêu diệt hết.
Trực tiếp phô trương mình là người thống trị tam giới lục đạo, ai có thể thừa nhận được đây?
Mệnh, cũng là của mình, bọn họ có quyền gì chứ.
“Nói vậy, nàng sớm muộn cũng phải chết sao?”
Mặc Dạ lắc đầu lần nữa, “Ta không biết. . . . . . . .”
“. . . . . . .”
Cúi đầu nhìn thấy Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng ngươi-cố-ý-muốn-ta-tức-chết-sao, Mặc Dạ cười vô cùng vui vẻ, “Chưa từng phát sinh chuyện người phàm sở hữu yêu đồng, ta làm sao mà biết được.”
Lúc này ở trong sân, Khinh Sắc đuổi theo Cổ Kỳ chỉ còn nửa cái đầu, những người còn lại cũng rối rít đuổi theo, hoàn toàn không để ý đến Kiều Xảo đứng đó, dù sao lúc này cũng sẽ không có ai xuất hiện nữa.
Thấy tất cả bọn chúng đều đã rời đi, Tề Hoan và Mặc Dạ lúc này mới hiện hình, vốn Mặc Dạ chỉ muốn mang nàng tới đây để mở rộng kiến thức, nhìn yêu đồng trong truyền thuyết một chút, kết quả xem kịch xong, Tề Hoan lại nhất quyết không chịu đi.
Bị Tề Hoan nhõng nhẽo cứng rắn kéo ra ngoài, Mặc Dạ bất đắc dĩ đi theo sau nàng, tiến về phía Kiều Xảo.
Mới đầu, Kiều Xảo vẫn còn đứng ở đó không nhúc nhích, cho đến khi Tề Hoan đến gần cách nàng ba bước, thì nàng đột nhiên thét chói tai, vô cùng hoảng sợ ngã nhào xuống đất, không nhịn được lui về phía sau, ngay cả cánh tay bị mặt đất mài rách da cũng không cảm thấy đau.
“Nàng sao vậy?” Tề Hoan sờ sờ mặt mình, mặc dù không biết Kiều Xảo có thể thấy mình hay không, nhưng là, chẳng lẽ vẻ ngoài của mình giống Ma Vương vậy sao?
“Có lẽ là bị nàng hù dọa đấy.” Mặc Dạ nhún nhún vai, trực tiếp đem trách nhiệm đẩy lên người Tề Hoan, hơn nữa còn không chút hổ thẹn.
“Nói nhảm, rõ ràng là bị ngươi hù dọa.” Cho dù không phải bế nguyệt tu hoa (vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn), nàng cũng có thể khiến chim sa cá lặn nha! Về phần con cá kia lặn thế nào, chim vì sao mà rơi, không nên tranh cãi là tốt nhất.
Trên thực tế, Kiều Xảo đúng là bị Mặc Dạ dọa sợ, yêu đồng của nàng không nhìn ra được tướng mạo, tu vi, điểm yếu của Mặc Dạ, cái gì cũng không thấy, nàng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của Mặc Dạ, hơn nữa còn có oán khí vừa kinh khủng vừa khổng lồ bao quanh thân thể hắn, trong oán khí có những tiếng thét chói tai, tiếng kêu gào, còn có những khuôn mặt bị tàn phá khủng khiếp làm cho Kiều Xảo bị dọa đến suýt ngất đi.
Cho dù nàng có thể lãnh tĩnh (lạnh lùng, bình tĩnh) tính kế Cổ Kỳ, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ, biết cái gì là kinh khủng thực sự. Điều duy nhất khiến nàng an tâm chính là, ở bên cạnh oán khí kia, là thân thể đang phát ra lôi quang thất sắc của Tề Hoan. Thứ Kiều Xảo nhìn thấy là Tiên Thiên Lôi thể của Tề Hoan, nhưng trực giác của nàng cảm nhận được hơi thở trên người Tề Hoan, làm cho nàng rất thích, hơn nữa Tề Hoan không giống những người kia, dùng ánh mắt tham lam nhìn nàng.
Thật ra thì từ lúc đầu, ngay khi Cổ Kỳ xuất hiện, Kiều Xảo đã biết hắn không có ý tốt, nhưng Cổ Kỳ đối với nàng mà nói thật sự quá cường đại, Kiều Xảo căn bản không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn, rồi tìm cơ hội tẩu thoát sau.
Tiếp đó, nghe lời người nọ nói, thì ra hắn ta muốn dùng mắt của mình để luyện đan, Kiều Xảo mới tàn nhẫn đâm hắn một kiếm. Từ nhỏ ánh mắt của Kiều Xảo đã nhìn qua vô số người, đôi mắt nàng chưa từng nhìn lầm, cho nên nàng mới có thể nhận định Tề Hoan không hề có ý muốn đả thương nàng, còn người bên cạnh Tề Hoan, dường như cũng không hề có chút hứng thú gì với nàng.
“Tiểu cô nương, có hứng thú vui đùa khắp nơi với tỷ tỷ không?” Tề Hoan đứng tại chỗ, thấy Kiều Xảo không lui về phía sau nữa, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi, giọng điệu này. . . . . . Nghe có vẻ giống như đang lừa bán con nít.
“Cưng à, nàng lớn hơn nó cả ngàn tuổi, để nó gọi nàng một tiếng tỷ tỷ có chút rối loạn bối phận đấy. . . . . . .” Mặc Dạ đứng ở một bên, vô cùng xấu tính đả kích Tề Hoan, không có biện pháp, hắn thật sự thích làm cho Tề Hoan tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng rồi phình ra, làm cho người ta không nhịn được muốn đi tới cắn một miếng.
“Ngươi câm miệng, lão già chết tiệt.” Tề Hoan bị hắn làm cho giận đến mức không thèm để ý lời nói. Nhưng vừa dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Dạ, lông tóc toàn thân nàng liền dựng đứng, nàng còn nhớ rõ, hôm đó nàng chỉ nói một câu Mặc Dạ già hơn nàng. . . . . . . Kết quả đã bị hắn làm cho ngất xỉu, nam nhân này không phải loại người thù dai bình thường, chẳng lẽ. . . . . . .
Cũng may Mặc Dạ không có lập tức “thi hành gia pháp”, chi ra vẻ rầu rĩ, trong mắt rõ ràng chứa ý cười nói, “Nàng quả nhiên ghét bỏ ta ~~” ngữ khí đáng thương như vậy, thật giống như Tề Hoan làm gì hắn.
Biết hắn giả vờ, Tề Hoan hung dữ trừng hắn một cái, rồi quay đầu tiếp tục nhìn Kiều Xảo, “Có muốn đi cùng tỷ tỷ không?”
“Tỷ không quan tâm đến đôi mắt của muội sao?” Kiều Xảo suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng hỏi.
“. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan hơi co quắp, nghĩ đến vừa nãy khi Khinh Sắc nói Cổ Kỳ muốn dùng mắt Kiều Xảo để luyện đan, nàng cũng không có phản ứng gì lớn, dùng cái gì luyện đan đều được, chẳng qua nàng đột nhiên nghĩ đến lúc trước, đánh giá của sư bá Hư Linh Tử khi dạy nàng luyện đan. Hắn nói, Tề Hoan là người ngu ngốc nhất nhất nhất nhất nhất nhất nhất mà hắn từng gặp, nếu nàng có thể luyện được một viên đan dược, thì hắn dám ngồi trong lò luyện đan mười năm.
Điều làm cho người ta thương tâm hơn cả, chính là hành vi vô sỉ không để ý tới thân phận của lão đầu này, tắt lửa đun lò luyện đan, thì có ai không thể ngồi bên trong mười năm chứ! Hơn nữa, vì khinh bỉ nàng, lại dùng bảy chữ nhất, phải biết rằng, khi đó sư phụ nàng cũng chỉ có thể lấy được bốn chữ nhất của sư tổ mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được, về phương diện luyện đan này, hai thầy trò bọn họ đều không có thiên phú. Có điều, Tề Hoan hơn ở chỗ, nàng hoàn toàn một chút cũng không có.
“Ta không có hứng thú với việc luyện đan.” Tề Hoan chỉ đành uyển chuyển nói một câu, kết quả nàng nghe được tiếng cười của Mặc Dạ. Hu hu hu, nam nhân này thật là quá đáng! Còn dám ở thời khắc người ta thương cảm mà đả kích tự ái của nàng.
Trên thực tế, trừ tu luyện ra, ở phương diện luyện khí, luyện đan, luyện trận pháp, Tề Hoan đều cảm thấy vô cùng thương cảm. . . . . . Đến sau này, sự phụ và sư bá đều hoàn toàn không còn ôm hy vọng gì ở nàng, chỉ khuyên nhủ một câu, “Ít ra, con còn có thể tu luyện!” Này cũng là một loại an ủi đi, mặc dù năm đó, cái gọi là tu luyện của Tề Hoan căn bản chỉ là ôm gối ngủ.
“Nhưng. . . . . . . Không được, không được, muội không thể đi theo tỷ.” Kiều Xảo quay đầu nhìn hướng mấy người Cổ Kỳ rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lo lắng. Nàng rất thích Tề Hoan, không vì bất cứ lý do gì, đại khái là vì nàng đã nhìn thấy quá nhiều thứ ghê tởm rồi, mà Tề Hoan lại không giống những người đó. Cho nên, nàng không muốn để Tề Hoan bị liên lụy vào chuyện này, nàng biết, những người đó đều thần thông quảng đại, nàng lo Tề Hoan sẽ bị họ đả thương.
“Muội sợ bọn họ à, đừng lo lắng.” Nhìn phía chân trời hiện lên mấy đạo kiếm quang rực rỡ, những người vừa rời đi lúc nãy đã trở về rồi, hơn nữa còn nhiều thêm mấy người, nhưng không có Cổ Kỳ. Trong số bọn họ, trưởng lão Thục Sơn chính là kẻ có ánh mắt sắc nhọn nhất, thời điểm nhìn thấy có hai người đứng bên cạnh Kiều Xảo, không nói hai lời liền trực tiếp bổ xuống một đạo kiếm khí dài trăm thước.
Tề Hoan ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đi đến bên cạnh Kiều Xảo, ôm lấy nàng, sau đó bình thản nhìn những người kia.
Mắt môi mỉm cười. Mặc Dạ một tay ôm Tề Hoan, hai người trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Đạo kiếm khí vừa đánh xuống bị ngưng đọng lại giữa không trung, sau khi mấy người Mặc Dạ biến mất, kiếm khí lập tức vỡ tung.
Sau khi Tề Hoan biến mất, trưởng lão đứng đầu Thục Sơn kia nghiến răng nghiến lợi, “Có người dám ở chỗ này giễu võ giương oai, đi lục soát cho ta, nhất định phải đem tiểu nữ hài kia bắt về.” Vừa rồi nếu không phải có người trong môn phái đến, thì Cổ Kỳ suýt chút nữa đã bị Khinh Sắc giết chết. Chẳng qua, Cổ Kỳ cũng bị thương rất nặng, mà Khinh Sắc dù bị nhiều người vây đánh như vậy mà vẫn toàn thân rút lui.
Mấy lão đạo tìm kiếm vài vòng trên núi Thanh Vân, cũng không phát hiện ra bóng dáng đám người Tề Hoan, cuối cùng chỉ có thể oán hận rời đi.Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Tề Hoan ôm Kiều Xảo xuất hiện tại chỗ cũ, trên thực tế bọn họ căn bản không rời đi nửa bước, đáng tiếc, không ai có thể phát hiện ra.