Không tu ra được Lôi Điện lực của tầng chín mươi, thì không đủ để lên tới cảnh giới cao nhất, trừ phi Lôi Thần tự mình hỗ trợ. Tề Hoan chưa từng hưởng qua loại đãi ngộ này, nhưng giờ xem ra, nàng dường như không cần Lôi Thần hỗ trợ rồi. Bởi thì lôi điện trên tầng chín mươi đã tuôn xuống theo thông đạo.
Giống như hồng thủy đã tìm được đường thoát nước, Tề Hoan đứng ở một bên kinh ngạc nhìn lôi điện thuộc tính khác nhau uy lực khủng bố tràn vào trong cơ thể nàng chạy đến Lôi thần tháp.
Đợi đến lúc tụ lại chung quanh tàn tháp kia, lôi điện vốn tụ lại cùng một chỗ nay đã phân ra cấp độ, từng đạo từng đạo rơi vào bên trên tháp. Không bao lâu sau, tòa tháp này cuối cùng đã được dựng thành!
Tề Hoan không biết trong tháp có gì khác nhau không, nhưng xem bên ngoài, thì tòa tháp nàng luyện ra này giống y hệt tòa Lôi Thần tháp.
Nhìn lôi điện trong thông đạo càng ngày càng ít, bên trên Thái Cực Đồ tháp Lôi Thần đã ngưng tụ thành hình, lôi nhiễm còn sót lại chưa tán đi, chuyển động vài vòng trong không trung rồi bay về phía Tề Hoan.
Nếu như là thiên kiếp bình hường, Tề Hoan có thể dám trần truồng xông lên, nhưng những lôi điện này không phải đèn cạn dầu (ý chỉ không tầm thường), hơn nữa lôi điện trong Lôi Thần tháp đều là loại tinh khiết nhất, uy lực khủng bố không gì sánh được, nàng tự nhận thân thể mình không đủ mạnh mẽ, nhìn những tia Lôi Điện kia lao về phía mình, Tề Hoan không nói hai lời, trực tiếp dùng lôi độn chạy mất.
Đáng tiếc nàng chạy cũng không nhanh hơn ai, không đợi nàng dịch đến chỗ khác, thì vài đạo lôi quang xinh đẹp đã ở trên không trung tụ lại chờ Tề Hoan chui đầu vào lưới rồi.
Đợi sau khi chui đầu vào đám lôi điện kia, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Tề Hoan là, lần này phát tài rồi.
Những lôi điện kia căn bản không cho Tề Hoan cơ hội thở dốc, liều mạng chui vào trong cơ thể nàng, trong kinh mạch, mạch máu ngay cả trong máu cũng có, khắp nơi đều là lôi điện, hơn nữa còn là lôi điện không cùng thuộc tính.
Thời điểm chúng đối phó với Tề Hoan, ngược lại rất là đồng tâm hiệp lực đấy, song đợi đến khi tiến vào cơ thể Tề Hoan rồi, lập tức bắt đầu hỗn chiến.
Tề Hoan là bị đau nên ngất đi, khi đó, nếu vẫn không thể bất tỉnh, nàng tuyệt đối sẽ tìm cục gạch tự đập vào đầu để hôn mê.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại, ngẩng đầu đã nhìn thấy trời lập lòe ánh sao, Tề Hoan mở to hai mắt, không phải đang ở trong tháp Lôi Thần sao, thế nào lại còn có thể nhìn thấy sao trời đây?
Đương nhiên, vấn đề trọng điểm không phải cái này, quan trọng nhất là, hiện tại nàng lại không thể cử động, hơn nữa bụng rất đau, đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc này, từ đáy lòng Tề Hoan hi vọng trên bầu trời rơi xuống vài mảnh thiên thạch, đập trúng nàng để nàng hôn mê lần nữa.
Đáng tiếc, trời không theo ý người, nàng cũng chỉ có thể nội thị xem bụng mình có phải có chuyện gì xấu hay không. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy vấn đề có vẻ nghiêm trọng rồi. Vốn dĩ bốn vật nhỏ bên trên Thái Cực Đồ còn đang vui vẻ, giờ thì chúng nó đều giống như đang hấp hối.
Hơn nữa, chín loại lôi điện vậy mà liên tiếp xen nhau hướng bọn chúng liều mạng giáng xuống, Tề Hoan chợt cảm thấy may mắn, may mà người bị giáng sét không phải mình. Nhưng mà, mỗi lần lôi điện giáng xuống, bụng nàng lại co rút đau đớn. Bốn vật nhỏ kia khóc thét, nàng cũng muốn khóc thét giống vậy.
Chúng chỉ bị ngoại thương, còn nàng là nội thương đấy, một khi bốn vật nhỏ bị đánh chết rồi. Ngươi nói xem nàng làm sao thanh lý đống thi thể trong bụng đây
~Một bên nội thị đan điền, một bên Tề Hoan nghĩ ngợi lung tung, căn bản không quan tâm tại sao mình ở trong tháp Lôi Thần mà lại có thể nhìn thấy ánh sao bên ngoài. Nàng hoàn toàn không nhận ra, tầng chín mươi cao nhất của tháp Lôi Thần cứ như vậy đã biến mất rồi.
Tháp Lôi Thần xảy ra vấn đề, người đầu tiên phát hiện chính Thiên Lôi và Lôi Thần bên trong Lôi Thần điện, mặc dù muốn ngăn cản, nhưng thời điểm lôi bạo kia, hai người bọn họ căn bản không có cách nào tới gần Lôi Thần tháp. Cho đến khi trận lôi bạo trôi qua, Lôi Thần tháp đã trở thành bộ dạng này rồi.
Lôi Thần tháp chung quy là vật tồn tại cùng trời đất từ thời thượng cổ, ở Tiên giới sớm đã đứng sừng sững không biết bao nhiêu năm, bây giờ cứ như vậy không hiểu sao mất đi một nửa, tất cả tiên tôn, chân quân, tiên đế đều chạy tới Lôi Thần điện dò xét xem xảy ra chuyện gì.
Lúc này Lôi Thần cùng Thiên Lôi đứng trước thiên bi kiếp số (tấm bia đoán kiếp nạn), nhìn những chữ nhỏ xếp trên thiên bi, mà cảm giác sau lưng mình lạnh lẽo.
Quỷ Tiên ra đời, Lục Đạo sụp đổ, Lôi Tháp bị hủy, tứ linh bị diệt. Chỉ ngắn ngủi mười sáu chữ, lại đại biểu ột hồi rung chuyển của Tiên giới. Mỗi một sự kiệp sắp phát sinh đều có thể khiến cho Tiên giới từ nay về sau không còn tồn tại.
Bên trên thiên bi kiếp số không chỉ ghi lại những người độ kiếp thừa nhận vận hạn, ở một số thời điểm đặc biệt, nó cũng sẽ cho thấy đại sự mà Tiên giới sắp sửa phát sinh. Thật giả trên đây, không có tiên nhân nào hoài nghi cả.
“Quỷ Tiên không chết.” Lôi Thần nhìn Thiên Lôi, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi. Một kích kia hai người bọn họ dùng toàn lực liên thủ, mà tên Quỷ Tiên đó vẫn còn sống! Ngay cả Cửu cô nương thân là Cửu Vĩ thiên hồ cũng không dám đỡ một chiêu của huynh đệ bọn họ, tên Quỷ Tiên kia, rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao Minh Vương trước kia cũng không phát giác được sự tồn tại của hắn?
“Được rồi, chỉ có thể đi một bước tính một bước, cuối cùng hắn vẫn phải xuất hiện thôi.” Tuy bọn họ rất muốn giết quỷ tiên, thế nhưng trước mắt xem ra, chuyện này căn bản là không thể nào. Cho tới bây giờ Lôi Thần mới nhớ ra, hắn từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy hình dáng của tên Quỷ Tiên kia. Cho dù muốn tìm, cũng không thể tìm ra.
“Ca, đệ cảm thấy khí tức trên người Tiểu Hoan!”
Thiên Lôi đột nhiên sửng sốt, quay người nhìn về phía tháp Lôi Thần, vừa rồi xảy ra lôi bạo khủng bố như vậy, hắn còn tưởng rằng mọi người bên trong đã chết sạch, không nghĩ tới Tề Hoan vẫn còn sống.
Thiên Lôi cũng không nói thêm nữa, vội vàng chạy về phía Lôi Thần tháp. Đợi đến lúc trông thấy Tề Hoan, nhịn không được chấn động, rồi lập tức đưa ánh mắt chuyển khỏi người nàng.
Lần này, Tề Hoan đã sạch triệt để. Tóc ngắn thật vất vẻ nuôi hơn một nghìn năm giờ lại hết. Thiên Lôi cởi y phục trên người xuống che cho Tề Hoan, Tề Hoan chỉ hướng hắn nháy mắt, cũng không nói chuyện, Thiên Lôi đành phải ôm nàng bay xuống khỏi tháp Lôi Thần.
Dưới Lôi Thần Tháp, Tề Hoan nhìn thấy Lôi Thần một mực trốn tránh nàng, còn có một người xa lạ. Người kia mặc hoa phục màu tím, vẻ mặt cao ngạo, khuôn mặt hơi quen thuộc, dường như có vài phần giống với nam nhân trong tòa tháp.
Thấy cả người Tề Hoan được bọc trong quần áo của Thiên Lôi, chỉ lộ ra hai con mắt, Lôi Thần có chút kinh ngạc, “Tiểu Hoan, ngươi làm sao vậy?”
Nàng làm sao, làm sao á, nàng không thể gặp người rồi! Đầu trọc, lại là đầu trọc, nàng đã chấp nhận một đầu tóc ngắn vĩnh viễn không thể dài rồi, cái này còn chưa đủ sao, thậm chí ngay cả vài sợi tóc cũng không còn, nếu Mặc Dạ quay về trông thấy bộ dáng này của nàng lại chia tay đi tìm người mới thì làm sao bây giờ! (TNN: ha ha ta cười chết mất)
Đương nhiên, đây cũng chỉ là chút phàn nàn nho nhỏ thoáng qua thôi, nếu Mặc Dạ dám chia tay đi tìm người mới, nàng sẽ cầm kéo cạo trọc tóc hắn. Hừ, cho dù nàng xuất gia làm ni cô, cũng phải lôi kéo Mặc Dạ dựng miếu hòa thượng ở bên cạnh.
Tề Hoan muốn trả lời, đáng tiếc không có cách nào nói chuyện, há miệng còn có thể nhả ra vào đạo lôi ti, thật khủng bố ah! Vì suy nghĩ cho an toàn tính mạng của mọi người, Tề Hoan chỉ trừng mắt nhìn, ngậm miệng không nói.
“Thân thể Tiểu Hoan hình như xảy ra vấn đề, ta mang nàng đi nghỉ ngơi trước.” Thiên Lôi vừa dứt lời đã muốn mang Tề Hoan rời đi, ai biết chưa kịp đi, đã bị nam tử áo tím bên cạnh Lôi Thần ngăn lại.
“Chờ một chút.”
“Ám Minh Tiên Tôn có gì chỉ giáo sao?” Ánh mắt Thiên Lôi nhìn người kia rất không tốt. Tuy thiên bi đã cho thấy đây là kiếp nạn của trời đất, cho dù không có con của Ám Minh Tiên Tôn xuất hiện, thì sớm muộn vẫn sẽ phát sinh, nhưng hiển nhiên, con của hắn cũng là một mồi lửa. Nếu như không phải y không tuân theo ước định tự tiện tiến vào tầng chín mươi tu luyện, thì làm sao lại xảy ra tình cảnh dọa người này chứ.
“Ta nghe nói, trước khi nàng phi thăng đã tu ra huyết sát ma lôi, không biết có phải sự thật hay không?” Ánh mắt Ám Minh Tiên Tôn nhìn chằm chằm Tề Hoan, trong mắt hiện lên một chút mờ mịt. Con thứ hai của hắn không hiểu sao chết ở nhân gian, ngay cả hồn phách cũng không còn sót lại.
Hắn nghĩ mãi không ra, nhân gian có kẻ nào có thể khiến con thứ hai của hắn cứ biến mất không chút dấu vết gì như vậy, hơn nữa, cho dù người đã chết, thì lôi tâm cũng không thể biến mất, mà phải trở về tháp Lôi Thần mới đúng chứ.
Song những năm gần đây, hắn chưa từng nghe nói lôi tâm của huyết sát ma lôi trở về Lôi Thần tháp.
Điều này có nghĩa là đã có người cướp đi lôi tâm.
Thiên Lôi biết rõ ý trong lời nói của Ám Minh Tiên Tôn, những năm gần đây hắn cũng có chút kỳ lạ, tuy lôi tâm là vật không thể thấy, nhưng tất cả lôi tâm trong các tầng tháp Lôi Thần đều có hạn, chỉ cần người tu ra lôi tâm chết đi, lôi tâm lập tức sẽ quay về trong tháp Lôi Thần, trên thân tháp cũng sẽ có dấu hiệu.
Nhưng từ sau khi Ám Lôi Quân – con trai Ám Minh Tiên Tôn biến mất ở nhân gian, thì lôi tâm của huyết sát ma lôi cũng mất tích theo. Bọn họ không phải không có điều tra, chỉ có điều, người biết rõ nội tình đã không còn ai sống sót.
Song Thiên Lôi vẫn điều tra được đại khái, mà tất cả các đầu mối đều hướng về Tề Hoan.
Nếu như Tề Hoan cùng Lôi Thần điện không quan hệ gì, có lẽ hắn sẽ trực tiếp giao Tề Hoan cho Ám Minh Tiên Tôn, dù sao vì một tiên nhân bình thường mà đắc tội với Tiên Tôn thì quả là không sáng suốt, có điều trước mắt, Tề Hoan ở trong mắt bọn họ, so với bất kể Tiên Tôn gì đó đều quan trọng hơn.
“Ám Minh Tiên Tôn có chứng cớ gì sao, nếu như không có, thì không nên mới lung tung mới tốt.” Thiên Lôi không vui nhìn Ám Minh Tiên Tôn, hừ lạnh nói.
“Chứng cớ? Hừ, ta thật sự có chứng cớ, muốn ta mang người đến đây đối chất với ngươi không?” Giọng nói u ám của Ám Minh Tiên Tôn xuyên qua màng nhĩ Tề Hoan, khiến lông tơ toàn thân Tề Hoan bắt đầu dựng đứng lên.
“A, không biết nhân chứng kia là ai?”
“Tiên nhân nhất trọng thiên của Đông Lưu cung, Đông Nguyên, chính miệng hắn nói với ta, ở nhân gian từng trông thấy Tề Hoan sử dụng huyết sát ma lôi. Thiên Lôi, ngươi cũng là kẻ từng tu luyện huyết sát ma lôi đấy, nếu không có lôi tâm, một tu sĩ nhân gian nhỏ bé như nàng sao có thể sử dụng được loại lôi điện này!”. Giọng điệu Ám Minh Tiên Tôn càng ngày càng âm lãnh, hắn chỉ có hai đứa con trai, con lớn nhất vừa chết trong tháp Lôi Thần, con thứ hai không hiểu sao chết ở nhân gian. Cái chết của hai đứa con trai, trước mắt xem ra đều có quan hệ với Tề Hoan, bảo hắn không hận Tề Hoan, điều này cơ bản là không có khả năng.
Đông Nguyên… Tề Hoan nằm trong ngực Thiên Lôi, cả khuôn mặt đều bị quần áo bao quanh, ai cũng không nhìn rõ vẻ mặt của nàng. Nàng cho rằng khi lên trời đã thanh lý sạch sẽ tất cả rồi, không nghĩ tới, vẫn còn sót một người.