Bạn Cùng Giường Trái Tính

Chương 2

“Để em nói thẳng,” Tess nói từ trong chiếc ghế bành của mình khi Nick kết thúc màn giải thích và vết tích còn lại duy nhất của món Pot stickers là cái hộp trống rỗng và một ký ức mùi vị. “Anh muốn em đóng vai hôn thê của anh để lừa gạt một trong những nhà văn Mỹ đương đại xuất sắc nhất để anh có thể tiến thêm một bước trên đường tới đỉnh cao hoài bão của anh.” Cô nghĩ về nó trong một phút. “Chuyện này có lẽ hay đấy, em có thể đeo tạp dề.”

Nick trông lúng túng. “Không, em sẽ không đeo. Đây là một bữa tiệc sang trọng. Sao em lại đeo tạp dề?”

Tess nhún vai. “Được thôi, không tạp dề. Nhưng đó là mất mát của anh đấy.”

Nick nhẹ nhàng di chuyển. “Tess, tập trung vào đây. Anh cần trông như người đang tiến gần đến một cam kết. Em cần hành động như người anh đã cam kết. Em có thể thực hiện không?” Anh liếc cô. “Dĩ nhiên em không thể. Sao anh lại không nghePark nhỉ?”

“Bởi vì anh ta là đồ ngốc,” Tess nói. “Anh ta đã bảo anh là em không thể làm việc này? Đồ chuột cống. Em biết các anh đã gắn bó với nhau ở trường đại học, nhưng anh không nhận thấy anh ta là gã ngốc vô dụng à?”

“Vô dụng nghe hơi bị khắt khe,” Nick nói. “Không chín chắn thì có thể.”

“Anh ta đã làm gì? Cứu anh ra khỏi một tòa nhà đang cháy hả?” Tess lắc đầu. “Lassie cũng không chung thủy kiểu này với Timmy.”

“Cậu ấy làm hài lòng anh,” Nick nói. “Và cậu ấy dành hết mình cho hãng. Park có thể có những giới hạn, nhưng tin hay không thì, cậu ấy là một thiên tài với những hợp đồng. Và, phải, anh nợ cậu ấy. Lý do duy nhất anh vững vàng trong hãng là Park đã kéo anh vào đó với cậu ấy.”

“Em hiểu chuyện đó,” Tess nói một cách kiên nhẫn. “Và em ngưỡng mộ lòng trung nghĩa của anh. Nhưng từ đó đến nay anh đã lôi anh ta ra khỏi khó khăn bao nhiêu lần rồi? Anh không nghĩ là anh đã trả hết nợ rồi à? Đặc biệt khi anh ta coi hôn thê của anh như rác.” Thấy Nick dường như bối rối, cô thêm, “Người đó sẽ là em, nhớ không?”

“Phải rồi,” Nick nói. “Ít nhất, anh nhớ mình đã cho rằng đó là ý kiến hay. Xem đấy, anh đã lôiPark ra khỏi khó khăn nhiều lần. Và bọn anh sẽ làm mọi thứ ổn thỏa cùng nhau. Thật đáng ghét, bọn anh có thể giàu có nếu bọn anh tóm được vụ Welch này.”

“Anh đã giàu rồi,” Tess nói. “Đến lúc phải đạt tới một mức độ cao hơn. Một niềm thích thú mới. Một điều có nhiều giá trị.”

“Anh có những giá trị.” Nick quăng cái nhìn chán ghét xung quanh căn hộ. “Ngoài ra, nếu đây là loại cuộc sống em kiếm được với nhiều giá trị, anh sẽ bỏ qua. Nơi này là một đống rác. Và em đã kiếm mớ áo đó ở nơi quái nào thế hả? Chúng làm em già hơn.”

“Ê,” Tess nói, bực mình vì phải bảo vệ đống áo của mình một lần nữa. “Em đã trả cho những thứ này với đồng tiền lương thiện nhất ở một cửa hiệu giá rẻ lương thiện nhất.” Cô hất cằm lên. “Chỉ là vì, không như anh và Park, em không mua những bộ đồ chạy theo thời trang giá trên trời mà em không bao giờ chạy bởi vì em có thể đổ mồ hôi – ”

“Chờ chút,” Nick nói. “Anh có chạy.”

Nhưng Tess đang sôi nổi với câu chuyện. “ – sẽ là một sự lãng phí những món tiền phi nghĩa em đã dùng để mua chúng – ”

“Anh chống lại những món tiền phi nghĩa – ”

“Luôn luôn là một luật sư,” Tess nói. “Phản đối bị bác bỏ.”

“Coi này, bọn anh không lừa gạt những bà góa, trẻ mồ côi hoặc là bảo vệ bọn cưỡng hiếp, những kẻ gây ô nhiễm hoặc là bất kỳ những thứ khác kiểu đó mà em luôn bận tâm,” Nick cáu kỉnh. “Bọn anh là luật sư, không phải những gã tội phạm, vì lợi ích của Chúa. Cho anh xin đi.”

Tess hạ giọng. “Xin lỗi. Em đã đi quá xa.” Cô nhìn anh, cắn môi, “Cái này như là chuyện đã từng xảy ra. Đây là mọi tranh cãi chúng ta từng có.”

“Anh biết,” Nick rầu rĩ nói. “Đó là điều tốt duy nhất khi không gặp em nữa. Anh không phải có cuộc tranh luận ngu ngốc này.”

“À, giờ anh cũng không phải có nó đâu,” Tess nói. “Cửa ở ngay đấy. Và dù sao thì cuộc đính hôn này chưa từng dành cho chúng ta. Anh sẽ không để em đeo tạp dề, và sau vài năm, em sẽ phẫn nộ. Rồi một ngày, em sẽ cầm lấy một con dao phay và chúng ta sẽ giống như John và Lorena Bobbitt trong National Enquirer.” Nick chớp mắt nhìn cô, và cô thương hại anh nên bỏ lửng câu chuyện của mình. “À, cảm ơn vì đã lưu lại. Tạm biệt.” Cô chờ anh đứng dậy và bỏ đi, cảm thấy hết sức khổ sở lần đầu tiên kể từ lúc cô bỏ anh.

(John và Lorena Bobbitt: hehe cái vụ này mèo kiếm được trên net rồi: đại khái là cặp đôi này trở nên nổi tiếng vào năm 1993 vì bà vợ dùng con dao làm bếp cắt rời cái “của quý” của ông chồng)

Nick dựa đầu vào tường và nhắm mắt lại. “Anh không thể đi. Anh cần em.” Anh mở mắt và nhìn thẳng cô. “Chuyện này có thể giúp anh trở thành cộng sự, Tess.”

Tess cảm thấy đau nhói bởi niềm thương cảm dành cho anh. “Ồ, anh yêu. Khi nào anh sẽ ngừng chứng minh mình là số một? Anh không cần phải vất vả như thế này nữa. Hình ảnh của anh tồn tại trong xã hội. Anh là một Riverbend nổi tiếng. Người ta quý mến anh. Anh đã làm được rồi.”

Nick lắc đầu. “Không cho đến khi anh trở thành cộng sự. Anh biết rằng trong mắt em chuyện đó làm anh trở thành một gã xấu xa, một gã đầu cơ, một kẻ tư bản, một tên phóng đãng, nhưng anh sẽ không hạnh phúc cho đến khi anh thành cộng sự. Anh đã làm việc rất lâu vì điều này, và anh muốn nó.”

“Em biết.” Tess cau mày. “Điều em không hiểu là tại saoPark không dành nó cho anh.”

Nick lại dựa đầu vào tường. “Bởi vì Park không thể. Bố cậu ấy vẫn điều hành hãng, và Park sẽ trần truồng dạo qua đường phố trước khi cậu ấy đương đầu với bố hoặc là, lạy trời, bất đồng với ông ấy. NhưngPark thề rằng bố cậu ấy sẽ về hưu nếu bọn anh có Welch là khách hàng, và sau đó Park có thể để anh làm cộng sự.”

Tess lúng túng. “Sao bố anh ta không muốn anh trở thành cộng sự? Anh rất tài năng. Và trên thực tế bây giờ anh đang điều hành cái hãng đó. Không có lý gì cả. Anh xứng đáng trở thành cộng sự.”

“Bố cậu ấy quan tâm đến lai lịch,” Nick nói cứng rắn. “Gốc gác của anh là những người lao động chân tay. Không phải loại người trở thành cộng sự của hãng luật Patterson.”

Tess lặng người. “Anh đang đùa. Ông ta không thể cổ hủ đến thế.”

“Chắc chắn ông ấy như thế,” Nick nói. “Đó là hãng luật của ông ấy. Ông ấy có thể làm bất cứ cái gì ông muốn.”

Tess ngồi sụp trở lại chiếc ghế và ngẫm nghĩ về Nick cùng những gì cô nợ anh. Lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đã đụng vào đầu cô khi đang chơi bóng, và rồi ngồi lên cô để bắt cô từ bỏ quả bóng, bắt chước Bogart tệ kinh khủng cho đến khi cô chịu thua vì cười quá dữ dội. Khi cô chia tay với anh chàng đang hẹn hò một tháng sau đó, cô đã gọi Nick và cố gắng không khóc, anh đã mang cho cô kem sô-cô-la cùng cuộn băng Ngôn ngữ của Sự yêu mến, và trở thành người bạn đồng hành trong khi cô nức nở suốt bộ phim. Và anh chưa từng nói bất cứ điều gì về vệt thuốc cong mi cô đã để lại trên áo anh. Và hôm nay anh đã biết cô buồn chán về điều gì đấy nên đã mang đến món Pot Stickers cho cô.

Mặt khác, anh tôn sùng tiền bạc và danh vọng, và anh đã làm cô bẽ mặt vì từ chối cô ở bãi đậu xe.

Họ gần như không nợ nhau. Nhưng không hẳn. Bởi vì bất kể cô chắc chắn thế nào về chuyện cô đã kết thúc khả năng lãng mạn với anh – và mình rất chắc chắn, cô tự nhủ - anh là một người bạn. Nếu bạn bè cần bạn, bạn sẽ tới. Đó là nguyên tắc.

Tess cảm thấy cánh cửa nhà giam bắt đầu đóng lại với mình. “Ôi, chết tiệt thật,” cô lầm bầm.

Nick cúi xuống và tặng cho cô nụ cười tuyệt vời nhất, nó làm anh trông vô tư và dễ tổn thương. “Anh không đúng khi yêu cầu em việc này, nhưng em sẽ làm chứ? Vì anh? Cho dù là em không nợ anh gì cả?”

Tess cắn môi, trông anh quá ngọt ngào khi ngồi đó. Và gợi cảm. Dĩ nhiên, cô biết rằng anh biết mình trông vô tư và dễ tổn thương và ngọt ngào và gợi cảm bởi vì đó là ảnh hưởng anh đang nhắm đến, nhưng sâu, sâu, sâu tận bên trong, anh thật sự là một người ngọt ngào. Chỉ là anh có nhóm bạn cùng địa vị tồi tệ mà thôi.

Và nếu cô đồng ý, cô sẽ đi cùng anh một lần nữa.

“Được rồi, em sẽ làm,” Tess nói.

Nick ngồi sụp xuống trong niềm khuây khỏa. “Tạ ơn Chúa.” Anh tươi cười với cô. “Anh không cho là em cũng có thể kiếm một bạn hẹn cho Park? Ai đó đứng đắn?”

“Anh đùa đấy à.”

“Ai đó ở Quỹ?” Nick nói. “Ai đó đọc nhiều?”

“Em sẽ hỏi thử,” Tess nói. “Em sẽ phải đề cập rằng anh ta vô dụng, dĩ nhiên.”

“Tuyệt.” Nick đứng lên đi. “Nghe này, nếu có điều gì anh có thể làm cho em, cứ nói. Anh nợ em một món lớn cho vụ này.”

“Tốt. Giới thiệu em với người nào đó trong hội đồng DeckerAcademy.”

Nick nhìn cô chằm chằm. “Tại sao?”

“Em mất việc rồi,” Tess nói, và Nick lại ngồi xuống.

“Anh đã biết có gì đó không ổn. Anh rất tiếc, Tess. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Cắt giảm tài chính,” Tess nói. Sự cảm thông của anh là một niềm an ủi không ngờ làm cho cô mất thăng bằng trong chốc lát, nhưng rồi cô hít thở sâu và cười với anh. “Nhưng ổn thôi. Em đã gặp một người đàn ông rất tử tế tại buổi phản đối kiểm duyệt cuối cùng.”

Nick trừng mắt với cô. “Đừng nói chuyện với mấy gã lạ chứ, em ngốc quá.”

“Và bọn em đã nói chuyện một lúc lâu, ông ấy là người đáng mến,” Tess nói, lờ đi sự cau có của anh. “Và ông ấy nói rằng nếu em cần việc làm, cứ gọi ông ấy, vì rõ ràng em là một giáo viên tuyệt vời.”

“Và chuyện này thì can hệ gì đến DeckerAcademy?” Nick hỏi, vẫn quắc mắt.

“Ông ấy ở trong ban điều hành,” Tess nói. “Tên ông ấy là Alan – ”

“Sigler,” Nick kết thúc. “Ông ta phải đến sáu mươi. Em đang làm gì để tán tỉnh đàn ông nhiều tuổi thế?”

“Nhưng em đã bảo ông ấy em không có chứng chỉ dạy học. Và ông ấy đã bảo thật tệ bởi vì ủy ban sẽ phải bỏ phiếu quyết định trường hợp của em, và có vẻ không có triển vọng lắm, nên em nghĩ nếu anh biết ai đấy trong số…”

“Anh biết,” Nick trầm ngâm. “Thực ra, vài người trong số họ có thể sẽ ở chỗ Welch cuối tuần này. Ông ta là người quan trọng trong nền giáo dục cao cấp vì vài nguyên nhân.” Anh cau mày với cô. “Ăn mặc kín đáo nhé. Những người này không phóng túng đâu.” Anh tiếp tục ngẫm nghĩ, và Tess quan sát anh suy tính cho vấn đề của cô, cân nhắc nó trông đầu, kiểm tra nó từ mọi góc độ như thể nó là điều quan trọng cho sự nghiệp của anh, thay vì của cô, và cô lại cảm thấy được an ủi. “Anh sẽ làm những gì có thể,” cuối cùng anh nói. “Anh chỉ không hiểu tại sao em muốn làm việc ở Decker. Tất cả chúng là trẻ nhà giàu mà?”

“Tiền lương tốt,” Tess nói. “Và ngày học kết thúc lúc một giờ để họ có thể thực hiện vài dự án đặc biệt hay gì đó.”

Nick khịt mũi. “Câu lạc bộ đồng quê 101.”

“Em không quan tâm. Em có thể quay lại Quỹ lúc một giờ ba mươi. Nhiều đứa trẻ của em không đến cho tới lúc đó.”

Nick cau mày. “Hai việc? Em đang cố gắng làm gì – tự sát à?”

Tess hất cằm lên. “Em không thể bỏ Quỹ. Họ cần em. Lũ trẻ cần em. Em biết anh không hiểu, nhưng họ cần em.”

Nick im lặng một chốc. “Được rồi,” cuối cùng anh nói. “Để xem anh có thể làm gì.” Anh đứng dậy và nhìn xuống cô, nỗi lo lắng rõ nét trong mắt anh. “Nhưng em phải hứa với anh là em sẽ không tự chôn mình khi em có công việc này.”

Tess cắn môi. “Thấy không, đây là điều khiến em phát điên vì anh. Nói gì đấy mang tính vật chất đi để em có thể tự bảo vệ lại.”

“Đống áo của em thật kinh khủng,” Nick nói. “Nhưng khuôn mặt em đáng giá cả triệu đô.” Anh cúi xuống hôn cô, và Tess cảm thấy một chút choáng váng của nỗi ham muốn anh luôn làm bùng lên khi miệng anh bao phủ miệng cô và lưỡi anh nhồn nhột trên môi cô. Anh có vị của món Pot stickers và bia và vị của Nick, cô mỉm cười chạm vào má anh khi anh di chuyển đầu để cắn nhè nhẹ dái tai cô.

“Thật mê hoặc,” cô thì thầm vào tai anh, và anh tươi cười hôn cô lần nữa, cô cảm nhận sự ấm áp từ môi anh thấm vào tận trong xương.

Khi anh đi rồi, cô đăm đăm nhìn khoảng trống trong một lúc, tự hỏi cô đang đặt mình vào chuyện gì. Nick là một người đáng mến, cô nhắc mình, nhưng anh cũng được dành cho một người và chỉ một người – Nick. Anh rất thích cô, nhưng anh sẽ hồ hởi đá cô trong một phút nếu nó có nghĩa là trở thành cộng sự tại hãng luật chết dẫm đó.

Vậy nên đừng có mơ mộng viển vông về anh ta, cô nghiêm khắc tự nhủ. Cô chỉ lợi dụng anh để gặp người của Decker và để anh làm bất cứ điều gì kiếm cho cô công việc đó, Cô sẽ không bắt đầu nghĩ về vòng tay anh nữa. Cái đó luôn dẫn đầu những suy nghĩ rời rạc, và cô vẫn phải quyết định làm gì về chuyện Gina, làm sao để bảo vệ những người thuê nhà khác, làm sao để cứu Quỹ, làm sao để kiếm được việc ở Decker…

Tess cuộn tròn trên ghế, tựa đầu lên đầu gối và ngẫm nghĩ sẽ cảm nhận tuyệt vời thế nào nếu ở trong vòng tay Nick lần nữa. Khi những ý nghĩ của cô bị cuốn đi từ chỗ được bảo vệ trong vòng tay anh đến làm tình trong đó, cô rên rỉ rồi với lấy điện thoại và quay số của Gina.

Không lý gì lại khổ sở một mình.

“Cậu sẽ làm chứ?” Gina hỏi khi Tess cho cô biết về đề nghị của Nick.

“Dĩ nhiên mình sẽ làm.” Tess giữ điện thoại bên tai khi cô ngồi lại ghế. “Anh ấy cần mình, Anh ấy là một gã hám tiền ngu ngốc và một tay sát gái, nhưng từ sâu bên trong anh ấy là một người tốt và anh ấy cần mình.” Cô ngọ ngoạy trong ghế, tìm kiếm một lời biện hộ tốt hơn cho việc gặp lại anh. “Anh ấy hẳn là không thật lòng muốn làm chuyện này. Đó là gã Park hư hỏng.”

Giọng Gina nghe ngờ vực. “Mình không nghĩ tất cả chuyện này là lỗi của Park. Nick lớn rồi mà. Anh ấy có thể nói không.”

“Nick không thể nói không với Park. Anh ấy đã là người giữ trẻ choPark từ hồi đại học và nó đã trở thành thói quen rồi.” Sự nhăn nhó của Tess trở thành nụ cười khi cô nghĩ về nó. “Cậu sẽ không tin họ gặp nhau thế nào đâu.” Cô ngồi thẳng lên ghế khi sôi nổi với câu chuyện. “Nick đã kể cho mình anh ấy đang làm trợ giảng như một phần của chương trình học, khi Park xuất hiện, suýt bị tống khỏi trường vì cái luận văn Tiếng Anh thật sự quan trọng mà anh ta đã trượt. Nói về Moby Dick.”

“Đó là một con cá voi, phải không? Mình đã coi phim.”

( Bộ phim này dựa trên cuốn truyện kinh điển của Herman Melville nói về Thuyền trưởng Ahab và nỗi ám ảnh của ông ta với một con cá voi khổng lồ tên là Moby Dick. Con cá voi đã làm Ahab mất một chân nhiều năm trước và Ahab điên cuồng với khao khát giết con cá voi. Phim này có vẻ nổi tiếng thì phải, mèo thấy có khá nhiều phiên bản.)

“Ừ,” Tess nói. “NgaykhiPark chỉ cho Nick bài luận, giáo sư đã viết lên phía trên đầu, ‘Không may, Ngài Patterson, Ahab chết ở đoạn cuối.’”

“Park không biết Ahab chết?” Gina có vẻ lúng túng. “Ông ta chết trong phim mà.”

“Ừ, ông ta cũng chết trong Cliff Notes nữa,” Tess nói. “Nên Nick đã bảo ông ấy hỏiPark làm sao anh ta lại lỡ phần đó, và Park nói rằng khi anh ta còn bé, cha mẹ chỉ mua cho anh ta những đồ chơi có giáo dục, và một trong những trò chơi họ đã mua là Trò Moby Dick – ”

“ Trò Moby Dick?”

“ – nhưng trò chơi dành cho trẻ con, nên trong đó – ”

“Ahab làm được,” Gina nói nốt.

“Chính xác,” Tess nói, cười ngặt nghẽo. “Và Park đã viết luận văn dựa trên điều anh ta biết qua trò chơi. Cái đó không điên khùng sao?”

“Không,” Gina nói. “Mình nghĩ thật đáng buồn. Sao bố mẹ anh ấy chỉ mua những món đồ có tính giáo dục thôi?”

“Bởi vì cha mẹ anh ta muốn anh ta trở thành Chúa,” Tess nói, ngồi sụp xuống ghế. “Và Park không có chút đầu óc nào để làm một tiểu thiên sứ. Vậy nên anh ta dựa vào Nick, và Nick chèo chống toàn bộ hãng. Và đó là lý do tại sao mình ghét Park Patterson. Nếu không vì Park, Nick chắc chắn sẽ trở thành như một chưởng lý khu vực, làm điều đúng đắn cho nhân loại, thay vì chạy quanh những kẻ giàu có hư hỏng. Anh ấy hết sức tài năng. Thật lãng phí.”

“Đó là lựa chọn của anh ấy,” Gina nói. “Và dẫn đến vụ Welch này. Mình không nghĩ cậu có thể đổ lỗi cho Park.”

“Mình có thể đổ lỗi cho Park,” Tess nói. “Anh ta là người làm mấy cái thỏa thuận lớn kiểu đấy. Anh ta hứa với Nick là anh ấy sẽ trở thành cộng sự nếu họ kiếm được ông khách này.”

Gina có vẻ không bị thuyết phục. “Vậy sao cậu quan tâm? Mình nghĩ cậu nhổ vào mấy cái trò kinh doanh lớn. Đặc biệt những thỏa thuận của luật sư.”

“Đúng vậy. Nick thì không. Và anh ấy cần sự giúp đỡ của mình.”

“Vậy nên cậu vẫn dính vào anh ấy.”

“Không, mình không dính vào anh ta,” Tess ngồi dậy, càu nhàu. “Mình chỉ cảm thấy thương hại anh ấy.”

“Phải rồi,” Gina nói. “Và?”

“Và anh ấy làm mình cảm thấy tuyệt vời.” Tess dựa người lại một chút khi cô nghĩ về nó. “Được rồi, anh ấy làm mình cảm thấy thật sự tuyệt vời.”

“Và?” Gina hối thúc.

“Và anh ấy tác động mạnh đến mình,” cuối cùng Tess thừa nhận, nằm trở lại trong ghế. “Mình biết, mình nông cạn.” Cô thở dài. “Thật sự nông cạn. Mình biết anh ấy là một luật sư hám lợi, nhưng bọn mình đang nói về người đàn ông khiến mình muốn sửa soạn quần áo cho anh ấy. Cậu biết không, kiểu đàn ông làm cậu như ngồi cạnh một cái máy sấy, và anh ta mặc chiếc áo cộc khoét ống, rồi thì cậu nhận ra anh ta có đôi tay tuyệt nhất cậu từng thấy trong đời, và bỗng nhiên cậu nóng đỏ lên rồi mất trí, và chuyện đó hoặc là tình trạng mãn kinh phức tạp của bệnh Alzheimer hoặc là cậu đang bị nướng, và rồi sự náo nức chết tiệt bắt đầu và cậu biết mình đang bị nướng, rồi cậu phải lên gác khóa cửa lại, vì nếu cậu không làm thế, cậu sẽ xé áo và cắn bắp tay anh ta.”

Sau một khoảng lặng khá lâu Gina nói, “Cậu muốn mình chờ trong khi cậu đi tắm nước lạnh không?”

Tess lờ câu hỏi. “Đây là nguyên nhân mình không nên gặp lại anh ấy. Bởi vì chỉ là vấn đề thời gian trước khi mình lôi anh ấy đến một mặt phẳng gần nhất và bắt anh ấy làm theo cách của mình. Và chuyện đó sẽ thật tệ.”

“Ồ, phải,” Gina nói. “Nghe tệ nhỉ. Mình mong có được vài chuyện tệ kiểu đó.”

“Coi nào,” Tess nói. “đừng có cộc cằn với mình. Chuyện đó sẽ tệ. Ý mình là, mình đã bị anh ấy cám dỗ chỉ vì anh ấy làm mình cười và cảm thấy an toàn. Nếu mình ngủ với anh ấy và chuyện đó tuyệt vời, mình sẽ thật sự rắc rối. Bởi vì cùng lúc anh ấy làm mình điên cuồng với ham muốn, anh ấy quả thực không dành cho mình. Anh ấy nghĩ căn hộ của mình là đống rác, và anh ấy bực mình về mớ quần áo ít tiền của mình, và anh ấy mặc những bộ đồ may đo và đeo đồng hồ vàng.”

“À há, đồng hồ vàng,” Gina nói. “Có một trở ngại thật sự đấy.”

“Cái đó là tượng trưng,” Tess phản đối. “Ý mình là, anh ấy có thể ngọt ngào thật, nhưng anh ấy cũng có thể là một gã quạu cọ, hám tiền. Và vấn đề là, những lần đói tiền dường như ngày càng lâu hơn và những lần ngọt ngào ngày càng ngắn hơn, và mình thật tình không tin cậu có thể thay đổi một người đàn ông, hơn nữa, mình là ai mà đòi thay đổi anh ấy? Anh ấy thích cách sống đó. Bọn mình còn hơn là có khoảng cách nữa. Ngoài ra, anh ấy sẽ không để mình đeo tạp dề.”

Gina thở dài. “Mình nghĩ cậu nên vứt béng đầu óc cậu đi và lấy anh ấy. Chúa biết, mình sẽ làm thế. Mình là người cần ai đó làm trụ cột cho mình.”

“Cậu thật vụ lợi làm sao,” Tess nói.

“Mình thực tế làm sao,” Gina nói. “ThếPark bao nhiêu tuổi?”

“Ôi, thôi nào.”

“Cậu mới phải thôi ý. Bao nhiêu?”

“Gần bốn mươi, mình nghĩ vậy,” Tess nói. “Nick ba tám, và mình nghĩPark nhiều hơn một chút.”

“Mình thích những chàng nhiều tuổi hơn.”

“Gina!” Tess ngồi dậy và giữ chặt máy điện thoại. “Sau tất cả những gì mình nói về anh ta? Cậu sẽ không chứ.”

“Dĩ nhiên mình sẽ không,” Gina nói, cười. “Mình chỉ đang giật xích của cậu thôi. Chắc chắn cậu không thể thấy mình đi với một vài chàng thượng lưu chứ? Thật buồn cười.”

“Sao?” Tess nói, chuyển hướng một lát. “Có gì sai với chuyện cậu ở tầng lớp thượng lưu? Cậu phù hợp ở bất cứ đâu. Thực ra, giờ đó là điều mình nghĩ, cậu sẽ rất tuyệt với Park.” Cô bắt đầu nhăn nhở khi nghĩ về nó. “Anh ta luôn hẹn hò với những phụ nữ có đặc tính của cá bơn. Sẽ tốt cho anh ta nếu gặp một người phụ nữ thật sự.”

“Quên đi.”

“Mình không đùa đâu.” Tess xem xét lại ý tưởng và thích nó. “Nghe này, nếu cậu không bận cuối tuần này, mình có thể kiếm cho cậu lời mời tới một bữa tiệc đầy những chàng giàu có với tiềm năng làm chồng, và cậu sẽ gặp Park bởi vì cậu sẽ là người hẹn hò của anh ta.”

“Chúa ơi, không,” Gina nói, sự sợ hãi trong giọng cô rất rõ ràng thậm chí qua điện thoại. “Đàn ông giàu có á? Mình không muốn một chàng giàu có. Mình sẽ chìa ra như một ngón tay cái bị đau ấy.”

“Cậu đang nói gì hả?” Tess hỏi. “Cậu sẽ không như thế. Và nhân nói về chìa ra, cậu đã có vấn đề gì với viên kẹo cao su vậy? Cậu chỉ nhai kẹo khi cậu bồn chồn. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Nick làm mình bối rối,” Gina nói. “Đấy không phải là lỗi của anh ấy. Chỉ là anh ấy luôn trông quá… hấp dẫn. Cậu biết không?”

“Mình biết,” Tess rầu rĩ nói khi cô chìm vào trong chiếc ghế.

“Nghe đây, mình cảm kích chuyện này, thật đấy,” Gina nói, lời lẽ tuôn ra trong sự hấp tấp, “nhưng mình không thể theo cậu vụ này. Thật tình mình sẽ chết mất.”

“Không, cậu sẽ không sao. Mình sẽ ở cùng với cậu. Ngoài ra, cậu cần chuyện này. Cậu muốn có chồng, cậu sẽ có một anh. Nơi này sẽ đầy rẫy những chàng giàu có. Một trong số họ có lẽ tốt. Nếu không, cậu vẫn sẽ có một dịp cuối tuần ăn đồ miễn phí.”

“Mình không cần nhiều đồ ăn.”

“Hơn nữa, chỉ là Park thôi,” Tess nói. “Anh ta có bộ não của một quả quất. Cậu sẽ làm tốt.”

“Mình không biết nữa,” Gina nói.

“Mình sẽ đưa số của cậu cho thư ký của anh ta,” Tess nói. “Chuyện này sẽ tuyệt với cậu.”

“Thôi được rồi, cảm ơn,” Gina nói. “Mình không biết chuyện này thế nào, Tess.”

“Tin mình đi,” Tess nói. “Đây sẽ là điều tốt đẹp nhất từng xảy ra với cậu.”