Mục Dung im lặng, cô nghĩ đến Tang Du. Tằng Thiên Hàm như vậy càng làm cho lòng cô lung lay, lỡ như Tang Đồng thật sự là hung thủ, thì Tang Du sẽ ra sao?
Tuy thôn dân Nguyệt Hương thôn không ra gì nhưng chí ít cũng có hơn ngàn mạng người, sao cô thể thể khoanh tay không để ý đây?
Một bên công nghĩa, một bên tư tình, cô phải làm sao?
Tằng Thiên Hàm nhẹ hừ một tiếng, chủ động đổi chủ đề: "Làm đi, không phải cô muốn nhìn thấy chân tướng sao?"
La Như Yên nói với Mục Dung: "Chỉ cần ngươi cho ta mượn thân thể, ta có thể đọc ký ức của vị công tử này."
La Như Yên nhập vào Mục Dung, đưa tay khoát lên bả vai của Tằng Thiên Hàm tầm mười mấy giây, đọc được ký ức đêm hôm đó Nguyệt Hương thôn bị đồ sát, La Như Yên mở to hai mắt, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô xuất khỏi thân thể Mục Dung, tự ôm cánh tay của mình dáng vẻ cục kỳ sợ hãi và bất an.
"Xong rồi?" Tằng Thiên Hàm hỏi
"Ừm."
"Hoạ hồn này thần kỳ ghê, Tang Đồng không biến cô ta thành người của mình thật đúng là chuyện lạ mà."
Sắc mặt La Như Yên trắng bệch, sợ hãi nhìn Mục Dung.
Mục Dung tháo balo xuống đưa cho Tằng Thiên Hàm: "bên trong có chút tiền mặt, còn có hai bộ quần áo tôi vừa mua, thực phẩm dược phẩm và thuốc lá cũng nằm trong đó, cầm đi."
Tằng Thiên Hàm nhận balo hỏi: "Cô chuẩn bị cho tôi như vậy, có phải trong lòng cũng nhận định Tang Đồng là hung thủ không?"
Mục Dung nhẹ đáp: "Tôi chỉ muốn giúp cậu một chút thôi."
Tằng Thiên Hàm hít sâu mấy hơi, phất phất tay: "Đi thôi, nơi này bẩn quá rồi, tôi không cần cô làm chứng, chỉ muốn cô nhớ kỹ chân tướng chuyện này là được, tối nay tôi sẽ đi, thời cơ chín muồi sẽ tìm đến cô."
Mục Dung nhảy ra khỏi ống xi măng, phủi bụi đất cát trên người: "Bảo trọng."
Tằng Thiên Hàm ôm balo co quắp người đi ra khỏi ống, hắn không nói lời tạm biệt với Mục Dung, chỉ để lại bóng lưng dính đầy đất cát cho cô.
...
Tang Đồng thấy Tang Du lơ đãng ngồi một chỗ, kêu mấy tiếng cũng chả có ừ hử gì liền cầm ly nước đi đến trước mặt nàng: "Mục Dung đâu?"
"Dạ?!"
"Nghĩ gì mà xuất thần vậy hả, có tâm sự sao?"
"Dạ không, không có gì."
Tang Du cầm ly nước nhìn chính mình phản chiếu trên mặt nước, nhớ lại chuyện lúc sáng xảy ra. Nàng thử điều khiển nước trong ly, nhưng thử mấy chục lần vẫn không có gì xảy ra, nhưng nếu nói chuyện sáng nay chỉ là trùng hợp thì nàng không cách nào tin được, cảm giác nóng rát trên mu bàn tay vẫn luôn nhắc nhở nàng, mọi chuyện thật sự đã xảy ra.
"Chị Đồng Đồng."
"Ừm?"
Tang Đồng thấy em gái của mình ấp úng liền chủ động ngồi kế bên nàng: "Có tâm sự gì cứ nói với chị."
Tang Du nhớ tới lời dặn của Mục Dung, đổi giọng nói: "Vừa hay Mục Dung không ở đây, em có chuyện muốn nói với chị."
"Nói đi."
"Em và Mục Dung ở cùng nhau."
Tang Đồng nhíu nhíu mày: "ở cùng nhau là gì? Hai đứa...quen nhau"
"Dạ."
"Em gái, nghe chị nói, em và Mục Dung không thích hợp. Chị không quan tâm em thích nam hay nữ, chỉ cần em vui vẻ chị sẽ ủng hộ vô điều kiện, nhưng nếu là Mục Dung thì không được."
"Tại sao?!"
Tang Đồng nắm lấy vả vai Tang Du, nghiêm túc nói: "Trên đời có biết bao nhiêu cô gái tốt, không nhất thiết phải là cô ấy, Mục Dung không phải người tốt lành gì, cô ấy nhất định sẽ tổn thương em."
"Nhưng em thích chị ấy, đời này đây là lần đầu tiên em thích một người đến vậy, sau này sẽ không thích một ai như vậy được nữa."
"Em mới bao nhiêu tuổi đâu? Chị thấy là do em không tự tin, tiếp xúc với người khác quá ít nên mới thấy Mục Dung là bảo vật, chờ chị chữa lành đôi mắt của em..."
"CHỊ!"
Dưới cái nhìn chăm chú của Tang Đồng, Tang Du mới nhỏ giọng: "em không cảm thấy đôi mắt này có vấn đề nữa, tuy nó từng mang lại rắc rối cho em rất nhiều, khi em còn nhỏ nguyện vọng lớn nhất là muốn làm một người bình thường, thế nhưng bây giờ thì khác rồi, em lớn rồi mà chị! Em thích đôi mắt này, nhất là lúc được ở bên cạnh Mục Dung."
"Chị không đồng ý!"
Tang Đồng vẫn nhớ lời hứa giữa cô và Mục Dung, đối với chuyện Mục Dung không có yêu phách và vui phách, về công hay tư cô đều không muốn nói cho Tang Du nghe.
"Em và Mục Dung xảy ra quan hệ rồi."
"CÁI GÌ"
Giọng nói của Tang Du rất nhỏ, Tang Đồng nhìn chằm chằm vào mắt Tang Du, sợ mình nghe lầm.
Tang Du hít sâu một hơi: "Để em nói chậm lại! Em và Mục Dung chuyện cần xảy ra đều xảy ra hết rồi!"
Vẻ mặt Tang Đồng từ giật mình chuyển thành nổi giận, trong mắt loé lên phẫn nộ: "Là cô ấy làm em?"
Tang Du ngượng đến đỏ mặt, yếu ớt đáp: "Không phải."
Tang Du cắn cắn môi, đầu cúi thấp, giọng thì thầm trả lời: "Là em làm cái gì cái gì với chị ấy."
...!?
Tang Đồng kinh ngạc nhìn em gái mình, cô cảm thấy thế giới quan của cô sắp sụp cmn đổ luôn rồi
Trong ấn tượng của cô: Em gái bảo bối của cô vẫn luôn là tiểu bạch thỏ, người mềm, tính tình mềm, nói chuyện cũng phải nhỏ giọng thầm thì. Lớn đến tuổi này chưa từng thấy con bé gây lộn lớn tiếng với ai, cho dù bị ăn hϊế͙p͙ cũng chỉ im lặng, nếu quá ủy khuất thì mắt sẽ đỏ hồng lặng lẽ rơi lệ.
Bởi vì tính cách này nên từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt không biết bao nhiêu lần, nếu nói nàng bị Mục Dung "lừa gạt" lên giường hoặc là bị trúng mị dược tự động hiến thân thì Tang Đồng nhất định tin.
Cô vừa nghe thấy cái gì kia? Vị "tiểu bạch thỏ" trước mặt cô ăn Mục Dung!!
Mà Mục Dung là cái người suốt ngày như dát băng lên mặt, toàn thân tản ra khí tức người sống đừng đến gần, kém chút kéo luôn vành đai cách ly với mọi thứ hai mét xung quanh, phải người đó không
Hoàn hồn lại, lửa giận trong lòng Tang Đồng tan như mây khói.
Tâm tư của mấy vị gia trưởng đôi khi cũng rất kỳ diệu, rau xanh nhà mình cực khổ nuôi dưỡng bị ủi và bé heo nhà mình đi ủi rau xanh nhà khác là tâm trạng cực kỳ tương phản nhau.
Lần này tới lượt Tang Đồng bị rớt vào thế khó, vừa mới hơn tháng trước cô khí thể hùng hồn chỉ trích Mục Dung là tra nhân, tiện nữ, đảo mắt một cái em gái của mình lại đi ủi người ta, đến nước này mà cô còn phản đối thì khác nào cầm nguyên tảng đá tự đập vào chân
Nhưng mà trong lòng Tang Đồng vẫn còn nghi hoặc, Mục Dung không có yêu phách và vui phách, lại thêm dáng vẻ lạnh như băng...
Ánh mắt Tang Đồng nhìn Tang Du chợt có chút thay đổi: "Em gái cưng, có phải...em ép buộc người ta?"
"CHỊ! Chị nói cái gì vậy"
Sau đó, Tang Du đỏ mặt đem hết chuyện một tháng này kể cho Tang Đồng nghe.
Tang Đồng nghe xong thổn thức hỏi: "Em có biết khái niệm về hai phách đó không?"
"Em biết mà."
"Em thật sự nghĩ thông suốt?"
"Dạ, chỉ cần chị ấy không đuổi em sẽ không bỏ chị ấy đi."
Tang Đồng thở dài mấy chục hơi: "Nếu đã vậy chị cũng không muốn nói nhiều, kỳ thực Mục Dung cũng rất đáng thương, em phải đối xử với người ta cho tốt đó, Tang gia chúng ta không cho phép có người phụ tình."
"Dạ."
"Có lẽ đời này của cô ấy vẫn sẽ như vậy, phải chờ đến lúc chết mới có thể cầm về hai phách kia, nếu cô ấy có tâm, kiếp sau nhất định sẽ đi tìm em."
Tang Đồng trìu mến khẽ vuốt gương mặt hồng ửng của Tang Du: "Thật hy vọng kiếp sau em vẫn sẽ là em gái của chị."
Tang Du nghe xong đau lòng, nàng không dám nói cho Tang Đồng biết: Nàng không có kiếp sau.
Nàng đã ước hẹn với Mục Dung, đợi khi hai người đã chết, nàng sẽ thành quỷ khế của cô, đời đời kiếp kiếp không thể tách rời.
Chuyện này mà nói ra Tang Đồng nhất định nổi điên. Tang Du đã suy tính rất rõ, kể cả Tang Đồng có phản đối cũng vô dụng, nên nàng lựa chọn không nói ra.
Một khi vào luân hồi, chuyện cũ kiếp người hoá thành tro bụi. Kiếp sau nàng có còn âm dương nhãn hay không vẫn là ẩn số, dựa vào tính tình của Mục Dung, cô ấy nhất định sẽ lặng yên bảo vệ mình, lặng yên dõi theo mình từ lúc còn nhỏ cho đến trưởng thành, lập gia đình, già đi.
Tang Du không dám nghĩ tiếp, sẽ đau lòng lắm.
Từ lúc quen biết với Mục Dung, Tang Du luôn luôn cảm thấy bản thân nàng may mắn, rốt cuộc vào đúng thời điểm cũng tìm thấy Mục Dung, cảm giác này từ đâu đến nàng cũng không biết.
Mục Dung quay về nhà, giấu đi hai pháp khí của Tằng Thiên Hàm, gọi điện cho Tang Du thông báo hành tung của mình.
Đối phương không nghi ngờ gì, hỏi Mục Dung đêm nay muốn ăn cái gì, nàng và Tang Đồng sau khi từ cửa tiệm trở về sẽ cùng làm đồ ăn.
Giọng nói Tang Du rất dịu dàng, Mục Dung có thể tưởng tượng ra được bộ dạng đang tươi cười của đối phương, trong lòng cô lại càng thêm nặng nề.
Cô đã xem qua ký ức của Tằng Thiên Hàm, bầu trời của Nguyệt Hương thôn hôm ấy như được lôi điện đan xen dệt thành, mặc dù là đêm khuya nhưng vô số thiểm điện kia làm cả thôn sáng bừng như ban ngày, Tang Đồng đứng trên cọc đón gió đầu thôn, cao cư lâm hạnh nhìn vào Nguyệt Hương thôn, cuồng phong gào thét không làm tay áo của cô động đậy, tay cô bấm pháp quyết, miệng đọc chú ngữ Đạo gia.
Thiểm điện đầu tiên đánh xuống đầu thôn nam, ánh lửa ngút trời.
Tằng Thiên Hàm lảo đảo lung lay trốn chạy.
Vài ngày sau hắn nhận được cuộc gọi của cục xử lý, Tằng Thiên Hàm do dự rất lâu mới quyết định đến cục nói rõ tình hình.
Áp giải hắn về cục có hai người, một là bạn của Tang Đồng, có thể nói người đó là bạn bè sinh tử của cô.
Người còn lại thì Mục Dung có quen biết: Chính là Lâm Hoan người mới rời đi hôm qua.
Nhờ đọc ký ức của Tằng Thiên Hàm, Mục Dung mới rõ: Đường Liêm Tử và Lâm Hoan là để tử trên danh nghĩa của Tang Đồng.
Yêu cầu nhập môn của phái Tang Đồng học rất nghiêm, đệ tử muốn nhập môn phải chọn ngày lành để khai đàn, phải do đích thân chưởng môn cắm nhang lên thần án, khẩu thỉnh Lịch Đại Tổ Sư Gia hạ giới.
Chưởng môn sẽ đốt tấu biểu, tấu rõ tình hình của đệ tử, Tổ Sư Gia gật đầu thì đệ tử mới có thể tính là chính thức nhập môn.
Đệ tử mới nhập môn phải được Tổ Sư Gia hiểu rõ, tiếp nhận giảng dạy mới có thể sử dụng được chút ít đạo pháp chú ngữ.
Điều này có thể giải thích lý do tại sao Tằng Thiên Hàm chạy trốn, khi hắn nhìn thấy hai người này, có thể cảm nhận được nội tâm của hắn tuyệt vọng đến dường nào.
Hắn thậm chí hoài nghi, đây chính là do Tang Đồng sắp đặt, hai người đó nhất định sẽ xử lý hắn ở nửa đường áp giải
Mục Dung siết chặt bàn tay, đầu đau không chịu nổi, nhưng vẫn không quên dặn La Như Yên: "Yên Yên, chuyện này ngươi tuyệt đối không được nói cho Tang Du biết."
~~~
Cho hỏi~ wattpat có giới hạn chương không? Mị sợ up một hồi lại bị giới hạn thì lại phiền phức tách ra hai phần.
À, cà chương này mị bonus nhá vì các đồng râm đã trả lời câu hỏi của mị. Mãi yêu < ~