Tự mình ra tay thì cơm no rượu say, mặc dù trong lòng có hơi ấm ức nhưng Ôn Kha cũng không hy vọng vào cái tên trai thẳng này sẽ làm được chuyện gì. Cô cứ thế nhảy xuống khỏi ghế sô pha, đôi chân ngắn cũn lao đi như một làn khói xông thẳng vào bếp, ngậm một cái thìa nhỏ, dùng đầu đẩy nhà cây cho mèo đến dưới tủ lạnh. Cô đứng trên nhà cây cho mèo rồi dùng sức dùng vuốt mèo mở ngăn trên tủ lạnh ra, sau đó dùng cái thìa nhỏ xúc một muỗng đường đỏ bên trong cái túi không được đóng kín ở trong tủ lạnh. Xong xuôi, cô cẩn thận đóng cửa tủ lạnh lại, ngậm thìa, nhảy xuống khỏi nhà cây cho mèo, rồi lon ton chạy đến trước mặt Lý Cẩu Đản. Cô đổ thìa đường không hề bị rơi bớt chút nào vào trong cốc nước ấm trước mặt mình rồi dùng thìa khuấy đường đỏ trong nước vô cùng trôi chảy.
Móa… Trâu bò thật!
Lý Khoa đứng ở hiện trường nhìn thấy mà trợn mắt, há mồm, không kiềm được mà vỗ tay.
Sau đó anh đứng dậy, đóng cửa tủ lạnh mà Ôn Kha chưa đóng kín vào rồi kéo nhà cây của mèo về chỗ cũ. Sau đó anh ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh nhìn Ôn Kha cầm thìa nhỏ quấy nước đường đỏ cho Lý Cẩu Đản.
Sau khi làm một loạt chuyện mà mèo tuyệt đối không thể làm được, Ôn Kha ngồi trên bàn uống nước với tư thế ngồi tiêu chuẩn của loài mèo. Lý Khoa mang máng nhìn ra trên khuôn mặt đau khổ đó lộ ra vài phần hiền từ.
Lý Cẩu Đản khi làm mèo chưa từng được ăn thứ gì ngọt nên nó bày tỏ, nước đường đỏ có vị tuyệt vời số một. Nó vô cùng nể mặt mà uống hết sạch sành sanh cả cốc nước đầy, sau đó còn dùng ánh mắt long lanh đầy mong chờ nhìn Lý Khoa.
Ôm mặt khóc... Đường đỏ là do em thêm mà, Lý Khoa, anh đừng có nhận vơ, một con mèo là em đây không chịu đựng được.
“... Cẩu Đản, đi tắm thôi.”
“Meo meo meo!”
Vừa nghe tới tắm rửa thì Lý Cẩu Đản lại giống như một quả bom muốn bùng nổ, cứ thể kêu to lên.
Ôn Kha chợt cảm thấy, ừm, ở trong cơ thể cô đang có một luồng lực lượng hồng hoang đang sôi trào mãnh liệt có chút không thể không chế được, cô rất muốn, rất muốn, muốn...
Tâm tình của Lý Khoa hiện giờ có hơi phức tạp.
Ôn Kha, người hiện tại không khống chế được lực lượng hồng hoang đang sôi trào mãnh liệt trong cơ thể mình, hiện đang cố gắng dạng cặp chân ngắn ngủn của mình, nhếch cái đuôi bù xù không chịu sự khống chế của cô lên rồi ra sức siết chặt đóa cúc nhỏ, dồn sức bám vào bồn cầu.
Để phóng thích lực lượng hồng hoang đang sôi trào mãnh liệt trong cơ thể.
Sau khi uống nước đường đỏ, Lý Cẩu Đản đã khỏe hơn một chút. Hiện giờ nó đang nằm trên mặt đất, đầu gối cong lại, cả người cuộn thành một cục, hai tay thì ôm lấy chân Lý Khoa, mắt nhắm lại và định đi ngủ.
Lý Khoa mang theo tâm trạng hơi phức tạp, nhẫn tâm đẩy cánh tay của Lý Cẩu Đản đang ôm lấy chân của mình ra rồi đứng dậy, đi về phía phòng của mình. Để đề phòng Lý Cẩu Đản lại đi vào, Lý Khoa khóa trái cửa phòng ngủ, để mặc cho Lý Cẩu Đản ở bên ngoài lúc thì kêu, lúc thì cào cửa nhưng anh vẫn cắn răng coi như không nghe thấy.
Lý Khoa đang tìm một thứ rất quan trọng nhưng anh đã quên mình đã đặt ở đâu.
Bởi vì nếu không tìm được thứ đó nên anh cũng chỉ có thể nhốt Lý Cẩu Đản và Ôn Kha ở nhà, một mình đi tới siêu thị trong khu nhà để mua.
Mà khi nghĩ đem Lý Cẩu Đản mới có “người thân” tới thăm và Ôn Kha hiện giờ đang là một con mèo nhốt ở nhà, nhưng một người, một mèo cùng ở nhà sẽ xảy ra loại chuyện gì, Lý Khoa đành lẳng lặng lật tìm trong tủ quần áo.
“Phù!” Lý Khoa lôi mấy cái rương to ở trong tủ quần áo ra, anh ngồi xếp chân trên sàn sáng như gương, tay mở nắp rương, “Lần trước, trước, trước, trước nữa tiểu sư muội đến hình như mình đã mua một gói mà, sao đột nhiên không tìm thấy nhỉ?”
Đầu tiên không suy nghĩ tới vấn đề xa xôi như là băng vệ sinh có quá hạn sử dụng hay không, cũng không cần phải nghĩ tới tại sao Lý Khoa dọn nhà mà còn mang theo băng vệ sinh cho Ôn Kha. Sau khi Lý Khoa lật tung hết tủ quần áo, cuối cùng mới tìm thấy gói băng vệ sinh mà lần trước, trước, trước, trước nữa Ôn Kha đến đã đưa cho anh đang được để trong góc ngăn tủ để giấy tờ nhà đất.
Một gói hoàn toàn mới, chưa được bóc.
Biểu hiện căng thẳng của Lý Khoa đã hơi thả lỏng một chút, anh trịnh trọng xé túi bao bên ngoài, rút ra một miếng. Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, cẩn thận một phen, anh quyết định nhét số băng vệ sinh còn lại vào ngăn cuối cùng của tủ quần áo.
Lúc đầu, Lý Cẩu Đản vẫn còn là mèo, Lý Khoa vẫn chưa quên nó đã ngậm băng vệ sinh mà Ôn Kha chưa dùng chạy khắp nơi...
Đó đúng là cảnh tượng “vui” không để đâu cho hết.
Lý Khoa đột nhiên có cảm giác đau lòng cho chính bản thân mình nhưng vẫn cất đồ đạc nguyên vẹn vào trong tủ quần áo. Sau đó nhẹ nhàng đụng vào tay nắm cửa, siết chặt tay nắm cửa, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị lực đẩy đầy bạo lực của Lý Cẩu Đản tấn công rồi!
Một dũng sĩ chân chính phải can đảm đối mặt với cuộc đời ảm đạm!
Nhưng lực đẩy bạo lực của Lý Cẩu Đản trong tưởng tượng không hề ập tới, Lý Khoa ngạc nhiên bỏ tay che mắt ra thì lại thấy Lý Cẩu Đản đang ôm bụng, sắc mặt trắng bệch co quắp trên mặt đất, trên chân của nó chảy máu ròng ròng, những giọt máu nhỏ xuống tụ lại thành vũng trên sàn nhà trắng sáng. Nhìn lướt qua trông cứ như hiện trường giết người vậy.
Đầu óc Lý Khoa lúc đó giống như bị đơ máy.
*Các bạn nữ khi tới kỳ kinh nguyệt đều sẽ giống như hiện trường giết người thế này sao?*
*Các bạn nữ trong một tháng có bảy ngày chảy máu, còn hai mươi ba ngày là hút máu à?*
*Sau này không để cho bạn gái đang tới tháng uống nước ấm để bổ máu nữa.*
*Sau này cũng không nói đau “bi” còn đau hơn đau khi “tới tháng” nữa.*
Đầu óc Lý Khoa đang bị đơ máy, các topic thảo luận trên Weibo không cần dùng tới tế bào não cũng tự động nhảy ra. Cứ tiếp tục chảy máu trong bảy ngày như thế này mà không có chuyện gì thì đúng là một kỳ tích lớn trong thiên nhiên đó có biết không!
Ôn Kha đã hoàn thành việc trút hết lực lượng hồng hoang đi, cô dùng nước để rửa sạch đóa cúc nhỏ rồi cọ cọ vào khăn bông bên dưới để làm khô chân. Sau khi lao ra khỏi nhà vệ sinh thì Ôn Kha nhìn thấy Lý Khoa đang đờ đẫn đứng cạnh Lý Cẩu Đản đang co quắp vì cơn đau đến chết đi sống lại, trên đùi nó toàn là máu, dưới đất cũng là một vũng máu. Cái mặt bẹt của cô lúc này sầm xuống.