Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 8

Editor: Mèo

Linh Vận: "..."

Cảm giác giống như Ninh Tự Hàn đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng cuối cùng anh hiểu lầm cái gì đây?

Dù sao bất kể như thế nào, chắn chắn là không sai.

"Thực ra em...", cô không phải như thế. Linh Vận nghĩ chỉ cần nói rõ về tình huống của mình, nhưng cô vừa nói được ba chữ bỗng nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, theo bản năng nhìn ra ngoài.

Không biết Ninh Tự Hàn đóng cửa lúc nào, còn khoá trái, hình như là anh hai trở về.

Linh Vận bị dọa, lập tức nhảy xuống đất, xách túi xách lập tức muốn chạy ra ngoài: "Anh em về, em phải đi đây."

Vừa đi được hai bước đã thấy có gì đó không đúng, thế này không vừa vặn gặp anh hai rồi sao?

Cô lại quay trở lại, trực tiếp trốn vào nhà vệ sinh, dặn đi dặn lại: "Tuyệt đối đừng để anh em biết em đang ở đây."

Ninh Tự Hàn giống như người ngoài hành tinh nhìn Linh Vận cuống quýt, trong lòng cười thầm, may là vừa rồi anh tiện tay đóng cửa lại.

Yên tĩnh một lúc, Ninh Tự Hàn đi mở cửa, Linh Tu vừa thấy anh đã hỏi: "Mày làm cái gì thế, giữa ban ngày còn khóa cửa?"

"Không phải là có bảo bối gì đó chứ?"

Linh Tu vừa nói vừa chui vào phòng, ánh mắt bốn phía tìm kiếm, trong lòng khẳng định Ninh Tự Hàn có vấn đề.

Ninh Tự Hàn mở cửa xong quay người lại đã nhìn thấy trên mặt bàn là một đôi giày da màu đỏ, nằm trước những cuốn sách sách lộ ra càng chướng mắt.

Cũng may ánh mắt Linh Tu chỉ nhìn những đồ vật khác trong phòng,không chú ý tới cái bàn, anh lùi lại rồi đi qua, nhanh chóng cầm đôi giày để sau lưng, ậm ờ trả lời: "Tiện tay tao đóng lại thôi, không để ý."

Đây là một phòng bình thường trong ký túc xá, hai bên đều có một cái giường, bên cạnh có bàn để học, ngoài ra còn có hai cái tủ quần áo, còn lại không có gì nữa, quan sát một lúc là có thể thấy được toàn bộ.

Linh Tu nhìn một vòng mới phát hiện chỉ có gầm giường là có thể giấu người, cậu ta nhanh chóng cúi lưng nhìn, miệng nói: "Đôi giày chơi bóng của tao đâu rồi?"

A, thật sự không có ai, Linh Tu đứng lên, nhìn Ninh Tự Hàn, nói: "Mày có dẫn gái về thì ra khách sạn, đừng ở ký túc xá không lại phiền phức."

Ninh Tự Hàn im lặng nhìn anh ta: "Mày có thể bình thường được không?"

"Tao làm sao mà không bình thường, đây là tao đang gìn giữ phép tắc quyền lợi của ký túc xá." Linh Tu vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.

Ninh Tự Hàn trố mắt nhìn cậu ta ngồi xuống trúng chai oxy già, định nhắc nhưng đã không kịp rồi.

"A, cái gì đây?" Linh Tu bị cấn, nghiêng người thì nhìn thấy một chai nhỏ ở bên dưới, nhìn thoáng qua: "Oxy già?"

Anh nghi ngờ nhìn Ninh Tự Hàn: "Mày bị thương à?"

Hôm nay Ninh Tự Hàn mặc quần dài, bên ngoài cũng không thấy được gì, anh thuận miệng trả lời: "Vừa rồi ra ngoài bị trày chân." Anh ngập ngừng. "Cuối cùng mày muốn hỏi chuyện gì?"

Linh Tu: "Không có gì, tao về lấy ít đồ, nhìn mày có gì đó lạ lạ nên thẩm tra."

Linh Vận chân trần trốn trong phòng vệ sinh, cũng may anh hai không vào đây tìm người, nếu không cô làm sao cũng chạy không thoát.

Trong lòng suy nghĩ nếu như bị anh hai bắt được, thật là mất mặt!

Với lại, cô biết giải thích thế nào?

Nói cô thích Ninh Tự Hàn, sau đó còn bị ngã vồ ếch?

Linh Vận giật cả mình, chẳng còn thể diện nữa.

Đã bốn năm phút trôi qua mà Linh Tu vẫn chưa chịu đi, Linh Vận bắt đầu sốt ruột, mùi hương trong nhà vệ sinh lại không dễ chịu xíu nào, có ai chịu tự nguyện mà trốn ở đây đâu.

"Được rồi, tao đi đây."

Cuối cùng Linh Vận cũng nghe thấy anh hai nói muốn đi, trong lòng vui mừng, hận không thể lập tức chạy ra ngoài.

"Này, mày làm gì thế?" Bên ngoài truyền đến giọng Ninh Tự Hàn, Linh Vận nghe được, khẽ run rẩy.

Âm thanh Linh Tu không hài lòng: "Đương nhiên là đi toilet chứ gì!"

Hai cái tay nhỏ của Linh Vận dùng sức nắm chặt, nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, dường như giây tiếp theo cô sẽ không còn chỗ trốn.

Quả nhiên tiếng mở cửa két một cái, Linh Vận bị dọa lấy tay che mắt, nghe thấy Ninh Tự Hàn nói: "Tao đi trước, hôm nay ăn phải đồ bị hỏng, bụng không tốt, nếu không gấp thì mày đợi một lát đi."

Linh Tu không cam lòng lên tiếng: "Thế thì đi trước đi, tao chuyện nhỏ, không có gì."

Mắt thấy cánh cửa đóng lại, Linh Tu ở bên ngoài mắng một câu: "Cũng có phải là chưa từng vào cùng nhau đâu."

Linh Vận ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ bừng đều nhanh muốn tìm hang nào đó để trốn đi, cô lúng túng nhìn xem Ninh Tự Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Trong tay tay Ninh Tự Hàn còn mang theo một đôi giày đỏ, nhún vai, cũng thấp giọng: "Không biết."

Khi nãy nếu cô không trốn anh hai thì còn có lí do, Linh Vận sẽ nói là đến tìm anh hai, bị ngã nên anh ấy mới đưa cô về đây, bây giờ lại trốn như thế này thì chẳng còn ai tin nữa.

Cũng may ở bên ngoài, Linh Tu gọi mấy tiếng, nhìn bên trong không ai mở cửa mới rời đi, Ninh Tự Hàn cũng nhẹ nhàng thở ra, anh hé cửa nhìn bên ngoài, chắc chắn Linh Tu đã rời khỏi mới đi ra: "Anh em đi rồi." Anh lại đi tới khóa cửa.

Linh Vận mang chân trần từ trong nhà vệ sinh đi ra, vỗ ngực: "Làm em sợ muốn chết."

Ninh Tự Hàn nhìn thoáng qua đôi chân dài, da trắng như tuyết, lấp lánh ánh sáng, yết hầu gấp một chút, dời tầm mắt.

"Em ăn cơm rồi sao?"

Bây giờ Linh Vận còn tâm tư nào để ăn cơm nữa: "Em nên về thôi, hôm nào lại tới tìm anh."

Cô mang giày vào, nhưng những vết bọng nước ở chân quá đau, cô thử hai lần rồi quyết định không mang nữa.

Anh lấy đôi dép của Linh Tu đặt dưới chân cô:"Em mang cái này mà đi về."

Đôi dép lớn hơn nhiều so với chân cô, cô đặt bàn chân nhỏ vào, giống như ngồi trên chiếc thuyền lớn vậy, Linh Vận giơ chân lên, đôi dép không ăn khớp chút nào, cô lúng túng nhìn xem Ninh Tự Hàn: "Làm sao bây giờ?"

Cuối cùng vẻ mặt Ninh Tự Hàn sa sầm, xùy cười một cái, nhưng vẫn là giọng điệu không khách khí: "Chẳng lẽ muốn anh cõng em về?"

Linh Vận trừng mắt liếc anh một cái: "Hôm nay anh ăn thuốc súng, hay là thất tình, vừa gặp em đã tỏ thái độ, anh nói xem rốt cuộc em đã chọc giận gì anh sao?"

Chỗ nào cũng không, hôm nay có thể nhìn thấy Linh Vận, Ninh Tự Hàn còn bất ngờ.

Nguyên nhân không vui chính là thời điểm tết nguyên đán vừa qua, anh đi qua giúp đỡ, tiểu nha đầu rõ ràng nói hôm sau hai người đi chơi, nhưng đối phương lại thả anh bồ câu.

Việc này cũng không sao, thế mà về sau lại không có một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào, thậm chí ngay cả bóng dáng cũng chưa từng thấy.

Rõ ràng cô không bỏ được bạn trai cũ, mình theo đuổi làm gì để người ta cảm thấy ngột ngạt.

Nhưng hôm nay lại đi tìm anh thì có ý gì?

Là giải quyết triệt để tình cảm trước đó, hay là ý nghĩ nhất thời, đến đây trêu chọc?

Ninh Tự Hàn chẳng muốn trả lời câu hỏi của cô, lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, nói: "Nếu không để bạn cùng phòng của em mang giày tới đi."

Linh Vận nghĩ chỉ còn cách này, gọi điện thoại cho Tôn Cẩn Nặc.

Tức chết đi được, Tôn Cẩn Nặc vậy mà từ chối điện thoại của cô.

Linh Vận tức nghiến răng, bất đắc dĩ nhìn Ninh Tự Hàn khoanh tay: "Cô ấy không nghe."

"Vậy để anh xuống dưới mua cho em một đôi." Ninh Tự Hàn nói muốn đi, siêu thị chắc chắn có bán dép.

"Đừng." Linh Vận nhanh chóng giữ chặt anh. "Lỡ như anh hai trở về thì làm sao, em đành mang vậy."

Cộc cộc cộc, Linh Vận đi hai bước không nhịn được cười: "Đây là đôi dép lớn nhất em từng mang."

Ninh Tự Hàn dẫn cô xuống dưới lầu, cùng với âm thanh vang cộc cộc, Linh Vận khoát tay với anh: "Chờ em thay quần áo xong đến tìm anh."

Ninh Tự Hàn khẽ mím môi, lạnh lùng nói ra: "Nếu em không điều chỉnh được trái tim của mình thì đừng tới."

Linh Vận: "..."

Cô cảm giác có cái gì đó kì lạ, tự dưng không đầu không đuôi điều chỉnh trái tim gì, chẳng lẽ là chiều cao của cô sao?

Nhưng việc đó không nằm trong tầm kiểm soát của cô, hôm qua cô uống hết ba hộp sữa, chẳng phải là không có tác dụng gì à.

Hôm nay mang giày cao gót đi chưa được mấy bước đã ngã, bây giờ cô chưa nghĩ được cách nào khác nữa cả.

"A." Cô thử hỏi. " Còn những người bạn tốt khác?"

Ninh Tự Hàn vẫn là thái độ lạnh như băng: "Không cần."

Linh Vận hoàn toàn choáng váng, giống như không sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. (1)

Cô ngu ngốc gật đầu:"Em biết rồi."

Linh Vận cầm theo đôi giày da, chân mang đôi dép lớn, lạch cạch lạch cạch đi trên con đường nhỏ dưới ánh chiều tàn, trong lòng nghĩ Ninh Tự Hàn, càng nghĩ càng mơ hồ, không biết cuối cùng anh có ý gì.

Linh Vận vừa đi vừa nhớ về những gì đã xảy ra, khi anh rửa vết thương cho cô, có nói câu gì giải quyết chuyện nam sinh gì đó?

Còn gì vì chuyện này mới thả bồ câu cho anh...

Bỗng nhiên Linh Vận giống như được thông suốt, chẳng lẽ bởi vì... Đoạn Tinh Vũ?

Ngày hôm sau cô thả bồ câu, nhưng chuyện là do cô tự ti về chiều cao của mình, hay là anh hiểu lầm rồi?

Không biết thế nào, trong lòng Linh Vận ngập tràn cảm giác ngọt ngào, có phải là anh ấy ghen không nhỉ?

Anh ấy cũng có cảm giác gì đó với mình phải không?

Nghĩ như thế khiến Linh Vận bước nhanh hơn, cũng không khó chịu về đôi giày không phù hợp.

Có điều cô phấn khích được một lúc vẫn phải khiến cho tâm trạng dãn ra. Chẳng qua đây cũng chỉ là suy đoán của cô.

Linh Vận trở lại phòng rửa chân, tìm một đôi giày thích hợp, thay quần áo đi gặp Ninh Tự Hàn.

Dù sao cô cũng không hiểu anh nói gì, thôi thì anh nói gì thì cô nghe theo là được rồi.

Bốn mươi phút sau, Linh Vận lần nữa trở lại ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy anh tựa người vào một thân cây đại thụ, một tay đút túi một tay cầm điện thoại, chân cong lên đạp trên cây, không thấy rõ mặt, nhưng là bộ dạng tùy ý thản nhiên.

Linh Vận hắng giọng, gọi: "Anh Ninh Tự —— "

Ninh Tự Hàn ngẩng đầu, bóng người lờ mờ giữa màn đêm, sắc mặt anh có hơi khác, có vẻ vui lại có vẻ không vui, tóm lại là rất phức tạp.

Linh Vận chạy hai ba bước tới, hỏi: "Sao anh lại đứng đây?"

Ninh Tự Hàn cất điện thoại di động, giống như nhẹ nhàng thở nói: "Ở đây hóng mát."

"A." Còn tưởng đặc biệt đứng đợi cô, Linh Vận có hơi thất vọng, có điều thái độ của anh không lạnh lùng giống khi nãy, trong lòng cô vui vẻ, khuôn mặt tràn đầy nét cười: "Em đói, buổi trưa em ăn không nhiều."

"Em muốn ăn gì?" Ninh Tự Hàn khôi phục lại dáng vẻ lần trước, lời nói không còn sắc bén nữa, tính khí cũng điềm đạm hơn nhiều.

Anh nhìn hai chân cô gái, hỏi: "Chân còn đau không?"

Linh Vận lắc đầu: "Vừa mới mang thì có hơi đau, đi hai bước thì không còn đau nữa rồi."

"Anh muốn ăn ở nhà ăn hay bên ngoài trường?"

Ninh Tự Hàn suy nghĩ: "Anh lấy xe chở em, gần đây có quán ăn ăn cũng được."

Trước kia anh hai cũng chạy xe chở cô, Linh Vận không có cảm giác gì, nhưng bây giờ là Ninh Tự Hàn chở cô.

Trái tim nhỏ của cô đập thình thịch, tay nắm chặt yên xe, Ninh Tự Hàn phải né thứ gì nên lái xe lạng lách trái phải một chút, cô theo bản năng lập tức ôm eo người con trai.

Thời điểm cô ý thức được, ngượng ngùng bỏ tay ra, trái lại giống như cố ý.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng, tâm tình hỗn loạn.

Người con trai vóc dáng cao lớn, vai rộng eo hẹp chân dài, trên người mặc một chiếc áo thun trắng, bên dưới là một chiếc quần dài đến cổ chân màu xám, cô ngồi ở phía sau anh, phía trước giống như một bức tường vững chãi, ấm áp và an tâm.

Hai người rất nhanh đã đến nơi, hai người vào bên trong rồi ngồi xuống, Ninh Tự Hàn để Linh Vận gọi món ăn, Linh Vận cầm thực đơn đưa lại cho anh: "Em không biết món nào ngon cả, anh gọi đi."

Linh Vận nói xong đặt giỏ xách xuống, đứng dậy đi ra ngoài: "Em đi nhà vệ sinh một lát". Cô vừa nói vừa vén rèm đi ra ngoài, bỗng nhiên lại quay trở về, vội vàng bụm miệng.

"Dọa em sợ muốn chết rồi!"

Ninh Tự Hàn khó hiểu nhìn cô: "Sao thế?"

Linh Vận dùng ngón tay cái chỉ bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Anh hai em vậy mà cũng ở đây."

Tác giả có lời muốn nói: suýt nữa bị anh hai phát hiện, he he he

Chú thích:

(1): "丈二和尚摸不着头脑" = "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói "Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng", về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.)