Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 1: Đại mạc tướng hộ 1

Biên cương phía Bắc của Vệ quốc, gần đại mạc. Một năm bốn mùa cát vàng cuồn cuộn, quanh năm nóng bức.

Quân doanh đóng tại một tòa thạch lớn, mấy chục dặm xung quanh không bóng người, chỉ duy nhất tòa thạch này đứng vững trên sa mạc mênh mông, đây là nơi đóng quân bảo vệ biên cương của Vệ quốc.

Đại tướng quân Lưu Mạnh lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh nhìn Cảnh vương đang ăn nho.

Cảnh vương ngồi trên ghế lắc lắc đôi chân, vừa ăn nho vừa phun hạt, nói “Ta chỉ đến đây dạo, ngươi không cần phải sợ như vậy, không phải Hoàng Thượng phái ta đến.”.

Lưu đại tướng quân gật đầu như đảo toán,“Dạ, dạ, dạ.” Trong tâm thì nói không phải hoàng thượng phái tới là tốt rồi, bất quá Cảnh vương cùng hoàng đế là cùng mẹ sinh ra, vẫn là nên cẩn thận hầu hạ cho tốt, vị này cùng hoàng đế thật không thề nói ai quyền cao hơn ai a. Chạng vạng hôm nay vương gia bỗng nhiên đến, lẻ loi một mình, bên người một cái thị vệ cũng không mang.

Hắn ngẩng đầu thử hỏi “Không biết vương gia có cần mạt tướng làm gì không?”.

Lông mi Cảnh vương khẽ run, nhãn châu chuyển động, xua tay nói “Không có việc gì, ta đang trên đường du ngoạn, ở nơi này của ngươi nghỉ chân một lát.”.


Gặp Cảnh vương không muốn nói rõ, Lưu đại tướng quân sẽ không dại gì mà hỏi thêm, liền đổi đề tài, cung kính nói “Vương gia nếu có việc gì cứ phân phó. Mạt tướng sẽ đi làm ngay, nơi này vương gia tạm thời ngụ lại, nếu như có gì không thích, Vương gia cứ sai người nói với mạt tướng, mạt tướng nhất định chỉnh sửa thỏa đáng.”.

“Chậm đã” Cảnh vương gọi Lưu mạnh đang muốn lui ra “ Quân nô được xung quân hai tháng trước hiện ở đâu?”.

Quân nô? Lưu đại tướng quân vụng trộm phiêu liếc mắt nhìn Cảnh vương một cái, thấy hắn như tựa hồ thuận miệng hỏi mà thôi “Quân nô đều ở doanh trại phía tây, không biết Vương gia muốn tìm ai?”.

Cảnh vương thở dài một cái, đôi mắt ảm đạm vài phần “Đi xuống đi, không cần ngươi quan tâm.”.

Hắn ném chùm nho trên tay, không có hứng thú ăn tiếp.

——————————————————————————–

“Vương gia bảo trọng.”.

Người nọ liền bỏ lại một câu như thế, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi. Không có hỏi vì cái gì, không mắng một câu, liền như vậy đi rồi. Gông xiềng bằng gỗ trên vai, trên mắt cá chân cũng có, từng bước từng bước mà đi không chật vật, càng lúc càng xa.

Cảnh vương không biết vì ánh dương chiều tà làm bóng dáng người nọ mơ hồ, hay là chính mình chung quy vì hắn mà rơi lệ, tóm lại thân ảnh kia cuối cùng vẫn là nhìn không thấy.

Ngoài kia cát bay gió chạy, đại mạc ban đêm bão cát không ngừng,  lãnh đến lợi hại, hoàn toàn không có nửa điểm nóng bức của ban ngày.

“Địa phương quỷ quái!” Cảnh vương thầm mắng một câu, thay đổi y phục dạ hành màu đen, che mặt thật kính, ngay cả ánh mắt cũng dùng hắc sa bịt kín, rồi mới nhảy ra sân, dưới chân như lướt gió đi tới phía Tây biên doanh.


Xuyên qua mấy doanh trại, một mặt nhẹ nhàng tiếp đất, liền thấy thật nhiều lều trại, đếm đếm, hơn hai mươi cái.

Hiển nhiên chính là nơi của quân nô.

Cảnh vương mắt choáng váng, đột nhiên ý thức được người nọ không phải dễ tìm. Hắn xốc lên một lều trại nhìn thử, đập vào mặt là một trận mùi hôi cơ hồ có thể khiến hắn té ngã.

Hắn vội vàng rời khỏi nơi đó, hít sâu vài ngụm khí, hốc mắt lại đỏ.

Người nọ yêu sạch sẽ như vậy, lại ngụ ở loại địa phương này?

Vừa muốn vén rèm lần nữa, dư quang của mắt bỗng thấy một bóng đen bước ra từ một cái lều khác. Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức theo sau, đuổi theo vài bước, đứng gần cẩn thận đánh giá, rõ ràng chính là người mình muốn tìm.

Gầy, phi thường gầy. áo giáp của quân nô mặt trên người hắn như sắp hỏng, có thể nhìn thấy rõ xương cốt trên vai.

Người nọ chuyển hướng sang bên phải, trên mặt đất nhặt một hòn đá nhỏ, ném lên cửa bếp, xác định không có ai, liền đi vào


Cảnh vương nhìn, trong lòng đau xót.

Võ công của hắn cuối cùng là bị gì, tại sao lại như thế? Chính mình theo hắn một đường, hắn cũng không phát hiện.

Người nọ vào phòng bếp, trước tiên múc lên một gáo nước lạnh. Cảnh vương lúc này mới thấy rõ cánh tay hắn còn mang vài vết thương, còn cổ tay thì có thật nhiều đạo hồng ấn.

Hắn lại ngồi xổm xuống trước bếp lò, dùng thìa bên trong khuấy, một lát sau đưa cái gì đến bên miệng, nhíu nhíu mày mới há miệng nuốt vào. Cuối cùng, hắn ở chỗ nào đó lấy khoai tây, cầm hai cái khoai tây, ly khai phòng bếp.

Cảnh vương tránh ngoài cửa sổ nhìn nhất cử nhất động của hắn, cửa sổ cơ hồ như sắp bị hắn bóp nát.

Thư Minh, ta thế nhưng lại hại ngươi như thế này?

Trước mắt y vẫn là một Lăng Thư Minh tung trường kiếm phiêu phiêu dưới những cánh hoa, Cảnh vương Tiêu Lâm rốt cuộc khắc chế không được, một ngụm ngọt tinh nảy lên cổ họng.