Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 14

Buổi sáng ngày thứ bảy, Cố Diệc về nhà lấy đồ. Cố Nghiêu cấp tốc ôm bọc quần áo chạy đến dãy phòng học.

Mặc váy đội tóc giả đi ra từ kí túc xá nam hình như không ổn lắm, Cố Nghiêu nghĩ cuối tuần dãy phòng học khẳng định không có ai, tương đối an toàn.

Ba mươi phút sau, Cố Nghiêu dùng áo khoác dài bọc lấy thân xuất hiện trước cửa một nhà hàng năm sao tiêu chuẩn Michelin.

Nhà hàng nườm nượp người qua lại, bên lề đường là hai hàng cây bạch lan đứng chỉnh tề, nhiệt độ phả trên đường lớn tạo nên không khí oi bức của mùa hè. Cố Điềm mặc một bộ âu phục theo phong cách Trung Hoa phục cổ đứng trước cửa nhà hàng đón cậu, đám người khi đi lướt qua cô đều phải ngoái đầu lại nhìn.

Cố Nghiêu một thân váy ngắn màu đen, vạt váy dài tầm ba mươi centimet, kế tiếp là đôi chân dài trắng nõn cân xứng, thân váy khoét một đường hở rốn làm lộ ra làn da trắng kết hợp với màu đen của váy càng tăng thêm cảm giác mãnh liệt đánh vào thị giác. Trên lưng, hai dây áo lót như ẩn như hiện dưới lớp váy.

Khuôn mặt này của Cố Nghiêu kết hợp với chiều cao 1m8 thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, ngay cả Cố Điềm tinh ranh già đời cũng phải thốt lên một câu "Mỹ nữ".

Hai hàng lông mày của "mỹ nữ" nhíu chặt đầy vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt bình tĩnh lướt qua Cố Điềm, ghét bỏ nói:" Sao chị lại mặc quần áo của mẹ?"

"Haiz, nếu không phải tình huống của bữa ăn này không cho phép thì chị còn muốn đi dép lê đến đấy."

Cố Điềm đưa mắt quan sát cậu một lượt, lập tức bỏ qua ý tưởng trang điểm cho Cố Nghiêu, gương mặt này của em trai cô căn bản không cần trang điểm.

Thật ra bộ đồ Cố Nghiêu đang mặc hoàn toàn dựa vào sở thích hằng ngày của Cố Điềm mà mua. Cố Điềm làm tóc uốn mềm mại như tra nữ đại ba lãng*, thân cao một mét sáu tám còn cảm giác mình cao hơn mét tám, nhìn thấy vóc dáng này của Cố Nghiêu quả thật thoả mãn hơn nhiều.

*Xuất phát từ một kiểu tóc phổ biến ở Thượng Hải với những lọn xoăn lớn, người ta thường cho rằng phái nữ có mái tóc như vậy thì "tra" hơn. (Hình ảnh)

Cố Điềm nhất thời đắc ý quên hình tượng Nghiêu Nghiêu vóc dáng này của em quả thật còn vượt qua tiêu chuẩn Nhìn xem cái eo này cái chân này

Cố Điềm nhất thời đắc ý quên hình tượng:" Nghiêu Nghiêu, vóc dáng này của em quả thật còn vượt qua tiêu chuẩn! Nhìn xem, cái eo này, cái chân này... Mau đến đây cho chị sờ cái nào!!!"

Vốn dĩ Cố Nghiêu đã cảm thấy toàn thân cao thấp không được tự nhiên, nghe Cố Điềm nói xong sắc mặt lập tức đen lại, đem áo khoác che kín người quay đầu định bỏ đi:" Chị... Lão tử không làm nữa."

Thân là đàn ông con trai lại đi mặc váy, cái chuyện này thật là...

"Đừng đừng đừng." Cố Điềm đã lừa được người đến cửa, cho dù nói gì cũng không thể thả cậu đi:" Nghiêu ca! Em suy nghĩ một chút, đi vào mười phút là xong ngay!"

Cố Nghiêu:"..."

Cố Điềm lấy ra một sợi choker viền hoa, chỉ chỉ yết hầu của cậu:" Đã ngụy trang thì ngụy trang cho trót, người khác sẽ không nhận ra, chúng ta tốc chiến tốc thắng!"

Công phu mồm mép của Cố Thiết Chùy vẫn luôn lợi hại, rất nhanh đã dụ dỗ được Cố Nghiêu trán nổi đầy gân xanh bình tĩnh lại còn tiện tay giúp cậu sửa soạn tóc mái trên trán.

Vừa tức giận đã dần dần hạ hoả, Cố Nghiêu cảm thấy Cố Thiết Chùy nói cũng rất có lý, chắc là không ai nhận ra đâu, mẹ nó, nhịn...

Cố Nghiêu một thân váy áo tung bay, da trắng xinh đẹp, cho dù cả người đều toả ra cảm giác "người sống chớ gần", "cút ngay cho bố" thì vẫn có người không sợ chết đến gần. Còn chưa vào đến phòng ăn, trên quãng đường dài mấy mét Cố Nghiêu đã phát nổ cả chục lần.

"Không tức giận, không tức giận."Cố Điềm vào vai hộ hoa sứ giả, vừa đi vừa vuốt lông:" Chúng ta không tức giận với mấy tên nhi đồng thiểu năng trí tuệ đó nha~"

Cố Nghiêu đen mặt bị Cố Điềm kéo vào phòng. Đối tượng xem mắt của Cố Điềm mím môi không nói một lời đứng trong góc, hai tay ôm lấy một cái áo khoác không có nút gài cũng không có đai lưng.

Nhà trai đã đến từ lâu, Cố Điềm vẫn không có chút tôn nghiêm nào, nhỏ giọng mềm mại nói:" Nghiêu ca, xin em cứ ở đây chờ tín hiệu của chị, lát nữa chị gọi thì em tới ngay nhé..."

Cố Nghiêu nhẫn nhịn không chửi tục, lạnh mặt nhìn Cố Điềm một thân âu phục lướt qua.

Lúc này trong phòng ăn không nhiều người lắm, bên kia bàn, hai người đang nói chuyện, hoà vào tiếng violon du dương vang lên bên tai.

"Cố tiểu thư, xin chào..."

"Tiểu thư nào? Ông gọi ai là tiểu thư?"

"... Vậy, không biết nên xưng hô thế nào?"

"Như vậy đi, người khác đều kêu tôi là Thiết Chùy, ông tùy ý gọi."

"..."

Cố Nghiêu nhìn Cố Điềm đối diện với người đàn ông trung niên bên kia, khoé miệng giật giật, mặt đầy xấu hổ.

Cố Thiết Chùy cũng không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:" Ông cũng biết đấy, tôi từ nước ngoài trở về, tư tưởng ở bên đó cở mở hơn rất nhiều, không biết mẹ tôi đã nói cho ông biết chưa? Tôi ở nước ngoài đã có bạn gái, chúng tôi đến bàn chuyện kết hôn."

Cố Nghiêu lật bàn:"..."

Vốn tưởng người đàn ông kia sẽ tức giận rời đi, ai ngờ đối phương một chút cũng không nóng nảy, đứng khom người chào Cố Điềm.

"Cố tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi một lát sẽ tới ngay, xin cô đợi một chút."

"..."

Thì ra không phải chính chủ, Cố Nghiêu phát hiện con mẹ nó cậu phải mặc cái thứ chết tiệt này đợi hơn mười phút ư?

Đôi chân dài trắng nõn bước tới trước mặt Cố Điềm, Cố Nghiêu đen mặt bị Cố Điềm ấn ngồi trên ghế, nhét vào trong miệng cậu một miếng sushi.

Cố Nghiêu vừa mới nhai xong đồ ăn trong miệng, Cố Điềm đứng sau lưng cậu nhìn thấy một gò má vô cùng quen thuộc ở lối đi không xa.

Người kia nghiêng đầu cùng thiếu niên bên cạnh nói gì đó, chút ánh sáng phản chiếu lên gương mặt hắn nổi lên góc cạnh rõ ràng.

Cố Điềm nhất thời cả người chấn động, nói với Cố Nghiêu:" Nghiêu Nghiêu, em cứ ngồi đây nhé, chị đi nhà vệ sinh một chút. Rất gấp!"

"ĐM?!"

Cố Nghiêu cảm thấy con mẹ nó thật không nói nên lời, mặc cái thứ này được không mặc quần thật sự rất khó chịu, Cố Thiết Chùy lúc vội vàng bỏ đi còn không cẩn thận làm rơi một chiếc dĩa trên bàn xuống đất.

Cố Nghiêu giữ váy ngồi xổm xuống gầm bàn nhặt dĩa lên, trong đầu còn đang tính toán xem vật này có thể giết người hay không thì ngay lập tức có một đôi giày thể thao màu trắng vô cùng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Chân Cố Thiết Chùy có lớn đến thế không? Chắc chắn là không.

Mí mắt Cố Nghiêu giật loạn, cậu ngồi xổm trên mặt đất không dám động, trên đầu vang lên một giọng nói quen thuộc chết tiệt:" Xin chào, có cần giúp một tay không?"

Một giây đó, Cố Nghiêu cảm thấy sấm sét giữa trời quang cũng chỉ đến thế thôi.