Sáu tuần sau đó, khi dàn nhạc cuối cùng cũng đã rời khỏi khu vực bể bơi, Tess mơ màng thả bộ qua ngôi nhà của cô trong chiếc váy cưới bằng vải nhiễu trắng cô đã tìm được ở cửa hàng đồ cũ ở phố Mười hai, nhấm nháp sâm banh và suy nghĩ về tương lai của mình. Cô đi qua những căn phòng tràn ngập màu sắc mà cô và Nick đã đổ vào căn nhà trong những tuần trước và vẫn cảm thấy một chút u sầu. Bây giờ cô đã kết hôn rồi. Cô được tôn trọng. Có trách nhiệm.
Cô ngồi trên cầu thang và nhìn bể bơi sạch sẽ tinh tươm. Angela trèo lên lòng cô, cô vuốt ve con mèo và thở dài.
“Xin lỗi?” Nick nói từ phía sau, cô quay lại và thấy anh đang cau có nhìn cô qua những chấn song cầu thang. Anh vẫn đẹp như bao giờ, ăn vận hoàn hảo trong chiếc áo dạ phục, không một sợi tóc nào không đúng chỗ. “Em chỉ vừa mới kết hôn,” anh bảo cô với sự nghiêm nghị giả tạo. “Lẽ ra em phải vô cùng hạnh phúc. Nếu em thấy quá ít hạnh phúc, anh sẽ có căn phòng ngủ của chủ nhân mà em nên xem.”
“Em biết,” Tess nói. “Em là người đã sơn nó màu vàng.”
“Anh không quan tâm về màu vàng,” Nick nói. “Nhưng em cứ phải sơn trần màu xanh dương và dán tất cả những ngôi sao phát-sáng-trong-bóng-tối thế à? Đêm qua anh tắt đèn và hầu như phải cuộn tròn mà ngủ.”
“À, em đã biết rằng em sẽ dành nhiều thời gian chằm chằm nhìn lên đó,” Tess nói. “Anh biết đấy, trên lưng em khi đèn tắt.”
“Anh biết có một thông điệp ở đây mà anh chưa hiểu,” Nick nói.
“Giờ em là Bà Jekyll rồi, em phải cư xử đúng mực. Gina đã đọc cho em đạo luật ngăn ngừa phá rối trật tự, và cô ấy đúng. Không có thêm sex mạo hiểm nữa.”
Nick bắt đầu cười và rồi nén lại khi anh thấy cô nghiêm túc. “Vậy giờ đây em đang lên kế hoạch dành phần còn lại của đời mình trong tư thế thông thường hả?” Nụ cười của anh lại vỡ ra.
“Ê,” Tess nói. “Em đang thích nghi. Cho em một chút khen ngợi chứ.”
“Anh thích cho em một món quà cưới hơn.” Nick vòng tới trước cầu thang, nắm tay cô và kéo cô đi, đẩy Angela xuống sàn. “Nó ở trong phòng khách.”
“Phòng khách làm gì có gì. Chúng ta đã bán cái bàn, nhớ không? Và vì anh từ chối mua chiếc bàn màu đỏ em thích, nên…” Cô theo anh vòng qua chân cầu thang và rồi khựng lại, sửng sốt.
Phòng khách bị choán đầy bởi một chiếc đàn piano lớn nhất cô từng thấy. Và nó màu đỏ sáng.
Nick tựa người vào đó. “Anh kiếm được nó ở cửa hàng giá rẻ, tin hay không tùy em.”
Tess bước tới, nụ cười rộng mở sau một phút. “Em không tin nổi.”
“À, nó có màu đen khi anh thấy nó,” Nick nói. “Anh đã sơn nó thành màu đỏ. Thích không?”
Tess vuốt lớp sơn đỏ bóng nhoáng khi cô chầm chậm vòng quanh cây đàn. “Em yêu nó. Nó chơi bản Minute Waltz à?”
“Không đâu trừ khi em gõ đúng phím,” Nick nói. “Đây là cây đàn piano chơi tay.”
“Em không biết chơi piano,” Tess nói.
“Anh cũng thế.”
Tess dừng lại và nhìn anh. “Vậy chúng ta sẽ làm gì với một căn phòng khách bị choán bởi chiếc đàn piano mà không ai trong hai ta có thể chơi?”
“Anh đã hi vọng em sẽ hỏi thế.” Nick nới lỏng cà vạt. “Hãy đấu tranh vì quyền con người nào.”
Tess vẫn đang cười khi anh đẩy cô lên cây đàn và trèo lên đó với cô, xoay tròn cho đến khi anh nằm dưới cô.
“Anh yêu em,” Nick nói khi anh kéo cô lại gần. “Nhưng nếu em trở thành Bà Jekyll, anh sẽ đá em khỏi cây đàn này.”
“Em đã biết anh sẽ trở thành bạo chúa một khi em lấy anh.” Tess giang chân anh ra và bắt đầu giật những chiếc khuy tán khỏi áo anh. “Với việc anh hành động như thế, anh nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài bao lâu?”
Nick nhỏm dậy nhìn vào mắt cô, và anh không cười nữa. “Anh nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài mãi mãi,” anh nói. “Có ổn với em không?”
Tess nghẹn lời, bỗng nhiên tràn đầy ý nghĩa của việc kết hôn và tình yêu vô bờ của cô. “Không,” cô nói, và rồi cúi xuống trong vòng tay anh. “Mãi mãi không đủ lâu. Em sẽ yêu anh còn lâu hơn thế.”
Nick choàng cánh tay quanh vai cô và nhắm mắt lại một lát. “Cảm ơn em đã lấy anh,” cuối cùng anh nói.
“Bất cứ lúc nào,” Tess nói. “Bất cứ cách nào, bất cứ đâu.”
“Bây giờ và ở đây, mãi mãi,” Nick nói và hôn cô, rồi họ không nói gì thêm nữa.