Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 12: Báo cáo cho guinness

Gần như đã hiểu rõ đời mèo và đời người của Lý Cẩu Đản, Ôn Kha tỏ vẻ nghiến răng nghiến lợi, nhưng thật đúng là cô không thể làm gì cả. Móng vuốt trong lớp đệm thịt hoa mai của cô đã bị Lý Khoa mài rất ngắn, không thể gây ra lực sát thương gì lớn cả, nhiều nhất cũng chỉ có thể giống như vừa rồi, dùng lớp đệm thịt nho nhỏ và thể trọng hơn năm cân để giẫm lên hai người bọn họ một cái.

Tức quá, mình không muốn giữ nụ cười mỉm nữa.

Nhìn thấy tiểu sư muội nghe theo lời nói của anh, cho dù cô đã biến thành mèo nhưng vẫn rộng lượng giống như khi là người thế nên trong lòng Lý Khoa cực kỳ kích động. Anh lại nhìn về phía Lý Cẩu Đản đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không đúng, là vẫn luôn chăm chú mà liếm tay: "Cẩu Đản, nào, để ba xem trên người con có vết thương ở đâu không."

Lý Cẩu Đản lại đột nhiên biến sắc, đứng phắt lên, hai chân đứng thẳng, sắc mặt cứng ngắc, nhảy xuống ghế sô pha.

Đang dịu dàng mềm giọng chờ đợi Lý Cẩu Đản đáp lại, Lý Khoa thấy vậy liền hoảng sợ, anh vội vàng đi theo sau Lý Cẩu Đản. Sau khi thấy nó đi về phía hộp cát cho mèo, cũng chính là nhà vệ sinh mà nó “đi” lúc là mèo thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh xoay người trở về chuẩn bị dọn dẹp sô pha.

Cuối cùng dây thần kinh não của Lý Khoa cũng nối đúng tuyến, anh lại đột nhiên nghĩ đến... Đậu xanh rau má, bây giờ Lý Cẩu Đản là người! Làm sao có thể đi vệ sinh trong hộp cát của mèo được!

Suy nghĩ một loạt tư thế và khả năng có thể xảy ra trong vòng vài giây, Lý Khoa xoay người chạy về phía hộp cát cho mèo, trước mắt là một mảng trắng bóc được làm mờ khiến anh buộc phải xoay người, sau đó mặt không chút thay đổi giả vờ như chưa nhìn thấy gì cả mà trở lại với cái sô pha bừa bộn.

Anh tiếp tục không thay đổi sắc mặt, ngồi xuống bên cạnh Ôn Kha đã thích ứng với tư thế ngồi của mèo rất nhanh, hiện cô đang dùng cả bốn chân chạm đất.

"Meo?"

Lý Khoa hai tay ôm gối, nói với vẻ xa xôi: "Tiểu sư muội, em đi dạy Lý Cẩu Đản cách dùng bồn cầu như thế nào được không?"

"Meo meo meo?"

"Haiz!" Hai mắt thẫn thờ không có tiêu cự, Lý Khoa yếu ớt nói: "Lý Cẩu Đản, dùng thân thể của em, đứng, rồi... nhà vệ sinh cho mèo..."

"... Meo meo meo meo?"

"Cái nhiệm vụ vĩ đại mà gian khổ này giao cho em vậy, anh tin tưởng em, cố lên!"

Nói xong, Lý Khoa kéo quai xách bằng vải của hộp y tế để trên sô pha lên rồi nhấc chân trở về phòng ngủ, thuận tay đóng cánh cửa lại. Anh cũng không định đi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, một người một mèo nói chuyện meo meo meo, anh nghe cái con khỉ gì!

Mà giờ khắc này, Ôn Kha ở phòng khách, cả người, à không, toàn thân mèo đều suy sụp.

Về lý, cô bây giờ là một con mèo, một con mèo!

Không biết từ khi xây dựng đất nước về sau không cho phép thành tinh sao! Lý Khoa, anh đang làm trái với quy định đấy có biết không!

Tại sao muốn ép một con mèo đi dạy một kẻ trước kia là mèo bây giờ là người luôn đi kiểu đứng trong nhà vệ sinh kín cho mèo cách dùng bồn cầu kiểu ngồi! Lý Khoa, anh bị mất đi bản tính rồi à!

Ôn Kha bước thịt đệm hình hoa mai, cực kỳ nặng nề đi về phía Lý Cẩu Đản đã gần như đi vệ sinh xong, nó đang chuẩn bị duỗi chân đá văng nhà vệ sinh kín cho mèo. Có lẽ nó muốn dùng chân đào cát, để cát mèo càng thêm dễ kết phân thành từng khối, để tiện cho quan hót phân cao cấp Lý Khoa xúc đi.

Vốn làm toàn thân mèo đã thấy không khỏe rồi, giờ, Ôn Kha nhìn thấy Lý Cẩu Đản muốn dùng chân đi bới cát vệ sinh cho mèo thì lập tức cơn nóng nảy truyền từ ngọn lông trên đầu đến tận thịt đệm hình hoa mai dưới lòng bàn chân. Cô bước nhanh hơn, thân mình béo tròn gần như là lăn một vòng trên mặt đất, bốn chân ngắn cũn cỡn gần như bay đến trước mặt Lý Cẩu Đản, khàn cả giọng mà quát to: "Excuse me!"

Hai tay vịn tường, một chân đã giơ lên, Lý Cẩu Đản bị Ôn Kha thu hút lực chú ý, nhất thời sơ ý mà ngã lăn quay trên mặt đất.

Tiếng "bịch bịch" kia khiến Lý Khoa đang ở trong phòng nghe thấy mà giật mình hoảng sợ.

Tay đặt vào nắm cửa định vặn ra để đi giải cứu, nhưng lý trí cuối cùng chiến thắng cảm tính, anh buông tay ra, ngồi trở lại trước máy tính và tiếp tục chơi trò chơi.

Ôn Kha trề môi, nâng đệm thịt hình hoa mai của mình lên nhìn, sau đó lại thử dí dí xuống mặt đất, cô phát hiện đệm thịt hình hoa mai vừa mềm vừa thích, cho dù là đập mạnh xuống mặt đất cũng không hề đau.

Cho nên, có thể do lúc trước Lý Cẩu Đản vẫn là một con mèo ngay cả tủ lạnh cũng không dám trèo, nó vẫn thường xuyên nhảy lên nhảy xuống trên sô pha, có đệm thịt hình hoa mai bảo vệ, còn có thảm trải sàn để giảm xóc, cho nên nó không hề bị thương, mà bây giờ nó đã trở thành người, không còn đệm thịt hình hoa mai nữa...

Ôn Kha đột nhiên có chút đau lòng cho Lý Cẩu Đản.

Nhưng... Trời ạ, kia là cơ thể của tôi mà!

Ôn Kha dùng vẻ mặt tủi thân + khó hiểu nhìn thân thể trắng trẻo còn mang chút màu sắc nằm ngang trước mắt mình, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.

Mắt mèo chỉ nhìn thấy thế giới với hai màu đen trắng, cho nên trên đùi Lý Cẩu Đản là cái gì?

Máu?

Đậu xanh!

Rau má!

Đậu xanh rau má!

Một ngày trước khi cô tới chỗ này, "dì cả" đã đến! “Thân thích” của cô tới thăm cô!

Cô bị Lý Khoa làm cho quên mất!

Dạy một con người mèo có bề ngoài là người, bên trong là người hành tinh meo meo đi vệ sinh, cô mèo Ôn Kha bề ngoài là mèo, bên trong là người này tỏ vẻ rất bực bội.

Hơn nữa con người mèo này còn gặp "dì cả".

Đây đúng là một sự khiêu chiến cực kỳ ghê gớm, cực kỳ khó có thể hoàn thành.

Tiểu Tát*, tôi có thể báo cáo Kỷ lục Thế giới Guinness không?

(*) Chỉ Tát Bối Ninh, MC số một của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc

Mỉm cười.jpg

Mà đứa khiến Ôn Kha sốt ruột như thế - Lý Cẩu Đản vẫn còn an nhàn thảnh thơi nằm trên mặt đất với tư thế ngã sấp xuống ban nãy, còn vươn đầu lưỡi ra định liếm tay, Ôn Kha liền nổi giận: "Tay có ngon đến thế không hả! Không được ăn tay của mẹ!"