Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 22

“Quản gia đại nhân.” Ivan đẩy mấy con mèo nhỏ nhét chung một chỗ tắm nắng ra, ngồi xuống bên cạnh quản gia, “Ngài đang chải lông à, tôi tới giúp ngài nhé.”

Quản gia ngẩng đầu lên quan sát cậu một phen, mới cầm con mèo rừng rậm ấu niên trên tay đưa cho cậu, cười nói: “Là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Ivan ngượng ngùng cười cười, “Cái kia, sáng sớm tôi chưa thấy bệ hạ… Ngài biết ngài ấy ở đâu sao?”

Dưới tay quản gia dừng một cái, vốn dĩ muốn bắt một con mèo Thái Lan màu lửa tránh thoát từ tay y, y không để ý, tiện tay vớt lên một con mèo lông ngắn.

“Sáng sớm không thấy được bệ hạ không phải là việc rất thông thường sao?”

“Nhưng mà tối hôm qua chúng ta còn ở chung một chỗ.” Ivan tận lực tự nhiên nói.

Ngày hôm qua rõ ràng cậu nhớ đang ngủ trong lồng ngực Ma vương, sáng nay tỉnh lại cũng chỉ còn sót lại một mình cậu, nằm ở chính giữa giường lớn, trên người đắp kín chăn cẩn thận.

Tuy rằng quản gia nhìn trẻ tuổi, mà không hổ là ác ma trải qua sóng to gió lớn, nghe vậy trong thần sắc không có vẻ kinh dị tí nào, trấn định đề nghị: “Vậy cậu có thể đến phòng ngủ của bệ hạ gõ cửa thử xem, hắn khả năng còn không có lên.”

Ivan không chống đỡ, sắc mặt có chút hồng, “A, này, không hay lắm chứ, không, cũng không có gì chuyện quan trọng, tôi chỉ hỏi một câu mà thôi — đúng rồi, kiểu lông này chải thế nào?”

Cứ như là ứng Ivan theo lời nói, mèo rừng rậm trong tay cậu mềm mại “meo”một tiếng.

Quản gia kiên nhẫn truyền thụ bí quyết chải lông cho mèo lông dài, Ivan có kinh nghiệm chăm sóc mèo, rất nhanh thì bắt đầu.

“Con này thật đẹp.”

Ivan một bên nhẹ nhàng chải lưng cho nó, một bên không nhịn được sờ sờ một vòng lông mềm mại trên cổ nó.

“Lông sau khi lớn lên có thể so với hiện tại dày nặng hơn nhiều, còn có mấy con này cũng vậy.” Quản gia nói.

Ivan hiếu kỳ hỏi: “Ngài hiểu mèo rất rõ sao?”

“Không, gần đây tôi thường tới một cửa hàng thú cưng ở nhân giới.”Quản gia khiêm tốn nói, “Ông chủ dạy tôi.”

“Ngài thật là yêu thích nhân giới nha.” Ivan hứng thú, “Lúc thường cũng thấy ngài xem sách của nhân giới nhỉ.”

Quản gia khẽ mỉm cười, nói ngắn gọn: “Nhân giới xác thực rất có sức hấp dẫn.”

Thế mà đối phương lại không thâm nhập ý tứ của đề tài này. Ivan hơi có chút bất ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, thuận miệng thay đổi đề tài: “Buổi chiều tôi ra ngoài kiểm tra trận pháp, thuận tiện thêm trên đó chút hướng.”

“Buổi chiều?” Quản gia hơi khó xử nhìn đám mèo nhỏ trên ghế ghế salông một chút — còn hơn một nửa chưa được chải lông.

Ivan đương nhiên nhìn thấu ý tứ của y, vội vàng nói: “Không cần làm phiền ngài, một mình tôi đi không có chuyện gì!”

“Nhưng là bệ hạ từng dặn tôi…”

“Đừng lo lắng, tôi cũng quen với phụ cận pháo đài, lại nói chung quanh đây nào có ác ma khác?”

Sự việc cố tình đúng lúc như vậy.

Lần đầu tiên Ivan đơn độc ra ngoài pháo đài thì đụng phải ác ma khác. Cậu thậm chí không thấy rõ việc này phát sinh thế nào, đã tối sầm mắt lại, mất đi ý thức.

Khi Ivan tỉnh lại lần nữa đã ở chỗ bìa rừng.

Trước mặt cậu bóng người đông đảo, chờ cậu nhìn rõ ràng, không khỏi lạnh tâm — trên mảnh đất trống này có ít nhất mười ác ma.

“Chao ôi, tỉnh rồi.”

Ác ma cách cậu gần nhất nói. Mấy tên còn lại đang nói chuyện phiếm nghe vậy dồn dập nhìn sang, uy áp không biến mất chút nào làm sắc mặt Ivan lại trắng bệch một phần.

Thế mà toàn bộ đều là ác ma cấp cao.

Trên thực tế, nếu như là Ma vương hoặc là quản gia ở đây, thì sẽ nói cho cậu biết, những ác ma ở đây này, đều là nhân vật hung danh hiển hách xếp hàng đầu Ma giới hiện nay.

Ác ma rất ít khi kết bè kết lũ hành động, nhiều ác ma cấp cao như vậy tụ tập cùng một chỗ, là muốn làm gì? Trong lòng cậu nghi ngờ không thôi, không khỏi giật giật thân thể, lúc này mới phát hiện mình bị trói rất chặt vào trên một cây khô.

“Các vị đại nhân…” Thanh âm cậu có chút run, nhưng vẫn cưỡng ép mình nói cho rõ ràng, “Các người tìm tôi có chuyện gì không?”

“Ngươi chính là tình nhân nhỏ của Ma vương sao?” Một tên ác ma nói, “Chưa đề cập tới thứ khác, can đảm không tệ lắm.”

Không đợi Ivan có phản ứng gì với xưng hô long trời lở đất (1) này, lại có một cái khác mở miệng nói: “Thành thật điểm đãi, đừng nghĩ chạy.”

(1) Gốc là Phá đá kinh thiên, nghĩa nó tương đương với kinh thiên động địa (long trời lở đất) ấy.

“Ngài nói đùa.” Ivan một bên nhanh chóng quan sát hoàn cảnh, suy nghĩ biện pháp đào tẩu, một bên nỗ lực tranh thủ cơ hội cho mình, “Tôi là một tên… ác ma cấp thấp mà thôi, ngài thực sự không cần phải trói tôi, có chuyện gì chúng ta có thể thương — á!”

Ác ma cách cậu gần nhất một quyền đánh vào bụng cậu, nhìn qua tựa hồ chỉ là một đòn tiện tay, Ivan phun một ngụm máu ra ngoài.

“Không chịu được cú đánh như thế?” Ác ma động thủ cũng sửng sốt.

“Ngươi làm gì?! Không phải nói là bán nhân loại sao? Nhân loại rất yếu đuối, nhỡ chết thì làm sao bây giờ?”

“Làm sao ta biết yếu đến trình độ thế này?!”

Hai ác ma kia rùm beng, một tên lớn tuổi chút chuyển hướng về phía Ivan: “Nói năng ngọt xớt đối với ngươi có thể không có lợi. Đồ vật trong túi ngươi chúng ta đều lấy ra sạch sẽ, đừng động suy nghĩ không chính đáng gì.”

Ivan khó khăn ho khan một tiếng, chỉ cảm thấy bụng đau một trận kịch liệt, lúc này cậu đã cúi đầu thấy rõ, dưới chân mình là mấy tấm trận pháp truyền tống với trận pháp công kích uy lực không tầm thường từ tay cậu ra. Đều là thứ lúc cậu ra ngoài mang theo phòng thân.

Cậu không nói gì nữa, trong đầu lại sôi trào.

Những ác ma này vừa vặn tập kích cậu tại thời điểm cậu đóng cửa sát trận tiến hành giữ gìn, giống như có thể tiên tri lục soát người cậu, hơn nữa, bọn họ biết cậu là bán nhân loại, còn gọi cậu “tình nhân nhỏ của Ma vương”.

Rất hiển nhiên, chỉ có hai ác ma, một bán ác ma cùng một đống mèo sinh sống trong pháo đài Ma vương, xuất hiện một tên phản đồ.

Lúc Ma vương phong trần mệt mỏi chạy về pháo đài, cảm giác bất an trong tâm đưa lên đến đỉnh điểm.

Cửa lớn của pháo đài to tướng cao ngất theo tiếng mở ra, quản gia đứng giữa đại sảnh, không giống thường ngày chào đón như vậy, Ma vương dừng bước chỗ cửa pháo đài.

Bốn mắt nhìn nhau, chốc lát, quản gia xa xa hướng hắn thi lễ một cái, “Cực khổ rồi, bệ hạ.”

“Vùng phía tây không có náo loạn.” Ma vương âm trầm nói.

Ánh hoàng hôn từ sau lưng hắn chiếu vào pháo đài, kéo bóng hắn ra đến mức dọa người. Quản gia bị bao phủ dưới bóng tối thịnh nộ của Ma vương lại không có vẻ sợ hãi chút nào, thậm chí, trên mặt y vẫn mang theo nụ cười mỉm khiêm tốn lễ độ.

“Tôi biết.”

“Bán nhân loại kia đâu?”

“Ngài không ngại thu uy thế lại trước, trên tầng còn có mấy nhóc mèo nhỏ — “

Ầm!

Một bên tường của pháo đài vững như thành đồng vách sắt ầm ầm sụp đổ, Ma vương thu tay về, trong con ngươi ngọc lục bảo là lửa giận bạo ngược. Hiển nhiên, nếu như ác ma cấp cao đối diện không nói thứ hắn muốn nghe, cú đánh tiếp theo sẽ rơi xuống trên người đối phương.

Hắn hỏi từng chữ từng câu: “Ivan đâu?”Tui giải thích xưng hô một chút. Ivan là bán ác ma sống ở nhân giới từ nhỏ, xưng hô sẽ lịch sự. Quản gia tuy là ác ma nhưng ham mê văn hóa nhân giới, cũng lịch sự. Ma vương cùng mấy anh ác ma cấp cao thì vốn ở trên cao nên ngạo mạn chút, tui cho xưng “ta-ngươi”. Mấy gã ác ma cấp thấp thì “mày- tao”. Nhưng nói chung về sau ác ma vẫn có xưng “ta”.