Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 52: Gặp lại

Về vấn đề đặt tên cho ba con trai, trong lòng Dận Chân sớm đã có phương án.

“Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch.” Điềm Nhi lẩm nhẩm lặp đi lặp lại vài lần, rồi mới vỗ tay nịnh nọt: “Vương gia thật là đại tài!”

Dận Chân cười trừng mắt nhìn nàng một cái.

Điềm Nhi cười hì hì, nói với ba cục cưng nằm trong nôi: “Thì ca, Quân ca, Lịch ca, các con có tên rồi, có thích không nào...”

Ba tên tiểu gia hỏa: khò khò ~(ᵕoᵕ)~zZ.

“Thật y hệt ba con lợn con.” Điềm Nhi thở dài.

Ỡ cữ là thời gian luôn khiến người ta khó chịu, cũng may mà lần này sinh
con vào mùa xuân, thời tiết không nóng bức như lúc sinh Tám Cân, quả
thật khiến Điềm Nhi được thư thái không ít. Cứ như thế, ngày tháng vụt
qua, chớp mắt đã đến mùng một tháng năm, Điềm Nhi ở cữ đủ tháng được ra
khỏi phòng, cũng là lúc trong phủ làm tiệc mừng đầy tháng cho ba đứa bé. Dạo gần đây Dận Chân cực kỳ nổi danh, mà tính tình của hắn lại có thói
quen cẩn thận, cho nên tiệc mừng đầy tháng lần này cũng không khua
chiêng gõ trống như người ta vốn tưởng tượng, chẳng qua chỉ đơn giản gởi thiệp mời vài họ hàng thân thiết, bất quá dù sao cũng là đích tử, nên
quy cách xa hoa cũng dễ hiểu.

Dận Chân đối với lần này có chút áy náy, Điềm Nhi lại cảm thấy không sao cả, ngược lại còn an ủi: “Ba tên
tiểu gia hỏa kia làm cho thiếp thân béo to tròn như trái cầu, bây giờ
cũng không có tinh lực tiếp đón khách khứa, tiệc đầy tháng thiếu bớt
người, thiếp còn âm thầm cao hứng nữa là.”

Dận Chân nghe vậy càng thấy Điềm Nhi hiểu chuyện, đối xử với nàng càng dịu dàng hơn ba phần.

Đứa bé sơ sinh nào cũng vậy, quả nhiên là mỗi ngày một khác, lúc này bọn
chúng đã hoàn toàn lột xác khỏi làn da xấu xí lúc mới sinh, đã trở nên
trắng nộn đáng yêu hơn nhiều.

Một ngày nọ, Điềm Nhi bảo hạ nhân
đổ nước vào một chậu gỗ đặt chỗ có ánh nắng mạnh, đợi đến khi nước được
nắng sưởi ấm, mới cởi cái yếm của ba tiểu gia hỏa ra, trần truồng như
con gà con bị ném vào trong chậu nước, vì mực nước nông cho nên cũng
không lo bọn chúng bị sặc.

Tám Cân ngồi bên cạnh, thích thú giúp ngạch nương tắm cho đám đệ đệ.

“A, a, a...” lão nhị Hoằng Thì hai tay bám lên vành chậu, vừa kêu la ầm ỹ,
vừa giang rộng hai chân ra ở trong nước đạp bùm bùm không ngừng, mà lão
Tam Hoằng Quân bên cạnh cu cậu cũng không phải vừa, quậy náo so với anh
mình còn hăng hơn.

“Hai đứa con không yên một chút được sao?” Điềm Nhi bất đắc dĩ thở dài, sau đó đem tầm mắt đặt trên con trai út.

Khác xa với hai ca ca có hơi quá mức hoạt bát, Hoằng Lịch lại là một đứa bé
rất an phận, hay nói chính xác hơn là một đứa bé quá “lười”, cho dù bị
ngạch nương đặt vào trong nước, tiểu a ca người ta cũng tự mình nhắm mắt lại... ngủ, nếu không có San Hô vẫn luôn cẩn thận giữ lại cái đầu của
thằng bé, không biết chừng tiểu tử thúi này chắc chắn đã uống vài ngụm
nước tắm rồi.

Mấy mẹ con đang vui vẻ tắm táp thì Dận Chân một thân áo khoác ngoài màu xanh đi vào, thấy một màn này không khỏi sững sờ.

“Thỉnh an gia!!” đám nô tài hầu hạ bên cạnh hô lên rầm rập quỳ đầy đất.

Điềm Nhi ngẩng đầu dùng giọng điệu vui mừng nói: “Gia tới vừa đúng lúc a,
mau tới giúp thiếp một tay... A... Thì ca con lại hắt nước hả!!”

Dận Chân nhìn thê tử luống cuống tay chân bị các con khi dễ, yên lặng thở
dài, phất tay cho mọi người lui xuống, rồi mới rảo bước đi đến ngồi xổm
xuống cạnh Điềm Nhi.

“Sao lại tắm trong sân?” Hắn có chút bất mãn hỏi.

“Để sưởi nắng mà!” Điềm Nhi cười nói: “Tiền ma ma nói, trẻ con phơi nắng
nhiều rất tốt cho cơ thể, còn nữa, chàng xem bọn chúng chơi rất vui mà,

phải không a, Thì ca, Quân ca, Lịch ca?”

Hoằng Thì: “A a a ————.”

Hoằng Quân: “Nha nha nha ————.”

Hoằng Lịch: “Khò khò khọt ————.”

Điềm Nhi quay đầu, vẻ mặt đầy biểu tình ‘đó chàng thấy đúng chưa’.

Dận Chân hơi trừng mắt nhìn nàng một cái.

Bất quá rất rõ ràng, về phương diện tắm rửa cho con, nam nhân còn kém xa cả Điềm Nhi, chỉ thấy Dận Chân hai tay có chút cứng ngắc giữ lại hai nách
Thì ca, nhưng không hiểu sao Nhị nhi tử cũng không chịu phối hợp một
chút nào, hai bắp chân không ngừng quẫy đạp, trong chốc lát liền làm cho trước ngực a mã dính đầy bọt nước.

Hì hì...

Điềm Nhi khì
khì cười trộm như con sóc con, sau đó, ngẩng đầu làm mẫu hướng dẫn cho
trượng phu, nào là phải giữ chỗ nào thằng bé mới thoải mái a, lực đạo
phải bao nhiêu mới vừa a...

Hai vợ chồng liền chật vật bắt đầu mở màn tắm rửa cho đám con. Đương nhiên, bởi vì lão Nhị lão Tam quậy dữ
quá, cho nên trong đó cũng không thể không xen lẫn cả tiếng rống giận
của Điềm Nhi.

“Quân ca, không được vẩy nước lên người ngạch
nương, coi chừng cái mông của con! ... Á, Thì ca không được túm ‘tiểu kê kê’ của đệ đệ! Lỡ đứt mất thì sao... A, tiểu tử thúi nói không nghe
phải không!”

Tám Cân ở bên cạnh nhìn cha mẹ luống cuống tay chân
lại quay qua nhìn đệ đệ út đang nhàn nhã bập bềnh trong chậu gỗ. Sau đó
lập tức quyết định, ừm, mình vẫn nên tắm cho Hoằng Lịch thì hơn! Còn lão Nhị và lão Tam thì giao cho a mã và ngạch nương đi!

Hàng ngày
chăm con nhỏ tuy tất bật rối rắm nhưng lại tràn đầy niềm vui, chút bất
tri bất giác đã hai tháng trôi qua, mà dạo gần đây trong kinh thành có
hai sự kiện được xem là hấp dẫn sự chú ý của người trong thiên hạ nhất,
thứ nhất đó là ân khoa ba năm một lần, thứ hai, đó là kỳ tuyển tú thiên
hạ.

Người trước là nhân tài trụ cột gánh vác quốc gia, người sau
thì có liên quan đến dòng dõi hoàng thất, bởi vì vậy mà gần đây bầu
không khí trong kinh thành lại bắt đầu sôi nổi hẳn lên.

Tất
nhiên, thân là Ung thân vương, trước cửa phủ Dận Chân hàng ngày luôn
nườm nượp người xin bái kiến, xếp thành hàng dài nối liền không dứt.
Thấy vậy, Dận Chân bèn xử lý bằng cách mang vợ con đi đến ôn tuyền thôn
trang, đúng là dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi không còn một mảnh.

Khang Hy đế nghe thấy vậy, trong lòng sinh ra cảm xúc. Trong lúc đám nhi tử
đều lũ lượt rủ nhau kéo bè kết phái, ngay cả Thái tử cũng góp phần trong đó, nhằm muốn chen một chân cho người nhà mình lọt vào đợt khoa thi lần này. Thì lão Tứ lại mang cả nhà đi lánh mặt, điều này biểu lộ điều gì,
Khang Hy làm sao không biết.

“Aizz... Vẫn là nàng biết dạy con
a!” Sau một lúc lâu, trong Càn Thanh cung tĩnh mịch vang lên tiếng thở
dài cô độc mang theo đầy nét già nua.

Từ lần đầu tiên, đã cách
vài năm Điềm Nhi mới đến ôn tuyền thôn trang này, hơn nữa lần này lại
đúng dịp mùa hè, là thời điểm hoa trên núi nở rộ rực rỡ, cây trái kết
quả thơm ngọt đầy cây. Như bầy ong vỡ tổ, cả nhà nào lớn nào nhỏ chơi
đùa phấn khích như điên.

Ban ngày, bọn họ dạo chơi thả diều trên

đồng cỏ, bắt cá nướng tôm, ban đêm, trong hồ nước nóng lấp lánh ánh
nước, là địa điểm hẹn hò riêng tư của hai vợ chồng.

Được đặt trên tảng đá xanh bằng phẳng, tư thế của Điềm Nhi quỳ úp sấp, cái miệng nhỏ
cắn chặt một dải khăn lụa, nam nhân ở phía sau kịch liệt va chạm dường
như muốn làm cho nàng vỡ vụn, trong mơ mơ màng màng, nàng còn mập mờ nhớ lại vấn đề yêu cầu ‘thanh toán nợ cũ’ của Dận Chân.

Hy vọng trước khi trả xong nợ, thân thể của nàng còn có thể chống đỡ được, hu hu...

Thời gian cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua, mãi đến khi kỳ thi chấm dứt, cả nhà Dận Chân mới lục đục trở về kinh thành.

Lại qua thêm nửa tháng, bảng vàng được công bố.

Văn Hoa ca ca của Điềm Nhi quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người,
đạt được thành tích tốt, đứng thứ 17 trong Nhất giáp*. Điềm Nhi mừng rỡ
nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, hận không thể trực tiếp chạy về nhà báo tin
cho cha mẹ.

(*thời Minh – Thanh, thi cử được chia thành ba giáp.
Nhất giáp ban thưởng tiến sĩ cập đệ, đứng thứ nhất được xưng là Trạng
nguyên, thứ hai là Thám hoa, thứ ba là Bảng nhãn; Nhị giáp ban thưởng
xuất thân tiến sĩ, đứng thứ nhất được xưng là Truyền lư; Tam giáp được
ban thưởng và được gọi chung là tiến sĩ.)

Mà ngay lúc này, trong
một tiểu viện cách phủ Ung thân vương không xa, cũng vang lên tiếng reo
hò kích động của một thiếu nữ. Người này không ai khác chính là Niên
Tiểu Điệp, ca ca Niên Canh Nghiêu của nàng chính là Thám hoa lang của kỳ ân khoa lần này.

Sau khi thưởng lớn cho người đến báo tin, Niên Tiểu Điệp cười híp mắt hỏi: “Ngươi có biết hiện nay ca ca ta đang ở đâu không?”

Người kia đáp lời: “Hồi tiểu thư, Thám hoa lang lúc này đang cưỡi ngựa diễu hành trên phố để nhận dân chúng hoan hô chúc mừng.”

Niên Tiểu Điệp bèn nghĩ, hôm nay chính là ngày bắt đầu con đường huy hoàng
của ca ca, mình há có thể không được tận mắt chứng kiến, nghĩ vậy bèn
sai người cầm nón che đến, mang theo hai nha hoàn liền ra ngoài.

Tam giáp dạo phố, dân chúng đua nhau chen lấn muốn nhìn xem diện mạo của ba người đứng đầu khoa thi kỳ này, vì thế cả con đường tấp nập biển người, Niên Tiểu Điệp nhỏ người sức yếu sao có thể chen vào được, đập vào
trước mắt nàng toàn là mấy cái ót, chứ đừng nói gì đến được nhìn thấy ca ca. Nàng chớp mắt một cái, liền nảy ra một ý, đoạn mang theo nha hoàn
đi đến tửu lâu cao nhất.

“Lại là một lớp ân khoa mới a!” Cửu a ca lắc lư bình rượu màu bạc trong tay, ngồi nửa tựa vào cửa sổ, phóng mắt
nhìn ra ngoài: “Cũng không biết phong quang này của họ có thể duy trì
bao lâu?” Trong giọng nói đều tràn ngập vẻ châm biếm.

Thập a ca
ồm ồm lớn tiếng nói: “Gia thấy cũng hên xui thôi, biết đọc sách cũng
chưa chắc sẽ biết làm quan, cũng như đám Trạng nguyên, bảng nhãn trước
đây a, phần lớn còn không phải là biến mất biệt tăm biệt tích, hoặc tự
lẫn vào đám dân thường sao, ngược lại thì những tên Nhất giáp Nhị giáp
còn lại, thế mà cũng có vài người làm lên được quyền cao chức trọng
đấy.”

Đối với lời Thập a ca nói, Dận Đường không tiếp lời, ngược
lại nói với Thập Tứ a ca cũng đang tựa trên cửa sổ: “Nam tử tầm hai mươi kia chính là Niên Canh Nghiêu mà Bát ca nói sao?”

Thập Tứ a ca gật gật đầu.

“Bát ca thế mà cũng rất coi trọng hắn...” Cửu a ca nheo mắt: “Đáng tiếc
người ta là nô tài của Ung thân vương, muốn hắn đầu nhập vào chúng ta,
sợ là khó a...”

Thập Tứ a ca nghe đến cái tên Dận Chân, sắc mặt
lập tức liền sa sầm, hừ lạnh nói: “Tứ ca có thể cho hắn cái gì, chúng ta cũng có thể cho cái đó, đều là vấn đề giá cả thôi.”

Cửu a ca
liếc nhìn bộ mặt cau có Thập Tứ a ca, đôi mắt hoa đào của hắn thoáng lóe lên tia xảo quyệt, chỉ cần Thập Tứ cùng ca ca ruột của hắn chia rẽ, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, cho nên thỉnh thoảng châm ngòi một
chút vẫn rất hữu dụng.

Đương lúc Cửu a ca đang âm thầm suy tư, thì Thập Tứ a ca bên cạnh đột nhiên sắc mặt khẽ biến, đứng bật dậy như bắt gặp gì đó.

Hành động này khiến hai người bên cạnh chú ý, Thập a ca thô lỗ hỏi: “Lão Thập Tứ ngươi làm sao vậy?”

Cửu a ca dõi theo tầm mắt của hắn, hơi ló đầu xuống tìm tòi: “Thấy người quen sao?”

Thập Tứ a ca cũng không trả lời, đôi mày chợt chau lại, một lát sau liền đứng dậy lên tiếng cáo lỗi, rồi vội vã đi xuống lầu.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hai người còn lại liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều khó hiểu.

“Tiểu Điệp, quả thật là nàng!”

Bất ngờ bị người xốc nón che trên đầu lên, Niên Tiểu Điệp còn chưa kịp kinh hô, đã bị nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa sợ tới mức cứng đờ cả người.

“Thập, Thập Tứ gia?” Nàng trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm nói.

Dận Trinh nhìn thiếu nữ đã lâu không gặp trước mắt, sắc mặt hiện vẻ kinh
diễm, nàng đã lớn hơn một chút, trông cũng xinh đẹp hơn.

So với
việc Dận Trinh vui sướng, Niên Tiểu Điệp ngược lại giống như rơi vào hàn băng, nàng thật không ngờ lại gặp phải hắn ngay chỗ này.