Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 5: Lạc thai

Thư Minh bắt đầu thống khổ nức nở, thanh âm giống như loài thú bị thương cùng đường. Chăn đệm phía dưới bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, tóc đen bết chặt vào hai bên má, ngón tay khô gầy chặt chẽ nắm mạnh sàng đan, hắn bỗng dưng mở mắt, nước mắt thế nhưng theo khóe mắt chảy ra.

“Thư Minh, Thư Minh……” Tiêu Lâm ngồi ở bên cạnh, thấy hắn mở mắt, một tiếng một tiếng gọi hắn.

Thư Minh hắn thế nhưng lại rơi lệ, thật không thích hợp, cả người lại co rút không thôi.

Tiêu Lâm hoảng hốt không thôi, cơ hồ đã hết sức hoảng sợ “Thư Minh, ngươi xảy ra chuyện gì? Thư Minh,Thư Minh, nhìn ta……” Hắn ngồi lên giường, ôm lấy Lăng Thư Minh, tay phải để lên ngực, vận chuyển nội lực.

“Thư Minh…… Thư Minh……” Hắn phí công kêu gọi, lòng nóng như lửa đốt.

Y quan sao còn chưa đem dược đến đây? Ánh mắt lo lắng của Tiêu Lâm di chuyển từ trên người Lăng Thư Minh đến cửa phòng, thân mình Thư Minh càng ngày càng lạnh, trong thâm tâm hắn như có cái gì đó đang rơi xuống.

“A… A… Ân……”.

Thanh âm Thư Minh bỗng dưng thay đổi, hai tay ấn mạnh bụng, khom mạnh người, Tiêu Lâm muốn ôm cũng không ôm được.

“Thư Minh, xảy ra chuyện gì, Thư Minh?”.

Thư Minh dùng sức ngẩng đầu, miệng phát ra rên rỉ,“A…… Không….. A……”.

Tiêu Lâm mở to hai mắt nhìn phía dưới nguyên bản là bị mồ hôi làm ướt hiện tại đã thay bằng một màu đỏ sẫm, trong không gian dày đặc mùi máu tươi phiêu tán đến từng góc phòng.


Trong lòng chùng xuống, Thư Minh cắn chặt môi chết ngất đi.

“Người tới a, người tới!”.

Tiêu Lâm buông người ra, mặt như giấy vàng.

Y quan đang run rẩy đi đến, bỗng thấy Cảnh vương đang điên cuồng lao ra khỏi phòng, bị dọa run lên.

“Mau, mau đi vào xem!”.

Y quan không ngừng chạy vào, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi làm cước bộ hắn chùng xuống, thầm kêu một tiếng không tốt.

Hắn buông chén thuốc, từ trong dược tương xuất ra kim khâu, nhanh tay nhanh mắt châm vào vài huyệt đạo trên người Lăng Thư Minh, tiếp theo xốc cái chăn trên người hắn nhìn kĩ, dù cho hắn là y quan kinh nghiệm phong phú, cũng bì tình trạng của người này làm cho cả kinh.

Phía dưới Lăng Thư Minh, đệm giường, cái chăn, đều bị huyết nhiễm đỏ, mà giữa hai chân huyết không ngừng chảy ra.

Lương y như cha mẹ, giờ phút này hắn bất chấp tất cả, quy tắc quân thần, nhanh tay tháo hạ thắt lưng Lăng Thư Minh, đem y phục đầy máu vứt trên mặt đất, rồi mới tách hai chân hắn ra.

Tình cảnh trước mắt làm cho hai mắt Tiêu Lâm cảm thấy đau, đồng tử cũng như đã bị nhiễm thượng một mảnh đỏ sẫm. Nhiều máu như vậy từ trong cơ thể gầy yếu đó chảy ra, hắn không thể tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Tiêu Lâm lảo đảo lui vài bước ngồi xuống ghế.

Thư Minh……

Ngươi như thế nào lại có con của ta……

Ngươi nếu có con của ta làm sao ngươi lại có thể rời khỏi che chở của ta đến nơi khỉ ho cò gáy này chịu khổ?

Lúc trước tột cùng là ngươi đã giấu ta bao nhiêu ngươi đã bao nhiêu lần nói một đằng làm một nẻo?

Hắn tâm loạn như ma, lo lắng bất an, tầm mắt mờ mịt di chuyển, đầu óc một mảnh trống rỗng.

“Vương gia……”.


Y quan đặt khối gì đó vào khăn trắng rồi mới chậm rãi đi thong thả đến trước người Tiêu Lâm quỳ xuống “Trong bụng công tử, xác thực có một hài nhi, nhưng thân thể công tử hư nhược, không thể giữ, phải sinh non. Hiện tại công tử rong huyết đã ngừng, hạ quan thỉnh Vương gia nói cho công tử biết.”.

Y quan thấy sự tình có chút quỷ dị lại liên quan tới Cảnh vương, cố gắng nói rõ ràng, rồi không lên tiếng nữa.

Hài nhi…… Không giữ được…… sinh non……

Tiêu Lâm nghe xong mấy câu đó lỗ tai ong ong lên, ánh mắt nhìn xuống tấm khăm trắng y quan cầm trong tay, không tự chủ cả người run lên, chống ta xuống bàn trà đứng lên, ghế dựa phía sau “Phanh” một tiếng rồi ngã xuống.

“Đây là vật gì?”.

Thanh âm của Tiêu Lâm không thể ức chế sợ hãi.

“Đây là hài nhi trong bụng công tử, bốn tháng, là một nam hài.”.

Tiêu Lâm lui dần từng bước, hắn như có gì chặn lấy cổ, hô hấp gian nan.

Bốn tháng, nam hài……

Đã bốn tháng, chính mình được một đêm làm bạn với Thư Minh, mây mưa thất thường. Mà bảy ngày sau Lăng Huyền Tế bị bắt, mười lăm ngày sau Thư Minh xung quân Bắc cương.

Hai tay hắn nâng mảnh vải trong tay y quan lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Vật nho nhỏ trong bàn tay, còn mang theo ấm áp, là con của hắn. Hắn ngập ngừng im lặng, run rẩy nghẹn ngào hỏi“Thư Minh như thế nào?”.

“Công tử hôn mê, may mà ngừng huyết, tạm thời không có trở ngại gì. Hạ quan đem dược tới, cẩn thận điều trị.”.


“Ngươi đi đi.”.

Y quan lĩnh mệnh lui ra.

Hắn lấy trên cẩm bào một mảnh ngọc, để vào trên tiểu nam hài, đây là mảnh ngọc không bao giờ rời khỏi người hắn “Con ta, ngươi có anh linh, phù hộ cho cha ngươi không có việc gì.”.

Rồi mới đem đứa nhỏ đặt bên cạnh Thư Minh, gọi người đem đệm chăn đến, tự mình đổi. Lại đặt thêm một chậu than trong phòng, đem căn phòng làm ấm lên, thế mới cảm thấy yên tâm.

Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của Lăng Thư Minh, ghé vào lỗ tai hắn nói,“Ngươi có bao nhiêu ủy khuất, tỉnh lại nói cho ta biết?”.

Dứt lời, vừa cười cười tự giễu,“Ngươi có bao nhiêu ủy khuất, lại không nói cho ta biết, ngươi tưởng cái gì, cũng không nói cho ta biết, ngươi nghi hoặc cái gì, lại càng không chất vấn ta. Đến bây giờ ta mới biết. Nếu trước kia ta biết, như thế nào ta lại để ngươi đi?”.

“Ngươi tỉnh lại, con chúng ta ta không cứu được, ngươi yếu như vậy làm sao trách nổi ta? Ngươi cứ như vậy mà thương tâm?”.

Hắn biết Lăng Thư Minh từ nhỏ không có người thân, tất nhiên coi trọng nhất là tình thân. Hắn liều mạng che chở cho con, cho hết mọi yêu thương.

Phải làm như thế nào mới đúng đây?

Hắn ai thán một tiếng, nắm lấy tay Thư Minh, lòng bàn tay vận công truyền nội lực. Nhớ tới con chết non, cái mũi đau xót, suýt nữa lại rơi lệ.