Hôm nay là lễ tình nhân, Cố Diệc dẫn Cố Nghiêu đến khu vui chơi.
Tháng hai, ánh mặt trời cũng không quá chói chang, xuyên qua tán lá cây chiếu xuống mặt đất thành những đốm sáng chập chờn, vòng quay ngựa gỗ của khu vui chơi màu sắc sặc sỡ, âm nhạc nhẹ nhàng lãng mạn bay trong không khí, mùi thơm ngập tràn trong gió, tất cả đều là vị kẹo chocolate.
Cô nàng bán hoa cầm vài bó hoa hồng nâng đến trước mặt mấy đôi tình nhân, ven đường đụng phải hai chàng trai giá trị nhan sắc cao đến kinh người, bán được một cành hồng còn cho một viên chocolate.
Cố Nghiêu không đành lòng nhìn thẳng ánh mắt của cô gái vừa rồi, thấp giọng nói:" Cậu tặng tôi hoa hồng làm gì?"
"Lễ tình nhân tôi tặng bạn trai tôi hoa hồng thì làm sao? Huống chi mua hoa còn được tặng chocolate." Cố Diệc gật đầu, tầm mắt buông xuống, lộ ra vẻ ôn nhu cười nói:" Nghiêu Nghiêu của chúng ta thật có mị lực."
"Hahaha."
Cố Nghiêu nhìn lướt qua bầu không khí trong khu vui chơi, lễ tình nhân quả nhiên 24 tiếng đều bị các cặp đôi nhận thầu, bọn họ đặc biệt chọn thời gian vào buổi chiều, thế mà còn đông người như vậy?
Hết vòng quay ngựa gỗ rồi đến tàu lượn siêu tốc, tiếp theo là bánh xe quay và turbo drop*, vốn nên là một đợt la hét không ngừng, điên loạn ngang ngược, lại càng vui vẻ sảng khoái tràn trề. Có lẽ hôm nay là lễ tình nhân, khắp nơi đều là bong bóng phấn hồng, bọn họ cùng những cặp tình nhân nam nữ khác ngồi chung một chỗ, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý. Cố Nghiêu nhìn ánh mắt hưng phấn của những nữ sinh kia, rất muốn bôi dầu lên bàn chân mà chạy biến, nhưng thứ nhất hôm nay là lễ tình nhân, thứ hai cô nam quả nam mà trở về lúc này thật sự rất không an toàn.
Thời điểm ngồi trên tàu hải tặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nghiêu rũ xuống, giả vờ giả vịt bắt đầu ngủ gật, Cố Diệc giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt bao nhiêu người xoa xoa đầu cậu, làm xung quanh vang lên nói thì thầm cười trộm.
Cố Nghiêu bắt được cái tay trên lưng mình, thấp giọng uy hiếp:" Con mẹ nó cậu đừng sờ." Có rất nhiều người đang nhìn đó.
Cố Diệc nén cười nói:" Nếu không thì đuổi bọn họ về nhà đón lễ nhé."
"..."
Cố Nghiêu không thèm để ý đến mấy lời cợt nhả của hắn, toàn bộ hành trình đều giả chết, đợi tàu hải tặc dừng lại liền kéo Cố Diệc đi về phía nhà ma, cậu không tin trong nhà ma còn có người nhìn bọn họ chằm chằm.
Cố Diệc hỏi:" Nhất địng phải đi nhà ma sao? Không sợ hả?"
"Sợ cái rắm!" Bởi vì hôm nay có Cố Diệc bên cạnh, gan Cố Nghiêu lớn hơn một chút, kích động mua vé, lần đầu tiên vào nhà ma mạnh miệng:" Đi thôi đi thôi, nếu cậu sợ còn có tôi ở đây."
Phòng tối chật hẹp, ngọn đèn vặn vẹo, không khí âm u, quỷ khí dày đặc trên con đường lớn quanh co không nhìn rõ, mảnh vải bay bay, ánh ma trơi xanh xanh hồng hồng chìm nổi, sàn nhà giẫm nhẹ lên liền phát ra âm thanh rung động kẽo kẹt, giống như đang bước vào một lâu đài cổ u ám từ thế kỉ 17.
Bốn phía tối đen như mực, thỉnh thoảng lại có một cái đầu lâu thò ra, cánh cửa trên hành lang mở rộng, hiênn ra đủ loại cảnh tượng quỷ dị, tiếp đến là zombie mở quan tài, xác ướp trẻ con, lại còn có quái vật gặm xương người.
"... Thật ngây thơ, một chút cũng không đáng sợ."
Cố Nghiêu mạnh miệng nói, nuốt một ngụm nước bọt, lặng yên di chuyển đến bên cạnh Cố Diệc, lúc này mới an tâm đi lên phía trước.
Kết quả vừa đi qua một lối rẽ, cô gái xinh đẹp có má lúm đồng tiền trong bức tranh bên cạnh đột nhiên biến thành lệ quỷ khô gầy nhe răng nanh nhọn hoắt, hình ảnh hiện lên quá chân thực, Cố Nghiêu sợ tới mức ôm lấy cánh tay Cố Diệc, la hét muốn đi ra ngoài.
Đáng tiếc quy tắc của nhà ma là đi vào rồi thì không quay lại được, phải đi hết mới có thể ra ngoài. Cố Diệc nhìn người bên cạnh co thành chim cút nhỏ, nhịn không được cười nói:" Nghiêu Nghiêu, cậu nhắm mắt rồi thì đi đường kiểu gì?"
"Tôi mặc kệ, cậu dắt tôi đi." Cố Nghiêu nhắm chặt hai mắt, nói thế nào cũng không chịu mở ra. Sau khi ánh sáng bị cản trở thính giác càng thêm linh hoạt, xa xa có tiếng người gào thét chói tai chợt cao chợt thấp, quả thật làm cho người ta không lạnh mà run.
Phía trước sương mù quẩn quanh, đi tới liền xuất hiện vài lối rẽ, mấy cái lỗ đen giống như cửa phòng bày trước mắt, bên tai vang lên tiếng quỷ kêu, phía sau hình như có vật gì đó đang lại gần, Cố Nghiêu cảm giác Cố Diệc đang kéo mình vào một căn phòng khác.
"Chỗ nào đây...?" Trong phòng có gió lạnh không ngừng thổi đến, Cố Nghiêu cảm giác không đúng lắm, miễn cưỡng trợn mắt nhìn quanh, mặt mũi trắng bệch, một giây sau kéo áo khoác Cố Diệc chui vào trong ngực hắn.
"Đây, đây là cái gì...?"
Dụng cụ trong phòng đặc biệt được che kín, bên cửa sổ cũ kĩ có một con rối hình người đang lung lay xiêu vẹo rơi đầu, khoé miệng chảy máu, một con mắt rơi ra, một con mắt khác không ngừng lăn dưới đất, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách quái dị, không ngừng dùng dao chém vào một cái đầu lâu đã nát phía trước, âm thanh trong căn phòng đan vào nhau đặc biệt u ám.
"Cố... Cố Diệc!" Giọng Cố Nghiêu có chút run run, chôn đầu trong ngực hắn buồn bực lên tiếng:" Mau dẫn tôi ra ngoài!..."
"Không sao, cậu đi theo tôi." Cố Diệc hơi nhúc nhích, sau đó bất đắc dĩ nói:" Nghiêu Nghiêu, cậu ôm như vậy tôi không di chyển được."
"A...." Cố Nghiêu chậm chạp ngẩng đầu, bị con mắt đang chuyển động đằng kia trừng một cái, lại chui vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của Cố Diệc, ôm chặt không chịu buông tay.
Cố Diệc khó có dịp được cậu yêu thương nhớ nhung như vậy, nổi lên ý xấu nói:" Nghiêu Nghiêu, cậu hôn tôi một cái, tôi ôm cậu ra ngoài."
Nghe xong lời này, Cố Nghiêu mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trừng hắn:" Cút cả nhà cậu đi! Ai cần cậu ôm?" Mấy nữ sinh kia còn không cần ôm, cậu còn có mặt mũi ư?
Một câu vừa dứt, con mắt còn lại của con rối kia lập tức rơi xuống, lăn đến bên chân cậu.
"A..." Con ngươi Cố Nghiêu co lại, nhanh chóng nhảy dựng lên người Cố Diệc, hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân cũng co lại đan chéo trên cây cột hình người cao ngất này, nhắm mắt vội vàng hét to:" Cố Diệc, đi mau đi mau..."
Thấy cậu sợ đến mức này, Cố Diệc không nỡ trêu chọc nữa, dùng lực đá văng con mắt bằng nhựa đầm đìa máu, ôm mông cậu quấn cả người Cố Nghiêu vào trong áo khoác, vững vàng cố định trong ngực, vỗ lưng cậu:" Không sao... Lập tức ra ngoài."
Cố Nghiêu còn nhớ lời hắn vừa nói, cả người như gấu túi treo trên cơ thể hắn, sợ tới mức mắt cũng không dám mở, đầu lưỡi trong miệng vươn ra thăm dò liếm lên môi hắn, như một con mèo nhỏ:"Cố Diệc... Nhanh lên đi."
Nghiêm chỉnh đi qua con rối kia, Cố Diệc bị động tác của cậu trêu chọc mà dừng bước, tiếng búa đập và tiếng cười quái dị bên tai càng rõ ràng hơn, Cố Nghiêu vòng chân ôm chặt lấy lưng hắn, vừa hôn vừa run giọng mắng hắn:" Khốn kiếp! Con mẹ nó, cậu nhanh lên... Cố Diệc..."
Cố Nghiêu vưon đầu lưỡi tiến vào, thỉnh thoảng liếm lên hàm trên của hắn, có lúc lại cọ cọ lên mặt lưỡi, gấp đến độ hôn cũng không có kết cấu gì, lại ngoài ý muốn chọc người.
Cố Diệc vững vàng ôm cậu, hạ thân hai ngườ dính sát vào một chỗ, bất kể là động tác gì cũng đặc biệt rõ ràng, lông mi Cố Nghiêu run rẩy, đầu lưỡi đã tê rần, giọng nói mang theo tiếng nức nở:" Cố Diệc con mẹ nó cậu không phải là người à? Con mẹ nó cậu không được cứng! Khốn kiếp!
Cố Diệc cũng không phải cố ý, tranh thủ thời gian ôm người ra bên ngoài, dỗ dành cậu:" Đừng khóc bảo bối, tôi không thể để cậu khóc."
Dừng lại một lát, bổ sung:" Ngoại trừ trên giường."
"Đi chết đi...! Nhanh lên!"
Khi hai người ra ngoài đã chạng vạng tối, còn gặp một đôi tình nhân cũng vừa mới đi ra, Cố Nghiêu rời khỏi người Cố Diệc, khuôn mặt tái nhợt vừa đỏ vừa đen, mím môi không nói.
Nhà ma cái gì chứ, không bao giờ vào nữa! Buổi tối, khu vui chơi càng đông người, Cố Nghiêu nhìn biển người đông nghịt chật chội mà đau đầu, kéo Cố Diệc đi ngồi đu quay, đen những tiếng ồn ào náo động kia ngăn cách ở bên ngoài, nhưng bộ dạng vẫn không quá vui vẻ.
Thời điểm đu quay bắt đầu lên, Cố Nghiêu đang ngồi ỉu xìu một chỗ, bỗng nhiên trên người siết chặt, bị Cố Diệc ôm lấy.
Sắc mặt đối phương cứng ngắc, đỡ trán nói:" Ở đây cao quá, Nghiêu Nghiêu, bệnh sợ độ cao của tôi hình như lại tái phát rồi."
Cố Nghiêu sững sờ:" Bệnh sợ độ cao?"
Ai có thể ngờ cái người vừa rồi trong nhà ma thanh thản nhàn nhã bây giờ ngồi đu quay lại sợ đến sắc mặt trắng bệch ôm lấy mình? Cậu sợ ma, còn Cố Diệc thì sợ độ cao!
"Ha ha ha ha ha..." Cố Nghiêu rốt cuộc cũng có thể trở mình:" Thì ra cậu mắc bệnh sợ độ cao." Cố Diệc, cậu cũng có ngày hôm nay, đáng đời vừa nãy cậu bắt nạt tôi.
Cố Diệc yếu ớt nói:" Nghiêu Nghiêu, tôi chóng mặt..." Nếu hắn thật sự mắc bệnh độ cao, lúc đi leo núi với anh trai chỉ sợ đã bị Cố Ngôn Khâm một bước đá rơi xuống núi.
"Thật sự khó chịu như vậy sao?" Một lúc sau không thể đi mua thuốc, Cố Diệc cũng không thể ngồi thẳng, dựa vào trên vai Cố Nghiêu. Cố Nghiêu đang cố cứu vớt lại tôn nghiêm vỗ vỗ đầu hắn:" Không sợ, Nghiêu ca bảo vệ cậu, cậu nhìn vào mắt tôi này, đừng nhìn xuống."
Cố Diệc nhìn đuôi mắt đầy ý cười của cậu, hai người bốn mắt nhìn thẳng trong chốc lát, trong đôi mắt hoa đào của Cố Nghiêu có chút ánh sáng mờ nhạt, còn có hắn.
Thanh xuân đường hoàng sôi nổi, nam thanh niên kiêu ngạo và tràn đầy tình ý dựa vào lẫn nhau, bầu trời đầy ngôi sao huyên náo ở phương xa, chỉ cần cậu ngẩng đầu, bầu trời mát lạnh lập tức hoà vào ánh trăng.
Ẫm ũ một hồi bỗng nhiên yên tĩnh, bầu không khí nhất thời trở nên ám muội, Cố Nghiêu mở to hai mắt, nhìn toà cao ốc ở phía xa xa, lại nhìn người bên cạnh, ánh mắt vô thức đảo qua đôi môi hơi mỏng của đối phương, yết hầu của Cố Diệc giật giật, ám chỉ nói:" Ở đây không có ai."
"... Biết rồi."
"Nghiêu Nghiêu...." Hắn thấp giọng dỗ dành cậu:" Thật sự không có ai."
"Cố Diệc, cậu phiền quá."
Đu quay chậm rãi đi lên không trung, xung quanh đầy những ngọn đèn sáng rực, Cố Nghiêu nhẹ nhàng hít thở, khoác cánh tay hắn, ấn lên một nụ hôn.
"Lễ tình nhân vui vẻ... bạn trai."
_______________________
Editor: Chương sau lại là một chương có H, và tất nhiên là bị khoá. Xin lỗi mọi người =)))))