Mục Dung tiến vào cảnh giới vạn vật bất xâm, một người một bút vẽ pháp tường, dường như lúc này thiên địa không hề tồn tại.
Cô viết rất chậm, mỗi một bút đều dùng rất nhiều sức lực, trên trán đã rịn đầy mồ hôi, đến cả Tang Đồng đang gấp cũng không kìm lòng được mà chậm lại động tác chuẩn bị, sợ hãi nhìn Mục Dung.
Trước đêm nay Tang Đồng cùng lắm chỉ xếp Mục Dung vào loại "Niệm lực mạnh mẽ", nhưng pháp tường trước mặt cô đã dư sức nâng Mục Dung lên một tầm cao mới rồi
Người sống trên đời thân thể vốn đã không thuần túy, sống ở thời đại này niệm lực càng không có khả năng tinh khiết đến vậy.
Mục Dung vẽ ra pháp trường này, có thể nói là đã đạt giới hạn cực độ của nhân loại, thậm chí ẩn chứa bên trong nó còn có chút phá giới hạn con người.
Những thành viên trong cục bị Tang Đồng gọi đến ít nhiều gì cũng có chút năng lực, bọn hắn kinh ngạc nhìn Mục Dung, miệng không ngậm lại được
Trong đám người kinh ngạc đó có một người chú ý thấy Mục Dung mặc hắc bào, chân lại không chạm đất liền hoảng sợ nói: "Âm sai? Người Phong Đô"
Tang Đồng không vui cau mày, ra hiệu cho đối phương rời đi.
Bất quá Mục Dung không bị những người này quấy rầy, pháp tường đã vẽ xong phân nửa, thân thể của cô khe khẽ run rẩy.
Huyệt thái dương đau nhức không thôi nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, phù văn thần bí trong đầu Mục Dung tựa như bị sự kiên trì cứu người của cô cảm hoá, lần này nó không biến mất mà trình tự nghe theo sự điều khiển của Mục Dung.
Tang Đồng sắp xếp mọi thứ xong xuôi, đặc biệt lấy ra cây bút lông siêu lớn.
Cô đi quanh một vòng nhìn pháp tường của Mục Dung, nhíu mày suy tư rồi chấm đầu bút lông vào thùng đựng máu hoàng kê, sau đó lấy trung tâm là pháp tường Mục Dung vẽ, bên ngoài trung tâm vẽ một số lượng lớn phù văn Đạo gia.
Hách Giải Phóng bay giữa không trung chăm chú nhìn một màn trước mặt, thần sắc nhiều lần biến hoá.
Tang Đồng dừng bút, Mục Dung vẫn còn đang miệt mài vẽ, cô ngửi thấy mùi hôi thối nồng đặc liền nhảy vào pháp tường, kêu lớn: "Mục Dung, vào mau!"
Mục Dung như không hề hay biết gì, mồ hôi từ trên mặt cô rơi xuống đất, cô chuyên chú nhìn kinh văn đang lưu chuyển, tay cầm bút nhè nhẹ run, lại nghiêm túc vẽ.
Tang Đồng kéo một cái, ngón tay xuyên qua hồn thể của Mục Dung, mùi hôi thối xung quanh càng lúc càng nồng, mây đen không biết từ đâu bay đến che kín trời trăng, làm ánh sao rực rỡ ảm đạm.
Vào ngay khoảnh khắc này Hách Giải Phóng nhào tới, dùng sức đẩy Mục Dung, hai người đồng loạt ngã vào trong pháp tường.
Cảnh giới vạn vật bất xâm bị gián đoạn, khí lực của Mục Dung trong nháy mắt bị rút sạch, tê liệt nắm dưới mặt đất.
"Mục Dung, có sao không?"
"Mục Dung?"
Mục Dung nằm trên đất lắc đầu, ánh mắt lại rơi vào pháp tường sắp hoàn thành.
Nơi đó còn một lỗ hỏng nho nhỏ, còn thiếu một chút là đã hoàn thành.
Mục Dung nhắm mắt lại, pháp tường lần này diện tích lớn hơn cái trước mấy lần, cô đã dùng toàn lực để làm đến mức này, bây giờ khí lực của cô dường như tiêu tan hết, đến cả thở cũng khó nhọc hơn người, nếu như pháp tường bị phá cô tuyệt đối sẽ không chạy trốn nổi.
Toả hồn liên nhẹ nhàng cuốn lấy eo Mục Dung, bên kia xiềng xích là Hách Giải Phóng.
Hắn không cho rằng Mục Dung và Tang Đồng là đối thủ của Tì Bà Quỷ Vương, chỉ cần phát hiện chỗ không ổn hắn sẽ lập tức dẫn Mục Dung chạy đi.
Tì Bà Quỷ Vương chắc sẽ không đuổi đánh đến cùng, mục tiêu của hắn là Khúc Đình Đình, hơn nữa hắn và Mục Dung là âm sai, bộ quần áo này còn có giá trị hơn mặt mũi mấy phần.
Về phần Tang Đồng, cứ để cô ta hi sinh vì lý tưởng của bản thân đi.
Hách Giải Phóng nắm thật chặt toả hồn liên, tay khác lại triệu hồi vô thường thuẫn, trong đêm tối bay đến một đám hoả diễm màu xanh biếc, từ trong hoả diễm phát ra mùi tanh hôi kinh khủng.
Đợi đám lửa đến gần, rốt cuộc mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng.
"người" trong đám hoả diễm kia chỉ cao hơn một thước, mặt xanh nanh vàng gầy như que củi, ngọn lửa xanh biếc bao quanh thân người.
Nói là người, nhưng nhìn như cái khung xương, chỉ là khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
Hách Giải Phóng nhắc nhở: "Hắn tới rồi, cẩn thận!"
Từ ngực của Tì Bà Quỷ Vương trở xuống không có da thịt, phần bụng là một cái lỗ thủng trong suốt rất lớn, khí thể màu xanh biếc toả ra bốn phía, dịch nhờn từ miệng nhiễu xuống đất.
Những nơi bị dịch nhờn rơi xuống bỗng chốc chết héo, hiện ra màu đen.
Tang Đồng nhíu mày, trước mặt so với miêu tả trong tư liệu có chút khác nhau: "Hắn là Tì Bà Quỷ Vương?"
Hách Giải Phóng giải thích: "Đây không phải là dáng vẻ vốn có của hắn, ở thời kỳ cường thịnh hắn cao hơn một trượng, có thể phun ra khí thể có tính chất ăn mòn, tiện tay quơ một cái là chụp được một đống lớn hồn phách, hơn nữa trong bụng hắn đã tự hình thành càn khôn, linh hồn bởi hắn nuốt chửng sẽ không thể siêu sinh. Chắc chắn là do hắn vừa mới sống lại nên hồn thể rất yếu, bất quá cô cũng không nên xem thường."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, cảnh giác nhìn Tì Bà Quỷ Vương.
Tì Bà Quỷ Vương chậm rãi đi về hướng bọn họ, chần chờ đứng trước pháp tường rồi dừng bước, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm đám người bên trong.
Hách Giải Phóng cắn răng chủ động đi lên phía trước, một chân quỳ xuống đất, giơ lên lệnh bài màu trắng: "Tiểu nhân là Hách Giải Phóng học sinh Nhật Bộ của Học Viện Tử Thần thuộc Phong Đô, bái kiến Đại Tì Bà Quỷ Vương đại nhân."
Tì Bà Quỷ Vương không nhanh không chậm hừ một tiếng, xem như đáp lại.
"Đại nhân đại giá quang lâm làm tiểu nhân không thể tiếp đón từ xa, không biết Ngài có chuyện gì mà đích thân đến dương gian a? Có gì Ngài cứ phân phó, tiểu nhân giúp Ngài chạy việc."
Tì Bà Quỷ Vương dời mắt khỏi Khúc Đình Đình, sau đó lại nhìn Mục Dung đang nằm trên đất, cuối cùng ánh mắt rơi vào vô thường thuẫn: "Hắc Bạch kêu người tới?"
Hách Giải Phóng kiên trì đáp: "Thất gia Bát gia nghe tin Ngài tái sinh, đặc phái tiểu nhân đến để chúc mừng, nơi này có mười vò rượu ngon, mời đại nhân thưởng thức."
"Hừ, đợi ta khôi phục lại còn phải thanh toán với bọn chúng một trận, ngươi đã thức thời như vậy ta sẽ không làm khó ngươi, cho ngươi cơ hội lấy lòng Bản Đại Vương, hiến nữ nhân ở trên bàn ra đây."
Nói xong, nước bọt của Tì Bà Quỷ Vương thuận theo khoé miệng chảy xuống.
Hách Giải Phóng xoay người đi đến bên cạnh Tang Đồng, nhỏ giọng nói: "Cô thấy rồi đó, người có bản lĩnh như cô hắn cũng không thèm để ý, nếu không muốn chết thì giao cô gái này ra đi, dù sao cô ta cũng không còn sống được bao nhiêu năm."
Mục Dung mệt mỏi kêu một tiếng: "Hách Giải Phóng!" Giọng nói như có như không, không biết Hách Giải Phóng có nghe thấy không.
Người nói chỉ nhìn chằm chằm Tang Đồng, thấy Tang Đồng chần chừ liền nghiêm giọng quát: "Nếu cô không tin tôi thì nhìn dưới chân của hắn đi!"
Tang Đồng nhìn xuống, thấy Tì Bà Quỷ Vương đang đứng trên phù chú cô vẽ bằng máu hoàng kê, từ lòng bàn chân của hắn bốc lên làn khói trắng, máu hoàng kê công kích hắn không chút tác dụng!
Thừa lúc Tang Đồng ngây người, Hách Giải Phóng vung toả hồn liên kéo hồn phách của Khúc Đình Đình ra, đưa ra ngoài pháp tường: "Mời đại nhân dùng."
Tì Bà Quỷ Vương không động, nhìn cũng không nhìn Khúc Đình Đình một cái, đưa tay chỉ vào Mục Dung: "Ta nói là cái này."
Tì Bà Quỷ Vương thích ăn nhất là hồn phách bẩn thỉu, càng bẩn hắn càng thích. Nhưng hắn cảm giác được năng lượng trên người âm sai này không bình thường, mùi hương làm hắn không thể dời mắt nổi, nước miếng đều chảy xuống.
Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết: Ăn hồn phách của nữ nhân này sẽ vô cùng hữu ích đối với thương thế của hắn.
"Phong Thần, Lôi Thần mau tới!"
Hai lá bùa bắn tia lửa, thanh phong cuộn lấy hồn phách của Khúc Đình Đình giằng co với toả hồn liên của Hách Giải Phóng. Thiểm điện màu tím bay tới Tì Bà Quỷ Vương, Tì Bà Quỷ Vương nhìn Mục Dung chằm chằm, không tránh không né.
Lôi điện đánh trúng hắn, va chạm với ngọn lửa xanh biếc phát ra tiếng "ầm ầm".
Hoả diễm quấn quanh Tì Bà Quỷ Vương chỉ hơi chập chờn, uy lực của lôi điện bị triệt tiêu.
Tì Bà Quỷ Vương tức giận rống lớn, chân nhấc lên lại thu lại.
Hách Giải Phóng tinh mắt nhìn thấy động tác này, nói nhỏ vào tai Tang Đồng: "Hình như hắn rất kiêng kỵ pháp tường này, tôi giúp cô câu giờ, cô lén triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi đi, có lẽ dùng được."
Hách Giải Phóng lại đi tới trước mặt Tì Bà Quỷ Vương: "Đại nhân, Mục Dung là âm sai trong biên chế của Phong Đô, rất được Thất gia Bát gia coi trọng, ngài..."
Hách Giải Phóng nheo mắt, nhảy về sau một bước, Tì Bà Quỷ Vương không báo trước mà xuất thủ, huyết bồn đại khẩu mở ra phun ra một màn khói đặc màu xanh.
"Rầm" một tiếng, pháp tường phát sáng, kim quang nghiêm trang bắn ra bốn phía, hai màu sắc mãnh liệt va vào nhau, "Ầm" một cái, cửa sổ trong biệt thự đồng loạt vỡ nát.
Kim quang cao hơn một bậc, giao đấu một lúc ngắn khói đặc màu xanh liền bị xua tan, bất quá mùi hôi thối vẫn còn sót lại.
Tì Bà Quỷ Vương nhảy về sau, tức giận rống lên hai tay vươn ra trước, lửa xanh vờn quanh hắn lướt lên phía trước, ở giữa không trung lửa xanh hoá thành mặt quỷ.
Chưa kịp nhìn rõ, hoả vũ* đột nhiên rơi xuống.
(Hoả vũ: lửa bay, như cung tên lửa bắn trong phim á)
Mặt quỷ phun ra vô số vệt lửa bay tới pháp tường. Mục Dung hư nhược mở to mắt, lửa bay đầy trời xua tan màu đen của đêm tối, trong con ngươi của cô cái bóng xanh biếc càng lúc càng lớn.
Tang Đồng đang triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi đành ngừng lại, đem lá bùa có chữ "Thuẫn" dán lên thân kiếm, hai tay cầm kiếm nâng qua đỉnh đầu.
Hách Giải Phóng kéo Mục Dung lại gần, giơ vô thường thuẫn qua đỉnh đầu, vô thường thuẫn khá nhỏ, hắn không chút ngần ngại lấy chắn hết nửa người Mục Dung.
Mắt thấy mấy chục vệt lửa sắp rơi xuống, pháp tường lại phát ra uy lực của nó, chữ "Vạn" màu vàng từ đỉnh đầu của bọn họ bay lên, một giây sau, tiếng va chạm vang lên không ngừng.
....