Hai quan hót phân lén lút dùng điện thoại giao lưu, Vương Nhị Cẩu chỉ ăn vài miếng đã ăn hết cháo cá, nó vẫy đuôi, khua đệm thịt hoa mai nhỏ với Ôn Kha.
Ôn Kha đang nhai cá khô đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục gặm.
“Meo meo miao…”
Nhị Cẩu bị xem thường không hề nản lòng, nhún đệm thịt hoa mai rồi nhảy lên bàn, thè chiếc lưỡi xước măng rô ra liếm lên đầu của Ôn Kha.
Đời mèo Ôn Kha vẫn chưa từng trải nên vẫn chưa thể hiểu được hàm ý của ngôn ngữ mèo, động tác mèo, theo phản xạ cô giơ móng vuốt lên hất chiếc lưỡi đang liếm của Nhị Cẩu ra.
Động tác đang ăn bánh quẩy của Lý Khoa đột nhiên dừng lại, anh âm thầm nhìn con mèo đang “liếc mắt đưa tình” với Nhị Cẩu.
Làm sao bây giờ? Bạn gái của anh không những trở thành mèo, bây giờ hình như còn có người theo đuổi tên Vương Nhị Cẩu sống ở tầng trên sao?
Lão Vương mau chóng giải quyết xong bữa sáng một tay chống đầu, trên gương mặt lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ: “Cuối cùng Nhị Cẩu cũng thông suốt rồi.”
Lý Khoa âm thầm than thở, “Nhưng đáng tiếc không còn đường nữa đâu.”
Lão Vương nhướng mày: “Ôi trời, không ngờ trước đây cậu luôn miệng nói không cần, thì ra trong lòng sớm đã nghĩ đến chuyện để hai con mèo cái gì đó đó rồi.”
“…”
Lý Khoa âm thầm giơ ngón tay giữa với Lão Vương.
Ôn Kha vẫn chưa ăn hết mà đã cảm thấy no, cô lắc người và vẫy đuôi, Vương Nhị Cẩu giơ móng vuốt hoa mai lên, cái mũi hồng hồng ngửi ngửi Ôn Kha.
Ôn Kha đưa móng vuốt hoa mai nhỏ ra bám lấy Lý Khoa, kêu meo meo.
Lý Khoa đưa tay đẩy Nhị Cẩu ra, ôm lấy Ôn Kha vào trong lòng tuyên bố sở hữu nói: “Lão Vương, chú quản Nhị Cẩu của chú đi, đừng có mới ăn xong thì cứ bám lấy… Cẩu Đản nhà tôi.”
“Nhị Cẩu nhà tôi là giang bá tử của khu nhà mình đó, mấy con mèo ở bên cạnh cũng phải leo qua cửa sổ để nhìn Nhị Cẩu, các con mèo cái lớn nhất là mười bốn tháng, nhỏ nhất cũng ba tháng đều theo đuổi Nhị Cẩu, Nhị Cẩu rõ ràng có thể có ba nghìn phi tần mà nó chỉ chịu mèo nhà cậu, cậu còn không thấy thỏa mãn sao?”
Đã thay linh hồn rồi mà Nhị Cẩu còn đuổi theo, rõ ràng chỉ là thích cơ thể của Cẩu Đản nhà tôi, không phải yêu linh hồn của nó, quá nông cạn!
Lão Vương gọi người thanh niên kia đến trả tiền, người thanh niên đó nhận tiền xong, xoay người nói với Lý Khoa: “Sao hôm nay anh Vương ít vậy, hay tôi gói lồng bánh bao hấp cho anh, anh mang về ăn nhé.”
Lý Khoa: “?”
“Tiểu Vũ cậu gọi nhầm người rồi, tôi ngồi ở đây này.”
Người thanh niên Tiểu Vũ thẹn thùng xấu hổ, ngại ngùng sờ đầu: “Ngại quá lại nhận nhầm người, bạn của anh ăn ít như vậy, tôi tặng các anh lồng bánh bao hấp, các anh mang về ăn, bữa sáng phải ăn cho no vào.”
“Không cần không cần, bữa sáng tôi luôn ăn như vậy, tôi ăn cơm trưa sớm lắm.”
Cảm ơn ý tốt của Tiểu Vũ xong, hai người ôm lấy mèo đi ra khỏi quán, Lão Vương nhìn Lý Khoa có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Sau đó ông lại thôi mà muốn nói, lúc sắp quên định nói gì rồi thì Lý Khoa ôm lấy con mèo, than thở: “Có gì muốn nói thì chú nói đi.”
Lão Vương ngạc nhiên hỏi: “Khi Tiểu Vũ nhận nhầm người, cậu không cảm thấy lạ hay sao?”
“Trong cửa tiệm nhiều người, thỉnh thoảng nhận nhầm cũng không có gì là lạ.”
“Ha ha, người khác nhận nhầm thì không sao, Tiểu Vũ nhận nhầm thì chuyện lớn rồi.”
“…” Lý Khoa ôm lấy mèo chớp chớp mắt, không hiểu bên trong có quan hệ gì, anh lại hỏi: “Tại sao Tiểu Vũ nhận nhầm người là chuyện lớn?”
Lão Vương gãi cằm của Nhị Cẩu, nói với Lý Khoa như đang nói bí mật, “Đương nhiên Tiểu Vũ cậu ấy không giống rồi, cậu ấy bị chứng mù khuôn mặt mà, thường xuyên nhận nhầm người.”
Lý Khoa đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Lão Vương: “Bệnh này có thể chữa không? Ngoại trừ nhận nhầm người thì có gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống nữa hay không?”
Mèo dựng tai lên, cô cũng hơi quan tâm đến vấn đề này.
Lão Vương cảm thấy ngạc nhiên nhìn Lý Khoa: “Sao cậu đột nhiên quan tâm đến vấn đề này vậy?”
Bởi vì trong lòng có bạn gái cho nên Lý Khoa cảm thấy có hơi bất an, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, sau đó đẩy mắt kính: “Hình như tôi, cũng giống với Tiểu Vũ.”
“…” Lão Vương trước giờ đều cảm thấy Lý Khoa bình thường có chút mơ hồ, “Không phải cậu rất bình thường hay sao?”
Lý Khoa dùng vẻ mặt không cảm xúc vô cùng bình tĩnh nói: “Ừm. Năm xưa chính vì tôi bị chứng mù khuôn mặt mà nhận nhầm người, cho nên bây giờ tôi mới có bạn gái.”
Lão Vương vô cùng ghen tị với sự may mắn của Lý Khoa, ông cắn răng hàm, nói: “Tiểu Vũ là người thừa kế của cửa hàng đồ ăn sáng kia, cậu ấy bị chứng mù khuôn mặt rất nghiêm trọng. Sau khi ra ngoài xong, cậu đội thêm cái mũ lên đầu rồi lại đi vào cậu ấy cũng không nhận ra. Ông Mao trên tờ nhân dân tệ thì cậu ấy lại nhớ rất rõ, mỗi tội là không nhớ được mặt người.”
Con mèo cũng như Lão Vương, cắn răng hàm, lúc này cô mới biết, thì ra năm xưa Lý Khoa thật sự không phải muốn bắt chuyện với cô, mà là thật sự anh nhận nhầm người.
Nghĩ lại lần đầu tiên Lý Khoa gặp bạn gái.
Mới vừa tốt nghiệp không lâu, Lý Khoa và đàn anh học trên một khóa cùng sáng tạo, hợp tác sáng chế ra một phần mềm, phần mềm đó đã tạo tiếng vang không nhỏ trên thị trường. Sau đó bọn họ kinh doanh cũng không tệ, cũng có chút danh tiếng. Đàn anh và thân là người hợp tác với đàn anh - Lý Khoa được trường cũ mời về trường để diễn thuyết với nhóm học sinh mới vào trường.
Các bạn học cùng khóa với Lý Khoa đã tốt nghiệp cũng quay về, trong hội trường ngồi chật kín, nhìn có vẻ đông đúc và náo nhiệt hơn cả lúc khai giảng.
Các bạn học trước kia hẹn nhau sau khi kết thúc buổi diễn thuyết sẽ ra ngoài gặp nhau, đàn anh họ Trần đứng trên sân khấu để điều tiết không khí trong hội trường, Lý Khoa ở bên dưới sân khấu làm động tác chọc cười và hô hào người.
Vì quá buồn chán cộng với việc không muốn lên sân khấu nên Lý Khoa đi qua đi lại trong biển người.
Tìm người rất tốn sức lực, và cũng rất mỏi mắt, Lý Khoa tìm cả buổi trời cũng không thấy được người quen, chỉ thấy các cô nàng học khóa dưới bị vẻ bên ngoài mặt người dạ thú của đàn anh Trần mê hoặc.
Chen đến hàng thứ ba, cuối cùng Lý Khoa cũng tìm thấy bóng lưng bạn học của mình.
Tóc đen dài thướt tha, bờ vai gầy gầy, dáng ngồi thẳng đứng, mặc áo sơ mi trắng. Lý Khoa tìm người tìm đến mức hồ đồ, lúc này anh hắng giọng, đưa tay vỗ vào vai của nữ sinh đó: “Tối nay lớp đã hẹn rồi, đừng quên đến nhé.”
Giọng nói vừa tự nhiên vừa quen thuộc, cô gái mặc áo sơ mi trắng với mái tóc đen nhánh xoay người lại, vẻ mặt hoang mang hỏi: “Đàn anh? Anh… đang gọi tôi sao?”
“…Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi.”
Lý Khoa dứt khoát nói nhận nhầm người, sau đó, người ở xung quanh có người nhận ra anh là ai nên hoàn toàn không muốn buông tha cho anh, vài nữ sinh bắt đầu hô lên.
Hai người bất đắc dĩ để lại thông tin liên lạc, Lý Khoa ngại ngùng quay trở lại hậu trường, mặc kệ người khác nói gì cũng không chịu đi ra.
Cô nữ sinh này chính là Ôn Kha, trước giờ trí nhớ của cô vẫn rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra người cho dù đã tốt nghiệp nhưng vẫn mặc áo thun quần jean y như học sinh này chính là Lý Khoa.
Nhìn thấy Lý Khoa loạng choạng quay trở về hậu trường, cô ngồi ở dưới khán đài mỉm cười.
Lý Khoa luôn cho rằng đó là lần gặp mặt đầu tiên của hai người.
Còn Ôn Kha, thật ra trước đó rất lâu cô đã từng gặp Lý Khoa. Cô nhỏ hơn Lý Khoa ba khóa, hai người học chung trường tiểu học, chung trường trung học cơ sở, chung trường phổ thông, ngay cả đại học cũng chung một trường. Thành tích của Lý Khoa trước giờ vẫn rất tốt, trên cơ bản, quãng thời gian còn là học sinh, xung quanh Ôn Kha đều là những lời khen của mọi người dành cho Lý Khoa. Đối với cô mà nói, Lý Khoa chính là con nhà người ta mà người lớn hay nói, cô đã chú ý đến Lý Khoa từ lâu.
Chỉ là không ngờ Lý Khoa lại dùng cớ bắt chuyện vụng về như vậy để tán tỉnh cô, còn muốn có được thông tin liên lạc của cô.
Sau đó, vì sự suy nghĩ quá mức của Ôn Kha nên hai người cứ thế trở thành bạn gái bạn trai của nhau. Hai người đã xác lập mối quan hệ yêu xa, gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, và duy trì được khoảng một năm rưỡi.
Và bây giờ, đột nhiên biết được sự thật, Ôn Kha nghiến răng nghiến lợi, muốn duỗi móng vuốt được thu lại trong đệm thịt hoa mai ra để rạch một đường lên mặt Lý Khoa. Bạn gái anh còn ở đây đó! Anh có thể tranh thủ lúc bạn gái không có mặt ở đây mới nói ra sự thật năm xưa được không? Đừng tưởng bây giờ tôi là mèo thì không thể nói chia tay với anh, quá lắm tôi bỏ nhà ra đi đấy nhé!
Cô chỉ hận rèn sắt không thành thép, cô không thể hiểu được tại sao EQ của Lý Khoa lại thấp như vậy!
Sau khi chào tạm biệt với Lão Vương, Lý Khoa mua sữa đậu nành và bánh bao chay ở quán ăn gần khu nhà. Trở về nhà, anh để mèo xuống rồi thay giày, Lý Khoa còn chưa kịp để túi sữa đậu nành xuống, uống nước và thở thì con mèo đã biến thành bạn gái đang nằm trên ghế sô pha nghe thấy động tĩnh ngay lập tức bổ nhào tới.
Nó dùng động tác vô cùng thân thiện hòa hợp, nữ ở trên, nam ở dưới đè anh lên ghế sô pha, Lý Khoa biểu hiện mình vô cùng thích thú.
Nhưng cô bạn gái đã biến thành mèo ở bên cạnh đừng dùng ánh mắt “Ông chú quái dị đang dâm loạn trẻ em bị thiểu năng” để nhìn anh thì sẽ càng tốt hơn.