Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 45-1

Trở lại kinh thành.

Ít ngày sau thánh chỉ đến, trong đó viết: Đại tướng quân Lăng Xa ngăn địch bị thương, cùng Cảnh vương hồi kinh, ban thưởng kim xa giá.

Đây là chuyện từ khi Vệ quốc khai quốc đến đây, đặc thù chưa từng có.

Khiến Lăng Thư Minh thấp thỏm lo âu, cũng không thể từ chối. Ngay cả Cảnh vương Tiêu Lâm cũng chấn động.

“Hoàng huynh thật sự là……” Hắn cười khổ nói “Này không phải là đem ngươi đặt trên lò lửa sao?”.

Lăng Thư Minh lại nói,“Chắc là Hoàng Thượng cảm động và nhớ nhung nghĩa phụ,” Hắn ngực đau xót, cảm thấy rầu rĩ,“Nghĩa phụ tự tổn hại thanh danh, tuy là thành toàn Hoàng Thượng, nhưng hôm nay nghĩ đến ta vẫn còn là trăm tư không thể này giải.”.

Hắn cũng không biết khúc mắc của Lăng Huyền Tế cùng tiên hoàng, Tiêu Lâm cũng là biết chút ít, nghe vậy liền đem sự tình nhất nhất nói cho hắn, thở dài “Chỉ một chuyện tình, trong tâm muốn vậy, làm theo tâm, tất không hối hận. Tướng phụ, hắn xem như được đền bù mong muốn.”.


Lăng Thư Minh cũng thổn thức không thôi,“Ta chỉ biết nghĩa phụ muốn thay Hoàng Thượng chấn chỉnh triều cương, lại không biết phía dưới còn có một đoạn tình nghĩa sâu nặng như thế. Hoàng Thượng quả thực cũng thành toàn nghĩa phụ, vụng trộm đem tro cốt của hắn đặt ở Hoàng lăng?”.

Tiêu Lâm gật đầu,“Hoàng huynh đối tướng phụ cũng không phải vô tình.” Ngược lại, Hoàng Thượng cũng không biết tình thâm, tỉnh tỉnh mê mê thẳng đến khi nghĩa phụ mất đi mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Nay, đối với Thư Minh, tự nhiên là có thể bồi thường thì sao hắn lại không bồi thường. Bất qúa nhìn thánh chỉ của hoàng huynh, chỉ sợ căn bản chưa từng nghĩ nhiều, lại không biết rằng như vậy sẽ cho bọn hắn bao nhiêu phiền toái khi hồi cung.

Thư Minh còn đang suy nghĩ đến lời nói của Tiêu Lâm, nhất thời tâm tình khó có thể bình phục, vùi đầu ở trước ngực Tiêu Lâm, nghe thanh âm trái tim mạnh mẽ hữu lực kia đang nhảy lên, mới chậm rãi yên lòng.

Ngày thứ hai, bọn họ miễn đi tiễn biệt của chúng tướng, trực tiếp lên đường hồi kinh, hai ngàn tinh binh đi theo bảo hộ.

Cách hoàng thạch pha một dặm, đoàn xe nghĩ ngơi hồi sức. Tiêu Lâm mang theo Lăng Thư Minh bỏ mọi người qua một bên, hướng hoàng thạch pha bước vào.

Giữa đại mạc không ngờ có một nơi như vậy, không ngờ qua hoàng thạch pha liền gặp một đám hoa tùng, đóa hoa tiên diễm, giống như nó đang mọc trên thổ nhưỡng bình thường chứ không phải là cồn cát. Đến gần mới biết, loại hoa này rễ mọc ở bên ngoài.

Lăng Thư Minh dùng tay sờ, Tiêu Lâm ngăn hắn, “Đều có độc, đừng chạm”.

Lăng Thư Minh nhìn nước trên cảnh hoa thở dài “Đại mạc này, đây là kỳ cảnh khó gặp.”.

Quả nhiên là địa phương tốt, con nhất định thích a?

Tiêu Lâm nắm tay hắn, dẫn hắn bước qua bụi hoa, không bao lâu đi đến cuối đường, bước lên miếng băng thật mỏng, càng lúc càng đi xa, đợi bọn hắn đứng lại, dưới chân đã không có bùn đất, đều là tầng băng thật dày.

Lăng Thư Minh hốc mắt đều hồng hỏi,“Mộ con ở nơi nào?”.

Tiêu Lâm hôn hôn lên môi hắn nói,“Ngay tại chỗ này, ngươi xem.” Lăng Thư Minh thuận theo ngón tay hắn nhìn lại, thế nhưng ở trên song băng cũng chỉ nhìn thấy một gốc cây hoa Thiên Bảo.


Thư Minh đang muốn hỏi hắn vì sao phía trên sông băng cũng có hoa Thiên Bảo, bỗng nhiên phát hiện, cây hoa thiên bảo này lại là do ngọc thạch khắc thành. Hoàng ngọc làm nhụy hoa, hồng bảo làm đóa hoa, tử tinh làm nhị, lá cây làm bằng phị thúy sẫm màu.

Tiêu Lâm nói,“Đây là bảo bối của cao tăng, đưa ta làm mộ bia cho con.”.

Thứ này tuy rằng trân quý khó có, cũng là thánh vật người ở đây đều biết, nếu mạo muội đụng chạm di chuyển, sẽ rước lấy tai bay vạ gió. Cho nên hòa thượng kia cho Tiêu Lâm đặt ở nơi này, vẫn bình yên vô sự, thậm chí trong phạm vi gần đây không người quấy rầy.

“Hắn cầu ngươi chuyện gì?” Thư Minh không chút nghĩ ngợi liền hỏi ngược lại. Thứ này, dù tìm cao thấp trong nước cũng khó tìm ra.

Tiêu Lâm chẳng hề để ý,“Hòa thượng kia cầu bất quá là hư danh, ta hứa đền bù tâm nguyện của hắn.”.

Thư Minh cũng không hỏi nhiều, quỳ xuống khẽ vuốt cành lá hoa thiên bảo, trên mặt hiện nhu tình, Tiêu Lâm ở một bên lẳng lặng nhìn hắn.

Trên không gió thổi mây bay, gió làm tóc hai người trên không nhảy múa, chỉ một thoáng đáy lòng hai người đều dâng lên một mảnh yên tĩnh an nhàn.

“Con không hận ta,” Thư Minh dựa vào trong lòng Tiêu Lâm, lẩm bẩm nói,“Cũng không hận ngươi.”.

Xa giá đoàn xe ước chừng đi ba tháng mới trở lại kinh thành, thứ nhất là đại tướng quân Lăng Xa “Bị thương nặng” Không thể đi vội, thứ hai bên đường quan viên nịnh bợ nhiều lắm, bọn họ luôn làm phiền, đành phải từng bước từng bước, liền chậm trễ lộ trình.


Thư Minh bụng cũng không lớn lắm, Tiêu Lâm sờ lên, cũng chỉ là cảm thấy càng thêm mềm mại. Bất quá ba đạo vết máu trên móng tay càng thêm đỏ sậm, còn có bắp đùi lúc trước chỉ hồng hồng giờ cũng thành huyết lựu đều làm sáng tỏ trong bụng Thư Minh đã có một tiểu sinh mệnh đang hình thành.

Lúc này Thư Minh đang mặc quần áo, hoàng đế triệu kiến hắn ở Kim Loan điện.

Tiêu Lâm một bên giúp hắn mặc, một bên mắng,“Làm gì cũng không cho người ta nghỉ ngơi một ngày, hấp tấp làm cái gì!”.

Thư Minh cười nói,“Võ tướng hồi kinh, vừa về phải đi gặp Hoàng Thượng a?”.

Tiêu Lâm quyệt miệng, giúp hắn thắt đai lưng “Nhanh về?”.

Thư Minh hít vào một hơi,“Còn có thể nhanh sao.”.

Tiêu Lâm nói,“Đừng làm khổ con ta.” Nói xong giương mắt nhìn Thư Minh, chỉ thấy người này cúi đầu sửa sang lại ống tay áo, cho rằng hắn không có nghe, khuôn mặt lại đỏ lên.