Bản Kí Sự Trúc Mã

Quyển 1 - Chương 17

Nghỉ đông không bao lâu chính là Tết Âm lịch, các cửa hàng trên đường phố đều treo đèn lồng đỏ, vừa để ăn mừng lại nhìn rất đẹp mắt.

Vương Lang thế nhưng lại có chút buồn bực: tức phụ hắn phải về nhà thăm ông bà a.

“Ngươi đi bao lâu?” Ngồi trên tấm thảm trải sàn nhà, Vương Lang đem Lâm Kì ôm vào trong ngực, tựa cằm lên bờ vai y.

“Ta nghe mẹ nói chắc cũng phải hơn mười ngày.” Lâm Kì cầm trong tay một ly trà nóng, vừa uống vừa trả lời.

Sau khi nói xong chờ nửa ngày vẫn không thấy Vương Lang phản ứng gì, Lâm Kì nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy hắn đang trưng ra khuôn mặt, từ lông mi đến cái miệng, viết rõ ràng bốn chữ: ta. mất. hứng. nha!

“Qua năm mới ta lại về với ngươi.” Lâm Kì an ủi hắn.

“Sang năm mới được ba ngày là khai giảng rồi!” Vương Lang giận. Nhập học rồi mình chỉ có thể gặp y được có một chút, nhiều nhất thì chỉ là hôn nhẹ, ôm một cái, còn cái khác thì mỗi tháng một lần đã có thể xem là phúc lợi.

Không có cách nào khác mà, tiểu ngốc lên cấp ba rồi, học thôi cũng đủ mệt chết, không muốn y phải phân tâm nữa.

Thế nhưng hiểu thông là một chuyện, có nguyện ý hay không lại là một chuyện khác…

Vốn nghĩ có thể thừa dịp nghỉ lễ năm mới mà làm cái kia cái kìa nhiều lần, ai ngờ y cư nhiên lại chạy về nhà, lại còn đi lâu đến như thế! Buồn bực nha!

“Lang, ngươi sinh khí a?” Lâm Kì thả ly trà xuống bàn, xoay người nhìn hắn.

“Hừ hừ, ngươi nói thử xem?” Vương Lang hếch mũi lên trời, hai tay khoanh trước ngực, kiên quyết không cho tiểu ngốc có cơ hội nhào qua ôm ấp làm nũng này nọ.

Gia lần này thực sinh khí đó!

Lâm Kì mếu máo, cúi đầu chà chà ngón chân của mình: “Ta cũng không muốn a! Nhưng cũng không thể không về thăm ông…”

Vương Lang đưa mắt sang ngắm nghía, chỉ thấy chân tiểu ngốc trắng trắng mềm mềm, trông rất dễ nhìn nha, thế là đưa tay ra nhéo nhéo một chút.

“Ngứa!” Lâm Kì né tránh, nhân cơ hội nhào vào trong lòng Vương Lang cọ a cọ. “Ngươi đừng sinh khí, đêm nay ta với ngươi ra ngoài còn không chịu à?”

Vương Lang bất đắc dĩ, chỉ biết mình đối với y là hoàn toàn không có biện pháp.

Một ngày trước khi Lâm Kì về thăm ông bà, hai người cùng nhau tản bộ trên đường.


Cảm thấy tiểu ngốc của mình có hơi lạnh, Vương Lang kéo y vào một cửa hàng.

“Ngươi muốn mua cái gì à?” Lâm Kì hỏi hắn.

Vương Lang gật đầu, từ trên quầy hàng lấy xuống một đôi bao tay. “Nhìn được không?”

“Đẹp,” Lâm Kì gật gật đầu.

Tính tiền xong, Vương Lang cầm cái túi nhét vào tay Lâm Kì: “Cho ngươi, là quà mừng năm mới.”

Tiểu ngốc cúi đầu nhìn túi giấy trong tay, cười ngốc một hồi.

“Ta cũng muốn có quà!” Người nào đó vô liêm sỉ mở miệng.

“Ngươi muốn cái gì?” Lâm Kì hỏi hắn.

“Cái này có ai lại đi nói ra không?” Vương Lang bất mãn.

Lâm Kì nghĩ nghĩ, lôi kéo Vương Lang đến tiệm trang sức trên lầu 1.

“Xem mấy cái này làm gì?” Vương Lang mạc danh kì diệu, chẳng lẽ vật nhỏ muốn mua cho hắn một sợi dây chuyền to thiệt to sao?

Đầu đầy hắc tuyến…

Tức phụ hắn thật thà quá!

“Xin hỏi quý khách muốn mua gì?” Cô bé bán hàng vội chạy đến giới thiệu. “Là muốn mua quà cho bạn gái sao?”

“Cái này!” Lâm Kì chỉa chỉa quầy hàng.

“Đây là dành cho nam…” Cô bán hàng hảo tâm nhắc nhở.

“Ta biết,” Lâm Kì cười cười: “Ta lấy cái này.”

“Ta không cần, đàn bà muốn chết!” Vương Lang nhanh chóng xen vào ngắt lời: “Đại nam nhân ai đeo cái bông tai chứ!”

“Không cần?” Lâm tiểu công chúa nheo mắt lại, giọng cao lên vài phần.

“Muốn…” Người nào đó rất không có khí tiết mà nhanh chóng sửa miệng.

Cô bé bán hàng nhìn trái nhìn phải, trên gương mặt hiện thoáng qua ý cười: “Xin hỏi có muốn bấm lỗ không a?”

“Có,” Lâm Kì gật gậ đầu, chỉ vào bên tai phải của mình: “Bên này!”


“Không phải cho ta a?” Vương Lang thất vọng.

Cô bán hàng nhìn Vương Lang cười cười, trước tiên bấm lỗ cho Lâm Kì cái đã.

“Có đau hay không?” Vương Lang ngoài ủ rũ thì vẫn là ủ rũ, nhưng lại không thể không lo lắng cho tức phụ của mình, vì thế chạy qua một bên thổi a thổi.

Tiểu ngốc nhà mình rất đỏm dáng nha!

Lâm Kì sờ sờ lỗ tai, rồi ấn Vương Lang xuống ghế ngồi: “Đến ngươi.”

“Ta?” Vương Lang còn chưa kịp phản ứng đã thấy vành tay chợt lạnh.

Mãi cho đến khi đã yên vị trên đường cái, người trì độn nào đó mới có thể lý giải ý tứ của tiểu ngốc. Vì thế trong lòng bóng hồng bay bay, cầm tay y siết thật chặt, thật chặt.

Lâm Kì cúi đầu cười trộm, cùng hắn nắm tay tiêu sái rảo bước.

Sắc trời dần dần hôn ám, ven đường các cửa hàng đã thắp lên ánh đèn sáng màu ấm áp, chiếu đến cả thế giới xung quanh vô cùng ấm áp và mỹ hảo.

Ngày hôm sau, Lâm Kì theo cha mẹ trở về quê thăm ông.

Buổi tối đi ngủ, Vương Lang ôm chăn thở dài thở ngắn. Đêm Giao thừa mà lại phòng đơn gối chiếc, hắn không thích nha!

Mùng Mười Tết, Lạc Tiểu Tịch đến nhà tìm Vương Lang.

“Tiểu Tịch!” Vương a di quả thật yêu muốn chết bảo bối của muội muội nhà mình. “Mau đến xem, a di mua cho ngươi chocolate nè.”

“Không đâu,” Lạc Tiểu Tịch rất ít khi ủ rũ như vậy, vẻ mặt đau khổ chỉ chỉ quai hàm của mình: “Đau răng nha, vừa mới đến bệnh viện uống thuốc, mấy ngày sau phải đi trám răng.”

“Xứng đáng, ai kêu ngươi ăn nhiều chocolate như vậy!” Vương Lang nằm trên ghế sô pha, một bộ vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

Lạc Tiểu Tịch vẻ mặt uỷ khuất, đưa tay miết miết cái miệng.

“Nói bậy bạ cái gì đó? Ngươi một chút cũng không biết quan tâm đệ đệ!” Vương a di giận dữ.

Vương Lang thành công lọt vào vòng phỉ nhổ của mọi người, vì thế bi phẫn vọt lên lầu gọi điện thoại (méc vợ)

Chỉ biết, trên thế giới này chỉ có tiểu ngốc là đối tốt với hắn nhất!

Lưu loát ấn một chuỗi 8 chữ số quen thuộc, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng …”

Vương Lang hoàn toàn buồn bực. Tết năm nay rất rất mất hứng nha!

Đến buổi tối, Vương a di cùng Vương thúc thúc đi ăn tiệc, Vương Lang chỉ đành phải mang Lạc Tiểu Tịch ra ngoài ăn.

Đến nhà hàng, Lạc Tiểu Tịch đặt mông ngồi lên ghế, tay cầm thực đơn điên cuồng gọi món ăn.


“Này, ngươi là gọi món ăn, không phải đọc diễn cảm cái thực đơn nhá!” Vương Lang không nói gì, làm khỉ gì có người nào thấy món nào là gọi món đấy?

“Ta thích! Dù sao cũng là anh mời mà.” Lạc Tiểu Tịch vẻ mặt vô lại.

Vương Lang dở khóc dở cười, quyết định không cùng tên nhóc mập này so đo.

Cơm đang ăn được một nửa, di động Vương Lang réo rắt kêu vang.

“Lang, ta đang ở trước cửa nhà ngươi, ngươi đang ở đâu?” Trong thanh âm Lâm Kì có chút hưng phấn nho nhỏ.

“Cái gì?” Vương Lang sửng sốt: cửa nhà… Tiểu ngốc đã về?

Đứng bật dậy, vội vàng hướng cửa mà chạy.

“Uy, uy! Biểu ca ngươi đi đâu?” Lạc Tiểu Tịch quá sợ hãi: “Ta không có tiền a!”

Vừa dứt lời giữa trán đã bị một cái ví tiền ịn lên.

“Ăn xong tự trả đi!” Vương Lang nói cũng không thèm quay đầu, hướng đại môn cuồng chạy.

Về đến cửa nhà, đã thấy xa xa có Lâm Kì đang ngồi trên đống hành lý.

Tiến lên đem y kéo vào trong lòng, vừa vui sướng lại có chút đau lòng. Tiểu ngốc ngồi đây chờ đã bao lâu, sao toàn thân lại lạnh thành như vậy?

“Ba mẹ ta cùng với ông bà nội đi Hải Nam, ta về trước.” Lâm Kỉ ngửa đầu hì hì cười: “Ta quên mang theo chìa khoá, cho nên…”

“Cố ý không mang theo đi?” Vương Lang hạnh phúc đến choáng váng, cúi đầu cắn cắn cái mũi nhỏ lạnh lẽo của y.

Vào phòng, ngay cả đèn còn chưa bật, Vương Lang liền đem tiểu ngốc lăn đến trên sô pha.

Cái trán, khuôn mặt, cái mũi, tìm được cái miệng rồi không muốn buông ra nữa.

Vương Lang cảm thấy mình yêu Lâm Kì đến muốn điên luôn rồi. Như thế nào sẽ có một người, làm cho hắn thích đến mức một giây cũng không muốn tách ra.

Lâm Kì vừa rồi ngồi trong gió lạnh chờ có chút lâu, lúc này bị Vương Lang ôm vào lòng ngực, chỉ cảm thấy thân thể ấm áp dạt dào, thoải mái vô cùng, lại bị hôn có chút mơ hồ, vì thế thẳn thắn nhắm hai mắt lại, như một con mèo nhỏ cọ a cọ.

“Có biết ta muốn ngươi nhiều như thế nào không, hiện tại còn dám câu dẫn ta?” Thanh âm Vương Lang đã có chút nặng nhọc.

Lâm Kì vòng hai cánh tay qua cổ hắn, thanh âm nho nhỏ: “Đêm nay ra ngoài đi?”

Một tên Vương mỗ nào đó vừa lòng đẹp ý đến mức muốn ngửa cổ ngắm trăng mà tru lên.

Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, cổ nhân nói chuyện đố có sai!

Ở một nhà hàng cách đó không xa, Lạc Tiểu Tịch không thèm để ý đến tên biểu ca thấy sắc quên đệ, ăn đến hoan hoan nhạc nhạc.


Ăn đến món cuối cùng, nhân viên phục vụ đưa lên món tráng miệng ngọt được tặng.

Là chè đậu đỏ a, đã lâu chưa ăn qua… Lạc Tiểu Tịch nuốt nuốc nước miếng.

Lấy cái muống chấm chấm lên lớp sữa đặc, đưa lên miệng nếm thử… Ai nha! Hảo ngọt nga!

Ăn hay không ăn đây?

Vì thế giữa việc răng đau và không được ăn đồ ngọt, Lạc Tiểu Tịch bắt đầu thống khổ giãy dụa.

Cầm cái muỗng chấm chấm lại chọt chọt, bỗng nhiên không cẩn thận trượt tay, đem cả một ly chè đậu đỏ đổ ụp lên người.

“Nha!” Lạc Tiểu Tịch luống cuống tay chân, vội vàng đứng lên lấy khăn giấy lau a lau, viên quản lý nhà hàng thấy thế cũng vội chạy đến hỗ trợ.

Món ăn kia vừa có đá lại có đường, lành lạnh còn dính dính, lau thế nào cũng không thể sạch, Lạc Tiểu Tịch kéo kéo quần áo của mình, vẻ mặt khổ sở.

“Nếu không ta trước tiên tìm một bộ quần áo nhân viên cho ngươi mặc tạm, còn bộ quần áo này để ta gọi người đem sang tiệm đối diện giặt ủi, rất nhanh là xong rồi.”

“Ân, kia cám ơn.” Cũng không có biện pháp nào khác, Lạc Tiểu Tịch chỉ phải bất đắc dĩ đáp ứng, đi theo nhân viên quản lý thay một thân quần áo như phục vụ bàn, nhàm chán ngồi trên ghế đung đưa đôi chân.

“Phục vụ sinh!” Bên cạnh có người kêu.

Lạc Tiểu Tịch không phản ứng lại, tiếp tục ngẩn người.

“Phục vụ sinh!” Người bên cạnh vẫn còn kêu.

Phiền muốn chết! Lạc Tiểu Tịch tức giận quay đầu qua, trừng mắt.

Bốn mắt chạm nhau, Lạc Tiểu Tịch sửng sốt: bác sĩ sắc lang?

Cung Lâm nhìn nhìn tiểu hài tử, cũng có chút kinh ngạc. Nguyên lai nhóc con này không phải thiếu gia được nuông chiều từ bé, đầu năm mới mà còn phải đến đây làm công…

Có một chút đồng tình cảm thông, vì thế hướng bé con cười cười.

Lạc Tiểu Tịch thật muốn khóc, tên sắc lang này cười rộ lên mà còn… còn… còn soái như vậy…

Nhất định là do đèn trong nhà hàng có vấn đề!

Căm giận trừng mắt liếc Cung Lâm một cái, Lạc Tiểu Tịch chắp tay sau lưng đi vào phòng nghỉ cho nhân viên.

Gia mới không thèm quan tâm cái loại lưu manh này! Hừ!

“Cung Lâm, lốp xe xong rồi, đi thôi!” Bằng hữu bên cạnh kêu lên.


“Nga,” Cung Lâm nhìn bóng dáng Tiểu Tịch, xoay người đi theo bằng hữu ra cửa.

Vật nhỏ thật đáng thương! Nhỏ như vậy đã phải đi làm công, ngay cả bộ quần áo thích hợp cũng đều không có, quần quá dài đến nỗi phải kéo lê sàn nhà nha!

Nhưng mà lần trước ở bệnh viện, nhìn người nhà của bé như thế nào cũng không thấy giống hoàn cảnh khó khăn a?

Chẳng lẽ tiểu hài tử này là con riêng, cho nên chịu khổ ngược đãi?

Nhất định là như vậy!

Vì thế, trong tư tưởng bác sĩ Cung nháy mắt nảy ra vô số motip kịch tính quen thuộc, càng nghĩ càng chua xót…