Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 84: Thời niên thiếu

Minh Nam và Thanh Châu đều công bố thành tích vào ngày 23 tháng 6.

Từ ngày 20, Hứa Duệ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, không có tâm tư cơm nước, ở nhà không đợi được, dứt khoát kéo người đi net đánh MOBA giết thời gian. Nhưng mà hiệu quả của MOBA còn chưa thấy, Hứa Duệ tự rèn kỹ năng mười lần thì đến chín lần thất bại, Triệu Nhất Dương ra trận thì quên mua trang bị, hơn nữa Thượng Quan Dục vừa đánh được một lúc thì bị phân tán tư tưởng, trong đội chỉ còn Trì Dã và Văn Tiêu là hai người bình thường cố gắng gánh team nhưng vẫn gánh không nổi.

Sau 11 lần thất bại, Triệu Nhất Dương kinh hãi nhận ra điềm báo không tốt lắm, quyết định trước khi có kết quả sẽ tạm thời không đi chơi nữa, ngồi thiền tu thành chính quả.

Sáng sớm ngày 22, Văn Tiêu bị âm thanh báo thức của điện thoại liên tục nhắc nhở. Cầm điện thoại lên mở WeChat ra thì nhìn thấy một nhóm có tên “.” bị đẩy lên trên cùng.

“Triệu Nhất Dương: Tôi không dám lướt vòng bạn bè, mẹ kiếp, trên đó bây giờ tất cả đều liên quan đến việc tra kết quả, mấy thứ vớ vẩn đó đúng là chỉ giỏi tạo ra mấy đoạn status nhảm và biểu tượng cảm xúc! Con mẹ nó tôi còn sốt ruột hơn! Mọi người không thể đừng nhắc đến nó, giữ lại chút yên bình trước cơn bão sao?”

“Hứa Duệ: Cậu chỉ giỏi nói xạo, trong vòng bạn bè chỉ có mình cậu đăng status, lại còn là phần tử hoạt động tích cực nhất, cậu vẫn còn mặt mũi than phiền sao?”

“Triệu Nhất Dương: Tôi đây còn không phải lấy độc trị độc sao ha ha ha!”

Có người dựa sát tới từ phía sau, cánh tay thò ra phía trước, cuối cùng một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay của Văn Tiêu, lấy điện thoại di động trong tay cậu vứt lên trên giường: “Có chuyện gì thế?”

Trì Dã nửa khép mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, vô thức men theo hôn lên gáy Văn Tiêu một cái.

Văn Tiêu trả lời: “Hôm nay tra kết quả được rồi.”

Trì Dã mò tay qua cầm điện thoại di động của mình lên, vừa mở nhóm lớp vừa tự mình xem——-có thể nửa tháng gần đây quá nhàn rỗi nên hắn cũng sắp quên mất chuyện tra cứu kết quả thi rồi.

Trên góc phải của biểu tượng ứng dụng trò chuyện hiển thị con số “3760”, tin nhắn dồn lại quá nhiều, lúc Trì Dã vào nhóm, giao diện màn hình còn đơ ra vài giây.

Lão Hứa ở trong nhóm rất cẩn thận để ý đến trạng thái của học trò mình, luôn luôn gửi mấy đoạn tin nhắn động viên khích lệ để trấn an lòng người, mỗi người trong nhóm đều giả vờ mình rất bình tĩnh nhưng cứ cách một lúc lại có người nhắn đến liên tiếp mấy thứ như “Chuyên gia phân tích điểm chuẩn năm nay!” hoặc là “Những vấn đề liên quan đến việc điền nguyện vọng bạn chắc chắn phải biết”.

Trì Dã mở thử một liên kết đọc lướt qua, ném điện thoại di động đi rồi ôm lấy Văn Tiêu: “Lão Hứa nói 8 giờ tối là có thể tra điểm, bây giờ mới là 9 giờ sáng, vẫn còn 11 tiếng nữa.”

Văn Tiêu đang đánh chữ trả lời câu hỏi của Triệu Nhất Dương, nghe thấy Trì Dã uể oải lẩm bẩm cũng không nhìn hắn: “Đừng có ôm chặt như thế, nóng.”

Sắp đến tháng 7, mặc dù mấy ngày trước mưa to mấy trận nhưng nhiệt độ vẫn tăng rất nhanh, lúc này ánh mặt trời bên ngoài đã rất chói chang.

Trì Dã khép nửa mắt, dường như không nghe thấy, ngược lại còn ôm chặt Văn Tiêu hơn. Nhiệt độ cơ thể người thiếu niên vốn đã nóng, ở sát cạnh nhau da dẻ còn nóng thêm. Văn Tiêu nhìn Trì Dã tùy ý, không nói gì nữa, cũng không di chuyển.

Nghe thấy âm thanh ngón tay Văn Tiêu không ngừng đánh phím, Trì Dã tò mò: “Đang nói chuyện gì thế?”

Văn Tiêu: “Triệu Nhất Dương viết lại quá trình giải câu thứ hai môn Hóa học từ dưới lên, hỏi tôi xem có thể nắm chắc được bao nhiêu điểm.”

Mặc dù hiểu rõ bây giờ có tính toán điểm 100 lần cũng vô ích, đã không còn cơ hội để sửa sai, thế nhưng trước khi tra điểm vẫn không nhịn được tính toán lại kĩ từng câu một để động viên bản thân.

Trì Dã chờ Văn Tiêu nhắn tin xong, lại đè cậu lên gối: “Bạn trai cậu bây giờ rất lo lắng.”

Văn Tiêu nằm dưới nhìn lên hắn, đôi mắt trong veo lành lạnh: “Cho nên?”

Trong ánh mắt Trì Dã như có lửa, nói thẳng thừng: “Cho nên muốn hôn cậu.”

Văn Tiêu hỏi ngược lại: “Hôn ở đâu?”

Trì Dã cảm thấy người này chỉ tùy tiện hỏi một câu lại có thể thành công mồi lửa khiến toàn bộ cơ thể hắn bốc cháy. Hắn nhìn xuống dò xét, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên vị trí xương quai xanh của Văn Tiêu, cúi đầu cắn một cái không nhẹ cũng chẳng nặng.

Sự đau nhói như kim châm đi kèm với một cảm giác khác lạ, Văn Tiêu kêu một tiếng thở hổn hển.

Con ngươi Trì Dã càng sâu thẳm, hắn dán lên tai Văn Tiêu: “Có muốn tranh thủ thời gian làm việc khác không?”

Văn Tiêu khàn giọng: “Cậu định làm gì?”

Trì Dã: “Đã nghiên cứu qua, nắm chắc rồi, chỉ thiếu thực hành thôi. Cậu không biết cũng không sao, Trì ca dạy cậu.”

Trán Văn Tiêu kề sát bên cổ Trì Dã đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, giọng cậu rất trầm: “Trì Dã…”

Trì Dã đáp một tiếng: “Hửm?”

Văn Tiêu khép hờ đôi mắt ẩm ướt, giọng nói căng thẳng: “Cậu con mẹ nó có thể nhanh một chút được không?”

Trì Dã trầm giọng bật cười ra tiếng.

Làn da Văn Tiêu vốn rất trắng, sắc môi nhợt nhạt, lúc này môi dưới vẫn luôn bị cắn nên càng đỏ tươi hơn. Trì Dã vuốt ngón tay qua môi dưới Văn Tiêu, khàn giọng dỗ cậu: “Thả ra, ngoan, đừng tự cắn mình, cắn tôi này.”

Lúc Văn Tiêu đi tắm, ngay cả bước đi chân cũng ê ẩm đau nhức. Tắm xong lại trở về phòng ngủ, cậu mở tủ quần áo định tìm một cái áo phông của Trì Dã để mặc, vô tình nhìn thấy cái áo treo trong góc tủ: “Sao cậu lại có ba cái áo khoác đồng phục thế?”

Trì Dã đang nhặt cái áo phông trắng mặc lên người, nghe không rõ: “Gì cơ?”

Văn Tiêu lặp lại một lần nữa: “Trong tủ quần áo treo ba cái áo khoác đồng phục.”

Mấy vết cào màu đỏ nhạt trên lưng bị áo che đi, lần này Trì Dã đã nghe rõ, trả lời: “Hai cái của tôi, một cái của cậu.”

Quan sát lại lần nữa ba cái áo khoác đồng phục, Văn Tiêu chắc chắn hai cái trong đó hẳn là Trì Dã thường mặc, một cái còn lại có dấu vết nhạt màu. Nếu như là đồng phục của cậu, vậy điều này nghĩa là——-

Hình ảnh trong ký ức chợt quay trở lại vào thời điểm đầu hai năm trước. Khi đó cậu mới đến Minh Nam, sau giờ tự học buổi tối của ngày chuyển trường đầu tiên, cậu bị lạc đường ở con đường đang quy hoạch lộn xộn gần đường Cửu Chương.

Trong ấn tượng vẫn còn ghi lại hình ảnh bên ngoài bức tường thấp loang lổ, trên cột đèn đường dán đầy những tờ quảng cáo to nhỏ đã cũ, vang lên âm thanh đơn điệu của nắm đấm va đập, cùng với lúc mưa rơi xuống khiến vô số vết bùn bắn lên.

Cậu vẫn còn nhớ một phe uy hiếp trong trận đánh nhau đã gào lên “Em gái mày chắc đang học Tiểu học, năm mấy? Năm nhất nhỉ?”

“Hóa ra người bị thương là cậu.”

Biết Văn Tiêu đã nhớ ra, Trì Dã nhích lại gần, hôn một cái lên vết đỏ trên xương quai xanh của Văn Tiêu xác nhận: “Chính là tôi.”

Cảm giác mỏi nhừ trên cơ thể kéo dài thẳng đến tận trời tối vẫn không biến mất, đến nỗi Văn Tiêu luôn uể oải không có hứng thú đối với cái gì hết, chỉ dựa lên bả vai Trì Dã, cùng hắn câu được câu chăng tán gẫu đọc tin nhắn trong nhóm lớp.

Còn chưa đến 7 rưỡi, có người nói đã có thể tra cứu kết quả, trong phút chốc nhóm lớp hoàn toàn yên tĩnh, mọi đề tài đang nói chuyện đều đồng thời chấm dứt, giống như đột nhiên bị rớt mạng.

Trì Dã mở trang web tra cứu kết quả dự thi, nhập một dãy số báo danh chính xác vào, sau khi nhấn vào truy cập, trang web sập ngay lập tức. Đúng lúc đó Văn Tiêu nhìn thấy: “Sao cậu nhớ chính xác được số báo danh của tôi?”

“Nhìn thấy một lần, không biết từ lúc nào đã nhớ rồi.” Trì Dã liếc nhìn trang web trên màn hình điện thoại của Văn Tiêu, cong môi, cũng hỏi Văn Tiêu câu hỏi như vậy: “Sao cậu nhớ chính xác được số báo danh của tôi?”

Văn Tiêu: “Câu trả lời giống cậu.”

Trang web không ngừng bị nghẽn mạng, cứ mấy phút hai người lại tải lại một lần, giữa lúc đó vang lên âm thanh WeChat báo liên tục, mở vào trong nhóm, quả nhiên đã có người trong số bọn họ tra xong kết quả.

“Triệu Nhất Dương: 674! 674! 674! Tôi được sáu trăm bảy mươi tư điểm! Ai tới giữ tôi lại đi, tôi sắp hưng phấn đến mức muốn nhảy lầu rồi!”

Rất nhanh sau đó, Thượng Quan Dục cũng nhắn tin tới cắt ngang: “682, cao hơn điểm tự ước lượng hai điểm. Luận văn của tôi khá ổn, không bị lạc đề.”

“Hứa Duệ: Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp tại sao các cậu tra được mà trang web tôi tải mãi không được? Chẳng lẽ wifi cũng phân biệt đối xử sao? Tôi thử lại lần nữa!”

Không quá nửa phút sau, Hứa Duệ xuất hiện lần nữa: “680! Đột nhiên tải được?! Con bà nó tôi thi được sáu trăm tám mươi điểm! Quá phấn khích, câu thứ hai từ dưới lên của đề Vật lý tôi được trọn vẹn điểm!”

“Triệu Nhất Dương: Các anh em, vị trí cuối cùng trong nhóm không ai khác chính là tôi, ha ha ha, Trì ca và Văn Tiêu đâu rồi, hai người tra được điểm chưa?”

Trì Dã chỉ gửi một tin: “.”

Lúc tin nhắn WeChat nhảy ra, Trì Dã theo quán tính nhấn tải lại trang web, cứ nghĩ sẽ giống như cũ hoặc nhảy ra mấy con số lộn xộn, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, đột nhiên trên web xuất hiện một con số.

Cùng lúc đó, Văn Tiêu xoay màn hình điện thoại trong tay chuyển hướng sang Trì Dã.

Hai người cùng nhìn thấy con số hiển thị trên màn hình điện thoại của đối phương.

721.

Con số hiển thị trên ô tổng điểm, đều là 721.

Ngày 29 tháng 6, sau khi điền xong nguyện vọng, Hứa Duệ cùng nhiều người khác đề xuất trong nhóm lớp muốn quay về phụ trung Minh Nam một lần, trở lại lớp học cũ, mặc lại đồng phục học sinh, cùng nhau trở lại một lần nữa.

Ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu mãnh liệt giữa hè, trong phòng học lớp Lý 1, 42 con người ngồi thật nghiêm chỉnh, không thiếu một ai cả.

Trên bục giảng, Hứa Quang Khải mặc áo sơ mi, ngay cả khuy áo trên cổ cũng phải cài thật chỉnh tề. Ông cầm bảng thành tích, giống như những lần đọc thành tích trước đây, bắt đầu từ người cuối cùng đọc trở về trước: “…Trần Hà Oanh, tổng điểm 571; Vương Hồng Viễn, tổng điểm 589; …Lý Văn Thành, tổng điểm 612; Vương Hạo Hiên, tổng điểm 613; …Triệu Nhất Dương, tổng điểm 674; Hứa Duệ, tổng điểm 680; Thượng Quan Dục, tổng điểm 682; …Trì Dã, tổng điểm 721; Văn Tiêu, tổng điểm 721.”

Đọc xong điểm và tên của mỗi học sinh, Hứa Quang Khải buông tờ giấy xuống, quan sát lớp học: “Các bạn học lần này đã phát huy vô cùng tốt, mỗi người các em nên cảm thấy kiêu hãnh về thành tích của bản thân! Những lời muốn nói, trước khi thi thầy đã nói hết. Chỉ mong rằng sau này các em có thay đổi, tiến bước xa hơn, khi trở về vẫn sẽ là những người thiếu niên của ngày hôm nay. Bây giờ, tan lớp!”

Có người ở bên ngoài hành lang phòng học chụp hình quay video, có người xuống dưới tầng chụp chung với Khổng Tử————-tất cả những chuyện bình thường khi gắn thêm cụm từ “một lần cuối cùng” đều trở nên có ý nghĩa.

Lúc Trì Dã đi vào lớp từ cửa sau, hắn nhìn thấy Văn Tiêu mặc áo khoác đồng phục xanh trắng, đang nằm ngủ trên bàn học. Góc nghiêng lộ ra đường nét gương mặt gọn gàng, bàn tay đặt trên bàn rất trắng, cổ tay nhỏ, móng tay nhạt màu vuông vắn, dáng người có chút gầy yếu.

Nhận ra được động tĩnh, Văn Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng lại sắc bén, vẫn còn chút mơ màng vừa mới tỉnh ngủ. Cậu cầm một lon chanh tuyết lên, một tay mở lon, “cạch” một tiếng, bọt trắng sủi lên từ miệng lon bay ra, uống một ngụm cho tỉnh táo.

Văn Tiêu nhìn về phía Trì Dã, trong giọng nói có chút lạnh lùng lại trong trẻo, hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Trì Dã cũng mặc đồng phục trắng xanh giống vậy, đứng bên cạnh bàn học, dáng người khỏe khoắn mảnh khảnh lại cao ngất, nụ cười biếng nhác trả lời: “Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi.”

Ánh mắt Văn Tiêu chăm chú quan sát Trì Dã: “À, cậu là bạn ngồi cùng bàn của tôi.”

Trì Dã cong môi trả lời: “Tôi cho là đáp án này có vẻ dễ thấy.”

Thời gian bỗng dưng quay trở lại thời điểm 17 tháng trước đây, lần đầu tiên hai người gặp nhau ở trong lớp.

Tiếng ve kêu chim hát, ánh mặt trời rọi xuống tán cây, Văn Tiêu nhìn người thiếu niên đầy phấn khởi trước mặt———

“Buổi sáng tốt lành.”

HOÀN CHÍNH VĂN