Tì Bà Quỷ Vương thấy Mục Dung đi ra pháp tường liền vui mừng. Hắn lơ lửng giữa không trung, há miệng to gấp mấy lần cơ thể, bỗng nhiên hít một hơi.
Trong khoảnh khắc, tất cả oan hồn ở bên ngoài pháp tường đều bị hút đi, bao gồm cả Mục Dung.
"A!"
"Mục Dung!"
Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc Hách Giải Phóng vung toả hồn liên quấn lấy lưng Mục Dung, nhưng không giữ được bao lâu thì đến cả Hách Giải Phóng cũng bị kéo ra ngoài.
Tang Du trơ mắt nhìn Mục Dung bị hút đi, khoảnh cách đến miệng Tì Bà Quỷ Vương mỗi lúc thêm gần, đầu óc nàng trống rỗng.
Màn mưa bên ngoài ồn ào đập vào người nàng cũng không cảm nhận được, giữa trời đất chỉ có mỗi mình Mục Dung.
Nàng sắp mất cô ấy.
"Rầm"một tiếng, trong pháp tường nổi lên một trận khí lưu, phá tan bành pháp tường ra từng mảnh.
Tô Tứ Phương ôm Tang Đồng tránh sang một bên, thân thể Khúc Đình Đình bị hất văng lên, nặng nề đập xuống đất.
Xung quanh Tang Du chập chờn ánh sáng màu tím, không phải ánh sáng của lửa mà là nước.
Nàng phảng phất như biến thành người khác, sắc mặt lạnh lùng, toả ra một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, trong mắt toát ra ánh sáng sắc bén.
Ngay sau đó dưới mặt đất bắn lên mấy chục cột nước, mỗi một cột đều như một cánh tay dùng tốc độ cực nhanh bay tới Mục Dung.
Một màn phát sinh này làm cho mọi người không kịp phản ứng, những cột nước kia tự đan thành một cái lưới sau lưng Mục Dung, bao phủ Mục Dung lại.
Mọi thứ trên dương gian không thể chạm vào hồn thể của Mục Dung, lúc ở Diệp Lâu sông, đến cả Diệp Lâu Hà Yêu cũng không cách nào điều khiển nước sông công kích hồn thể Mục Dung.
Nhưng thủy võng toả sắc tím nhàn nhạt này lại có thể che chắn cho Mục Dung.
Tì Bà Quỷ Vương dùng thêm lực, Mục Dung và Hách Giải Phóng bị thủy võng bao phủ không chút nhúc nhích.
Tất cả oan hồn đều bị Tì Bà Quỷ Vương hút vào miệng, hắn liền bành trướng cơ thể cao hơn một mét.
Lực hút lại tăng lên thủy võng bị hút đến méo mó, Mục Dung và Hách Giải Phóng thống khổ kẹt trong thủy võng, cảm giác hồn thể của mình muốn vỡ nát.
Tang Du đứng yên không động nhìn thấy thần sắc đau đớn của Mục Dung, ánh mắt trầm xuống.
Nàng nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Muốn chết."
Dứt lời, lại có thêm mấy cột nước lớn phóng lên trời rồi chúi xuống phóng tới Tì Bà Quỷ Vương.
Tì Bà Quỷ Vương khẽ run rẩy, bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi, lướt về phía sau.
Mục Dung và Hách Giải Phóng không bị hút nữa, từ trong thủy võng rơi xuống.
Tang Du nâng tay, thủy võng dịu dàng bao bọc lấy Mục Dung, nhẹ nhàng thả Mục Dung xuống đất.
"Ầm" một tiếng, Hách Giải Phóng ngã đập xuống, nửa thân người cắm vào lòng đất.
Tang Du chỉ cần động ý niệm, liền có hàng trăm hàng ngàn cột nước bắn tới, lúc này mưa to nước mưa trên mặt đất đọng thành vũng lấy mãi không hết, để nàng mặc sức dùng.
Nhưng cột nước này từng cái đều sắc bén vô cùng, tự chủ công kích Tì Bà Quỷ Vương.
Tô Tứ Phương nhỏ giọng niệm: "A Di Đà Phật." Thu hồi ánh mắt đang nhìn Tang Du, cúi đầu nhìn Tang Đồng đang ngủ say trong ngực.
Tang Du không nhìn xung quanh, như cả thế giới này chỉ có Mục Dung tồn tại.
Nàng mở bước chân, trên đất tự đọng toả ra một vùng nước cỡ bằng lòng bàn tay đệm bước chân của nàng.
Nàng đi đến trước mặt Mục Dung, thâm tình nhìn cô, ngọt ngào cười.
Mục Dung kinh ngạc nhìn Tang Du, chần chừ gọi: "Tang Du?"
Tang Du vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt Mục Dung: "Ngươi gọi ta cái gì cũng được."
Mục Dung nhìn thấy giữa mi tâm của Tang Du xuất hiện một vết ấn hình giọt nước toả sắc tím, hoảng hốt nói: "Ngươi là ai? Tang Du đâu?!" Mục Dung thật sự khϊế͙p͙ sợ, không để ý mình đang ở trong trạng thái hồn thể vươn tay bắt lấy nàng.
Đáy mắt Tang Du một mảnh mềm mại, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nhìn nhìn Mục Dung, ngón tay thon dài điểm lên đôi môi của Mục Dung, thoáng nhìn bầu trời đêm sau lưng cô, cười nhạo nói: "Đến nhanh thật."
"Ngươi nói gì? Ngươi là ai?"
Mục Dung tưởng rằng pháp tường bị vỡ, thân thể Tang Du đặc biệt nên bị oan hồn chiếm lấy, nhưng người trước mặt này tản ra khí tức quen thuộc, trong lúc nhất thời làm cô nhớ không ra.
Tang Du không trả lời vấn đề của Mục Dung, ngón tay chạm vào mi tâm cô, đau lòng nói: "Ngươi đúng là ngu ngốc, bọn chúng đưa cái gì cũng lấy uống sao?"
Tang Du vẫy ngón tay, Mục Dung cảm thấy trong đầu đau nhức, đầu ngón tay Tang Du xuất hiện một vũng nước đọng đục ngầu.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì những thứ nước này nhu thuận chui ngược vào thân thể Tang Du.
Mục Dung kinh ngạc nói không nên lời, ngơ ngác nhìn Tang Du.
"Dây chuyền này là ngươi cho ta?"
"Không... không phải."
Tang Du cười tươi như hoa, tự sân tự oán: "Ngươi không lừa được ta, thứ bên trong rõ ràng là ngươi lưu lại."
Nàng kéo tay Mục Dung, mười ngón đan xen kéo đến bên cạnh mình, sóng vai.
Ngón tay Tang Du lạnh buốt, nội tâm Mục Dung rối như tơ vò quay đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, nàng không phải Tang Du, nhưng vì sao cô lại có cảm giác quen thuộc?
Tang Du nhếch miệng mặc cho Mục Dung dò xét chính mình, nàng hơi hơi ngẩng đầu nhìn Tì Bà Quỷ Vương đang cùng đường mạt lộ: "Ngươi biết không? Người đã từng chỉ cần giật giật ngón tay, là có thể làm thứ này ba trăm năm không thể vươn mình, cái thứ có mắt không tròng này lại cả gan đến đấy vũ nhục ngươi."
Mục Dung lại kinh ngạc nói không ra lời, đây rõ là hồ ngôn loạn ngữ mà, kỳ quái là cô không có chút ấn tượng nào đối với lời Tang Du nói, nhưng lại không phủ nhận.
Hách Giải Phóng bị té đến thất điên bát đảo, nhe răng trợn mắt từ dưới đất bò lên, nhìn thấy Tang Du đang đứng cạnh Mục Dung, vốn định kêu nàng trốn đi, một giây sau lại cứng người.
Miệng hắn mở rộng, khoé mắt giật giật, khí tức trên người Tang Du tản ra....,sao lại có thể
Tang Du nâng cánh tay khác, tốc độ cột nước nhanh hơn mấy lần tốc độ thời gian phong kín toàn bộ đường lui của Tì Bà Quỷ Vương, buộc hắn phải đi tới trước mặt nàng và Mục Dung.
Lửa trên người của Tì Bà Quỷ Vương bị dập tắt hoàn toàn, hắn liều mạng giãy dụa nhưng vô ích.
Nước này hắn rất rất quen thuộc, người này sao lại xuất hiện ở dương gian Sao hắn lại ngu xuẩn đi trêu chọc
Tang Du lạnh lùng nhìn Tì Bà Quỷ Vương, trong mắt nàng không chút độ ấm, vị quỷ vương ăn thịt người này quát tháo một phương đến cả Phong Đô cũng không làm được gì, nhưng trong mắt nàng chỉ là sâu kiến.
"Còn nhớ ta không?"
Tì Bà Quỷ Vương sợ hãi cùng cực, mặc dù hình dạng người này thay đổi, nhưng khí lạnh từ cột nước đang quấn lấy hắn không sai: "Ngài, Ngài là..."
Tang Du híp híp mắt, cột nước bỗng co rút lại, Tì Bà Quỷ Vương lớn giọng khẩn cầu: "Tha mạng, ta...ta.."
"Ầm"một tiếng, thân thể Tì Bà Quỷ Vương nổ tan tành.
Những oan hồn bị hắn nuốt chưa kịp tiêu hoá bắn ra xung quanh hai người.
Những oan hồn này không có sợ hãi không có ý thức tránh né lại không dám đến gần Tang Du.
Tang Du xoay người dịu dàng nhìn Mục Dung: "Có một câu lần trước chưa kịp trả lời ngươi."
"Cái gì?"
"Không khổ, mọi thứ là ta cam tâm tình nguyện."
Dây chuyền của Tang Du tản ra đạo bạch quang nhu hòa bao trùm lấy Tang Du, nước đang vờn quanh cơ thể nàng lập tức "vui vẻ phản kháng" lại, hai loại năng lượng đan xen một chỗ.
Tang Du tức giận nhìn Mục Dung: "Ngươi đồ ngu ngốc này! Đến cùng là muốn bảo vệ ta hay giam cầm ta?!"
"Cái gì?"
Tang Du buồn cười, nhấc tay đè chặt dây chuyền trên cổ: "Thôi theo ý ngươi, lại cho ta thêm chút thời gian vậy "
Nàng lưu luyến buông tay Mục Dung, đi vào trong đám oan hồn.
"Tang Du!"
Tang Du xoay người cười một tiếng, trước cái nhìn chăm chú của Mục Dung nàng giang hai tay, thân thể toát ra màu tím nhàn nhạt.
Ngay sau đó sương trắng xung quanh toàn bộ chui vào cơ thể Tang Du, quá trình không đến ba giây, còn nhanh hơn tốc độ hấp thụ của Tì Bà Quỷ Vương, Mục Dung còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã vô sự đứng trước mặt Mục Dung.
Mục Dung nắm lấy bả vai Tang Du, lo lắng hỏi: "Có sao không, đám oan hồn kia đâu, ngươi..."
Tang Du thuận thế sà vào lòng Mục Dung, vòng tay ôm lấy eo cô, cằm tựa lên vai cô: "Ta phải về rồi."
"Không được tin người Địa Phủ."
Tang Du quay đầu bờ môi dán chặt lên tai Mục Dung, không nhìn tới hai bóng người một đen một trắng cách đó không xa, dùng giọng nói chỉ một mình cô nghe được, nói: "Ngươi và thân thể này làm chuyện ta rất thích, chỉ là đến khi nào ngươi mới thoả mãn ta một lần đây?"
Mục Dung thẹn đỏ mặt, bạch quang lại bao phủ lấy người trong ngực, lần này không có thứ gì cản nó lại.
Tang Du chậm rãi nhắm mắt lại, bất động trong ngực Mục Dung.
"Tang Du?!" Mục Dung ôm ngang Tang Du, quay lại bên cạnh Tô Tứ Phương và Tang Đồng.
Tô Tứ Phương trải áo cà sa xuống đất: "A Di Đà Phật, tạm thời đặt Tang thí chủ lên áo cà sa đi."
Tạ Tất An dữ tợn nhìn Tang Du, cắn răng nói: "Nếu không phải do đạo sĩ đó thì thứ này đã sớm bị chúng ta bắt rồi!"
"Thất ca, chúng ta làm sao đây? Ta thấy nàng ta cũng không phải thật sự thức tỉnh, hay là..?"
"Thôi, thêm thứ này đã rất phiền rồi, vừa rồi người kia hút ra Hoàng Tuyền thủy chúng ta rót vào người Mục Dung, hiện tại bắt nàng ta chỉ sợ người kia cũng sẽ thức tỉnh, huống hồ người của dương gian sắp đến, chúng ta về bàn bạc kỹ hơn."
"Ừm "
~~~~
Sao sao sao, đã thấy Du Du nhà mị lợi hại chưa:)))~ rất là ưng cái khí chất đó nhaaa.
~~~~~~