Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 3: Lập Công

Quân doanh cánh quân bên trái, Đổng Trác dẫn đầu chư tướng đến đại trướng trung quân Hoàng Phủ Tung thương nghị quân tình. Tuy Hứa Thành là thân binh, nhưng lần này hắn không đi theo. Dù sao hắn còn không thuộc hàng ngũ thân tín của Đổng Trác, không thể đi theo bên cạnh chủ tướng, chỉ có thể ở trong quân doanh.

"Ai" Hứa Thành thở dài. Nhân cơ hội không phải gác, vừa mới rồi hắn đứng ở trên đài cao ở cổng quan sát quân doanh quân địch, đích thân mình nhìn quân doanh rộng lớn không thấy bến bờ, hai mươi vạn quân. Huống chi, người Khương còn nổi danh về đánh trận. Sau khi xuống dưới hắn cảm thấy chân mình như nhũn ra

"Đồ nhát gan. . .", thanh âm trầm thấp truyền đến

". . .", Hứa Thành xoay người sang chỗ khác, phát hiện hai binh sĩ mặc giáp da đang nói chuyện phiếm bên cạnh, nhưng ánh mắt đang không ngừng liếc nhìn hắn, rất hiển nhiên là đang nói hắn.

"Các người đang nói gì?" Hứa Thành đi tới. Hiện tại hắn là thân binh, địa vị cao hơn so với binh lính bình thường, cho nên mấy người lính bất kể như thế nào cũng không thể đối đầu với hắn, trừ phi bọn hắn không muốn lăn lộn nữa.

"Chúng ta không nói gì" một binh sĩ đại khái hai mươi tuổi ngẩng đầu nói

"Các người đang nói ta là người nhát gan" Hứa Thành ung dung nói

"Vị đại nhân này, chúng ta chưa nói lời này nha. Ngài có nghe lầm hay không?" Một binh sĩ khác, tuổi rõ ràng lớn hơn một chút, nịnh nọt nói.

Dù sao, Hứa Thành là thân binh, nhìn trang phục, dường như là thân binh của Thứ sử đại nhân. Gã cũng không thể đắc tội.

"Thế nào, nói xong không dám thừa nhận?" Hứa Thành đôi chút khó chịu nói


"Chúng ta nói thì sao?" Một sĩ binh nói: "Ngươi có bản lĩnh giết ta?"

"Đừng, đừng, đừng, đại nhân, tiểu tử này hắn nói bậy. Ngài đừng để trong lòng" tên binh sĩ lớn tuổi kia nói. Sau khi nói với Hứa Thành, gã lại bắt đầu giáo huấn binh sĩ kia: "Tiểu Bái, ngươi mò mẫm nói gì thế? Còn không bồi tội với đại nhân"

"Không phải là thân binh sao, có gì đặc biệt hơn người? Lão Tử cũng không thể so với các người. Có gan thì ngươi đấu với ta một lần, xem ai lợi hại hơn?” Tên binh sĩ gọi là ‘ tiểu Bái ’ rõ ràng không phục

"Ha ha" Hứa Thành nở nụ cười, nói: "Tiểu tử ngươi có chút đảm lượng, tên gọi là gì?"

"Đại nhân, không dám phiền ngài hỏi. Tiểu tử này không biết điều, tiểu nhân. . . , " binh sĩ lớn tuổi làm bộ đá ‘ tiểu Bái ’, Hứa Thành kéo hắn lại, nói: "Ta không tính toán, ngươi gấp cái gì?"

Hứa Thành nhìn hắn cười nói: "Ta là Hứa Thành, lão huynh họ gì?" Sau khi Hứa Thành tới nơi này, hắn phát hiện người thời đại này, không chịu được nhất chính là tôn kính. Nhất là người có địa vị không cao, đương nhiên, ngoại trừ người tự đại điên cuồng

"Đại nhân khách khí rồi, tiểu nhân gọi là Dương nhị. Đây là một đồng hương của tiểu nhân, gọi Bàng Bái, " Hứa Thành vừa hạ mình, hai người kia lại cảm thấy ngượng ngùng, Dương nhị ngoan ngoãn nói, Bàng Bái tức thì cúi đầu

Thế nhưng nghe xong lời này, Hứa Thành lại há to miệng, thiếu chút nữa ấp úng nói không ra lời, có lầm hay không, thảo nào nóng nảy như vậy, Bàng Bái, giống như Caesar, một vị chấp chính quan Rome cùng thời đại này.

"Không có ý tứ, vừa rồi ta chỉ đùa giỡn cùng các ngươi" Hứa Thành rốt cục nói ra lời nói này:

"Nếu hai vị huynh đệ không chê, có thể nguyện cùng ta cùng nói chuyện một lát không?" Hứa lão đại kiên quyết kết giao. Hai tên lính quèn sao có thể trốn được, vì vậy sau mấy câu nói ngay cả tổ tông ba đời đều khai báo hết.

Hai người cũng không phải người Tây Lương, ngược lại đến từ Dự Châu cách khá xa nơi này. Người trong nhà chạy loạn giặc Khăn vàng, cho nên chạy ra ngoài quan ngoại, mãi cho đến Tây Lương, cùng mấy đồng hương cùng gia nhập quân Tây Lương. Sau khi đánh qua mấy trận chiến, Bàng Bái còn lập công. Có thể bởi vì chỉ là bình dân cho nên công lao của gã bị thượng quan chiếm mất, gã vẫn chỉ là một tiểu binh bởi vậy, hai người không có cảm tình gì đối với quan binh. Vì Hứa Thành là thân binh, cũng bị liên quan, vừa rồi hai người chứng kiến hắn thở dài, cho là hắn sợ hãi, cho nên nói vài câu, không ngờ bị hắn nghe được

Khi nói ra điều này, hai người hoàn toàn không có ý tứ gì, muốn nhận lỗi với Hứa Thành, nhưng lại bị Hứa Thành ngăn cản. Đương nhiên hắn muốn ngăn, hắn quả thật rất sợ hãi. Làm người, cũng nên thực sự cầu thị phải không? Hai người nhận lỗi không thành, đành phải từ bỏ, nhưng lại nói về sau Hứa Thành có việc, chỉ cần có thể giúp đỡ cứ lên tiếng. Hai người này hồn nhiên không biết Hứa lão đại đã coi lời này thành văn tự bán mình của bọn họ.

Tuy rằng hai người chỉ là lính quèn, nhưng dù sao Hứa Thành đã quen làm lão đại, cũng nên có mấy tiểu đệ. Ở trong thân binh doanh, hắn không thể nào tìm được. Đám khốn kiếp kia không tìm hắn gây phiền toái cũng đã không tệ rồi. Hắn cũng chỉ còn cách tìm tiểu binh bên ngoài, Dương nhị, Bàng Bái vừa vặn là người như vậy. Chẳng qua hắn đối với Bàng Bái mà không phải là Bàng Bồi nên có chút bất mãn. Thế nhưng, Bàng Bồi chẳng qua là dịch âm, cũng không thay đổi gì nhiều, ha ha

Nói chuyện cùng hai người xong, Hứa Thành trở về đi canh gác.

Vừa đi hắ vừa suy nghĩ như thế nào khiến cho hai người Dương Bàng hết hy vọng mà đi theo chính mình. Dù sao, chính mình cũng không có ý định

Trác cùng đi chết cùng Đổng...

Khi Đổng Trác thương lượng quân tình cùng Hoàng Phủ Tung ở đại trướng trung quân xong, mặt trời đã xuống núi. Người thời đại này ngủ sớm, vì vậy, Đổng Trác hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, ngày mai tiến công phản quân mà Hứa Thành, Hứa lão đại của chúng ta, vốn có thể nghỉ ngơi, nhưng vì từ chối nịnh nọt người lãnh đạo trực tiếp, chính là vị Tề lão đại đã đạp hắn khi hắn mới tới đây, bị phái đi gác đêm.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, hơn nữa quân lệnh của Đổng Trác luôn luôn không nghiêm, cho nên, Hứa Thành cũng không có ý định nghiêm túc chấp hành chức trách của mình. Sau khi bầu trời tối đen, hắn đi tuần đại khái một lần, sau đó bỏ vào trong hậu doanh nghỉ ngơi. Khi hắn đi đến hậu doanh, tìm một chỗ giải quyết xong, Hứa

Thành cảm thấy mặt đất đang chấn động, "Địa chấn? Sẽ không đâu" Hứa

Thành lẩm bẩm. Bỗng nhiên, hắn phát hiện một loạt bóng đen nhanh chóng xông về phía hậu doanh. Mượn ánh trăng sáng ngời, Hứa Thành nhìn thấy rất rõ ràng. "Khương binh tới rồi" Hứa lão đại tru lớn một tiếng, bộ dạng loạng choạng chạy về phía tiền doanh.

Hứa Thành gào to vô cùng thê thảm ở trong đêm yên tĩnh đánh thức không ít binh sĩ. Rất nhanh, nhiều thanh âm hơn vang lên

Binh mã hậu doanh Đổng Trác là thuộc về con rể của hắn, Ngưu Phụ. Quân kỷ sa sút, huấn luyện cũng kém, sao có thể đủ sức ngăn cản Khương binh có chuẩn bị mà đến. Huống chi Khương binh xông đến còn là kỵ binh. Sau khi bị phát hiện, Khương binh nhanh chóng nhảy vào trong doanh, bắt đầu giết chóc

Trong lúc nhất thời, ánh đao cùng đầu lâu cùng bay, máu bay đầy bầu trời, toàn là một màu. Bởi vì không thể tổ chức phòng ngự hữu hiệu, quân Đổng Trác lâm vào hoàn cảnh bị tàn sát, hơn nữa Khương binh lại bắn hỏa tiễn, quân Đổng Trác rất nhanh rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Lúc này, Hứa lão đại của chúng ta đang cầm thiết đao, hắn thật vất vả mới lấy được, chạy trốn vào trong doanh Đổng Trác, vừa chạy vừa thầm cảm thán vận may của mình. Đúng thế, nếu không có vận khí tốt, nói không chừng chính bản thân hắn là vong hồn đầu tiên của Khương binh.

Thế nhưng, quân doanh mấy vạn người cũng không phải có thể dễ dàng bỏ chạy hết được, Hứa Thành đang chạy về phía trước, đã cảm thấy sau lưng rét run. Hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn. Wow, tiểu tử kia là ai? Chỉ thấy một gã ăn mặc như tướng lĩnh Khương binh đang cưỡi ngựa đuổi theo, giơ trường thương trong tay, đầu thương chúc xuống. Tư thế chạy nước rút của một kỵ binh chính tông, không có chút sa sót, ngoại trừ có chút không hợp lắm, mũi thương nhắm ngay vào hắn.

Khoảng cách quá gần, hai chân người không thể chạy thi cùng với ngựa, cho nên Hứa Thành lập tức đứng vững, tiện tay rút thanh thiết đao kia của hắn ra, tay kia tức thì lấy ra vũ khí bí mật hắn chuẩn bị đã lâu, dùng để đặc biệt đối phó kỵ binh: một sợi dây thừng, hai đầu đều buộc một tảng đá, đặt tên Quấn tác, lắc lắc, ném ra ngoài

Từ khi Hứa Thành thành công giết chết kẻ thù đầu tiên, thời gian đã qua ba ngày, trong khoảng thời gian này cũng không phát sinh chuyện gì quan trọng, nhưng Hứa Thành vẫn đang có cảm giác giống như nằm mơ

Đêm hôm đó, hắn ném Quấn tác khiến ngựa của tướng địch trượt chân ngã, địch tướng bị ngã xuống. Điều may mắn là tên tướng địch ngã không chết nhưng lại tới đúng vào vị trí của hắn, vì vậy hắn thuận tay một đao kết liễu đối phương. Thế nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới tên địch tướng vừa chết, những Khương binh kia lập tức giống như đột nhiên gặp ma vậy, đứng lặng người, sau đó một tiếng hét lớn: "Thiếu tướng quân". Ngay sau đó, một gã tướng lĩnh Khương binh giống như nổi điên, thúc ngựa xông lại, đại đao trong tay giơ lên cao, khí thế đó như không chém Hứa Thành thành hai khúc không bỏ qua. Hứa lão đại không phải là đồ ngốc, không đứng chờ ở nơi đó mà bị chém, lập tức lòng bàn chân như bôi mỡ, chạy hình chữ "Chi (之)" dẫn gã kia tới chỗ nhiều người, rồi sau đó vẫy vẫy tay, lẻn đi. Gã tướng lãnh tức giận kêu gào, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn

Đánh lén ban đêm qua đi, trời đã sáng, Hứa Thành âm thầm cảm thấy may mắn. Nhất là khi hắn nhìn người thương vong trong trận đánh lén ban đêm, lòng hắn rét lạnh. Ngay khi hắn còn chưa có thời gian cảm khái, đã có người tới gọi hắn bảo hắn đi tới đại trướng trung quân của Hoàng Phủ Tung. Hứa Thành lặng người, đường đường là Xa kỵ tướng quân, đại khái tương đương với Bộ trưởng bộ quốc phòng lại muốn gặp một tên lính quèn như mình. Bởi vì không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không đoán được, hắn cứ suy nghĩ miên man đi tới đại trướng trung quân.


Khi mới vào trướng, Hứa Thành phát hiện bên trong đứng đầy tướng lãnh. Trong lòng của hắn khẽ run rẩy, hắn vội vàng quỳ xuống chào. Hắn chỉ nghe thấy Đổng Trác nói chuyện: "Hoàng

Phủ tướng quân, đây chính là tên thân binh lập công của ty chức"

"Hả? Chính là hắn giết chết Mã Siêu hay sao?" Hoàng Phủ Tung hỏi

"Cái gì?" Hứa Thành cắn bờ môi của mình, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng. Nói giỡn hả, mình giết Mã Siêu, hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao? Trước khi khởi binh, hắn đã nghe ngóng biết gã đó tương đối lợi hại trong Khương binh. Mã Siêu tuy rằng tuổi trẻ, mấy năm trước cũng đã giành được danh tiếng "Thần uy Thiên Tướng quân", được coi là đệ nhất dũng tướng Tây

Lương, bị chính mình giết chết sao? Nhưng rất nhanh, hắn kịp có phản ứng. Chẳng lẽ là tướng lĩnh Khương binh bị chính mình giết chết? Đúng rồi, người nọ không phải được người ta gọi là "Thiếu tướng quân" sao?

Chẳng lẽ thật là Mã Siêu, con trai Mã Đằng? Đầu óc của hắn loạn rồi. Hắn thậm chí không nghe thấy câu trả lời của Đổng Trác với Hoàng Phủ Tung.

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Tung đang nói: "Nếu như thế, cho dù Đổng đại nhân ưu khuyết điểm bù đắp, ngược lại người tiểu binh này, dựng lên đại công, nên khen thưởng mới đúng"

Hoàng Phủ Tung nói xong, Tôn Kiên đứng ở một bên lên tiếng: "Kẻ này chém giết Mã Siêu, làm

Khương binh táng đảm, cổ vũ mạnh mẽ quân uy của quân ta, cực kỳ có lợi đối với việc bình định phản loạn của triều đình, cho nên ty chức cho rằng, phong hắn một vị trí tướng quân cũng không đủ"

Tôn Kiên nói xong, trong đại trướng lập tức vang lên tiếng nghị luận, có tán thành, có phản đối. Tất cả mọi người không phải là đồ ngốc. Rất hiển nhiên, Tôn Kiên muốn cho Đổng Trác một cái gai. Kỳ thật, chỉ dựa vào một công lao này mà đề bạt một gã tiểu binh không hề có bối cảnh đến tướng quân có địa vị cao, căn bản cũng không có khả năng. Đừng quên, Tôn Kiên gã cũng mới là Hiệu úy mà thôi. Một khi Đổng Trác đáp ứng, tất nhiên sẽ khiến cho thủ hạ bất mãn. Nếu không đáp ứng, lại không thể nào giải thích.

Dù sao, y cũng dùng công lao của Hứa Thành để chống đỡ khuyết điểm của mình.