Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 33: Thợ săn vampire (18)

"Hệ thống nhắc nhở, hôm nay là ngày quan trọng, xin ký chủ chú ý đề cao cảnh giác."

Hôm nay hệ thống rất tận chức tận trách, mới sáng sớm, Lý Việt Bạch đã nhận được nhắc nhở.

"Tiểu Diệp!" Lý Việt Bạch vội vàng tiếp đón: "Nghe!"

"Đang nghe." Diệp Thanh đang ở toilet đánh răng, bình tĩnh vẫy tay.

Đối với những chuyện nguyên chủ từng trải qua, bọn họ chỉ biết tình hình đại khái, mấy tin cụ thể chi tiết đều là tùy vào tâm tình hệ thống mới báo cho bọn hắn.

Ví dụ như chuyện Diệp Thanh nguyên chủ rốt cuộc bị vampire thể ngủ đông bám vào người như thế nào, quá trình này hệ thống chưa từng nói qua.

Rất nhanh, toàn bộ quá trình giống như được bật mở, diễn ra trong đầu bọn họ.

Khoảng vào thời gian này ở đời trước, một vị bà con xa của Diệp Thanh nguyên chủ qua đời.

Diệp Thanh nguyên chủ trời sinh khác với những đứa trẻ khác, tính cách đặc biệt lạnh nhạt, đối với rất nhiều chuyện đều không có hứng thú, không thích chơi đùa không thích quậy phá, lại sinh ra trong gia đình giàu có, cha mẹ đều có tính toán riêng, thậm chí có thể tính kế nhau, không giống gia đình bình thường khá giả hòa thuận thân thiết, gia tộc cũng vì tranh đoạt tài sản mà giương cung bạt kiếm, bởi vậy có thể nói Diệp Thanh nguyên chủ không hề có khái niệm về một gia đình ấm ấp, chỉ có vị bà cô lớn tuổi này là bất đồng.

Vị bà cô này khác với những người khác trong gia tộc, thường bị người trong gia tộc cười nhạo là "Thổ lão mạo"(Thổ chỉ sự không ưa thích, lão chỉ lão giả, mạo chỉ che mặt, ý nói lão già che mặt đáng ghét), "Bà già không kiến thức". Bà là người lạc quan, không thích tính kế, không thích tranh đoạt, không yêu tài phú, đến nỗi ở một mình cũng rất vui, lại rất thích trẻ con, đối xử với những đứa trẻ trong nhà hết sức bình đẳng, chưa từng bởi tính cách của Diệp Thanh nguyên chủ mà đối xử lạnh nhạt với y.

Đại khái vào lúc Diệp Thanh nguyên chủ 7 tuổi, trong nhà xảy ra chút chuyện, mẹ y nghi ngờ cha y dan díu với bảo mẫu, vì thế liền sa thải người đó, sau đó tự mình kiếm bảo mẫu mới, mấy tháng này Diệp Thanh không có người chăm sóc, vì thế bà liền đưa Diệp Thanh về nhà mình.

Tuy Diệp Thanh không thích nói chuyện, cũng không biểu hiện thân thiết với bà, nhưng y tự biết, loại cảm giác này rất khác biệt, thời gian hắn ở nhà bà cô rất yên tâm, rất ấm áp, còn tự nhiên hơn so với lúc ở với cha mẹ.


Một thời gian dài sau đó, Diệp Thanh nguyên chủ khi nhớ lại mình lúc còn nhỏ, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu là ban công trong nhà bà cô, ánh mặt trời buổi chiều chiếu qua tấm rèm hoa, hắt lên sàn nhà bằng gỗ, bà cô đem mái tóc hoa râm của mình búi lại thành một lọn nhỏ, ngồi ở chiếc ghế thêu hoa, luôn miệng lải nhải cùng Diệp Thanh một ít chuyện... Chưa bao giờ bắt Diệp Thanh làm chuyện y không muốn.

Diệp Thanh nguyên chủ trải qua sinh nhật 7 tuổi với bà cô, tuy lúc đó y chỉ có 7 tuổi, nhưng lại rất ghét bánh sinh nhật, nến, không khí náo nhiệt, khí cầu, những mảnh lụa rực rỡ... Vì thế trước sinh nhật y liền nói với bà cô: Con không muốn tổ chức sinh nhật, chỉ muốn trải qua một mình mà không bị ai quấy rầy.

Kết quả tới ngày sinh nhật, bà cô lấy ra từ trong rương một bộ mô hình súng ống kinh điển đưa cho y.

Từ nhỏ Diệp Thanh đã thích loại súng ống lạnh như băng này cùng mấy đồ linh tinh khác, nhưng cha mẹ y thấy mấy thứ đó nguy hiểm, không muốn cho y chạm vào, y đành đem chôn sở thích này của mình, cũng chưa từng nới với bà, không ngờ bà lại nhanh nhạy biết được sở thích của y.

Cho tới nay cha mẹ Diệp Thanh vẫn luôn tổ chức sinh nhật theo ý mình, bắt y phải thích nó, chỉ có bà là thật sự mong y có được một sinh nhật vui vẻ.

Cho nên trải qua từng ấy năm, Diệp Thanh vẫn luôn có cảm tình đặc biệt với bà.

Hiện nay bà qua đời vào lúc hơn tám mươi tuổi, cũng coi là khá thọ, nhưng đối với Diệp Thanh nguyên chủ là một đả kích trầm trọng.

Lúc này, quan hệ thầy trò giữa Diệp Thanh nguyên chủ cùng Cố Tây Sa nguyên chủ cũng khá đặc biệt, nhưng bởi tính cách cùng những chuyện trải qua quá khác nhau khiến mâu thuẫn trở nên kịch liệt chưa từng có.

Diệp Thanh nguyên chủ vốn không có hứng thú gì với thế giới này, cộng thêm việc y có bệnh trầm cảm, hơn nữa bà cô qua đời khiến y gặp phải đả kích rất lớn, chán đời càng tăng thêm --- kỳ thật người ngoài nhìn qua sẽ không biết, kể cả đồng nghiệp gặp mặt mỗi ngày cũng chỉ thấy y ít nói hơn trước kia mà thôi.

Nhưng Cố Tây Sa lại phát hiện, sức quan sát của Cố Tây Sa nguyên bản vốn không yếu, huống chi là với đồ đệ mình luôn để ý, đương nhiên có thể biết cảm xúc Diệp Thanh biến hóa.

Hơn nữa Diệp Thanh trước mặt người khác đều ngụy trang thành công, nhưng lúc ở một mình với Cố Tây Sa sẽ không nhịn được thả lỏng thần kinh vốn luôn căng thẳng, lộ ra một mặt yếu đuối.

Nếu có người xem tất cả những chuyện này, hẳn có thể nhìn ra tình cảm giữa bọn họ rất đặc biệt, nhưng chính họ cũng không ý thức được.

Ý trời trêu ngươi, tình cảm bọn họ dành cho nhau hoàn toàn thúc đẩy một loạt những bi kịch kế tiếp.

Cố Tây Sa nhận ra dị trạng của Diệp Thanh, không tự chủ được mà tiến vào trạng thái khẩn trương.

Hắn lo Diệp Thanh sẽ tự sát.

Trên thực tế, phần lớn người trên thế giới này đều không ý thức sự nguy hiểm của bệnh trầm cảm, phần lớn họ đều cho rằng "Cái gọi là bệnh trầm cảm chính là tâm tình không tốt, chính là yếu đuối, qua một thời gian là ổn thôi.". Mà Cố Tây Sa bởi nguyên nhân nghề nghiệp, chính mắt hắn đã gặp qua rất nhiều trường hợp người mắc bệnh trầm cảm tự sát, hiểu rõ loại bệnh sinh lý này chỉ dựa vào điều tiết tâm lý là không có khả năng.

Vì thế hắn bắt đầu cố ý vô tình canh phòng nghiêm ngặt đối với Diệp Thanh.

Cố Tây Sa tính cách vốn khá mạnh mẽ, gặp phải loại chuyện sống chết này liền hết sức nghiêm túc, can thiệp quá phận như vậy khiến cho Diệp Thanh không quen.

Diệp Thanh vẫn luôn là người đối với chuyện sống chết của mình rất đạm mạc, y càng hy vọng Cố Tây Sa có thể tôn trọng lựa chọn của chính mình, nói đơn giản chính là —— Nếu tôi thật sự muốn chết, hy vọng anh không ngăn cản tôi, cho tôi thoải mái chết đi là được rồi.

Đề nghị như vậy, đương nhiên là Cố Tây Sa quyết đoán cự tuyệt.

Vì thế hai người lâm vào một loại trạng thái đối lập kỳ lạ, mỗi ngày đều tra tấn nhau trên mặt tinh thần.

Trong lúc mấu chốt này, vụ án mới xảy ra.

Lần này là một vụ án hình sự làm oanh động thành phố —— Công ty Vĩnh Phong bị cướp, mười mấy tên cướp cầm súng xâm nhập tổng bộ công ty, bắt nhân viên làm con tin. Công ty Vĩnh Phong kinh doanh đồ cổ, tên cướp bí quá hóa liều nên hợp tác cùng nhau làm ra vụ án trọng đại này.

Tình huống khẩn cấp, Diệp Thanh đương nhiên muốn làm nòng cốt phái đi hiện trường.

Cố Tây Sa chuyên quyền độc đoán ra lệnh cho y: Không phải đi.

Người mắc bệnh trầm cảm vốn dĩ không nên làm nghề này, huống hồ tình huống tại hiện trường quá hung hiểm, rất có thể sẽ mất khống chế, làm ra vài chuyện người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà Diệp Thanh dựa vào hiểu biết đối với chính mình đưa ra kết luận —— kể cả mất khống chế, nhiều lắm y sẽ chỉ tổn thương chính mình, tuyệt đối không ảnh hưởng tới nhiệm vụ.

Cố Tây Sa thấy không thể ngăn cản y, đơn giản đề nghị: Để tôi thay cậu, hoặc hai chúng ta cùng đi.

Diệp Thanh mệt mỏi cười: Đừng như vậy, tôi không phải con anh.

Diệp Thanh rất rõ ràng, nhiệm vụ lần này quả thật rất nguy hiểm, không thể cho Cố Tây Sa đi cùng.

Cố Tây Sa hoàn toàn tương phản với y, nếu có cơ hội cứu người khác, cho dù chỉ là một chút liền lập tức nắm lấy, thứ hắn coi trọng chính là sinh mệnh, mặc kệ là của người khác hay của chính mình. Loại người này luôn đem chuyện bảo hộ người khác thành chuyện thoải mái an nhàn, nhưng y có thể yên thâm thoải mái mà tiếp thu sao? Khiến hắn vì mình mà lâm vào tình trạng nguy hiểm? Loại người không màng sinh mệnh như mình mới có thể gặp nguy hiểm nhiều nhất.

Sau đó có thể là Diệp Thanh nguyên chủ sử dụng thủ đoạn nào đó nhốt Cố Tây Sa trong nhà, một mình chấp hành nhiệm vụ. Sau đó Diệp Thanh nguyên chủ đến thực hiện nhiệm vụ ở công ty Vĩnh Phong, ngoài ý muốn bị vampire thể ngủ đông mê hoặc mà tự sát, sau đó bị nó bám vào người.

"Cho nên đừng có đi!" Lý Việt Bạch từ trên giường nhảy dựng lên, vô cùng đau đớn chạy đến bồn rửa tay trong toilet, nắm lấy bả vai Diệp Thanh dùng sức lay: "Phải nghe lời hiểu không, phải nghe lời hiểu không?"

Diệp Thanh bị hắn lay đến mức đầu choáng váng đầu, bàn chải đánh răng nắm cũng không chắc.


"Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, hóa ra đều tại thằng nhóc cậu!" Lý Việt Bạch càng nghĩ càng cảm thấy mình nắm được trọng điểm: "Nghe này Tiểu Diệp, nhân vật Cố Tây Sa này thảm như vậy đều do cậu làm hại!"

"Không phải tôi, là nguyên chủ." Diệp Thanh bình tĩnh tỏ vẻ vô tội: "Hơn nữa, hành vi của nguyên chủ cũng không quá phận, y chỉ chấp hành nhiệm vụ của mình, lúc đang làm nhiệm vụ lại gặp chuyện ngoài ý muốn, bị vampire thể ngủ đông bám vào người, cái này... Thấy thế nào cũng là nguyên chủ vô tội."

"Trước mắt mới xem tới đoạn Diệp Thanh nguyên chủ biến thành vampire." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng y là nam chính của thế giới này, tất cả mâu thuẫn đều tập trung trên người y, chỉ cần y biến thành vampire, nhân vật Cố Tây Sa này là người thân cận nhất của y, đương nhiên rắc rối sẽ liên tiếp ập đến... Đừng hỏi làm sao tôi biết được, tất cả tác phẩm đều như vậy, đầu tiên là vai chính gặp phải biến cố, sau đó phát ra một loạt phản ứng dây chuyền, người thân cận nhất hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết..."

"Cho nên chỉ cần đời này tôi không bị bám vào người?" Diệp Thanh đem bàn chải đánh răng cùng ca nước cất lên trên giá.

"Trước mắt hẳn là như vậy." Lý Việt Bạch cau mày: "Tóm lại, tuyệt đối không thể biến thành vampire."

"Vụ cướp công ty Vĩnh Phong xảy ra chiều nay." Diệp Thanh nhìn một chút thông báo từ hệ thống: "Tôi có thể xin nghỉ, cũng thông báo cho cảnh cục cùng công an đối phó tốt."

"Phải, đời trước chúng ta xui ở chỗ không biết trong kho đồ cổ của công ty Vĩnh Phong lại giấu một con vampire thể ngủ đông." Lý Việt Bạch nói: "Hiện tại đã biết, đối phó hẳn không khó."

Ngừng lại một chút, Lý Việt Bạch lại không yên tâm mà truy vấn: "Cái kia... Tiểu Diệp, cậu hiện tại... còn muốn tự sát không?"

"Không nghiêm trọng như nguyên chủ." Diệp Thanh cười cười: "Yên tâm."

"Bà cô... Qua đời?" Lý Việt Bạch nhớ lại một chút, hình như mấy ngày nay hắn có thấy Diệp Thanh nhận điện thoại trong nhà.

"Phải." Diệp Thanh gật gật đầu.

"Chắc cũng có chút khổ sở đi? Dù sao cậu cũng có ký ức của Diệp Thanh nguyên chủ..." Lý Việt Bạch thở dài: "Nghe hệ thống miêu tả liền cảm thấy đây là một vị nữ sĩ rất có mị lực... Đợi đời này chúng ta giải quyết xong vấn đề liền đi thăm mộ bà đi."

"Ừ."