Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 90: Kế hoạch giảm béo của lý cẩu đản

Mèo Kha vươn hai móng vuốt ôm mặt, mỹ mãn nhìn kết quả "tuổi trẻ không hiểu chuyện" của Lý Khoa.

"Hơn một trăm nghìn chữ kiểm điểm thành tâm ăn năn của anh đâu?"

"Sao có thể dùng hai bàn tay thần kỳ, rong ruổi đánh đâu thắng đó trong trò chơi mà viết chứ?" Lý Khoa miệt thị cười, "Phương Miên Miên đã trộm em từ chỗ đàn anh về cho anh rồi, anh lại ngốc đến mức chui đầu vào lưới à?"

"Cho nên ngày đó, anh và Phương Miên Miên đã lén hẹn trước với nhau rồi?"

Khát vọng muốn sống trỗi dậy khiến Lý Khoa bỗng trở nên giỏi ăn nói biện giải, "Lén? Đâu có, đến phương thức liên hệ anh còn không có mà."

"À…" mèo Kha kéo dài giọng ra, dường như tin mà lại không tin mà nhìn Lý Khoa chằm chằm.

"Trong tiệc sinh nhật lần trước, sau khi Cẩu Đản dùng Phương Miên Miên làm cớ để đuổi khéo Lão Vương đi, anh mới thêm bạn cô ấy."

"Không cần giải thích với em, em không có hứng thú."

"..." Biểu cảm trên mặt Lý Khoa trở nên ảm đạm, hai chữ "Thôi xong" to đùng được sơn đỏ bay trong lòng.

Mèo Kha không có hứng thú với việc này, cô lắc đầu đứng dậy khỏi sô pha, giẫm đệm thịt hoa mai nhảy xuống khỏi ghế, chạy về phía phòng ngủ.

Đi thăm Lý Cẩu Đản đang bắt đầu giảm béo.

Khi thể trọng đột phá cửa ải bảy mươi cân, Lý Khoa vốn nuông chiều Cẩu Đản không giới hạn, bây giờ anh cũng không thể nhắm mắt, trái lương tâm nói ra những lời như con gái nên có da có thịt mới xinh đẹp nữa.

Mèo Kha nghiến răng nghiến lợi đặt ra một loạt kế hoạch giảm béo, ngày nào cũng thúc giục Lý Cẩu Đản hoàn thành.

Thực đơn cơm trưa hôm nay là nước mật ong và salad rau, Lý Cẩu Đản từ sáng sớm đã bị mèo Kha giẫm đệm thịt hình hoa mai lên, đánh thức nó khỏi giấc ngủ, sau khi ăn một bữa sáng phong phú có ức gà rán phải xuống dưới tầng tòa nhà để đi bộ một giờ, sau khi về đến nhà liền mệt nhoài.

Nửa giờ nghỉ ngơi chấm dứt, Lý Cẩu Đản đang rúc vào chăn lông mềm mại sắp ngủ mất thì bị mèo Kha vô tình giẫm lên làm tỉnh dậy.

Lý Cẩu Đản nghiêm mặt túm chăn, mở to mắt như cá chết giằng co với mèo Kha.

"Có dậy hay không?"

Mèo Kha đứng trên tủ đầu giường, từ trên cao nhìn xuống Lý Cẩu Đản và ba lớp nọng cằm của nó, lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Không, con không dậy! Con không dậy đâu!"

Lý Cẩu Đản không nỡ cô phụ sự mong đợi của mỹ thực và giường, nó cố lấy dũng khí phản kháng mèo Kha.

Nhìn cánh tay to khỏe của nó níu chăn lông gây ra nếp uốn, khi nói chuyện, ba tầng nọng thịt trên cằm rung rung, mèo Kha đau lòng nhớ lại dáng vẻ hồi có hơn bốn mươi lăm cân của cô.

"Cho con năm phút đồng hồ, để mẹ nhìn thấy chăn trên giường con được gập gọn, phẳng phiu, bằng không thì cơm trưa..."

Mèo Kha để lại cho Lý Cẩu Đản một nửa câu uy hiếp rồi giẫm đệm thịt hình hoa mai, để lại bóng lưng phe phẩy cái đuôi tao nhã bước đi.

Trong lòng Lý Cẩu Đản phản kháng rất mãnh liệt, nhìn giường lớn mềm mại, nhớ tới món ức gà rán buổi sáng ăn, lại sờ cái bụng đang sôi ục ục, nghị lực và lòng yêu thương mỹ thực cổ vũ nó thức dậy, gấp chăn chỉnh tề.

Mèo Kha giẫm lên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, ghé sát bên đầu Lý Khoa nói nhỏ với anh.

Một người một mèo nhìn thấy Lý Cẩu Đản đi ra, Lý Khoa ho khan một tiếng, ôm mèo Kha vào trong lòng, cho Lý Cẩu Đản một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

"..." Dựa vào lòng yêu thương mỹ thực mà Lý Khoa làm, Lý Cẩu Đản kiên trì nhảy bài thể dục giảm béo hai lần, học lắc vòng bụng, đứng sát vào tường hai mươi phút. Khi bữa cơm trưa được chuẩn bị vừa xuất hiện trên bàn ăn, nó cực kỳ ngạc nhiên nhìn một đĩa cỏ và một ly nước mật ong được đặt chỉnh tề trước mặt.

Mèo Kha vừa được xả giận vì mấy tháng nay cô bị Lý Khoa nghiêm khắc khống chế khẩu phần ăn mà Lý Cẩu Đản lại ăn uống phủ phê làm thân thể cô tăng hơn hai mươi cân thịt, cô mèo nhỏ nặng bốn cân bước đi cứ như mang theo một làn gió vậy.

"Ăn rau cỏ hay là ăn đất?"

Lý Khoa cực kỳ phối hợp mà bưng một chậu đựng đất trồng cây bạc hà mèo tới.

Đối lập với đống đất đen nâu và đĩa salad với đầy màu sắc khác nhau này, Lý Cẩu Đản yên lặng ngậm một lá rau xà lách mà nhai.

Gian nan ăn xong một đĩa salad không có sốt mè, Lý Cẩu Đản bưng nước mật ong lên uống một ngụm, nước lọc không có một chút vị ngọt nào khiến nó suýt chút nữa nhổ ra.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của mèo Kha, Lý Cẩu Đản yên lặng nuốt vào.

Rạng sáng mới ngủ, trời hừng sáng đã rời giường, sau khi vượt qua một buổi sáng cực kỳ tàn ác, cơm nước xong xuôi, Lý Cẩu Đản bắt đầu không ngừng ngáp, nó hận không thể lập tức quay về giường để ngủ.

Nhưng nó không dám.

Mèo Kha ngồi xổm ở cửa phòng, nâng một đệm thịt hình hoa mai lên, dùng tư thế tao nhã mà liếm lông, thỉnh thoảng dùng ánh mắt uy hiếp Lý Cẩu Đản đang tản bộ tiêu thực trong phòng.

Đi lại được nửa giờ, mí trên mí dưới của Lý Cẩu Đản đang đánh nhau, muốn mở ra cũng không mở được, mèo Kha mới từ bi để nó đi ngủ trưa.

Lý Khoa ngồi xem toàn bộ quá trình Lý Cẩu Đản vận động, còn tự mình tham dự vào chuyện lập kế hoạch giảm béo, thấy nó chỉ mới một buổi sáng đã gần như một người tàn tật, không khỏi bắt đầu hoài nghi.

"Có phải kế hoạch mà chúng ta lập rất nghiêm không, Cẩu Đản chẳng có tinh thần gì cả."

"Nuôi mà không dạy là lỗi của ba, tại sao Lý Cẩu Đản lại béo thành như vậy, trong lòng anh thật sự không biết sao?"

"..." Lý Khoa giãy giụa, mạnh miệng, "Con gái mập mạp, có chút thịt mới xinh đẹp mà."

"Lương tâm của anh không đau à?" Mèo Kha đặt móng vuốt lên ngực, vẻ mặt đau buồn mà nói: "Làm nông dân gõ mã(1), anh thật sự là nhân tài không được trọng dụng, anh hẳn là đi làm người chăn nuôi heo, không không không, anh viết một quyển sách “Cách rút ngắn thời gian xuất chuồng của heo mẹ”, đã đủ cho anh kiếm một đống doanh thu rồi."

(1) Nông dân gõ mã: Mã Nông - Coding Peasant, cách gọi hài hước về các chuyên viên lập trình dữ liệu máy tính.

"..." Lý Khoa tiếp tục giãy giụa, "Anh thật sự cảm thấy Cẩu Đản không béo mà."

Mèo Kha đột nhiên tò mò, "Nếu em ăn béo đến mức nặng hơn hai mươi cân thì sao?"

Lý Khoa lập tức ngồi thẳng, ôm mèo Kha vào trong lòng mà ngắm trái ngắm phải, rồi sau đó ghét bỏ nói: "Em coi mình là lợn đấy à."

"..." Mèo Kha phẫn nộ vươn móng vuốt cào.

Ôi, đàn ông.