Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 17

“Vậy mời ngài tự tiện.” Quản gia nói, khom người rời khỏi tàng thư các tầng 17, còn đi chưa được mấy bước, liền nghe người phía sau đuổi tới.

“Đại nhân, chờ chút! Xin dừng bước.”

Không thể nào? Lòng quản gia nói, trên giá sách đầy ứ, một quyển sách cứ trống một vòng quanh thân như thế, đánh vào thị giác rất mãnh liệt, như vậy cũng không tìm ra?

Chẳng qua Ivan ôm 《Bách khoa toàn thư sát trận hắc ma pháp cao cấp》 đi ra lật đổ ý nghĩ của y.

“Đại nhân, tôi muốn thỉnh giáo ngài một vài vấn đề về trận pháp, có thể sao?”

“Thỉnh giáo tôi?” Quản gia bật cười, “Tôi e không thể nói rõ ràng hơn so với quyển sách này…”

Ivan cẩn thận ôm sách thoạt nhìn cũng rất quý trên tay, tràn ngập hi vọng hỏi: “Không phải liên quan với quyển này. Tôi muốn hỏi ngài, tại sao ngài cảm thấy khi chú triệu hoán không có tác dụng, triệu hoán thú không nhất định là tử vong vậy?”

Trừ một vài trường hợp đặc biệt có tính khả thi cực thấp, đương nhiên đúng là chết rồi mà, không phải hả?

Quản gia nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra, bởi vì y nghe được một vài hướng manh mối.

Vị nhân loại chẳng biết tại sao lại mọc sừng ác ma còn nhỏ trước mắt này, trước khi lén qua Ma giới, đúng là nói, muốn tìm triệu hoán thú thất lạc của mình. Hiện tại có người nói cho cậu ta một ít thông tin, còn đẩy nguồn tin tức lên đầu mình.

Gần nhất hai ngày cậu ta tiếp xúc ai, ai dám lung tung mượn danh nghĩa y đường đường là quản gia của Ma vương nói chuyện?

Quản gia dễ dàng có được kết luận, đành phải bóp mũi lại hạ nhận thức xuống, qua loa lấy lệ nói: “Cái này, hệ thống triệu hoán thú này, rất phức tạp… Cần phân tích tình huống cụ thể.”

“Vậy ngài có thể giúp tôi phân tích một chút sao?” Ivan vội vàng nói, “Trận pháp triệu hoán là tôi tự mình sửa đổi, hẳn là thay đổi đến có chút vấn đề, tôi chỉ triệu hoán ra một con mèo bình thường.”

Cậu lấy giấy vẽ trận triệu hoán mình đã thay đổi được mà bản thân vẫn luôn chuẩn bị trên người ra, không chú ý tới sau khi quản gia nghe đến chữ “mèo” này, khẽ động thần sắc bừng tỉnh.

“Chính là trận này, cải biến hơi nhiều. Có phải là nguyên nhân này nên giờ tôi không cảm ứng được nó hay không, là trận pháp thất bại, không phải nó chết rồi, có đúng không?”

Quản gia đã thấy rõ chân tướng sau lưng việc Ma vương bệ hạ vội vã tìm mèo tự nhiên không thể tùy ý đuổi vị này rồi, y nhận mệnh tiếp nhận cái trận triệu hoán bị thay đổi hoàn toàn kia, cùng Ivan đồng thời về tới tàng thư các.

“Cái trận này thay đổi rất lớn mật.” Trong mắt quản gia có một tia kinh diễm, “Một mặt nâng hạn chế ma thú ứng triệu lên, bảo đảm đưa ma thú cấp cao tới, một mặt lồng một phép thuật áp chế cường lực bên trong, khiến nó suy yếu, như vậy có thể khống chế lại triệu hoán thú ngay lúc đó, không đến nỗi bị phản phệ lập tức. Dòng suy nghĩ không thành vấn đề, phép thay đổi… Trên lý thuyết cũng không thành vấn đề, nhưng cũng tiếc, trận này căn bản không có khả năng triệu ra bất kỳ đồ vật gì.”

Ivan cả kinh: “Cái gì? Nhưng tôi triệu hoán ra một con mèo.”

Quản gia lắc đầu một cái, “Tôi cũng không biết tại sao có thể có ma thú — sinh vật, đáp lại trận triệu hoán này. Cậu để theo đuổi ma thú cấp cao, thêm điều kiện hạn chế thực sự quá hà khắc rồi — kỳ thực không phải cậu hiểu rất rõ ma thú nhỉ? Không thể có bất kỳ ma thú nào phù hợp cái tiêu chuẩn hà khác này.” Y vừa nói vừa nhìn kỹ điều kiện triệu hoán Ivan đã cải biến một chút, “Yêu cầu cường đại như vậy, đừng nói là ma thú, dù là ác ma… Ngược lại tôi tự nhận là không đạt tới yêu cầu.”

Trong Ma giới, y nghĩ, e rằng cũng chỉ có bệ hạ có thể thử một lần.

“Khả năng này chính là thất bại đi.” Ivan nói, “Lúc mèo của tôi mới vừa bị triệu hoán đến cũng không suy yếu. Nói cách khác hai cải biến đều không có hiệu lực.”

Theo lý thuyết thì không phải mà. Thấy thế nào cải biến này trên lý thuyết đều không có vấn đề, phải làm là triệu hoán không ra mới đúng, nhưng khi sự thực ở trước mặt, quản gia cũng nhận giải thích nói xuôi được này rồi: “Có khả năng lúc cậu thao tác có sai lệch chỗ nào đó đi…”

“Vậy thì…” Ivan đang muốn truy hỏi lại việc chú triệu hoán mất đi hiệu lực, bỗng nhiên bị thanh âm trầm thấp từ cửa đánh gãy.

“Quản gia, đến tầng 11 một chuyến.”

Ivan thấy được thân ảnh cao lớn của Ma vương, sợ đến nuốt vấn đề của mình về. Tuy rằng hôm qua khi Ma vương đang tới lấy hộp cơm đi vừa vặn gặp được cậu đang khóc, thuận miệng hỏi thăm một câu, làm cho cậu phi thường cảm kích, mà cậu vẫn theo bản năng rất sợ vị ác ma cao cấp vẫn luôn lạnh mặt này, hơn nữa còn ăn thịt người.

Nói đến, tại sao ngay cả hộp cơm cũng là Ma vương tự mình đến thu?

Cậu suy nghĩ thứ này mất một lúc, quản gia đã đáp lại mệnh lệnh của Ma vương đứng dậy muốn đi, Ivan vội vàng nói: “Đúng rồi, đại nhân, cảm ơn ngài giúp tôi tìm ra sách sớm.”

Ma vương ở cửa đột nhiên quay đầu, nheo mắt lại nhìn chằm chằm quản gia.

Quản gia bị ánh mắt nguy hiểm khóa chặt, chuông báo động nhạy cảm của ác ma cấp cao rung thật mạnh, phản ứng cực nhanh phủ nhận nói: “Cái gì? Tôi không có giúp cậu đi tìm sách.”

Ivan mờ mịt chỉ tay lên một khối sách lớn trống không: “Đây không phải là ngài…”

Quản gia dùng dư quang nhìn lướt qua Ma vương, phát hiện sắc mặt của hắn cực kỳ không tốt, chính là điềm báo muốn nổi giận. Y trong nháy mắt lướt qua chuyện phát sinh trong hai ngày này một lần trong đầu, làm một quyết định lớn mật.

“Ồ? Tại sao sách này lại dỡ như vậy? Hôm qua tôi chưa từng tới tầng mười bảy, lẽ nào — “Quản gia một bộ dáng nghĩ tới điều gì, liếc mắt nhìn Ma vương, ngậm miệng không nói.

Y thành công làm Ivan lĩnh hội ý tứ chưa hết của y.

“Cảm ơn ngài, bệ hạ.” Ivan không dám tin tưởng Ma vương bệ hạ dĩ nhiên tự mình thay cậu tìm sách, có chút nói năng lộn xộn, “Tôi nhất định sẽ mau chóng học được, tôi… Cảm ơn, tối hôm qua cũng vậy, cảm ơn ngài an ủi.”

Thần sắc lãnh khốc của Ma vương không động chút nào, chỉ nhìn liếc mắt nhìn cậu từ trên cao xuống, nói với quản gia: “Đi.”

Đôi chủ tớ này một đường không nói lời đi vào tầng 11 — tầng này là vị trí phòng giam chân chính, đồng thời dừng ở trước một gian phòng tù.

Ma vương nghiêng đầu liếc mắt nhìn quản gia một cái.

Ma vương bệ hạ trẻ tuổi là một vị ác ma phi thường anh tuấn nam tính, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ quan của quản gia cả ngày trầm mê văn hóa nhân giới, vậy mà lúc này y lại chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

“Lần sau không cần tự chủ trương.” Ma vương thuận miệng dạy dỗ một câu, mở cửa phòng tù ra.

Thái độ này quả thực có thể nói ôn hòa.

Xem ra thắng cược. Quản gia thở phào nhẹ nhõm, vững chãi đáp “Vâng”, cũng đi vào theo.

Vị Ma vương bệ hạ này tính tình vô thường, chưa bao giờ chịu cẩn thận giao lưu với người ta, muốn mò chuẩn tâm tư hắn không phải là chuyện dễ dàng gì. Xem ra sau này phải tận tâm hơn với vị ở bên trong “địa lao” mới được. Quản gia đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên bị một tiếng “meo” lanh lảnh đánh gãy dòng suy nghĩ.

Chính là cục lông màu da cam bị Ma vương thô bạo nhấc lên phát ra.

Một tiếng này phảng phất là phá vỡ cấm kỵ gì, bên chân hai tên ác ma cao to, mười mấy con nãi miêu nho nhỏ tranh tiên khủng hậu (1) tinh tế “meo” lên.

(1) Tranh tiên khủng hậu: chen lấn, tranh lên phía trước sợ tụt lại đằng sau

Ma vương buồn bực chau mày, một tia uy thế của ác ma cấp cao ác ma lộ ra, mà đã đủ làm kinh sợ một đống mèo bên trong phòng tù này.

Bản năng sợ hãi của động vật khiến chúng nó như ve sầu sợ mùa đông, dồn dồn chen chen đồng thời co lại trong góc, thành một cục lông hoa sắc bự run lẩy bẩy.

Ma vương lạnh lùng nhìn cái thân thể giống mèo nhỏ nhất này trên tay mình, trong con ngươi ngọc lục bảo lộ ra sát ý không hề che giấu chút nào. Cứ như vậy một phút chốc, quản gia cho là hắn sẽ hơi động ngón tay, dễ dàng giết sinh vật nhu nhược không có tí năng lực phản kháng nào này.

Mèo nhỏ màu da cam bi thương kêu thấp một tiếng dưới đất, Ma vương nhắm mắt lại, miễn cưỡng đè tâm tình xuống.

“Chính cái này. Ta nói, ngươi hạ chú.” Có lẽ hắn lo giống như mình đổi ý, ném cho quản gia thật nhanh, “Trước tiên biến nó thành màu đen…”