Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 41: Thợ săn vampire (26)

Bãi đỗ xe trống rỗng, nguyên bản xe ở đây lại không thấy.

Trong đầu Lý Việt Bạch thực loạn.

Diệp Thanh rời đi, sẽ đi đâu? Giải quyết chuyện hút máu như thế nào? Liệu có làm ra chuyện mất khống chế không cách nào vãn hồi không?

Nhớ lại một loạt phản ứng của mình, không thể không thừa nhận, sai lầm chồng chất.

Vì cái gì không làm tốt công tác phòng hộ lại mở quan tài kia ra?

Vì cái gì không đánh ngất Diệp Thanh đúng lúc?

Lý Việt Bạch luôn luôn tự xưng là lý trí bình tĩnh tự tin không loạn, nhưng là lần này thật là loạn mòng mòng.

Theo bản năng lấy điện thoại di động ra, theo bản năng tìm dãy số của Diệp Thanh, mới đột nhiên ý thức được, thứ mình móc ra là bộ đàm của Diệp Thanh. Di động của mình không có mang bên người, mà để ở trên xe.

Bãi đỗ xe ngầm, chiếc xe màu đen lẳng lặng ngừng lại.

Diệp Thanh không đi địa phương xa lạ nào, mà trực tiếp lái xe về tiểu khu cũ mà bọn họ đang ở.

Sau khi xe dừng lại, Diệp Thanh lại một trận váng đầu.

Tay phải y đỡ trán, tay trái theo bản năng nắm lấy tay cầm ở cửa xe, lại không mở ra.

Không thể trực tiếp xuống xe như vậy, y cần yên lặng một chút.

Trước mắt một mảnh tối đen, cả người đau nhức, mỗi một tế bào trong cơ thể phát ra tiếng thét thê lương chói tai, ý thức một mảnh hỗn loạn.

Trong nháy mắt vampire thể ngủ đông bám vào người, y liền tỉnh lại, tinh tường cảm nhận được đau đớn trước ngực, cảm nhận được mạch máu cơ bắp trong cơ thể từng tấc từng tấc khôi phục, còn có thể cảm nhận được người kia quỳ gối bên cạnh mình, không ngừng lặp lại ba chữ "Thực xin lỗi".


Muốn mở miệng hỏi hắn vì cái gì mà phải xin lỗi, lại không có cách nào nói nên lời.

Trái tim mới sinh ra kịch liệt nhảy lên, vô hạn suy nghĩ không ngừng xuất hiện trong đại não, nhưng lại không thể hoàn toàn khống chế chính mình.

Một khắc vừa mở mắt nhìn Lý Việt Bạch, toàn thân trên dưới mỗi một tế bào đều kêu gào: Ăn hắn! Ăn hắn! Ăn hắn!

Diệp Thanh đối với rất nhiều đồ vật đều không để ý, cũng không thiếu thứ gì, chưa bao giờ biết vampire lại có dục vọng mãnh liệt như vậy, đặc biệt là đối với người trước mắt này... Muốn cắn đứt cổ hắn, muốn hút máu toàn thân hắn, muốn đem xương cốt của hắn bẻ từng cái từng cái một, muốn đem thịt của hắn toàn bộ cắn nuốt vào bụng...

Lúc y áp đảo Lý Việt Bạch trên mặt đất, dù dùng toàn bộ sự tự chủ của mình, cũng phải mất một phút đồng hồ mới có thể kìm chế lại được, không lập tức cắn đứt cổ đối phương.

Nhưng không biết tại sao sau khi rời khỏi viện bảo tàng, lại theo bản năng mà quay trở lại nơi này.

Chỉ cần Lý Việt Bạch không về nhà liền tốt.

Một "mình" khác trong đầu thực an tĩnh, chưa từng phát sinh ra bất kỳ tiếng cười quái dị hay kêu gào nào, cũng không có cảm giác tinh thần phân liệt... Vampire thể ngủ đông tựa hồ đã hòa thành một thể với mình, rốt cuộc không cách nào có thể tách ra.

Diệp Thanh dựa vào ánh sáng tối tăm của bãi đỗ xe ngầm, nhìn đôi tay của mình, bàn tay tái nhợt thon dài khớp xương rõ ràng, mạch máu lộ ra màu sắc quỷ dị.

Có lẽ không lâu nữa, đôi tay này có thể sẽ mất đi khống chế mà cắt đứt cổ Lý Việt Bạch.

Diệp Thanh đối với Lý Việt Bạch chưa nói tới liệu có cảm giác đặc thù gì không, nhưng ngoại trừ Lý Việt Bạch, trên thế giới này giống như không có những người khác, những người khác so với bụi đất còn không đáng nhắc tới.

Cảm giác hư không không thú vị mãnh liệt đánh úp lại, bệnh trầm cảm của nguyên chủ tựa hồ càng thêm trầm trọng ở khối thân thể này. Câu nói Lý Việt Bạch luôn lặp lại lần thứ hai vang lên: Thực xin lỗi...... Tự tiện quyết định thay cậu, thật xin lỗi...

Kỳ thật cái gì gọi là tự tiện hay không tự tiện? Bây giờ không phải lại có thêm một cơ hội lựa chọn nữa sao?

Diệp Thanh từ bên hông rút ra một khẩu súng tinh xảo, bên trong chứa đạn bạc 9mm, sáu viên. Một lần nếu không đủ, dưới xe còn có một khẩu 92 ly.

Chỉ cần bắn một phát vào ngực cùng não, là có thể giải thoát rồi.

Khẩu súng trong tay Diệp Thanh chuyển hướng về phía mình, trong bóng đêm y lẳng lặng đặt tay lên còn súng, lại chậm chạp không bóp cò.

Tiểu khu trước sau như một vô cùng quạnh quẽ, bãi đỗ xe ngầm an tĩnh trong đêm.

Đột nhiên, một âm thanh bén nhọn vang lên, trên ghế phụ có một cái di động, màn hình sáng lên, chiếu sáng một khoảng lớn trong xe, còn phát ra từng hồi chuông. Diệp Thanh theo bản năng che ánh sáng lại, sau đó phát hiện vampire không sợ loại ánh sáng điện tử này.

Là di động Lý Việt Bạch để quên trên xe, trên màn hình là một dãy số xa lạ.

Liệu có phải Lý Việt Bạch dùng số khác gọi đến không? Diệp Thanh nhíu mày, ma xui quỷ khiến mà tiếp điện thoại.

"..." Vừa mở miệng, y liền phát hiện thanh âm của mình đã nghẹn tới không nghe rõ.

Đầu kia điện thoại không phải Lý Việt Bạch, mà là thanh âm của một bé gái.

"... Ca ca? Cảnh sát ca ca?" Bé gái nhiều nhất chỉ có năm, sáu tuổi, thanh âm rất non nớt, nghe có điểm quen tai.

Trí nhớ Diệp Thanh vốn rất tốt, nhưng hiện tại y không có tinh lực đi nhớ lại, định cúp điện thoại.

Nhưng trên đời không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, y vừa mới nâng mắt lên một chút, liền thấy bé gái gọi điện cho mình.

"Cảnh sát ca ca, cứu em, Tiểu Uyển sợ..." Bé gái ôm một con gấu bông, co người trong một góc ở bãi đỗ xe, ôm di động, khóc đến thở hổn hển.

Diệp Thanh lập tức nhớ ra.

Nhiều ngày trước, y cùng Lý Việt Bạch có cứu một bé gái tên Tiểu Uyển ở chỗ này, nhà bé ở trên lầu, cha mẹ thường xuyên đánh chửi nhau, ngày đó bé không cẩn thận gặp phải nữa vampire tự xưng là bá tước phu nhân Kahn Stan... Sau khi cứu, mình đưa bé về nhà, còn để lại số điện thoại --- số điện thoại của Lý Việt Bạch.

Trời xui đất khiến, Lý Việt Bạch để quên điện thoại trên xe, mình lại tiếp điện thoại.

Bé gái trong góc tường lau lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn --- nhìn thấy y đang ngồi trong xe.

Trong xe vốn không bật đèn, nhưng màn hình di động lại đủ sáng để chiếu ra khuôn mặt đại khái của y.

"A? Cảnh sát ca ca, anh về rồi?" Tiểu Uyển nín khóc mỉm cười, cảm thấy như tìm được cứu tinh, quan hệ giữa cha mẹ bé vốn rất kém, vẫn luôn lo âu về sinh hoạt, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được người đáng tin, đương nhiên vui mừng khôn xiết. Bé lập tức không quan tâm mà ôm lấy con gấu bông, chạy tới chỗ xe Diệp Thanh.

Bé không đi giày, trên người vẫn mặc áo ngủ, cánh tay cùng cẳng chân lộ ra ngoài, trên đó còn có vết bầm xanh xanh tím tím, cùng đủ loại vết thương.

Lần trước đưa Tiểu Uyển về nhà, Diệp Thanh chỉ cảm thấy cha mẹ Tiểu Uyển tính tình không tốt lắm, cho nên không quan tâm, không ngờ hiện tại đã đến nước này.

Cha mẹ Tiểu Uyển làm kinh doanh, gần đây buôn bán không tốt, vẫn luôn thâm hụt tài chính, hơn nữa hai người đều có tình nhân ở bên ngoài, cảm xúc bùng nổ, trong nhà chẳng khác nào một thùng thuốc nổ. Chuyện Tiểu Uyển lúc trước gặp vampire càng làm mẹ bé bực bội không thôi, thường cho rằng bé cố ý nói dối lừa gạt đòi sự quan tâm, gần đây, cha bé thậm chí còn hoài nghi Tiểu Uyển không phải con gái ruột của mình, mà là sản phẩm của mẹ bé cùng tình nhân, vì thế mượn một lần say rượu mà nổi trận lôi đình, đánh Tiểu Uyển vài cái, tuy không hạ tay ngoan độc, nhưng đối với trẻ con mà nói, như thế cũng đã đủ gây ra vết thương lòng nghiêm trọng.

May là cha Tiểu Uyển khá say, đánh xong liền hùng hùng hổ hổ ngã xuống sô pha ngủ như chết, Tiểu Uyển không dám ở trong nhà, liền trộm cầm di động cùng gấu bông đi, một mình chạy ra ngoài.

Chuyện gặp phải vampire ở bãi đỗ xe ngầm dưới đất đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng bé, cực kỳ sợ vampire xuất hiện một lần nữa, chính là bây giờ, bé lại không chút do dự chạy về phía bãi đỗ xe ngầm --- bởi vì bé nhớ rõ, lần trước hai cảnh sát ca ca kia xuất hiện ở chỗ này, bọn họ cũng ở chỗ này, chỉ cần bọn họ về nhà, nhất định sẽ lái xe tới đây.

Cho nên, bé mới ôm gấu bông cùng di động một mình co người trong góc tường, chờ đợi hai người cứu bé trong trí nhớ kia sẽ xuất hiện, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng di động hoàn toàn không xa lạ với bé, số di động của ca ca cũng đã sớm nhớ kỹ, liền gọi điện, không ngờ vừa mới gọi, người bé đang chờ liền tới.

Tiểu Uyển chạy đến bên cạnh xe, nhút nhát sợ sệt muốn đến gần, lại không dám, bé ôm chặt gấu bông trong tay, cách cửa kính thủy tinh, cẩn thận nhìn về phía Diệp Thanh: "Cảnh sát ca ca..."

Thanh âm bé liền nghẹn lại.

Diệp Thanh trong xe màu da tái nhợt, biểu tình lạnh băng, dưới đôi mắt là hoa văn quái dị, cả người tản mát ra hơi thở giống y hệt vampire ngày ấy. Tiểu Uyển sợ tới mức ngây dại, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là người đáng tin nhất trên thế giới, vì cái gì...

Bé ngơ ngác đứng tại chỗ, muốn chạy cũng không chạy được, muốn mở miệng thét chói tai ---

—— Diệp Thanh ném điện thoại vào xe, mở cửa, bình tĩnh ôm bé vào trong xe.

Tiểu Uyển sợ tới mức muốn ngất đi, hoảng loạn hung hăng cắn vào tay Diệp Thanh.


Lạnh băng giống như đá cục, không có độ ấm.

Giống y như đúc ả vampire mặc váy đỏ ngày đó.

Kỳ thật hiện tại, Diệp Thanh cũng chỉ cách giới hạn một bước.

Y hành động theo bản năng, bế Tiểu Uyển lên xe, nhưng không ngờ hành động này không thể nào cứu vãn được --- hơi thở thơm ngọt tràn ngập trong xe, tản ra dụ hoặc khiến người nổi điên, dục vọng vừa rồi thật vất vả mới có thể áp chế được đối với Lý Việt Bạch, hiện tại lại ngóc đầu trở lại, giống như người đói bụng bảy ngày bảy đêm chợt thấy thức ăn nước uống... Căn bản không thể nhịn nổi.

""Ca... Ca ca..." Tiểu Uyển sợ đến mức run bần bật, ngồi trên ghế cuộn thành một đoàn.

Trên người bé có vết thương hở, phát ra mùi máu trẻ con hấp dẫn trí mạng.

Di động một lần nữa vang lên, lần này là số máy bàn của bảo tàng, Lý Việt Bạch gọi tới.

Tiểu Uyển thực sự sợ hãi, không quan tâm mà nhào lên ấn phím nghe:

"Cứu...... Cứu mạng!"

Không đợi bé hô lên tiếng thứ hai, Diệp Thanh đã bóp lấy yết hầu của bé.

"Tiểu Diệp?" Thanh âm Lý Việt Bạch mang theo hoảng loạn trước nay chưa từng có: "Cầu xin cậu, bình tĩnh một chút, đều là tôi sai..."

Đáng chết.

Chỉ là nghe thanh âm của hắn, Diệp Thanh cũng đã không nhịn được.

Y đem bé gái kéo qua, chiếc cổ trắng nõn non nớt tiến đến bên miệng, cắn xuống.

Điện thoại vừa mới nhấc máy lại bị cắt đứt, Lý Việt Bạch thậm chí không biết đầu kia điện thoại có phải Diệp Thanh hay không.

Hắn nghe thấy tiếng bé gái kêu "Cứu mạng", còn nghe thấy một ít tạp âm, nhưng lại không nghe thấy tiếng nói chuyện Diệp Thanh.

Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.