Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 91: Số Phận Lưu Bị

"Ừ! Điều này cũng không tệ, ngươi xem ai có thể làm phó sứ?" Viên Thiệu hỏi.

"Chúa công, theo ty chức thấy, Hứa Du Hứa Tử Viễn ăn nói khéo léo, có thể làm phó sứ cho Quách Công Tắc!" Phùng Kỷ đang ngồi, nghe Quách Đồ nói, hắn đã biết rõ Quách Đồ muốn tìm người phân gánh trách nhiệm, vì vậy, Phùng Kỷ lập tức tìm ra một Hứa Du không có mặt ở nơi này, như vậy sẽ không sợ Hứa Du hắn không muốn! Dù sao chờ tới khi Hứa Du hắn biết rõ, chúa công đã ban mệnh lệnh xuống, cũng không tin Hứa Du hắn dám vi phạm mệnh lệnh của chúa công!

"Được rồi! Hãy để Hứa Du cùng đi!" Viên Thiệu nói.

*****************************************

Ngay khi Viên Thiệu với Tào Tháo đang nhao nhao chuẩn bị tiến công Hứa Thành, Kinh Châu Tương Dương cũng cực kỳ náo nhiệt, vì sao? Tuy rằng Mãn Sủng vẫn còn chưa đến, thế nhưng một người khác lại sớm đã đến, ai vậy? Lưu Bị!

Lại nói Lưu sứ quân này của chúng ta từ khi chiến bại ở Từ Châu, ba huynh đệ bị đại quân Tào Tháo chém giết mà thất tán, thật vất vả mới có thể trốn ra ngoài thành Từ Châu. Trên đường đi Lưu sứ quân hoảng hốt chạy bừa, bỏ chạy theo một phương hướng! Thế nhưng khoan hãy nói, vị Lưu sứ quân này quả thật mạng lớn, hắn thật sự có thể chạy ra ngoài phạm vi tìm kiếm của đại quân Tào Tháo! Nhưng mà chờ khi hắn phục hồi tinh thần, hắn mới phát hiện ra bản thân mình đã chạy ra ngoài Từ Châu, sắp đến quận Sơn Dương, dĩ nhiên đi đến địa giới Duyện Châu!

Lần này vị Châu Mục đại nhân mới nhậm chức không bao lâu đã xuống đài, cũng không thể không lo lắng, chạy đến đại bản doanh kẻ thù, đây không phải tiến vào con đường chết sao?

Nhưng mà cuối cùng Lưu Bị cũng là một đời nhân kiệt, hắn cải trang, giả mạo lưu dân, lại trốn ra khỏi Duyện Châu, tuy rằng trong lúc hắn giả mạo lưu dân đã từng bị cưỡng ép chộp tới đồn điền, nhưng hắn vẫn còn trốn ra được! Sở dĩ có điều này cũng là hắn có vận khí tốt, đám người Tào Tháo cũng thật không ngờ hắn lại sẽ chạy một vòng quanh nhà mình. Tất cả trọng tâm tìm kiếm đều đặt ở phía nam!

Chạy khỏi Duyện Châu, Lưu Bị cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng rốt cục hiểu rõ mình không thể thành đại sự, tối thiểu nhất bây giờ vẫn không thể! Huống chi huynh đệ còn bị thất lạc, hắn càng không có chỗ dựa! Làm sao bây giờ? Tìm đại thụ hóng mát! Vì vậy, hắn xuất phát đi về phía Kinh Châu. Trên đường đi, Lưu Bị chịu cảnh màn trời chiếu đất, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, rốt cục, khi đến phụ cận cổ thành, hắn ngã bệnh! Mắt thấy hắn sắp chết thẳng cẳng! Quý nhân tới! Người nào? Không phải Trương Phi! Là Hoa Đà!

Hoa đại thần y sắc mấy thang thuốc, kéo Lưu Bị từ trên đường tới hoàng tuyền quay về trần gian! Sau khi Lưu Bị tỉnh lại, nhỏ một ít nước mắt, nước mũi đối với Hoa Đà, quả thực không biết nên báo đáp như thế nào cho phải! Nhưng mà Hoa thần y người ta không để việc này ở trong lòng! Hoa Đà để lại cho hắn mấy thang thuốc, thấy hắn đáng thương, còn cho hắn một ít tiền tài, rồi thanh thản bỏ đi! Vốn Hoa Đà vừa đi, Lưu Bị cũng có ý định tiếp tục tiến về hướng Kinh Châu, nhưng vào lúc này, số phận hắn lại tới, Trương Phi từ trong cổ thành đi ra ngoài đánh cướp! Chuyện tiếp theo rất dễ dàng, huynh đệ gặp nhau, quay về cổ thành thương nghị con đường đi sau này!

Trương Phi đứng chân ở cổ thành tương đối lâu, cũng biết đôi chút tin tức, biết rõ chuyện Quan Vũ đầu hàng Tào Tháo, cũng biết ước định của Quan Vũ cùng Tào Tháo, nhưng hắn cũng không thể tha thứ cho Quan Vũ, vẫn có thái độ hùng hùng hổ hổ đối với nhị ca của mình, mà Lưu Bị lại chỉ chửi mình vô dụng, mắng lão bà của mình, Cam phu nhân làm liên lụy Nhị đệ, khóc tới mức hôn thiên hắc địa! Cuối cùng, vẫn là Trương Phi khuyên nhủ hắn bình tĩnh!

Hai người thương nghị tới thương nghị lui, vẫn cảm thấy đi nương tựa Lưu Biểu chính là con đường tốt nhất hiện nay! Vì vậy, hai người tới Kinh Châu.


Nhưng mà cho dù đi tới Kinh Châu, Lưu Biểu cũng không phải là thứ tốt lành gì! Lưu Bị hắn là cái thứ gì? Hơn nữa, khi binh bại chạy trốn chết, trên người hắn cũng không mang theo đại ấn Châu Mục Từ Châu, cũng không thể nào chứng minh hắn chính là Lưu Bị! Cuối cùng, hai huynh đệ cũng đành chịu, chỉ còn cách ở lại, may mà Trương Phi trở thành cường đạo vài ngày, trên người không thiếu tiền tài, còn có khả năng gánh đỡ một đoạn thời gian. Hai huynh đệ suy nghĩ biện pháp, chờ cơ hội tốt gặp Lưu Biểu.

Rốt cục, cơ hội tới, Quan Vũ đại phá Kỷ Linh, danh truyền thiên hạ! Mà ngay cả trong thành Tương Dương cũng truyền đi rất xôn xao, Lưu Bị nhạy cảm cảm thấy cơ hội tới! Hai huynh đệ lại một lần nữa đi bái kiến Lưu Biểu. Lần này, rốt cục Lưu Biểu chấp nhận gặp mặt hai người bọn họ!

Cảnh tượng tiếp kiến cực kỳ long trọng! Các nhân vật quan trọng ở Kinh Châu gần như đều có mặt! Thái Mạo, Trương Doãn, Khoái Việt, Khoái Lương, Văn Sính, còn có người gần nhất Kinh Châu đại xuất danh tiếng lão tướng —— Hoàng Trung!

Gặp mặt, Lưu Bị cũng không cần dùng tới bản lĩnh chính mình quen dùng nhất, cũng là thuần thục nhất: khóc, mà hắn chỉ biểu đạt thái độ kính ngưỡng của mình đối với Lưu Biểu, với nguyện ý vì Lưu Biểu mà ra sức.

Lưu Biểu rất thoả mãn đối với biểu hiện của Lưu Bị, hắn chứa chấp Lưu Bị với Trương Phi, nhưngcũng có không phân cho bọn hắn quyền lực, mà chỉ mới cho bọn hắn một hư danh, một người là Biệt giá Kinh Châu, một người là Kinh Châu Biệt Bộ Tư Mã, quan cũng không nhỏ, nhưng lại không quản lý người!

Vì vậy, Lưu Bị cùng Trương Phi được giữ lại! Thời gian trôi qua thanh nhàn, về sau Giản Ung với Tôn Càn nghe tin tức, cũng đi tới Kinh Châu! Bởi như vậy, ngoại trừ Quan Vũ, thành viên tổ chức của Lưu Bị lại tề tựu!

Nhưng mà đến lúc này, vận may của Lưu Bị vẫn chưa hết! Một ngày, Lưu Bị với Trương Phi nhàn rỗi vô sự, cưỡi ngựa đi ra ngoài thành săn bắn giải sầu, kết quả, đụng phải một người trông giống như một tên ăn mày bị một con lợn rừng dồn đến trên một thân cây, mà cái cây kia đã bị con lợn rừng bị đâm khiến cho nghiêng ngả, xem dáng vẻ chống đỡ không được bao lâu. Cái mạng nhỏ của người kia cũng khó giữ được. Kết quả, Trương Phi chạy tới một mâu chọc chết con lợn rừng, ( con ngựa sớm bị lợn rừng làm cho sợ hãi, không dám đi qua ) cứu thoát người đó, sau đó ba người hàn huyên, người này tự xưng tên là Thiện Phúc, ăn nói rất bất phàm. Cứ như vậy, Từ Thứ bởi vì ân cứu mạng, bị Lưu Bị thu nạp vào dưới trướng!

Từ Thứ nói với Lưu Bị tuy rằng trước mắt thiên hạ tương đối thanh bình, nhưng hiện tượng này chỉ là tĩnh lặng trước cơn bão. Trên thực tế thiên hạ trên bờ vực đại loạn; hơn nữa, hắn còn khích lệ Lưu Bị nghỉ ngơi dưỡng sức, bình thường kết giao nhiều với danh nhân Kinh Châu, trước kiếm danh tiếng. Đến khi thời cơ tới, hắn sẽ có cơ hội hiển sơn lộ thủy!

Lưu Bị làm theo lời của Từ Thứ, an tâm mà ở lại Kinh Châu!

Thời gian không phụ lòng người! Cơ hội của Lưu Bị tới, Hứa Thành tây tiến Ung Châu, công phạt Trường An!

Sau khi Lưu Bị nghe tin tức, hắn muốn lập tức đi gặp Lưu Biểu thỉnh chiến, nhưng hắn lại bị Từ Thứ ngăn cản! Từ Thứ nói cho hắn biết: vô sự mà ân cần, thì không phải gian xảo thì tức là đạo chích; Nếu như Lưu Bị hắn đi ngay bây giờ, lộ ra vẻ nhiệt tình quá mức, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy hắn có mưu đồ làm loạn, ngược lại được không bù mất; chuyện lớn như này, Lưu Biểu nhất định sẽ nghĩ đến hắn, cũng nghe ý kiến của hắn. Dù sao Lưu Bị hắn cũng đã trải qua mấy trận đại chiến, từng có tiếp xúc cùng quân Hứa Thành!

Lưu Bị khiêm tốn nghe ý kiến của Từ Thứ, thờ ơ lạnh nhạt, chỉ còn chờ Lưu Biểu phái người đến mời hắn đi thương nghị.

Quả nhiên, Lưu Biểu đang thương nghị cùng chúng thuộc hạ, rốt cục nhớ tới bên người còn có một nhân vật số má là Lưu Bị hắn, Lưu Biểu liền phái con trai trưởng Lưu Kỳ đến mời. Rốt cục Lưu Bị lại chờ đến thời cơ phát huy, vì vậy hắn mang theo ba người Từ Thứ, Tôn Càn, Giản Ung đi gặp Lưu Biểu, về phần Trương Phi, hắn sớm đã bị Từ Thứ chuốc say gục xuống. Không còn cách nào khác, hắn quá nóng nảy, nếu mang theo Trương Phi đến, hắn lại quấy nhiễu làm hỏng việc thì sao?

Bốn người tới phủ Lưu Biểu, trước tiên hành lễ, sau đó lại ân cần thăm hỏi thăm các thủ hạ của Lưu Biểu, rồi mới bắt đầu chủ đề chính.

Người lên tiếng trước chính là Lưu Biểu, chủ Kinh Châu, hắn nói: "Huyền Đức, Hứa Thành tây tiến Trường An, ngươi xem chúng ta nên ứng đối tình thế hiện nay như thế nào?"

Lưu Bị cũng không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Châu Mục đại nhân ( Lưu Bị lúc này cũng không được Hán Hiến đế thừa nhận, cũng không có tên trong gia phả hoàng thất, cho nên, hắn không thể xưng huynh đệ cùng Lưu Biểu), Kinh Châu có nhiều nhân kiệt, về biện pháp đối phó với tình thế trước mắt, ta nghĩ, bọn họ nhất định có kiến giải hơn so với ta!"

"Ai! Huyền Đức, lời ngươi nói không sai, ta cùng các vị thủ hạ thương nghị, đang khó có kết quả!" Lưu Biểu nói: "Có người cho rằng cứ ngồi nhìn ngao cò tranh nhau, mưu đồ ngư ông đắc lợi, hơn nữa lại có người cho rằng, ta nên cố gắng hết sức tụ tập đại quân Kinh Châu, Bắc Phạt Hứa Thành. Bọn họ đều không nhường nhau trên hai vấn đề đó, đều nói không chịu phục tùng đối phương, cho nên ta mới nghĩ tới ngươi! Huyền Đức ngươi là người đã từng trải việc đời, đã từng đã tham gia đại chiến chống Hứa Thành, ý kiến nhất định đúng trọng tâm, ngươi nhất định phải cho ta muốn một chủ ý"

Nghe xong lời này, Lưu Bị nói: "Châu Mục đại nhân, không biết ngư ông đắc lợi ở nơi nào?"

"Hứa Thành binh tiến Ung Châu, tất có một trận đại chiến cùng Lã Bố, thực lực hai bên đều cực kỳ cường đại. Mặc kệ bên nào giành thắng lợi, cuối cùng cũng nhất định lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó, chúng ta xuất binh, tất nhiên một đường bằng phẳng, cái này chẳng phải là ngư ông đắc lợi sao?" Nghe xong câu hỏi của Lưu Bị, Lưu Biểu còn không lên tiếng, Thái Mạo nhảy ra ngoài nói trước.

"Ha ha, lời của Đô đốc đại nhân tại hạ không dám gật bừa!" Lưu Bị cười ha hả hỏi.

"Hả? Không biết Lưu sứ quân có ý kiến gì không?" Thái Mạo hỏi ngược lại.

"Xin hỏi Đại đô đốc, Hứa Thành xuất binh, ngài cho rằng phương bắc Viên Thiệu với Tào Tháo sẽ ngồi yên không lý đến sao?"

"Hừ! Đương nhiên sẽ không, nhưng mà chắc hẳn sứ quân đại nhân cũng cần phải biết, Hứa Thành xuất binh chỉ có mười vạn mà thôi, đại bộ phận binh lực của hắn vẫn đang ở lại hai châu Ti Tịnh. Với thực lực của hai người Viên Thiệu với Tào Tháo, hãy thử nghĩ xem cho dù thắng, cũng chỉ là đả thương địch thủ một nghìn, tự tổn tám trăm, chờ khi chúng ta đến, bọn hắn lại có tư cách gì đấu với chúng ta?" Thái Mạo có chút đắc ý.

"Ha ha ha. . ." Lưu Bị cười ha hả.

"Lưu sứ quân! Ngươi cười cái gì?" Thái Mạo nghiêm nghị hỏi, Lưu Bị cười to khiến cho hắn cảm thấy không nén giận được, chẳng lẽ mình nói rất buồn cười sao?

"Không nói đến phương bắc Viên Thiệu, có hai châu U Ký, nhân khẩu đông đúc; ngay chỉ Tào Tháo, lúc này cũng có vùng đất ba châu Duyện Châu, Thanh Châu, Từ Châu. Nếu như Tào Tháo nghe nói Hứa Thành tây tiến, tất nhiên sẽ thừa cơ tiến công Huỳnh Dương. Trận chiến này, hắn nhất định sẽ xuất toàn lực. Theo ta tính toán, binh mã mà hắn xuất chiến, nhất định sẽ không ít hơn hai ba mươi vạn! Cho dù tự tổn tám trăm, cũng ít nhất sẽ còn lại hơn mười vạn binh mã! Hơn nữa, hai châu Ti Tịnh, vùng đất dưới quản hạt của Hứa Thành, nhân khẩu nhiều, có thể nói đứng đầu thiên hạ. Nếu như hai người Viên Tào có thể công chiếm nơi đây, chư vị có thể nghĩ một chút, bọn họ cũng tìm được một nguồn mộ lính nhiều như thế nào?"

". . ." Thái Mạo không nói chuyện!

"Lưu sứ quân đang nói chuyện giật gân! Ngươi nói như vậy không phải muốn cho Kinh Châu ta xuất chiến, nhưng ngươi đã từng nghĩ tới Tôn Sách lúc này đang chiếm giữ toàn bộ Giang Nam, hơn nữa còn nắm trong tay cả Dương Châu, đối với Kinh Châu ta hình thành xu thế hai mặt giáp công. Nếu như đại quân Kinh Châu ta bắc thượng, Tôn Sách đánh tới thì chúng ta phải làm sao?" Trương Doãn thấy Thái Mạo bị bác bỏ (chứng minh là sai), vội vàng lên tiếng nói.

"Ha ha, chỉ sợ Trương đô đốc quá lo lắng!" Từ Thứ cũng đi ra hỗ trợ Lưu Bị, hắn nói: "Tôn Sách chiếm giữ toàn bộ Giang Nam, không sai hắn chính là một uy hiếp rất lớn, cũng không biết Trương đô đốc có nghĩ tới hay không? Bờ Trường Giang rộng lớn như vậy, Tôn Sách hắn phải dùng bao nhiêu người mới có thể phòng ngự? Giang Nam có bao nhiêu nhân khẩu? Hơn nữa, Tào Tháo vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện Tôn Sách tập kích chiếm lĩnh Dương Châu, Tào Nhân ở Nhữ Nam, Nhạc Tiến với Xa Trụ ở Từ Châu, đã phòng ngự Tôn Sách, cũng có thể bất kỳ lúc nào xuất kích. Nếu như Tôn Sách hắn dám đến tấn công Kinh Châu ta, ở Dương Châu có thể để lại bao nhiêu binh mã? Đây chẳng phải là không công tặng địa bàn cho Tào Tháo sao? Còn nếu như Dương Châu thất thủ, Tôn Sách chỉ có thể tác chiến từ trên sông, chẳng lẽ Trương đô đốc không có lòng tin đối với Kinh Châu Thủy Quân chính bản thân mình huấn luyện sao? Còn nữa, ngày xưa khi thảo phạt Đổng Trác, Kinh Châu ôn dịch khắp nơi, vì bá tánh dưới quản hạt của mình, Châu Mục đại nhân không thể không buông tha ý định xuất chiến. Kết quả, ngay cả những bọn đạo chích cũng cho rằng Châu Mục đại nhân sợ chiến. Lúc này, Bắc Phạt Hứa Thành chính là cơ hội cho châu Mục đại nhân lấy lại thanh danh, chẳng lẽ chư vị không nghĩ như vậy sao?"

". . ." Trương Doãn cũng bại hạ trận! Hắn nào còn dám nói cái gì nữa, Lưu Biểu cũng rất yêu thích giết người! Khi Lưu Biểu hắn vừa tới Kinh Châu, mấy chục gia tộc quyền thế Kinh Châu không nghe hiệu lệnh đều bị hắn giết sạch sẽ!

"Chúa công, nếu như hai vị đô đốc Thái Mạo cùng Trương Doãn đã không có ý kiến, không phải chúng ta có thể thương nghị biện pháp tiến binh sao?" Khoái Việt nói.

Lưu Biểu nhìn hai người Thái Trương, hắn nhìn thấy hai người mang vẻ mặt ủ rũ, biết rõ hai người đã không thẻ nghĩ ra lý do ngăn cản xuất binh, bèn nói: "Nếu như thế, Dị Độ, ngươi cho rằng phải xuất binh như thế nào?"

"Chúa công" Khoái Việt nói: "Ty chức cho rằng, đại quân Kinh Châu ta tổng cộng hơn hai mươi vạn, nhưng xuất một nửa là được!"

"Mười vạn? Vậy không phải hơi nhiều sao?" Thái Mạo la lên, Kinh Châu chưa bao giờ một lần xuất nhiều binh mã như này!

"Mười vạn binh mã là hơi ít! Vừa rồi không phải Lưu sứ quân đã nói rồi sao? Tào Tháo có thể xuất binh ba mươi vạn người!" Khoái Việt trả lời.

"Ừ! Cũng là đạo lý này!" Lưu Biểu gật đầu nói: "Hãy động viên mười vạn binh mã! Nhưng mà dùng người nào làm tướng?"


"Chúa công, Thái đô đốc chính là Đại đô đốc binh mã Kinh Châu ta, dùng Thái đô đốc chính là đạo lý!" Trương Doãn nói.

Lưu Biểu nhìn nhìn Thái Mạo, lắc đầu. Bây giờ không phải là lúc hồ đồ, Thái Mạo có năng lực gì hắn còn không biết sao? Nếu thật để cho Thái Mạo làm chủ tướng, còn không bằng không ra chiến còn hơn! Nghĩ không ra người thích hợp, Lưu Biểu bất đắc dĩ nhìn về phía Khoái Việt.

"Chúa công, Lưu sứ quân từng nhiều lần tham dự đại chiến, mà huynh đệ Trương Phi dũng mãnh, có thể làm Đại tướng, ty chức cho rằng, có thể mời Lưu sứ quân làm chủ tướng bắc phạt!" Khoái Việt nói.

"Điều này sao có thể?" Lưu Bị vừa định chối từ, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Thái Mạo Trương Doãn cùng lúc kêu lên, cả hai nói: "Quân Kinh Châu ta sao có thể để cho một người ngoài chỉ huy?"

"Nói bậy, Huyền Đức chính là Biệt giá Kinh Châu, sao có thể coi là người ngoài?" Lưu Biểu quát lên, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn Khoái Việt đầy vẻ nghi ngờ.

"Chúa công, Lưu sứ quân chính là người thích hợp nhất làm chủ tướng quân Kinh Châu ta, hơn nữa còn có Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng làm tiên phong, đệ của ty chức, Khoái Lương làm Tham quân, cùng với các chư tướng khác, lần này Kinh Châu quân ta nhất định có thể đại hiển dị sắc!" Khoái Việt khẽ đưa mắt ra hiệu cho Lưu Biểu.

"Đúng vậy, ha ha, Huyền Đức nghe lệnh!" Lưu Biểu đã hiểu rõ ý tứ của Khoái Việt, hiện nay Lưu Bị chính là người thích hợp nhất làm chủ tướng, và có Khoái Lương làm Tham quân trên danh nghĩa, thực tế lại là chức giám quân, cũng sẽ không sợ Lưu Bị giở trò, cho dù Lưu Bị có vấn đề, lúc này Kinh Châu đệ nhất mãnh tướng Hoàng Trung cũng không phải chỉ để trưng bày cho đẹp mắt, ai sợ ai?

"Có ty chức!" Lưu Bị nghe Lưu Biểu gọi mình, lại chứng kiến ánh mắt của Từ Thứ, hắn biết rõ thời cơ đã tới, cũng không làm bộ dạng từ chối, lập tức tuân mệnh!

"Mệnh ngươi làm chủ tướng đại quân Kinh Châu ta, Bắc Phạt Hứa Thành!"

"Tuân mệnh!"

Vì vậy, Kinh Châu nhanh chóng khai triển chuẩn bị chiến đấu , bởi vì Kinh Châu luôn luôn giàu có và đông đúc, lại một mực ở vào trạng thái chiến tranh cùng Giang Nam Tôn thị, cho nên, bọn họ chuẩn bị cũng không phí bao nhiêu thời gian, ngược lại còn nhanh hơn so với Viên Thiệu với Tào Tháo!

Mà vừa lúc này, lại có một tin tức quan trọng truyền đến, quân Hứa Thành luôn luôn bách chiến bách thắng thất bại! Sau một trận đại chiến cứng đối cứng cùng Đại tướng quân, Ôn Hầu Lã Bố, lại tiếp tục đánh nhau một trận cùng Thái úy Chu Tuyển, quân Hứa Thành chiến đấu thất bại, cho nên Hứa Thành không thể không mang theo đại quân bại lui, nhưng bởi vì đại bộ phận binh mã hắn mang theo đều là bộ binh, tốc độ quá chậm, cho nên quân Hứa Thành bị Lã Bố mang ba vạn kỵ binh đi trước ngăn cản đường quay về Đồng Quan, rơi vào đường cùng, Hứa Thành phải chỉ huy đại quân chạy vòng quanh tránh quân đội của Lã Bố với Chu Tuyển ở Ung Châu binh sĩ tử thương hơn nữa chạy tứ tán khắp nơi, mười vạn đại quân còn lại không đủ năm vạn!

"Điều đó không có khả năng" Sau khi nghe tin tức, bất kể là Tào Tháo, Lưu Bị, thậm chí còn có Viên Thiệu, đều làm ra cùng một phản ứng. Đối với những người đã từng chịu tổn thất nặng nề dưới tay Hứa Thành như bọn họ mà nói, Hứa Thành luôn luôn tính trước làm sau, không an bài sự tình tới mức không tìm ra lỗ thủng, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng động thủ mới đúng. Lúc này đây, hắn dám chỉ mang theo mười vạn đại quân đi tấn công Ung Châu, không có khả năng dễ dàng thất bại. Hơn nữa, thậm chí ngay cả đường lui cũng đều bị cắt đứt, điều này sao có thể? Chẳng lẽ hắn đột nhiên choáng váng hay sao! Cho nên, ba người, cùng với thủ hạ của bọn hắn, đều có cảm giác trong chuyện này có âm mưu, cũng đều phái người mang tin tức đi về phía Trường An, nhắc nhở Lã Bố cẩn thận, cũng tăng cường chuẩn bị chiến đấu, hy vọng có thể sớm xuất binh, không còn có tâm tư riêng như trước, nhưng Lã Bố trước kia chỉ giao thủ trong chốc lát với thủ hạ của Hứa Thành ở thành Lạc Dương làm sao có thể lý giải nỗi khổ tâm của mấy vị này. Bây giờ hắn đang hăng hái, chỉ huy đại quân triển khai truy kích Hứa Thành, cũng đồng thời hạ lệnh cho đám người Lý Thôi Quách Tỷ với Hàn Toại, Mã Đằng, để cho bọn hắn nhanh chóng phái binh trợ trận, cùng nhau bao vây chặn đánh Hứa Thành!