Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 9

Ivan trở về phòng, đặt đồ ăn hôm nay lên bàn.

Đây là một trong số thành thị phồn hoa không tính là nhiều cậu đã từng sống quá hai tháng, lúc gần đi ở ngoài thành bí mật mai phục một cửa của trận pháp truyền tống, không nghĩ đến lại có một ngày dùng tới.

Giá hàng trong thành có thể so với trấn nhỏ xa xôi kia còn cao hơn, Cậu vừa hạ chân xuống, mướn nhà trọ, thay đổi áo choàng mới màu khác, mua phần đồ ăn của hai ngày, 50 ngân tệ gạt được cùng một chút tích trữ của mình cũng đã tiêu hết hơn nửa.

Nhưng mà tốt là ở trong thành kiếm được cũng nhiều.

Không giống như ở trấn nhỏ, cư dân nơi này đã quen dung nhập một ít cơ sở phép thuật nhanh và tiện vào sinh hoạt, đại đa số người đương nhiên cũng sẽ không có ma pháp, khởi nguồn thu được chính là mua.

Ngày nào Ivan cũng chạy về phía chợ, chào hàng trận pháp loại nhỏ mình tự vẽ.

Cậu đã hiểu cải biến trận pháp là một chuyện kinh thế hãi tục thế nào, hiện tại đều là đàng hoàng mua vật liệu tiêu chuẩn, dựa theo phép vẽ tiêu chuẩn để vẽ.

Cậu ép giá cả tới so với giá thị trường còn thấp hơn một chút, chỉ bán thành phẩm, rất nhanh thì có thể bán xong. Lần này bán ở thị trường phía đông thành, qua một ngày liền tới tây thành, lượng mỗi lần cũng không nhiều, sẽ không nhiễu loạn cân bằng thị trường địa phương.

Cũng sẽ không mang phiền phức đến cho mình.

Việc kém một chút bị người của giáo đình bắt được mang đến cho cậu bóng ma rất lớn trong lòng, hiện tại cậu càng cẩn thận kỹ càng.

Trong phòng như cũ không có thứ gì, cậu vẽ một trận pháp thu nhận trong túi áo choàng mình, bảo đảm đồ vật trọng yếu đều ở trên người, bất cứ lúc nào cũng có thể bứt ra mà đi.

Nhưng mà…

Trên cái giường thoáng đãng sạch sẽ khả nghi nổi lên một cái bọc nhỏ.

Ivan thở dài một hơi, đào quả cầu lông trong chăn ra thả trên chân mình, thuận mớ lông ngã trái ngã phải vì ngủ của nó.

Đã mấy ngày, mèo vẫn đang tức giận.

Đồ vật ăn như thường lệ, cảm thấy ngủ cũng như thường lệ, mà làm sao cũng không chịu cùng Ivan ra khỏi cửa lần nữa.

“Như vậy không thể được đâu. Vạn nhất phát sinh loại chuyện lần trước nữa, anh cũng không kịp trở về mang nhóc đi.” Ivan vừa tận tình khuyên nhủ, vừa sờ mèo — một phút chốc sờ thuận, một phút chốc lại sờ ngược lại, mãi đến tận khi mèo rốt cục bị cậu sờ tỉnh rồi, mất hứng “Meo” một tiếng.

Thừa dịp mèo nhỏ còn chưa tỉnh táo, Ivan vội vàng vuốt thuận lại đám lông bị cậu sờ đến rối tung.

“Meo.” Mèo ghét bỏ lấy móng vuốt nhỏ mở tay cậu ra, nhảy lên bàn vây quanh một túi ăn kêu meo meo xoay quanh.

“Nhóc chỉ biết có ăn thôi.” Ivan bật cười, sờ soạng đầu nhỏ tròn vo lông bù xù của nó, mở túi.

Mèo ăn uống no đủ nằm ngửa trên đùi Ivan, Ivan một tay vẽ ra trận pháp ngày mai chuẩn bị bán, một tay vò bụng cho mèo.

Nói đến, con mèo nhỏ này toàn thân đều là màu đen, cũng chỉ có trên bụng có một nhúm lông trắng nhỏ như thế.

Qua loa vẽ xong mười mấy tấm trận pháp, Ivan không kịp chờ đợi ôm mèo đồng thời chui vào trong chăn, nói liên miên cằn nhằn giảng hiểu biết ngày hôm nay cho nó.

Kỳ thực cậu cũng không dám tùy ý bắt chuyện với người ta, trong thành tuy rằng kiếm tiền dễ dàng, mà hệ số nguy hiểm cũng cao hơn nhiều, cái gọi là hiểu biết của cậu tất cả đều là xem trên bảng thông báo mỗi ngày trong chợ.

Ví dụ như một nam nhân gọi là Parder (1) mất tích, người nhà dán thông báo tìm người khắp nơi, ví dụ như bên trong vương thành phát hiện hình bóng ác ma, vậy mới có chuyện bọn họ gặp phải đội ngũ giáo đình ở trấn nhỏ.

(1) Gốc là Mạt nhĩ đức (帕尔德), đang chơi phương Tây mà chèn thêm cái tên này vào hơi kỳ, ảnh còn là ác ma nên tạm dựa vào pinyin để viết thế (thật ra nếu dựa vào pinyi thật thì thành Parnider mất tiêu rồi =.=).

Ivan biết mèo nghe không hiểu cậu đang nói gì, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại cậu mỗi ngày đều cùng con mèo nhỏ tán gẫu như vậy — lần đầu tiên cậu có một vật còn sống làm bạn, hận không thể chia sẻ toàn bộ của mình với nó.

Không biết là nghe được câu nào, mèo bỗng nhiên mở mắt ra, đuôi quét qua đẩy tay Ivan ra.

Ivan chỉ coi nó vẫn đang tức giận mấy ngày trước khẩn cô chú, vô tình ôm lấy nó hôn một cái.

“Được rồi, ngủ đi. Ngày mai cùng đi chợ có được không?”

Đêm hôm ấy, quản gia tuyệt đối trung thành của pháo đài Ma vương rốt cục tìm được Ma vương đại nhân ở thành thị phụ cận vương thành.

“Tới nhân giới chơi không được mấy ngày, các ngươi gấp cái gì.” Ma vương không nhịn được nói.

Ma vương bệ hạ là một vị ác ma cấp cao anh tuấn cao lớn, chính là tính khí không quá tốt. Khi hắn trầm mặt xuống, khí thế ép người, quản gia cũng là ác ma bị uy thế của hắn chấn nhiếp, một chữ cũng không dám nhiều lời.

Quản gia không chút nào không chịu ảnh hưởng, “Bệ hạ, là ba tháng, không phải mấy ngày! Ngài tính cũng quá hay! Trước khi đi ít nhất báo cho tôi một tiếng chứ?”

Ma vương một mặt không đáng kể.

Quản gia biết rõ tính tình của hắn, cũng không hi vọng hắn có thể hổ thẹn, bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay ngài đều ở chỗ nào? Không gây ra phiền toái gì đi?”

Sắc mặt Ma vương chợt biến, không biết nhớ ra cái gì đó, thần sắc trên mặt càng ngày càng phẫn nộ, dù là quản gia cũng lấy làm kinh hãi: “… Bệ hạ? Ngài không sao chứ?”

“Ta đương nhiên… Khiến nhân loại thêm rất nhiều phiền phức. Chơi vui, đi, về Ma giới.” Ma vương căm tức nói, ngay sau đó có lẽ hắn nhớ tới cái gì, “Không, đợi lát nữa.”

Quản gia với việc Ma vương bệ hạ thay đổi thất thường đã không cảm thấy kinh ngạc, bình chân như vại chờ phân phó của hắn.

“Giết một người rồi đi.” Ma vương âm trầm nói.

Quản gia cung kính nói: “Tuân mệnh, bệ hạ.”