Mọi chuyện đều phải chú ý đến thiên thời địa lợi nhân hòa.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Sửu Mộc Điêu, Trác Chước liền lập tức trình đơn xin lên cấp trên, yêu cầu đem Tiểu Sửu Mộc Điêu lên nhà bảo tàng thủ đô để tiến hành nghiên cứu kỹ lưỡng.
Quán Trường cũng không biết nội tình, cảm thấy phù hợp với quy định liền đồng ý.
Đưa yêu cầu lên, vừa lúc hôm nay cấp trên đồng ý.
Lý Việt Bạch lập tức phát ngốc.
Vốn dĩ muốn trường kỳ kháng chiến, không nghĩ người khác lại nhanh tay lấy đồ dưới mắt mình đưa đi?
Trên danh nghĩa nói là đưa đến viện bảo tàng thủ đô, nhưng trên thực tế, chỉ cần chuyện này qua tay Trác Chước, liền có khả năng trộm mang đi nơi khác.
Lý Việt Bạch đột nhiên đứng lên.
"Tôi muốn hỏi một chút, quá trình vận chuyển văn vật được tiến hành như thế nào?" Lý Việt Bạch liếc Trác Chước một cái, trầm giọng nói: "Có thể đảm bảo an toàn sao?"
"An toàn?" Bí thư khó hiểu: "Cố tiên sinh lo lắng rồi, quá trình vận chuyển sẽ tương tự lần trước..."
Lần trước Quán Trường vận chuyển văn vật có bước nhạc đệm nhỏ, nhưng văn vật không bị đánh mất, phản ứng đầu tiên của bí thư chính là nhớ lại chuyện này.
"Bí thư, tôi cho ngài cơ hội giải thích." Trác Chước hừ lạnh một tiếng: "Ý của hắn là không yên tâm để chuyện này vào tay tôi."
"À, chuyện này đương nhiên không phải là chỉ có một người phụ trách." Bí thư vội vàng đáp: "Đã định ra lưu trình, cực kỳ an toàn."
Dựa theo quy định, Trác Chước không thể một mình mở két sắt, không thể một mình lấy ra Tiểu Sửu Mộc Điêu --- bởi vì như vậy có khả năng đánh tráo. Bởi thế, quá trình này cần có người giám sát mới có thể thực hiện được.
"Họ Cố, tôi không biết anh có mục đích gì, nhưng lúc này, anh không có khả năng làm trò trước mặt mọi người, cướp đi đồ trong tay tôi, cho dù anh có là công an thì cũng phải làm việc đúng theo quy củ, đúng không?" Trác Chước khiêu khích nhìn về phía Lý Việt Bạch, cười cười, sau đó cởi áo blouse trắng trên người, tùy tiện ném di động cho Tiểu Điền, dưới ánh mắt của mọi người đi về phía két sắt.
Tiểu Điền cầm áo blouse trắng cùng di động của Trác Chước trong tay, không biết làm thế nào, sợ lát nữa hắn lại cần đến, liền phải bắt chước tiểu thái giám cầm đồ đi theo đuôi Trác Chước hầu hạ.
Trác Chước đi tới két sắt, dùng tay che đi chỗ nhập mật mã, bấm số.
Chỉ nghe cạch một tiếng, két sắt mở.
Lý Việt Bạch gắt gao nhìn chằm chằm Trác Chước.
Trác Chước đi vào, cầm Tiểu Sửu Mộc Điêu ra.
Lý Việt Bạch nhìn rõ đó chính là Tiểu Sửu Mộc Điêu trong ảnh chụp, bề ngoài thô ráp, bẩn thỉu, thủ công không tính là tinh xảo, màu sắc lòe loẹt, vì bị oxy hóa nên đã phai màu...
Nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, Trác Chước đương nhiên không thể đánh tráo, hắn chỉ diễu võ dương oai cầm Tiểu Sửu Mộc Điêu, thậm chí còn quơ quơ trước mặt Lý Việt Bạch.
Một đầu tóc đỏ của hắn thực sự chói mắt, trên người không còn mặc áo louse trắng, càng tăng thêm khí chất kiệt ngạo tùy tiện trên người, trong mắt ngập tràn yêu thích nồng cháy với đồ vật nào đó, khiến Lý Việt Bạch không thể phân biệt được, rốt cuộc hắn bị vampire thể ngủ đông khống chế, hay là thủ hạ trung thành của Cao Thừa Dục... Hoặc là...
Ngay sau đó, bên chân Trác Chước lập tức vang lên vài tiếng lộc cộc nho nhỏ, mấy quả cầu nhỏ không biết từ đâu rơi xuống nền gạch sạch sẽ sáng bóng, nổ mạnh.
Ngay sau đó, màn sương màu trắng tỏa ra.
Đạn khói!
Hơn nữa là phiên bản thăng cấp chưa từng thấy qua!
Sương mù dày đặc tỏa ra bốn phía, rất nhanh che lấp thân ảnh Trác Chước, nụ cười kiệt ngạo kia biến mất trong làn khói, sương mù tỏa ra bốn phía.
"Đậu má!" Lý Việt Bạch tức giận mắng một tiếng, vội vàng phóng về phía trước.
Không ngờ lá gan Trác Chước lại lớn như vậy, lần này đúng là không để lại đường lui cho chính mình, lại dám sử dụng đạn khói trước mặt nhiều người như vậy!
Tiếng bước chân vang lên trong làn sương, là hắn đang cố lợi dụng sự hỗn loạn mà chạy trốn!
Lý Việt Bạch cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể dựa vào tiếng bước chân đuổi theo ra ngoài, dựa vào trí nhớ tránh khỏi va chạm, rốt cuộc lúc đến cửa thì đuổi kịp người kia, tay phải đột nhiên chụp về phía trước, nắm vào bả vai, hơi dùng lực liền đem người xoay chuyển. Đồng thời nỗ lực phân biệt thanh âm trong không khí, không có, không có âm thanh lưỡi dao chém qua đây, cũng không có thanh âm súng lên đạn, đối phương không có vũ khí. Nơi này là phòng phục chế, là trọng địa của viện bảo tàng, chỉ có đội ngũ bảo vệ cùng Diệp Thanh thân là cảnh sát mới có thể mang súng đi vào, Trác Chước vốn là chuyên gia, không cách nào mang theo vũ khí.
"Trác Chước, anh quá nóng vội." Lý Việt Bạch thấp giọng nói, đồng thời hung hăng áp đảo người trên mặt đất, ép đầu gối lên ngực.
Lục soát trên người hắn một phen, không có, không có vũ khí, không có văn vật, cái gì cũng không mang theo.
Tiểu Sửu Mộc Điêu được hắn cất ở nơi nào?
Không sao, chỉ cần bắt được người là có thể thẩm vấn...
Lý Việt Bạch nắm lấy tay phải của người nọ, móc ra còng tay, một bên khóa tay hắn lại, một bên khóa vào trên khung cửa.
Giữa một đống tiếng bước chân hỗn loạn, Lý Việt Bạch nghe thấy sau trong phòng phục chế truyền đến tiếng súng lên đạn.
Là Diệp Thanh, Diệp Thanh ở bên trong kia cũng đang khống chế người.
Sương khói dần dần tiêu tán, hết thảy yên tĩnh lại.
"Tôi bắt được hắn." Lý Việt Bạch thấp giọng nói.
Hắn gắt gao áp chế người bị còng tay, khiến đôi tay người nọ không cách nào cựa quậy.
"Thật trùng hợp." Thanh âm Diệp Thanh có điểm bất đắc dĩ: "Tôi cũng bắt được."
"Ai?" Lý Việt Bạch phát ra thanh âm nghi vấn.
Chỉ sợ những người ở đây nghe được cũng ngây ngẩn.
Trên thế giới này chỉ có một Trác Chước.
Người mình đang khảo trụ này là ai?
Người Diệp Thanh bắt được là ai?
Người trong tay mình, cùng người trong tay Diệp Thanh, hẳn có một người là đúng đi?
Sau khi sương khói tan hết, Lý Việt Bạch hít một hơi sâu, nhìn về phía người đang khảo trụ.
Là Vương Văn, tổ trưởng Vương.
Vương Văn dáng người cao gầy, dáng người văn nhã nho nhã, hiện tại lại bị hắn thô bạo đè lên cửa, hoàn toàn vô lực phản kháng, áo sơ mi ban đầu cũng bị xé rách, biểu tình kinh ngạc, sắc mặt không tốt, hô hấp dồn dập, không tài nào tưởng tượng nổi.
Trong nháy mắt Lý Việt Bạch có cảm giác mình là cầm thú.
"Tiểu Diệp." Hắn quay sang Diệp Thanh, thấp giọng thì thầm: "Người cậu bắt được nhất định là Trác Chước thật."
Thật...
Diệp Thanh vẻ mặt bình tĩnh dẫm lên một người, họng súng đối diện cái trán người nọ.
Người nọ là ai...
Tiểu Điền sợ hãi cuộn tròn người lại, không dám nhúc nhích, mặc cho Diệp Thanh dẫm, che mặt lại, thế nào cũng không dám nhìn thẳng vào họng súng của Diệp Thanh.
"Lại không phải Trác Chước!"
"Fuck, rốt cuộc Trác Chước trốn đi đâu?" Lý Việt Bạch rống giận một câu, hung hăng đấm lên khung cửa.
Vai phản diện khiến người ta tức muốn hộc máu, thông thường chính là cái dạng này.
Sau khi sương khói tan hết, nhóm chuyên gia cùng nhân viên công tác sôi nổi đi ra ngoài, đội cảnh vệ bắt đầu tìm hướng đi của Trác Chước, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Tiểu Sửu Mộc Điêu, đương nhiên cũng giống như Trác Chước, đều không thấy.
"Cái kia..." Vương Văn mệt mỏi ho khan một tiếng: "Cố tiên sinh, ngài có thể buông tôi ra được không?"
Y thật sự bị Lý Việt Bạch bắt nạt đến ngoan ngoãn, âm thanh nói chuyện nhỏ như muỗi.
"Xin lỗi." Lý Việt Bạch xấu hổ lại áy náy gật đầu, lập tức tìm chìa khóa còng tay: "Lập tức."
Kết quả chìa khóa không có ở túi tiền.
"Xin lỗi, tôi ném chìa khóa đi rồi." Lý Việt Bạch cắn răng, câu trả lời xấu hổ thoát ra khỏi kẽ răng.
Diệp Thanh bên kia cũng tốt bụng một chút, cuối cùng cũng bỏ giày ra khỏi người Tiểu Điền.
Đột nhiên gặp biến cố, mọi người đều tản đi hết, nhất thời trong phòng phục chế chỉ còn có bốn người họ.
"Trác Chước chạy thoát!" Lý Việt Bạch buông Vương Văn ra, đột nhiên đứng dậy, vẫy tay với Diệp Thanh: "Đuổi theo!"
Diệp Thanh trầm mặc thu súng, theo Lý Việt Bạch đi ra khỏi phòng phục chế.
"... Cái kia..." Vương Văn yếu ớt kháng nghị, muốn cho hai vị vô trách nhiệm nhớ vẫn còn một công dân vô tội vẫn chưa được mở còng tay, lại hoàn toàn bị xem nhẹ.
Cùng lúc đó, Syria, Damascus.
Ở ven biển Damascus, có một tòa thành cổ xưa với hơn bốn ngàn năm lịch sử, từng là thiên đường chốn nhân gian, nơi nơi là cung điện chùa miếu, trong thành thị trồng đầy hoa hồng, thi nhân từ khắp xứ đến đây từng lưu lại những lời thơ vô cùng đẹp đẽ.
Chính là tới thế kỷ này thành phố đã sớm bị hủy hoại bởi chiến tranh.
Trên mặt đất đầy rẫy những dấu tích, khắp nơi khô cằn, lại có nhiều hang động ngầm.
Động ngầm sâu thẳm lại tối tăm, tráng lệ vô cùng, nơi nơi đều là khung đỉnh, bậc thang phong cách Tây Á... Trong bóng đêm có vô số đom đóm nhảy múa, tản ra u quang u lãnh, bên cạnh bậc thang có hồ nước trong suốt, dưới hồ tựa như có bảo thạch lóe sáng.
Dọc theo bậc thang hướng lên trên, có thể nhìn đến một mảnh đất rộng lớn, trên mảnh đất đó có một cái bàn tròn được khắc từ đá cẩm thạch đen, bàn rất lớn, có thể cho mấy chục người ngồi.
Hiện tại trước bàn chỉ có một người.
Người nọ nước da tái nhợt, quần áo trên người nhìn không ra chất liệu, diện mạo thanh tú mà rõ ràng, mái tóc màu xám hơi dài, bên mắt trái đeo kính một bên khung bạc(kiểu của Kid í), không cách nào có thể bắt bẻ. Chỉ là trên trán có một vết đạn không thể khép lại, trông rất ghê người.
Có một chậu hoa tinh xảo đặt trên bàn trước mặt gã, chậu hoa có mấy bụi gai, bụi gai rất nhọn, trên mũi bụi gai treo mấy bộ xương khô nho nhỏ --- rất nhỏ, rõ ràng là xương của trẻ con, thoạt nhìn rất mới, còn có vài giọt máu tươi nhỏ xuống từ bộ xương.
Mười mấy thủ hạ mặc áo đen cung kính đứng vây quanh bàn cẩm thạch, không một ai dám ngồi xuống.
Một thủ hạ trải tấm da dê trong tay ra, nhìn nhìn, dùng thanh âm quái dị nói ra ngôn ngữ hỗn tạp giữu Rumani và tiếng Anh: "Your majesty, người được ngài phái đi lấy , hiện vẫn chưa có tin tức gì."
"Đi lấy không cần quá nhiều thời gian, đã qua nhiều ngày như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, thuộc hạ thập phần hoài nghi năng lực của người chấp hành nhiệm vụ..."
"Vampire thể ngủ đông mạnh mẽ như , nếu chúng ta không lấy được thì thật đáng tiếc..."
"Your majesty, bộ hạ cũ của ngài ở Trung Quốc, dù sao cũng là nhân loại, chưa chắc đã trung thành và tận tâm với ngài, có lẽ bọn họ có dị tâm..." Một thanh âm già nua phát ra tiếng nghi ngờ lo lắng.
"Có lẽ bọn họ đã mang bỏ chạy rồi tự lập băng phái riêng rồi."
Tiếng thảo luận chói tai tràn ngập trong cung điện dưới mặt đất, tạo nên không khí bất an.
Người đàn ông đeo kính một mắt nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng giật ngón tay.
Thủ hạ áo đen còn đang nói "Làm việc không tốt", giây tiếp theo, hắn liền bị chấn trụ.
Một chiếc gai dài bén nhọn đâm vào môi lưỡi của hắn, máu đen nhỏ giọt rơi xuống đất.
Thủ hạ áo đen chỉ dám đứng yên ở nơi đó, không dám phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng không dám động dậy hay giãy giụa.
"Lo lắng của các vị đã vượt qua chức quyền rồi." Người đàn ông đeo kính mắt thở dài, nói bằng tiếng Trung.
Bên bàn lập tức lạnh ngắt như tờ, tất cả những người áo đen có mặt ở đây đều bị chấn trụ.
Thân phận hiện tại của bọn họ là vampire.
Trước khi biến thành vampire, bọn họ nhiều kẻ lưu lạc nay đây mai đó, nhiều kẻ là tội phạm, có người lại làm nghề có độ an toàn thấp... Điểm giống nhau là, bọn họ vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi làm việc nên bị chết oan chết uổng hoặc bản thân bị trọng thương, sau đó bị vampire thể ngủ đông bám vào người, sau đó có được sinh mệnh lần thứ hai.
Vampire thể ngủ đông bám vào người họ có nhiều tộc đàn khác nhau, nhưng so ra đều kém hơn Vladislav III Basarab cường đại cùng tôn quý rất nhiều.
Bởi vậy, bọn họ được Vladislav III Basarab thu vào dưới trướng, vì Vladislav III Basarab làm mọi chuyện.
Vampire trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình luôn là loại âm u lãnh khốc độc lai độc vãng, nhưng bọn chúng nửa chừng biến thành vampire, khi còn sống sinh hoạt trong bang phái hỗn loạn, đương nhiên là muốn tìm một tổ chức, tìm một chỗ dựa.
Đi theo Vladislav III Basarab là sự lựa chọn tốt nhất.
Cao Thừa Dục không định trừng trị bộ hạ nói sai kia, rất nhanh liền thu hồi pháp thuật.
Bụi gai mang theo máu tươi sền sệt ghê tởm vừa bị nó xuyên thấu thu nhỏ lại, tạo thành một đường cong trong không trung, trở về trong chậu hoa trên bàn, cắm vào bùn dất.
Đã từng làm tinh anh thương giới, Cao Thừa Dục so với bất kỳ kẻ nào đều hiểu rõ làm thế nào để có thể thích nghi hoàn cảnh mới thân phận mới, so với bất kỳ kẻ nào đều hiểu làm sao có thể lợi dụng năng lực của bản thân cùng thủ đoạn đặc thù, đạt tới mục đích lớn hơn.
Thân phận mới Vladislav III Basarab này chỉ là một chiếc áo bào, một cái vương miện đội trên đầu, thứ chân chính quyết định thành bại vẫn là năng lực thao túng nhân tâm.
Gã biết rõ, ở tình huống hiện tại, bộ hạ cũ trong nước không có khả năng phản bội mình, bọn chúng bị cuộc sống vĩnh hằng của vampire trong tương lai dụ hoặc, chỉ biết càng trung tâm mà đi theo mình, vì chính mình làm việc.
"Your majesty, liệu có phải Cố... Cố gì đó ngăn cản kế hoạch của chúng ta?" Rốt cuộc cũng có một thủ hạ nơm nớp lo sợ đưa ra một ý kiến có giá trị.
Cố Tây Sa sao.
Cao Thừa Dục cảm thấy cái trán ẩn ẩn đau.
Sau khi sống lại, gã cũng không vội vã xuống tay --- Cố Tây Sa không phải đối thủ dễ đối phó, cần phải lên kế hoạch chặt chẽ mới có thể bắt gọn được hắn.
Chính là bây giờ, đẩy nhanh tiến độ cũng không được, Cố Tây Sa không phải là người thành thành thật thật ngồi chịu chết, hắn luôn nhanh chóng xuất kích, phá hỏng kế hoạch của gã.
Chẳng lẽ lần này cũng bị Cố Tây Sa triệt hạ?
Như vậy càng có ý tứ.
Không có đối thủ cường đại, dục vọng muốn dẫm đạp dưới chân cũng không có.
Mà Cố Tây Sa như vậy mới càng làm gã muốn phá hỏng hắn từ trong ra ngoài, tất cả tôn nghiêm tất cả nhân cách, đều xé nát.
Xem ra hiện tại, tiến độ nhanh hơn gã tưởng.