Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

Chương 38: Chương 38

Ngày hôm sau khi tham gia hội thảo nhịp cầu xong, Triệu Tú Tú đến tìm Lâm Thanh Diệu, Triệu Tú Tú đã biết chuyện Lâm Thanh Diệu khôi phục ký ức, thỉnh thoảng lại đến tìm cô.
“Thế nào? Đi tham gia hội thảo kia có thu hoạch gì không?” Triệu Tú Tú hỏi cô.


“Thu hoạch thì nhất định là có, nhưng tớ vẫn chưa rõ rốt cuộc là ai đưa thư mời cho tớ.”


Lúc sau hai người ăn tôm hấp muối, tôm hấp muối mẹ Dương Vân làm mùi vị không tồi lắm, Triệu Tú Tú hít hít ngón tay, mắt loé lên nghĩ đến một người, vội nói: “Tớ cảm thấy rất có khả năng là Hứa Nghiên Bách đưa.”
“Hứa Nghiên Bách?”


“Đúng vậy, chính là Hứa Nghiên Bách, càng nghĩ càng cảm thấy là anh ta.”
“Từ khi nào mà Hứa Nghiên Bách có hứng thú với mấy dự án xây cầu này? Vả lại  thư mời kia không phải ai cũng có thể lấy được.”


“Tớ nghe Vương Tỉ nói qua rồi, mấy năm nay Hứa Nghiên Bách vẫn luôn đầu tư vào mấy dự án xây dựng cầu này, cũng có hiểu biết sơ sơ về hướng đi trong giới này, lấy được thư mới cũng không phải việc gì khó.”


Hứa Nghiên Bách vẫn luôn đầu tư vào mấy dự án xây dựng cầu? Việc này đúng là Lâm Thanh Diệu không biết, chẳng lẽ thật sự là anh ấy đưa? Thật ra Lâm Thanh Diệu cũng từng nghĩ đến, nhưng mà mấy ngày nay hai người cũng chưa liên lạc với nhau, cộng thêm trước đó cô cũng không biết chuyện Hứa Nghiên Bách có đầu tư vào các dự án xây cầu nên đã phủ nhận suy đoán của mình.


Sau khi Triệu Tú Tú rời đi, Lâm Thanh Diệu nghĩ có nên gọi hỏi Hứa Nghiên Bách hay không, cuối cùng dứt khoát đến Đầu tư Lợi Hưng tìm Hứa Nghiên Bách, cô cũng có một số điều muốn nói với anh cho rõ ràng.
Lúc này Hứa Nghiên Bách đang gặp chút phiền toái, Quách Văn Hàm chạy từ Hoành Cảng tới quấn lấy anh.


Quách Văn Hàm là đi theo thư ký của ông Quách, thư ký được ông Quách sai đến thương lượng ít chuyện với Hứa Nghiên Bách, chân trước vừa đi chân sau Quách Văn Hàm đã đi theo.


Lúc Quách Văn Hàm bước vào Hứa Nghiên Bách đang đứng bên cửa sổ, một tay bỏ trong túi, một tay nghịch nghịch bật lửa, bật lửa nắp gập, ngón tay mảnh khảnh của anh lướt qua, theo động tác tắt dần rồi biến mất.


Hứa Nghiên Bách nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy người đến là Quách Văn Hàm, anh cũng không thấy ngoài ý muốn, hỏi: “Có việc?”
Quách Văn Hàm nói: “Em nghe nói Lâm Thanh Diệu chia tay anh rồi?”
“Cô nghe ai nói?”


“Anh không cần phải xen vào việc em nghe ai nói, em còn biết trước kia cô ta mất trí nhớ, bây giờ nhớ lại, hơn nữa cô ta còn từng kết hôn, cô ta rất yêu chồng cũ của cô ta, giờ cô ta nhớ lại nên về bên chồng cũ của cô ta, đúng không?”


Vẻ mặt Hứa Nghiên Bách lộ ra mấy phần khó chụ, chuyện Lâm Thanh Diệu từng kết hôn, mất trí nhớ rồi nhớ lại cũng không phải chuyện bí mật gì, Quách Văn Hàm biết cũng không có gì lạ, nhưng nghe người khác nói cô yêu người khác, tóm lại là khiến anh không thoải mái.


“Việc tư của tôi, không phiền đại tiểu thư hỏi đến.”  


Quách Văn Hàm tức giận Hứa Nghiên Bách anh không phải bị ngốc đấy chứ, cô ta không yêu anh lại còn từng kết hôn rồi, sao anh còn một lòng một dạ nhào vào trên người cô ta? Rốt cuộc là em kém cô ta cái gì chứ, sao anh không chịu quay đầu liếc mắt nhìn em một cái?”


“Đại tiểu thư cô cái gì cũng không kém, là Hứa Nghiên Bách tôi không xứng.”
“……”


Quách Văn Hàm nhớ tới thời niên thiếu Hứa Nghiên Bách làm khuân vác trên thuyền nhà cô, vì công việc nên trên người lúc nào cũng bẩn thỉu, nhưng như thế cũng không che giấu nổi vẻ soái khí trên người anh.


Cà lơ phất phơ, dáng vẻ ngang ngược phóng túng ấy lập tức nổi bật giữa đám thiếu niên trên thuyền, hấp dẫn ánh mắt của cô ta.


Ban đầu chỉ là vì dáng vẻ người này đẹp, đến gần hơn lại dần dần bị mị lực của anh thu hút, cô ta cũng không rõ dáng vẻ côn đồ vô lại kia rốt cuộc là có gì hấp dẫn cô ta, khiến cô ta muốn ngừng mà không được.


“Đại tiểu thư, cô có thể đừng làm phiền đến tôi nữa hay không, tôi mệnh tiện, không xứng với đại tiểu thư cô.”
Lời này anh rất hay nói với cô, tuy nói như vậy, vẻ mặt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn, rõ ràng là chướng mắt cô ta.


Lúc ấy Hứa Nghiên Bách chỉ là một cậu con trai nghèo trắng tay, mặc quần áo công nhân rách tung toé, đứng như không đứng, dáng vẻ lười biếng không xương, nhưng trên người lại giấu không nổi sự kiêu ngạo chẳng bao giờ chịu thua.
Lúc ấy ba cô nói: “Tên nhóc này sau này tiền đồ vô lượng.”


Hiện tại, đúng như ba nói, anh từ hai bàn tay trắng phát triển đến tận bây giờ, Hứa Nghiên Bách trước mặt không còn là cậu thiếu niên nghèo kiết xác kia, giọng nói lười biếng cũng càng ngày càng hấp dẫn, mặc kệ là bao lâu, đều khiến cô ta thần hồn điên đảo.


“Hứa Nghiên Bách, nếu cô ta không thích anh, vậy anh có thể thử với em.”
Hứa Nghiên Bách cho cô ta một ánh mắt lạnh buốt, anh không muốn nhiều lời, kéo thẳng cửa ra định gọi thư ký vào mang Quách Văn Hàm đi, không ngờ vừa kéo cửa ra thì bắt gặp Lâm Thanh Diệu đứng ngoài cửa.


Lâm Thanh Diệu là bạn gái của Hứa Nghiên Bách, trên dưới Lợi Hưng đều biết, bạn gái của chủ tịch ai dám ngăn cản, cho nên Lâm Thanh Diệu ra vào rất tùy ý.


Lâm Thanh Diệu đi đến trước cửa văn phòng của Hứa Nghiên Bách, người thư ký nói với cô Hứa Nghiên Bách đang gặp bạn ở bên trong, vốn dĩ Lâm Thanh Diệu chuẩn bị đi đến phòng khách ngồi chờ một lát, không ngờ cửa phòng đột nhiên mở ra, sau đó cô nhìn thấy Hứa Nghiên Bách và Quách Văn Hàm đằng sau Hứa Nghiên Bách.


Lâm Thanh Diệu vẫn còn có đoạn ký ức ấy, đương nhiên cô cũng biết rõ Quách Văn Hàm có ý với Hứa Nghiên Bách, thấy Quách Văn Hàm xuất hiện ở đây, trong long Lâm Thanh Diệu có một cảm giác kỳ quái, không nói rõ được, nhưng cảm giác này khiến cô khó chịu.


Hứa Nghiên Bách rất ngoài ý muốn khi nhìn thấy Lâm Thanh Diệu, là loại ngoài ý muốn mang kinh hỉ, nội tâm còn chưa kịp phản ứng, ý cười giữa lông mày đã giãn ra.
“Em….sao lại tới đây?”
“Có chút việc muốn hỏi anh.” Lâm Thanh Diệu nhìn thoáng qua phía sau anh, hỏi: “Có tiện không?”


“Đương nhiên tiện.” Hứa Nghiên Bách nói xong phân phó thư ký, “Đi mời cô Quách ra ngoài.”
Nhìn thấy Lâm Thanh Diệu xuất hiện ở đây, Quách Văn Hàm rất khó chịu, thư ký đi qua kéo cô ta, cô ta hất ra.


tức giận nói với Lâm Thanh Diệu: “Lâm Thanh Diệu cô còn mặt mũi tới đây tìm anh ấy à, không phải cô khôi phục ký ức rồi sao, sao không phải về với chồng cũ đi?”
Lâm Thanh Diệu nhíu mày, cô hỏi Hứa Nghiên Bách: “Anh nói cho cô ta?”


“Đương nhiên không phải.” Sắc mặt của Hứa Nghiên Bách không tốt lắm, anh nói với Quách Văn Hàm: “Còn không đi ra tôi liền gọi bảo an vào.”  


Quách Văn Hàm tức giận bĩu môi, nhưng cô ta cũng biết Hứa Nghiên Bách sẽ không khách với cô ta, lập tức không dám nói gì nữa, lạnh lùng hừ với Lâm Thanh Diệu một tiếng rồi rời đi.
“Đi vào đây.” Hứa Nghiên Bách nói với Lâm Thanh Diệu.


Lâm Thanh Diệu đi vào văn phòng của anh, Hứa Nghiên Bách hỏi cô: “Muốn uống chút gì không?”
“Không cần, em lại đây có chút việc muốn nói với anh.”


Đáy long Hứa Nghiên Bách lập tức xuất hiện dự cảm không tốt lắm, cô đột nhiên tới tìm anh, có khi nào đã suy nghĩ kỹ, muốn kết thúc với anh, ánh mắt anh ảm đạm xuống một chút, nói: “Em muốn nói gì?”


“Em muốn hỏi một chút, mấy ngày trước ở thành phố An có hội thảo nhịp cầu có phải anh đưa thư mời cho em không?”


Hứa Nghiên Bách có chút ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới cô tới đây để hỏi cô việc này, nhưng anh cũng không ngượng ngùng, thản nhiên thừa nhận: “Là anh cho em, anh nghĩ em sẽ cần, nên chuẩn bị giúp em một cái.”  
Đúng là anh giúp cô.
“Em tới đây hỏi anh cái này?”
Lâm Thanh Diệu gật đầu.


“Có thể gọi điện thoại hỏi anh, không đáng đi một chuyến đâu.”
“Dù sao cũng không có việc gì, liền tới đây hỏi một chút, nếu anh có rảnh thì em mời anh đi ăn cơm.”
“Mời anh ăn cơm?”
“Đúng vậy, cảm ơn anh chuẩn bị thư mời giúp em.”
“Sao phải khách khí như thế.”


Nhìn dáng vẻ anh cười như không cười, Lâm Thanh Diệu có chút chột dạ, cô ngoảnh mặt sang một bên, nói: “Nếu mà anh bận thì…..”
“Có rảnh.”
“……”
“Anh gọi điện thoại một tiếng.”
“Được, vậy em chờ bên ngoài.”


Lâm Thanh Diệu đi ra từ văn phòng của Hứa Nghiên Bách, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn sang đầu bên kia hành lang, thấy Quách Văn Hàm đứng bên kia nhìn về phía này, Lâm Thanh Diệu suy nghĩ một chút, đi qua.
“Không phải cô đã nhớ ra sao? Không phải là về bên chồng của cô sao? Cô còn tới tìm anh ấy làm gì?”


“Ai nói cho cô?”
“Cô quản ai nói cho tôi làm gì, dù sao bây giờ cô cũng không ở bên anh ấy nữa, tôi có thể theo đuổi anh ấy”  
“Cô theo đuổi anh ấy? Tôi với anh ấy vẫn chưa chia tay đâu.”
“Hai người cũng chưa có ở bên nhau….”


“Cô có thể thử xem xem.” Lâm Thanh Diệu đánh gãy lời cô ta, giọng cô lạnh căm căm, “Nếu cô còn dám ôm ôm ấp ấp tâm tư với anh ấy tôi liền đánh gãy chân cô.”


Nói những câu như vậy nhưng Lâm Thanh Diệu lại còn nhếch miệng với cô ta, cười vô cùng tươi, lạnh cả sống lưng, thiếu chút nữa là Quách Văn Hàm buột miệng chửi “Bệnh thần kinh”
“Sao cô còn chưa đi.”
Tiếng Hứa Nghiên Bách đột nhiên vang lên, lời này là anh nói với Quách Văn Hàm.


Quách Văn Hàm bất mãn nói: “Cô ta cũng chưa đi, sao em phải đi?”
Hứa Nghiên Bách lười nói với cô ta, anh đưa Lâm Thanh Diệu vào thang máy, Quách Văn Hàm tính đi theo vào, Hứa Nghiên Bách trực tiếp nói với cô ta: “Cô đi xuống sau.”


Vẻ mặt Quách Văn Hàm bi thương không dám tin nổi nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại.
“Không phải anh nói chuyện đó cho Quách Văn Hàm.” Hứa Nghiên Bách nói.
“Ừ, em biết.”
“Vừa rồi em nói gì với cô ta?”
“Không có gì, đơn giản hàn huyên một chút.”


Hai người đi một nhà hàng trà, bánh mì kẹp sườn heo ở đây rất ngon, nơi này cũng trang hoàng rất đẹp, cảm giác bầu không khí rất lãng mạn.(*)
Lúc Hứa Nghiên Bách đi vào tuỳ ý cởi áo khoác âu phục ra, trên người cũng chỉ mặc một áo sơ mi, tuỳ ý cởi ra hai cúc áo.


Cổ anh thon dài, hầu kết cũng rất rõ ràng, dáng vẻ tuỳ ý cởi hai cúc áo lộ ra một vẻ biếng nhác phóng túng, nhìn qua vừa lười biếng vừa gợi cảm.


Lâm Thanh Diệu đột nhiên nghĩ đến vừa rồi anh cũng là dáng vẻ như vậy ở trong phòng kia với Quách Văn Hàm, Quách Văn Hàm lại có ý với anh, nhìn thấy dáng vẻ này chắc cũng kích động muốn chết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thanh Diệu liền không được thoải mái cho lắm.


Hai người không nói chuyện, trong lòng Hứa Nghiên Bách có tâm sự, không có tâm tình nói chuyện, Lâm Thanh Diệu lại nghĩ làm thế nào để nói ra miệng với anh, đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Lâm Thanh Diệu sắp xếp lại lời nói một chút, cuối cùng nói với anh: “Lần này mời anh ăn cơm không chỉ là muốn cảm ơn anh, thật ra em có vài lời muốn nói với anh.”


Thân thể Hứa Nghiên Bách cứng đờ, động tác cắt thức ăn cũng dừng lại, một lúc ấy anh cảm thấy hô hấp cũng dừng lại, đúng là điều nên tới thì sẽ tới.
Đột nhiên không còn tâm tư để ăn nữa.


Anh buông dao nĩa xuống, ánh mắt tuỳ ý nhìn xung quanh, nơi này trang trí rất xa hoa, có không ít nam nữ trẻ tuổi tới đây ăn cơm, trên bàn đặt nến cùng hoa tươi, bầu không khí vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ, vây quanh bàn nam nữ đều là niềm vui sướng.


Được dùng bữa cùng người mình yêu tại đây đúng là một chuyện rất vui vẻ, nhưng mà vui vẻ hình như cũng không thuộc về anh.
Nơi vừa lãng mạn lại đẹp đẽ như thế, cô gái anh âu yếm lại muốn chia tay anh.


Hứa Nghiên Bách hơi cúi đầu cười tự giễu một tiếng, anh cũng không hỏi nhiều, ngồi đấy chờ cô nói ra.


Lâm Thanh Diệu nói: “Lúc em vừa mới khôi phục ký ức ấy, biết em và anh ở bên nhau em cũng không dám tin tưởng, nên em nói với anh em cần thời gian để sắp xếp lại đã, khoảng thời gian này chúng ta cũng không gặp nhau, cũng không biết vì sao mà em chỉ toàn nghĩ đến anh.”


Nghe cô nói thế, Hứa Nghiên Bách bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, anh hoài nghi bản thân nghe lầm, cô nói cô nhớ anh? Lời này hình như không có ý đường ai nấy đi với anh.


Lâm Thanh Diệu lại nói tiếp: “Khoảng thời gian trước Tưởng Thiên Du tới tìm em, anh ta muốn làm hoà với em, còn nhận lỗi với em, anh ta nói người anh ta yêu là em.


Em vốn cho rằng nếu em đối mặt với anh ta nhất định em sẽ rất đau khổ, sẽ hỏng mất, sẽ khổ sở, sẽ chất vấn, nhưng mà không có gì cả, em rất bình tĩnh từ chối anh ta, cũng giữ thể diện chia tay với anh ta.


Sau đó em nghĩ, em có thể bình tĩnh đối mặt với Tưởng Thiên Du như vậy chắc là vì từng trải qua một đoạn yêu đương với anh, em nghĩ lòng em hẳn là có anh, trong khoảng thời gian chúng ta ở chung kia em yêu anh.
Tuy là em cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, nhưng em biết em yêu anh.


Sớm đã không còn là thiếu nữ xanh thắm, nói ra lời này có hơi thẹn thùng nhưng mà đó là những suy nghĩ trong long cô, nên cô muốn cho anh biết, vốn dĩ trước kia cũng từng nói với anh, nghĩ kỹ rồi sẽ cho anh đáp án.


Cả người Hứa Nghiên Bách ngây dại, vốn dĩ anh đã làm tốt tâm lý nghe cô nói lời chia tay, tuy là không muốn những thứ như vận mệnh, anh không muốn cúi đầu trước nó cũng không thể.
Nhưng mà……hình như anh nghe thấy, cô nói cô yêu anh. 


Khoảng thời gian yêu đương lúc trước, tuy rằng rõ ràng cô chính là Lâm Thanh Diệu, rất thích dáng vẻ cô thẹn thùng làm nũng trước mặt anh, nhưng cũng có cảm giác thiếu chút gì đó, trong lòng lúc nào cũng lo lắng cô sẽ nhớ ra.


Mà bây giờ, Lâm Thanh Diệu có được ký ức hoàn chỉnh lại nói với anh rằng yêu anh.


Trước mắt chợt sáng ngời lên, trái tim bởi vì kích động mà giống như nổi trống, cho dù anh có năng lực nhưng loại cảm xúc kích động kịch liệt giống như tàu lượn siêu tốc này cũng không thể bình tĩnh trong chốc lát được, anh sợ mình phát cuồng giống một kẻ điên.


Cho nên, lúc anh còn có thể bình tĩnh, anh cố gắng thong thả ung dung gỡ khăn ăn xuống, nói với cô: “Anh đi vệ sinh một chút.”  
Anh không tới phòng vệ sinh mà là đi hút thuốc, hung hăng hút một hơi, đầu dựa vào tường, trong đầu chỉ toàn những lời cô vừa nói.


Đoạn thời gian này chúng ta không gặp nhau  nhưng em chỉ toàn nghĩ đến anh.
Em biết là em yêu anh.
Lâm Thanh Diệu nha, Lâm Thanh Diệu nói thích anh, tiếng cười không kiềm chế nổi tràn ra khỏi cổ họng, tiếng càng lúc càng lớn, rõ ràng đang tươi cười vui vẻ không kìm nén gì nhưng nơi khóe mắt lại có chút nước mắt.


Hứa Nghiên Bách nhả xong một hơi rồi mới đi ra, tâm tình của anh đã điều chỉnh khá hơn.


Anh ngồi xuống đối diện cô, dù rất cố gắng để bản thân bình tĩnh nhưng đối mặt với cô vừa mới thổ lộ cùng anh xong, anh vẫn không khỏi có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ tự nhiên hỏi cô: “ Điều em vừa mới nói là thật hả?”


Lâm Thanh Diệu nghi ngờ là cô đột nhiên thổ lộ ra với anh khiến anh bị doạ rồi, bằng không vì sao cô vừa nói xong là anh liền trốn sang chỗ khác rồi, Lâm Thanh Diệu xoa tay, thật ra cũng hơi ngại.
“Đương nhiên là thật.”


Hứa Nghiên Bách cố gắng kìm nén tươi cười một chút, lại hỏi: “Vậy kế tiếp anh tính thế nào?”
“Em tính là cứ thuận theo tự nhiên, hai chúng ta phát triển dần dần.”
“Phát triển dần dần, ý là chúng ta vẫn là một đôi?”
Lâm Thanh Diệu gật gật đầu.


Hứa Nghiên Bách lại cảm giác anh nhịn không được nở nụ cười, anh cúi đầu, cũng không dám đối diện với cô, một lát sau anh nghiêng đầu, khóe miệng cong lên, anh dùng giọng điệu tự nhiên nhất nói với cô, “Được”.