Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 234: Mở ra Phật nhãn

Mục Dung lại đứng dậy đi tìm những hành khách khác, toa xe cuối này tính luôn cả cô chỉ có chín người.
Trừ mình ra, tất cả đều giống như vị tiên sinh kia, mặt mũi đều đóng băng, tắt thở!
Dựa vào nghề nghiệp, Mục Dung biết mọi chuyện không tầm thường 


Cô cầm điện thoại nhìn thì thấy không có tín hiệu, lại lấy ra điện thoại vệ tinh của cục, điện thoại này dù ở chân trời góc bể vẫn có thể sử dụng, thời gian chờ có thể lên đến mười năm, cũng không ngại hoàn cảnh át liệt, vậy mà không có điện!!!


Mục Dung lảo đảo ngã nghiêng chạy tới cửa toa xe, vừa giơ tay lên cửa đã nghe tiếng kết băng tách tách, băng sắt bén che kín toàn bộ cửa, ngay cả nút báo cháy cũng đông cứng!
Mục Dung giơ chân đạp mạnh cửa toa, vụn băng bắn ra, mắt cá chân và đầu gối đều bị đau nhưng cửa không nhúc nhích..
"Lạnh quá..."


Đột nhiên xuất hiện tiếng nói làm Mục Dung tê cả da đầu, cô sờ sờ mặt dây chuyên hít sâu một hơi, đi tới chỗ giọng nói.
"Lạnh quá."
Mục Dung đi tới trước giường trống, giọng nói là từ phía dưới truyền ra.
"Ai ở dưới đó?"
"Lạnh quá."


Một trận âm thanh huyên náo, từ dưới giường bé trai bốn năm tuổi leo lên, quần áo bé trai vừa cũ vừa bẩn, đêm ngoài cửa sổ không chút ánh sáng, trong xe đèn cũng rất tối, lờ mờ có thể nhìn thấy quần áo màu xanh xanh đỏ đỏ.


Vạt áo của bé trai bóng loáng, cổ tay mang một một cái bao tay màu xanh, hẳn là đứa nhỏ này bình thường rất hiếu động nên người lớn mới chuẩn bị cho.


Bé trai cao không đến eo Mục Dung, sắc mặt đông lạnh tái nhợt run lẩy bẩy, ý sợ trong lòng Mục giảm đi mấy phần, lòng trắc ẩn nổi lên, kéo bé trai về giường mình chùm chăn phủ lấy bé, còn ôm bé 
"Bạn nhỏ tên gì? Sao lại trốn dưới gầm giường? Gia trưởng con đâu?"


Bé trai nghe ngữ khí dịu dàng của Mục Dung, thân thể không còn run nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, hắn nhìn Mục Dung, đáy mắt sợ hãi và bất an: "Con đang chơi trốn tìm."
"Chơi trốn tìm? Cha mẹ con đâu?"
"Mẹ dẫn em gái và con đi tìm ba, hàng xóm nói ba ở phương Nam cưới mẹ mới."


Mục Dung nghe xong lòng trầm xuống: Toa xe này trừ mình và bé trai không ai còn sống: "Bạn nhỏ tên gì?"
"Mạnh Tiểu Quân ạ."
"Mẹ con ngủ toa nào?"
Bé trấ quấn chăn mềm dụi vào lòng Mục Dung, lắc đầu.
"Vậy em gái của con?"
Bé trai hơi động, giơ ngón tay chỉ chỉ, vui vẻ nói: "Ở bên kia!"


Mục Dung thuận theo ngón tay bé trai nhìn xem, kỳ lạ chính là cô có thể "nhìn xuyên thấu" qua tầng tầng giường nằm, thấy được bé gái đang đứng cuối toa xe.
Mục Dung bỗng nhiên nhào tới đối diện, cảnh giác nhìn chằm chằm bé trai.


Bé gái mặc váy đỏ, nhìn qua chừng hai ba tuổi, trên đầu bé gái có một lỗ thủng, bên trong rỗng tuếch.
Bé trai cũng thấy đổi hình dạng, sắc mặt xanh lét bờ môi đen nhánh, nhếch miệng cười với Mục Dung: "Chị ơi, chơi trốn tìm nha?"
Bạch quang hiện lên, Mục Dung che mắt, ánh nắng thuận theo khe hở len vào.


"Bắp nóng hổi đây~ bánh mỳ, nước ngọt, hạt dưa, thuốc lá đây~"
"Quý khách, phiền ngài nhấc chân lên."
Mục Dung thả tay xuống, nhìn cây lau nhà đang lau bên giày người đối diện, hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi, nhân viên mặc đồng phục màu xanh lễ phép cười với cô.


"Bắp nóng hổi đây~ bánh mỳ, nước ngọt, hạt dưa, thuốc lá đây~"
"Bắp mấy đồng một trái?"
"Ba đồng một trái, hai trái năm đồng."
"Tôi lấy hai trái, chọn trái lớn nha."


Mục Dung nhìn một vòng, ghế ngồi biến thành ghế cứng, quần áo lữ khách rất có cảm giác xưa cũ, những người có tuổi đều mặc quần áo có màu xanh quân đội và đồ lao động màu xanh đậm, người trẻ tuổi thì mặc áo ni tử khoác áo khoác jacket.
"Có thuốc lá loại nào?"


"Đại sinh sinh, đại tiền môn."
"Lấy đại sinh sinh đi."
"Tám đồng."
Người bán đưa đồ cho khách, vẻ mặt của những lữ khách xung quanh đều rất tự nhiên, từ quần áo đến chế phẩm có thể phán đoán thuộc về thế kỷ trước.


Xe lửa chạy qua một mảng ruộng lúa lớn, có không ít lúa đã bị gặt đi, chất thành đống trên bờ ruộng.
Giữa trưa, trong xe tràn ngập mùi hương.


Đại đa số đều ăn đồ mình mang theo, người ngồi đối diện Mục Dung từ balo lấy ra một bao giấy, mở ra là vài miếng thịt và chân gà, cùng lúc mở nắp chai rượu bắt đầu ăn.
Hắn ăn rất ngon miệng, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng, Mục Dung phản xạ có điều kiện, nuốt nuốt nước miếng.


Uống thêm ba ngụm rượu lại lấy ra hộp cơm nhôm, mở nắp khói bay lượn lờ, cầm đũa nhôm bắt đầu ăn.
Mục Dung biết, những thứ trước mắt cô lẽ là quá khứ của cặp anh em kia, cô ôm balo đi một vòng nhưng không thấy hai đứa bé đâu 


Thời gian trôi qua từng giây, xe lửa vẫn ung dung đi qua mấy trạm, người trên xe dần nhiều hơn nhưng vẫn không thấy hai đứa nhỏ.
Sắc trời muộn dần, Mục Dung quyết định đứng lên đi tìm, nơi cô ngồi cũng là toa xe cuối.


Đi qua ba bốn toa xe, đi thêm một chút nữa sẽ tới khu giường nằm, chỗ tiếp nối hai toa xe có một người phụ nữ đang gọi điện thoại, hấp dẫn ánh mắt của Mục Dung.
Thời đại này người ta xài điện thoại "quay". Nghe nói một lần gọi tốn gần một vạn, người dùng nó có thể đếm trên đầu ngón tay.


Mục Dung không dừng lại lâu, người phụ nữ kia che lại miệng, rõ ràng không muốn người khác nghe được.
Người đó hít mũi: "Nhị ca của ta nói đúng đúng không? Ngươi ở phương Nam có phụ nữ khác đúng không?"
...


Mục Dung ở toa tiếp theo nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mạnh Tiểu Quân và em gái, hai đứa nhu thuận ngồi trên giường, mỗi đứa cầm nửa trái bắp.


Giường đối diện là hai vợ chồng ăn mặc cũ nát, ôm đứa nhỏ vẫn còn quấn tã trong ngực,  đứa nhỏ hình như đói bụng nên khóc lớn, người phụ nữ vỗ về lắc lư.
Người đàn ông móc ra bao thuốc vỗ vỗ xuống giường, nhìn chằm chằm anh em Mạnh Tiểu Quân.


Hai anh em này dáng vẻ đáng yêu, đặc biệt là Mạnh Tiểu Quân khoẻ mạnh kháu khỉnh không sợ người lạ, rất trật tự trả lời những vấn đề của người đàn ông.
Từ góc độ một người trưởng thành để như,  cô liền phát hiện hai vợ chồng này là lạ.


Người đàn ông móc ra hai viên kẹo cho hai đứa bé, ở thời đại này bánh kẹo là thứ rất mê người, con hắn thì làm sao ăn được kẹo? Trong đầu Mục Dung loé lên ba chữ: Bọn buôn người!
Thế nhưng Mục Dung ở đây chỉ là một ảo ảnh, chỉ có thể lo lắng suông.


Một lát sau, mẹ của hai đứa nhỏ quay về hai mắt đỏ hồng, hai vợ chồng kia lại trò chuyện với cô ta, dễ dàng moi ra được nơi ba mẹ con muốn đến.


Ban đêm gã đàn ông nhiệt tình nói đi nấu nước nóng, cũng nhiệt tình giúp người mẹ đi lấy nước, Mục Dung trơ mắt nhìn gã đàn ông bỏ bột phấn trắng vào trong ly nước, kêu người mẹ uống đi.


Người mẹ ngủ rất nhanh, để lại hai đứa nhỏ buồn bã ngán ngẫm, gã đàn ông nói với Mạnh Tiểu Quân: "Muốn chơi trốn tìm không?"
"Dạ!" Mạnh Tiểu Quân không chút phòng bị sảng khoái gật đầu.
Em gái Mạnh Tiểu Mỹ rất dính anh trai, mang giày đòi theo phía sau, miệng không ngừng kêu: "Ca ca."


Vì không muốn nhưng người khác chú ý, nữ buôn người lập tức nắm tay Mạnh Tiểu Mỹ, khoảng cách đến trạm xe còn một ít thời gian, đám người đi tới cuối xe, thấy trong xe không có ai gã đàn ông gầm nhẹ: "Con gái không đáng tiền, ngươi dẫn theo làm gì?"


"Cũng đâu thể nào để nó đi theo phía sau, xuống xe trước đã."


Xe dừng ở một cái trạm nhỏ, bọn buôn người muốn để Mạnh Tiểu Mỹ ở lại trên trạm, ai ngờ bé gái không ngừng gào khóc, gã đàn ông thấy vậy lập tức kéo bé gái tới một góc khuất, dùng sức đẩy một cái đầu bé gái đập vào tảng đá rắn chắc, hình tượng dừng lại.


Mục Dung chậm rãi mở mắt, lại phát hiện mình trở về hiện thực, mặt dây truyền trên cổ toả sáng như tinh tú trên trời đêm, chỉ là lần này phát ra ánh sáng màu trắng thuần khiết.


Hai đứa bé nằm tay đứng chung một chỗ, lúc này toa xe đã biến thành cũ kỹ loang lổ vết rỉ sét, vài người không nhúc nhích nằm trên giường với hành lý ngỗn ngang, thẳng tấp cứng đờ.


Trong lòng Mục Dung chỉ có vô tận thương hại, bọn buôn người đã phá hủy biết bao gia đình, lợi ích là một trong những nguyên nhân, nhưng cuối cùng vẫn là tư tưởng lạc hậu "nối dõi tông đường" làm ra cớ sự 


Lỗ thủng to trên đầu Mạnh Tiểu Mỹ là nguyên nhân cái chết của bé, còn Mạnh Tiểu Quân chết như thế nào Mục Dung cũng không biết, hai anh em đứng cách đó không xa nhìn Mục Dung, cùng nhau chảy ra dòng huyết lệ.
Trong đầu Mạnh Tiểu Mỹ tràn ra vô số giòi bọ, giống như số lượng quá nhiều không cách nào chứa nổi.


Những con giòi bọ kia vừa rồi xuống đất liền hoá thành những giọt hồng hồng, hiển nhiên là hỗn hợp của óc và huyết dịch.
Hai anh em nhìn chằm chằm mặt dây chuyền của Mục Dung, có chút sợ hãi.


Những ký tự màu vàng đã từng biến mất rất lâu lại hiện lên trong đầu, Mục Dung có chút bất đắc dĩ: Những chữ vàng này biến mất lâu đến nổi, cô đã tưởng chúng nó biến mất cùng thân phận âm sai.


Cô nhớ tới hình ảnh mấy năm trước Tô Tứ Phương từng siêu độ nữ quỷ, cô khoanh chân ngồi dưới đất, lập tức tiến vào trạng thái vô tưởng, niệm lên kinh văn.
Tô Tứ Phương chưa từng dạy Mục Dung Phạn ngữ, nhưng sau ba lần niệm Vãn Sinh Chú bằng Hán ngữ thì Mục Dung lại niệm ra đúng Phạn âm.


Mạnh Tiểu Mỹ chui vào lồng anh trai, rụt rè nhìn ánh sáng trang nghiêm: "Ca ca, em sợ."
Mạnh Tiểu Quân không lên tiếng, ôm chặt em mình.
Thời gian chậm rãi  trôi, ở bên ngoài vẫn là đêm tối dày đặc, giống như thời gian không cách nào tiến vào toa xe cuối cùng này, nơi này vạn vật tựa như đứng im.


Mục Dung niệm đủ chín chín tám mươi mốt lượt, mắt chưa mở, miệng mấp máy: "Mời pháp thuyền bạch liên, đưa anh em hai người đến cực lạc bất khổ giới."


"Đoàng" một tiếng, trong toa xe xuất hiện một luồng ánh sáng vàng óng, Mục Dung mở mắt đứng dậy đi tới trước mặt hai anh em, quỳ một chân nhìn thẳng hai đứa bé, dịu dàng nói: "Đi thôi."
Hai anh em Mạnh gia có thể cảm nhận được sự ấm áp từ quang môn tản ra, đây là khát vọng nhiều năm cầu không được.


Mục Dung lại khuyên đi mau, Mạnh Tiểu Mỹ quay người đi vào trước, Mạnh Tiểu Quân khom người: "Cám ơn, cám ơn tỷ tỷ."
...
"Quý khách, quý khách?" Mục Dung chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nụ cười thân thiện của nhân viên phục vụ.


"Ngài ngủ thật ngon, tàu đã đến chậm cuối rồi, phiền ngài chuẩn bị hành lý rồi xuống xe ạ."
Mục Dung ngồi dậy, toa xe trống không, cô là người khách cuối cùng.
Cũng may cô mua vé là trạm cuối, trong xe đã sạch sẽ gọn gàng, ban trưa ánh nắng tươi sáng, Mục Dung cảm giác được một trận khô nóng 


Nhân viên cười nói: "Nhiệt độ bên ngoài là trên hai mươi lăm độ, ngài nên thay quần áo xong rồi hẳn xuống xe."
Mục Dung nhẹ gật đầu, nhân viên rời đi 
Tận đến khi rời khỏi nhà ga Mục Dung cũng không biết chuyện đêm qua là một hay mơ hay là thật sự xảy ra...


Cô vác hành lý quay đầu nhìn nhìn, đồng hồ ghi rõ bốn giờ rưỡi chiều 
Mục Dung đã đặt trước khách sạn, tắm rửa xong nằm lên giường, nhịn không được liền lên mạng tra "Mạnh Tiểu Quân - Mạnh Tiểu Mỹ".
Tin tức đều không chút liên quan nào, Mục Dung hít sâu, buông điện thoại.
....


Trong bệnh viện tâm thần X ở Đông Bắc, có một vị phụ nữ tóc đã hoa râm, hôm này bà lại tiếp tục náo loạn, y bác sĩ thật vất vả mới tiêm được thuốc an thần vào người bà, y tá khoá chặt cố định bà xong lau lau mồ hôi, thở dài một hơi đi ra khỏi phòng 


Trong giấc mộng của người phụ nữ, con trai con gái lạc đường vào hai mươi năm trước nắm tay trở về...
Lệ tuôn đầy mặt, bà ôm chặt lấy hai đứa nhỏ gào khóc, hai đứa nhỏ lau đi nước mắt của bà, dẫn bà đi rất nhiều nơi.


Bây giờ bà mới biết, khi bà ngơ ngơ ngác ngác thế giới bên ngoài đã đổi thay biết bao, bà dẫn hai đứa nhỏ ra sân chơi, nhìn thấy hai đứa chơi đùa vui vẻ nước lại chảy.
Mặt trời ngã về tây, bà lại nắm tay hai đứa nhỏ dẫn về nhà, hỏi hai đứa có muốn ăn gì không.


Hai anh em đồng thanh nói muốn ăn mì mẹ nấu, không biết như thế nào rõ ràng kêu ba tô mì lại chỉ bưng ra hai tô, bà đương nhiên sẽ cho con mình ăn.
Anh em nhu thuận ăn hết mì, đứng dậy từ biệt mẹ: "Mẹ, con và em gái sẽ đến một nơi rất đẹp, mẹ đừng đau lòng vì tụi con nữa nha."


Nói xong nắm tay nhau đi ra khỏi nhà, bà trơ mắt nhìn lại không nói thành lời.
Người phụ nữ trên giường bệnh, khoé mắt chảy xuống một dòng lệ.
~~~
Mấy chương gần cuối vừa dài vừa cay mũi, chả biết ai cắt hành quanh đây.
~~~~~~~