Bạn Chanh

Chương 34

Hứa Huệ Chanh cười ngượng, cúi thấp đầu. Cô vốn cũng đã đoán được Chung Định sẽ không phối hợp rồi. Chỉ là, ban nãy dường như dáng vẻ hắn chẳng có gì tức giận, thế nên cô lấy dũng khí thử xem sao.

Thấy cô không nói gì, Chung Định lại nhấn mạnh, “Giải thích.”

“Chung tiên sinh…” Cô ngập ngừng, rồi nói, “Tôi không có hại anh đâu, thật đấy.” Nhưng phải mở miệng nói với hắn những lời đàm tiếu làm thương tổn sự tự tôn của hắn, rốt cuộc thì cô vẫn không nhẫn tâm.

Hắn liếc nhìn về phía cửa, rồi sau đó lại chuyển ánh nhìn lên xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, “Không giải thích thì cứ đứng ở đó, đứng cho tới khi cô muốn nói mới thôi.”

Cô sửng sốt chốc lát, nhưng vẫn không nói gì.

Hắn dứt khoát mặc kệ cô, tự mình quay về ngồi xuống sofa, mở laptop ra, làm việc của mình.

Hứa Huệ Chanh nghe thấy tiếng nói của cô Giáp và Ất bên ngoài càng lúc càng không rõ, lúc này mới yên tâm một chút. Cô đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thỉnh thoảng liếc về phía Chung Định một cái. Cô đang nghĩ, nếu như cô cứ không giải thích, liệu hắn có lưu cô lại đến lúc trời sáng hay không. Sau đó, sáng hôm sau, cô liền có thể ưỡn ngực ngay thẳng, chứng minh hắn thật sự như rồng cuốn hổ chồm, sức sống hừng hực.

Bởi vì duy trì tư thế đứng, cô dần cảm thấy mệt mỏi, thế nên hơi đổi chân một chút.

Nhưng không ngờ, hắn quét tới một ánh mắt lạnh ngắt.

Cô lập tức không dám nhúc nhích nữa.

Chung Định xem lướt hết các trang mạng, rồi ném laptop qua một bên, lại tự mình đi vào phòng tắm. Lúc đi sượt qua cô, hắn cố ý thở ra một hơi, thổi lay mấy sợi tóc của cô.

Hứa Huệ Chanh nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy, mới nhấc nhấc chân, để làm dịu đi sự tê mỏi nơi chân mình. Cô vịn vào tay ghế sofa, đi qua ngồi xuống nghỉ một chút.

Lúc này, giọng nói oang oang đặc hữu của cô Giáp lại vang lên.

Hứa Huệ Chanh giật mình, quay đầu nhìn về hướng cửa phòng tắm đang đóng kín. Cô do dự không biết mình có cần phải tiến hành kế hoạch tác chiến nữa hay không.

Tiếng nói chuyện của cô Giáp, trộn lẫn trong tiếng nước chảy, trở nên rất khó có thể nghe được.

Hứa Huệ Chanh rất muốn lại cắn cắn răng, mặc kệ tất cả, lại lần nữa kêu to thét lớn. Chỉ là, cô cứ gom nhặt dũng khí, nhưng lại không lấy lại được cái đầu nóng hừng hực của lúc ban đầu. Cô cảm thấy, nếu như bây giờ cô tiếp tục diễn nữa, thì Chung Định sẽ trực tiếp đuổi cô ra ngoài.

Cô ở bên này nghĩ ngợi miên man.


Hắn ở bên trong bình tĩnh suy nghĩ.

Chung Định đứng dưới vòi hoa sen, cúi thấp đầu, vuốt ve hình xăm của mình. Không biết thế nào, vào lúc này hắn lại nhớ lại cảnh tượng môi lưỡi của đóa hoa Sơn Trà kia khi giúp hắn ở trong hang động. Kỹ thuật vụng về như thế, làm sao còn có thể lăn lộn giữa chốn phấn hoa suốt bốn năm trời, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Hắn nhíu mày, vặn tắt nước.

Chung Định tùy tiện quấn khăn tắm đi ra ngoài, hắn chẳng thèm để ý tới Hứa Huệ Chanh ở phía sau lưng hắn, trực tiếp đi về phía tủ quần áo ở bên kia, ném khăn tắm xuống, kéo cửa tủ ra.

Vào lúc tiếng nước ngừng lại, Hứa Huệ Chanh đã vội vàng đứng về vị trí cũ. Cô đã nghĩ xong những lời giải thích, cho nên khi đã chuẩn bị xong, liền xoay người lại, “Chung tiên sinh, tôi nói.”

“Ừm.” Hình như hắn đã sớm đoán được cô sẽ thỏa hiệp, vẫn ung dung ở đó thay quần áo.

Cô thì ngược lại, vì cảnh lõa thể đập vào mắt mà cứng đờ người ra, cô lập tức quay đi. Những giọt nước chưa lau khô, dần dần trượt xuống dọc theo các cơ thịt của hắn, cô nhất thời nhớ đến lời cô Giáp nói, dáng người của hắn thật sự rất được, không phải những khối cơ bắp cuồn cuồn khoa trương, nhưng lại rất mạnh mẽ.

Chung Định không đợi cô lên tiếng, mà thản nhiên liếc mắt qua, “Nói đi.”

Ánh mắt của cô dán chặt xuống nền nhà, “Khí trời lạnh, anh mặc quần áo vào trước đi.”

Hắn mặc quần áo vào, châm điếu thuốc, sau đó thì ngồi nghiêng nghiêng dựa vào đầu giường, lười biếng thoải mái, “Tiếp tục.”

“Chung tiên sinh, là thế này.” Thái độ của Hứa Huệ Chanh rất nịnh nọt, “Các anh không phải là hay đánh cược hay sao? Tôi cũng chơi trò này. Tôi và mấy cô kia cược, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây đến khi trời sáng mới ra ngoài.” Lời này cũng không phải là nói dối, bởi vì cô thật sự tính sẽ ngủ ở đây một đêm, để vãn hồi hình tượng của hắn.

“Ồ?” Đôi mày của Chung Định nhướng lên, “Nói như thế, Tiểu Sơn Trà là bị tôi làm hư rồi à?”

Cô đang nửa gật đầu liền vội vàng lắc đầu, lại lắc đầu, “Không có, là bản tính của tôi xấu.”

“Biết sai chịu sửa, chẳng gì tốt bằng.”

“Chung tiên sinh, anh tha thứ cho tôi rồi à?” Cô nhẹ giọng hỏi, thấp thoáng mang theo chờ mong.

Hắn nhả ra một vòng khói, con ngươi màu mực như đầm sâu, “Cửa cược của Tiểu Sơn Trà là trèo lên giường của tôi?”


Hứa Huệ Chanh khẽ run lên, sau đó liền nghĩ đến màn kịch độc diễn ban nãy của mình, cô chỉ có thể gật đầu.

Chung Định nhếch miệng để lộ ra nụ cười châm chọc, “Ban ngày tôi còn khen cô rất tự mình biết mình.”

Cô biết sự ghét bỏ của hắn, thế nên lúng búng nói, “Tôi chỉ tự mình diễn chút thôi, gạt được mấy cô kia là được…”

“Thật đáng tiếc, cô thua thảm rồi.” Nụ cười của hắn càng rộng, “Mấy tiếng quỷ kêu ban nãy của cô, đừng nói là giường, ngay cả mặt đất tôi cũng không cho cô nằm.”

Hứa Huệ Chanh không dám hó hé. Cô chưa từng trải nghiệm qua thời khắc những tiếng kêu xuất phát từ tận đáy lòng, cho nên không thể nào hiểu được cái gì gọi là thăng hoa lên tiên. Cô chỉ dựa vào lý luận mà suy diễn thôi.

“Nhưng mà.” Hắn kéo dài âm cuối, sau đó dịu dàng mềm mỏng, “Vẫn chưa có người phụ nữ nào dám lấy tôi ra để đặt cược cả, gan của cô lớn thật.”

Cô nghe ra được ý tứ của hắn, vội vàng xin lỗi, “Chung tiên sinh, tôi không dám nữa.” Lúc này, cô cảm thấy, những lời giải thích của mình, càng làm cho sự việc thêm hỏng bét.

Chung Định âm trầm hút thuốc, ánh mắt vẫn quấn lấy người cô.

Hứa Huệ Chanh cảm giác được cái tên Chung Định quái dị kia đã trở về, lòng cô cuộn lên một mối hoảng loạn, chỉ sợ hắn trở nên càng thêm u ám, “Chung tiên sinh, tôi sai rồi…”

Hắn không đáp lại.

Cô lại càng thêm luống cuống, hai tay xoắn lấy hai bên vạt áo, vo tròn trong tay.

Bên trong cửa một hồi tĩnh mịch.

Bên ngoài cửa không một tiếng động.

Dưới bầu không khí ứ đọng thế này, Hứa Huệ Chanh nhen lên ý rút lui, cô rụt vai lại, “Chung tiên sinh… tôi về… về đây.”

“Đi tẩy trang đi.”

Một câu không thể hiểu nổi của hắn khiến cô sửng người tại chỗ.

Chung Định bỏ điều thuốc trên tay xuống gạt tàn, đi xuống giường, “Đừng để tôi nói đến lần thứ hai.”

Cô gật đầu, không dám chất vấn lời hắn nói. “Tôi đi ngay bây giờ.” Cô vội vàng đi về phía phòng tắm, đi vào trong, rồi lại chạy ra, dè dặt hỏi, “Chung tiên sinh, trong này có nước tẩy trang không?”

“Cô xem chỗ này là cái chỗ gì?” Chung Định đứng ở trước tủ áo, nắm lấy một cái gối mới ném lên giường, “Đi về phòng cô mà tẩy trang.”

Cô lại gật đầu, xoay người đi về phía cửa.

Lúc tay của cô chạm đến cánh cửa, tiếng nói của hắn lại truyền đến, “Sau đó, lăn về chỗ này.”