Cô mèo cũng tỉnh ngủ, hai con mắt ngây ngốc nhìn Lý Khoa bưng lên một mâm đựng thịt ức gà, một bát cơm nhỏ, một đống thức ăn cho mèo.
Trước kia, khi còn là một thanh niên căn chính miêu hồng* lương thiện, nhìn mèo ăn ức gà luộc, cô không có ý kiến gì.
*Căn chính miêu hồng: tức là người có xuất thân từ gia đình tốt, là một loại cách nói từ thời kì Đại Cách mạng Văn hóa vô sản Trung Hoa từ năm 1966 đến năm 1976.
Nhưng mà bây giờ, là một người đang ở trong cơ thể mèo, Ôn Kha tỏ vẻ chuyện này không thể nhịn.
Cô mèo vươn một lớp đệm thịt hình hoa mai nhỏ ra và đặt trên mu bàn tay Lý Khoa, trợn hai mắt mèo lên mà trừng trừng nhìn anh.
Trời đất bao la, dù thế nào thì bạn gái vẫn lớn nhất, dù bạn gái bây giờ là một con mèo.
Có gan đối mặt với cuộc sống thảm đạm, có gan làm một dũng sĩ thực sự, Lý Khoa nhốt con mèo bây giờ là bạn gái và món thịt ức luộc trộn cơm ở nhà, còn mình ôm cái bụng bị bỏ đói đến mức liên tục kêu ùng ục và bế cô bạn gái bây giờ là mèo bị xích dây vào cổ đi ra cửa để đi mua thức ăn mà bạn gái thích, mua những món ngon mà bạn gái bây giờ là mèo có thể ăn.
Nhà của Lý Khoa ở tầng năm, làm một lập trình “vượn”* làm việc văn phòng, bình thường để rèn luyện, khi ra ngoài anh thường hay đi bộ, có thể đi cầu thang thì đi cầu thang, ngay cả những lần dắt cô mèo đi dạo lúc trước cũng đều là đi cầu thang, để Lý Cẩu Đản nhảy từng bước một xuống.
*Lập trình “vượn”: Lập trình viên khác với lập trình vượn. Lập trình vượn là một thành viên cực kỳ đặc thù, có thể làm khai phá lập trình, phải làm việc dưới áp lực cao và công việc có độ khó cao, được coi “động vật” cần được giữ gìn bảo vệ.
Nhưng bây giờ vì bạn gái, Lý Khoa ấn nút thang máy.
"Tiểu Lý đấy à!" Cửa thang máy vừa mở, một người đàn ông bụng phệ, mái tóc Địa Trung Hải* được chải chuốt bóng loáng, cười bắt chuyện với Lý Khoa, "Hôm nay sao cậu lại dậy sớm để dắt Cẩu Đản đi dạo thế?"
(*) Mái tóc Địa Trung Hải: Trung Quốc lấy hình tượng biển Địa Trung Hải ở giữa các mảnh đất liền để miêu tả những người bị hói, xung quanh là tóc như đất liền, ở giữa là cái đầu bằng phẳng như mặt biển.
Lý Khoa ôm cô mèo vừa nhìn thấy người trong thang máy đã định xoay người chạy về, anh đi vào thang máy: "Hôm nay tôi được nghỉ, định dẫn bạn gái… à là Cẩu Đản nhà tôi ra ngoài đi dạo một chút."
Thật ra anh muốn nói là bạn gái anh!
Lão Vương hiểu rõ, ông cẩn thận từ từ kéo cổ áo thể thao xuống, Lý Khoa và cô mèo lúc này mới chú ý tới hôm nay Lão Vương mặc một bộ bộ thể thao màu đen, kiểu dáng y hệt Lý Khoa, trông giống như đồ đôi vậy.
Lại còn là một bộ trang phục đôi để nhìn trông có vẻ gầy đi, nhưng dù thế nào thì chỉ là thoạt nhìn thấy gầy mà thôi, mớ thịt trên bụng vẫn không thể che đi nổi.
Ủa? Mỡ bụng của Lão Vương đang di chuyển à?
Cô mèo hơi nhô đầu lên phía trước để dò xét, phía dưới bộ quần áo thể thao màu đen mà Lão Vương chỉ kéo xuống hơn một nửa, đống thịt vẫn đang di chuyển.
Loáng thoáng cảm thấy được bên trong có thứ gì đó sắp nhảy ra, Lý Khoa đưa tay ấn cô mèo đang vươn ra hơn nửa thân người vào trong lòng, sau đó kéo khóa lên, trực tiếp nhét cô vào trong áo để che chắn.
Nhìn thấy động tác của anh, Lão Vương hơi mỉm cười, trực tiếp với tay vào áo mình, lấy từ bên trong ra một con mèo trắng, trêu ghẹo Lý Khoa: “Mặt cũng đã xem, cơm cũng đã ăn, nếu hai đứa này không phải đã triệt sản thì tuyệt đối đã dính lấy nhau rồi, cậu còn nhét cái gì nữa."
Lý Khoa: "…"
Cô mèo bị thả ra cực kỳ khinh thường hành động của Lý Khoa, cô giơ móng vuốt lập tức cho mu bàn tay anh một đệm thịt hoa mai. Khốn nỗi, móng vuốt mèo béo mũm mĩm, lực cào nhỏ, gãi ngứa cho anh cũng không được.
"Nhị Cẩu nhà chú chưa tỉnh ngủ à?" Lý Khoa vươn tay chọc chọc con mèo đang khép hờ mắt, hai lỗ tai cụp lại, cái đầu nho nhỏ dựa vào lòng Lão Vương. "Tôi thấy nó có vẻ không có tinh thần cho lắm."
Lão Vương vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ, ông đưa tay sờ cái mũi ướt át của Nhị Cẩu một chút, rồi lại duỗi tay gãi cằm nó vài cái, nghe được tiếng rên grừ grừ quen thuộc, ông lại gãi lỗ tai mèo rồi nói: “Chắc là chưa tỉnh ngủ ấy mà, cũng có thể là mấy ngày nay tôi dắt nó đi dạo quá nhiều."
"Đinh" một tiếng, đã tới tầng một, Lý Khoa ôm cô mèo đi theo sau Lão Vương đang ôm Nhị Cẩu đi ra thang máy.
"Nuôi mèo không phải nuôi chó, không gầy đi được bằng việc đi dạo đâu, chỉ có thể ăn uống điều độ thôi."
Hai người đặt boss mèo nhà mình xuống mặt đất, chân Nhị Cẩu vừa chạm xuống đất liền đầy tinh thần, nó nghiêng cái đầu mèo màu trắng, dẫm lớp đệm thịt hồng nhạt dưới chân mà đi đi lại lại quanh chân Lão Vương.
Lão Vương nhàn nhã nói: “Người ta cũng đâu nói không thể dắt mèo đi dạo. Nhị Cẩu từ nhỏ đã lớn lên với chó rồi, nó còn gan hơn cả chó nữa. Một ngày tôi không dẫn nó ra ngoài đi dạo, nó còn ngậm dây xích tự mình đi tìm tôi nữa đấy."
Mỗi người đều có cách nuôi mèo riêng, Lý Khoa không nói được ông, lại nghĩ tới chuyện mình cần làm nên cũng không tranh cãi với ông nữa. Anh đưa tay ra ôm lấy cô mèo chỉ vừa mới chạm lớp đệm thịt hình hoa nhỏ dưới đất rồi nói với Lão Vương: “Quanh đây có quán ăn sáng hoặc là có quán cà phê nào làm thức ăn cho mèo không chú?"
Liếc qua Nhị Cẩu nhà mình đang không ngừng đi lại loanh quanh như chó, Lão Vương hơi kéo dây thừng một chút: "Tôi đang định dẫn Nhị Cẩu đi ăn đây."
"Cẩu Đản hôm nay không chịu ăn thịt ức gà mà tôi nấu, nên tôi định dẫn đi ăn mấy thứ mà cả chúng ta và nó đều có thể ăn."
"Thể trọng của Cẩu Đản nhà cậu và Nhị Cẩu nhà tôi cũng ngang ngửa nhau nhỉ. Không phải vừa rồi cậu còn nói phải cho nó ăn uống điều độ để giảm béo sao?" Lão Vương lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn thời gian: "Có quán này khoảng tám giờ rưỡi là mở cửa, giờ chúng ta đi đến đó chắc cũng vừa, bây giờ cậu không vội chứ?"
Sờ cái bụng đang kêu ùng ục, lại nhìn thoáng qua cô mèo trong lòng. Lúc ra khỏi nhà, cô mèo đã tận dụng thời gian để nhai mấy miếng thức ăn cho mèo, Lý Khoa ngẩng đầu nhìn Lão Vương: "Tôi không vội đâu, hôm nay tôi nghỉ. Tôi thấy Cẩu Đản cũng không mập, ôm vào lòng cũng vừa tay."
Lão Vương khinh bỉ liếc bụng Lý Cẩu Đản đã có mấy tầng thịt: "Lần trước còn nói là Cẩu Đản còn nặng hơn Nhị Cẩu cân kia kìa! Ây dô!"
Cùng với tiếng “Ây dô” của Lão Vương, Lý Khoa đang ôm cô mèo bỗng cảm thấy trời đất đảo lộn, sau đó anh ngã xuống mặt đất.
Lúc ấy, Lý Khoa ngây ngẩn, chuyện gì thế này? Đứng yên cũng có thể bị ngã à?