Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 23: Thợ săn vampire (8)

Mã Tiểu Đình sớm đã không phải bộ dáng ban đầu, trong nháy mắt tóc cô dài như thác nước, rối tung, đôi môi vốn dĩ trắng bệch cũng biến thành màu đỏ tươi, tứ chi lạnh băng giống rắn, quấn trên người Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch bình tĩnh không nhúc nhích: "Cô là ai?"

"Hầu gái Empura." Mã Tiểu Đình nở nụ cười ha ha, tiếng cười giống như tiếng hạt châu, mượt mà vô cùng: "Chỉ hút máu xử nam."

Đệt...

Vì cái quái gì cẩu độc thân luôn xui xẻo! Lý Việt Bạch kháng nghị trong im lặng.

"Muốn nổ súng không?" Sau lưng hắn truyền đến giọng nói của Diệp Thanh, cùng tiếng súng lên đạn.

Đứa nhỏ này vĩnh viễn đều đáng tin cậy như vậy.

"Không, từ từ." Tuy trong lòng Lý Việt Bạch hốt hoảng, nhưng ngoài miệng vẫn khá bình tĩnh.

"Biết ngay là các người sẽ không nổ súng." Hầu gái Empura cười duyên nói: "Nếu các ngươi nổ súng, cô gái vô tội này sẽ chết."

Lòng bàn tay Lý Việt Bạch chảy ra mồ hôi lạnh.

Đây mới là tiến thoái lưỡng nan chân chính, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

"Hay là trước tiên ta hút máu ngươi xong rồi lại nói..." Hầu gái Empura nhếch môi, trên hàm răng trắng tinh của ả có hai cái răng nanh nhanh chóng dài ra, sau đó ả dần áp sát cổ Lý Việt Bạch...

Lý Việt Bạch không có cách nào ngoài nhịn.

Hắn vẫn luôn giấu trong tay trái một bao nilon nhỏ chứa đầy chất lỏng vẩn đục, không rõ là thứ gì.

Trong chớp mắt lúc hầu gái Empura nhào lên, Lý Việt Bạch xé rách bao nilon.

Chất lỏng không rõ rơi xuống như mưa trên đầu ả.

Động tác của hầu gái Empura ngay tức khắc cứng lại.

"Này...... Đây là cái gì!" Ả cuồng loạn kêu to.

"Nước chấm mì lạnh, bên trong có bỏ hai nhánh tỏi." Lý Việt Bạch nói: "Thứ mà vampire sợ nhất, thảo nào lúc nãy cô thế nào cũng không chịu ăn."


Cả người ả cứng đờ, ngơ ngác đứng ở tại chỗ, hai mắt trắng dã, biểu tình run rẩy, răng nanh trở về kích cỡ bình thường, ngay cả mái tóc thật dài cũng ngắn trở lại!

Ả nhanh chóng biến về bộ dáng ban đầu!

Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên, Diệp Thanh nổ súng, viên đạn cách đỉnh đầu Mã Tiểu Đình một tấc.

Mã Tiểu Đình đột nhiên run rẩy một chút, tỉnh lại.

"Sao lại thế này?" Cô mê man sờ sờ tóc, trên đó nhão nhão dính dính, tất cả đều là nước tỏi.

Ngoại trừ bạc, vampire còn sợ tỏi, hầu gái Empura vì tránh nước tỏi ăn mòn, không thể không từ bỏ thân thể Mã Tiểu Đình thân thể mà đào tẩu.

Nhưng viên đạn Diệp Thanh đã bắn trúng ả.

"Lần này đã chết chưa?" Lý Việt Bạch quay đầu hỏi Diệp Thanh.

"Đã chết." Diệp Thanh giơ di động lên: "Tôi quay video, lần này là bên phải."

Trong video, vampire thể ngủ đông màu đen từ đầu Mã Tiểu Đình bay ra, Diệp Thanh bắn trúng ngực phải của nó, lúc đầu nó bị thiêu đốt, sau đó nổ mạnh.

Lúc nãy tưởng chừng như đã thành công bắn chết nó, ai ngờ không những bắn không chết, lại còn tạo cho nó cơ hội bám vào Mã Tiểu Đình đang hôn mê. Nguyên nhân không chết chính là --- trái tim vampire nằm ở bên phải. Diệp Thanh xuất phát từ thói quen tư duy của con người mà nhắm vào bên trái, lúc đó mới thất thủ.

"Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Em bị vampire bám vào người? Trên thế giới này thật sự có vampire?" Mã Tiểu Đình hỗn loạn ngồi liệt dưới đất: "Sao có thể..."

Vampire thích bám vào người yếu ớt, vừa rồi Mã Tiểu Đình cảm xúc hỗn loạn, lại ở trạng thái hôn mê, đương nhiên trở thành đối tượng của nó. Sở dĩ nó không bám vào thi thể Từ Lệ Lệ là bởi chữa trị vết thương trên cổ quá lãng phí sức lực, so sánh hai người, Mã Tiểu Đình hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn.

"Anh cảnh sát, em vừa nằm mơ đúng không?" Mã Tiểu Đình vội vàng hỏi: "Em mơ thấy em trở thành vampire, còn bắt lấy anh định hút máu..."

Xem ra sau khi con người bị bám, thần trí cũng khá thanh tỉnh, có thể biết chuyện gì xảy ra, sau đó cũng sẽ nhớ rõ.

Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh liếc mắt nhìn nhau, phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề trước mắt.

Nên trả lời cô ấy như thế nào? Án này giải thích thế nào với người ở cảnh cục? Còn nữa, nên giải thích với công chúng như thế nào?

Biện pháp thường thấy nhất là lừa gạt cô gái này, đem mọi chuyện áp xuống, nếu báo chí biết chuyện thì bịa một cái lý do là "Hung thủ đang lẩn trốn", chính là như vậy rất phiền phức, đầu tiên là không có dấu vết của hung thủ, tiếp theo, bọn họ vừa nổ mấy phát súng trong phòng, hành động này cực kỳ khả nghi, không thể giải thích được. Quan trọng nhất chính là, nếu nói hung thủ đang lẩn trốn, xã hội sẽ rất nhanh truyền ra tin tức "Tên cuồng sát tàn nhẫn chặt đầu nạn nhân đang lẩn trốn, cảnh sát bó tay không có biện pháp" mấy tin tức linh tinh, tạo thành khủng hoảng không kém hơn so với vampire.

Nếu nói sự thật với báo chí, khả năng cao là sẽ bị bệnh viện tâm thần đến đón đi.

May mắn là, thời gian khiến cho bọn họ rối rắm không còn nhiều.

Căn cứ theo giả thiết của thế giới này, không bao lâu nữa, vampire sẽ xuất hiện trên toàn thế giới với quy mô lớn, giết chóc khắp nơi, đem thế giới trở thành chiến trường của con người và vampire.

Diệp Thanh đã gọi điện cầu viện sở cảnh sát, không bao lâu nữa sẽ tới. Bọn họ sẽ phụ trách mang thi thể Từ Lệ Lệ đi tiến hành kiểm nghiệm tỉ mỉ, sau đó phản bác lại kiến nghị yêu cầu tiếp tục điều tra làm rõ.

"Tí nữa ai mang đội đến đây?" Lý việt Bạch hỏi.

"Cục trưởng Dương tự mình tới." Diệp Thanh đáp.

Vụ thảm án lẻn vào nhà chặt đầu, chuyện lớn như vậy, đương nhiên lãnh đạo muốn đích thân tới hiện trường.

"Cứ nói thật với báo chí!" Lý Việt Bạch nghĩ, đưa ra quyết định.

Chiến tranh sẽ xảy ra, hắn và Diệp Thanh có lẽ thuộc vài người phát hiện vampire sớm nhất trên cả nước, những người còn lại không lựa chọn đăng báo, mà thông báo càng muộn, quốc gia đưa ra kế sách càng muộn, tình thế sẽ trở nên càng khó giải quyết, suy nghĩ vì đại cục, tốt nhất vẫn nên đăng báo càng sớm càng tốt, nói ra sự thật càng sớm càng tốt.

Làm xong hết thảy thủ tục, lúc trở về cảnh cục đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Cục trưởng Dương cùng một người nữa ở trong sở - cục trưởng Vương, một người dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, một người dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần để quan sát Diệp Thanh cùng Lý Việt Bạch, bình tĩnh nghe bọn họ báo cáo, bình tĩnh xem tư liệu bọn họ đưa.

"Khụ khụ, Tiểu Diệp này." Cục trưởng Dương tắt thuốc lá trong tay, dở khóc dở cười, quở mắng: "Các cậu bình thường nói giỡn thì không nói làm gì, trước mặt cục trưởng Vương lại có thái độ không nghiêm túc như thế thì sao được!"

Cục trưởng Vương nâng chén trà lên uống một ngụm, cau mày: "Vụ án này cực kỳ ác liệt, dự kiến sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, chúng ta phải làm tốt phần ứng đối, nhưng các cậu làm như vậy là không đạt tiêu chuẩn!"

"Cục trưởng, chúng tôi có quay lại video, có tang chứng vật chứng, cùng lời khai của nhân chứng Mã Tiểu Đình, tất cả đều đầy đủ. Nếu ngài không tin, tôi cũng không có cách nào." Diệp Thanh vẫn bày ra một khuôn mặt than như cũ.

"Vớ vẩn, chuyện này làm sao chúng tôi tin được?" Cục trưởng Dương nặng nề gảy thuốc vào gạt tàn trên bàn: "Vampire? Nếu cái này mà lên báo, cấp trên thấy được, cục chúng ta chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao? Lãnh đạo sẽ nghĩ thế nào về chúng ta?"

"Vụ án này cứ điều tra như bình thường, không cần các cậu xen vào." Cục trưởng Vương uống ngụm trà, định rời đi: "Lão Dương, quản cho tốt cấp dưới của ông."

Cực trưởng Dương đỏ mặt, đập tay lên bàn, chuyển hướng sang Lý Việt Bạch: "Còn cậu nữa, Tiểu Cố, chuyện của cậu không lo cho tốt đi, thế nào lại mỗi ngày đi theo đồ đệ mình? Một cảnh sát bị khai trừ, mỗi ngày đều xem án hình sự trọng đại, còn ra cái gì nữa? Lần trước vụ án Tiểu Lương chết ở phòng khám thi cũng có quan hệ với các cậu, rốt cuộc thì các cậu đang làm cái khỉ gì? Đừng nói là cựu cảnh sát, cho dù là nhân viên tại chức, nên điều tra thì điều tra, nên cách ly thì cách ly!"

Kết quả như vậy trước khi đến Lý Việt Bạch đã nghĩ tới.

Vô luận suy đoán như thế nào đều cho ra một kết luận —— Cục trưởng Vương cùng cục trưởng Dương tuyệt đối không tin bọn họ, tuyệt đối không có khả năng công bố chuyện vampire với báo chí.

Đương nhiên, ứng đối nên làm cũng được Lý Việt Bạch nghĩ kỹ rồi.

"Cục trưởng Vương, xin dừng bước!" Lý Việt Bạch nói: "Trước hết nghe cháu nói một câu."

"Nói hươu nói vượn thì không cần nói nữa." Cục trưởng Vương xua tay.

"Vụ án giết người Lân Tỉnh kia, cục trưởng Vương còn nhớ rõ không??" Lý Việt Bạch bất thình lình nói sang chuyện khác: "Gần đây, cục trưởng phụ trách vụ án kia đã mất chức."

Cục trưởng Vương thấy lời hắn nói có ẩn ý, suy nghĩ một lát, một lần nữa ngồi xuống: "Tiểu Cố, cháu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Vụ án giết người Lân Tỉnh, tất cả mọi người đều biết, chính là hai người kết phường buôn bán với nhau, một người chết, người còn lại tất cả máu đều bị hút khô, khiến dư luận ồn ào huyên náo.

Hiện tại vụ án này còn chưa phá được, vị cục trưởng kia cũng đã bị mất chức.

"Ngài có biết tại sao vị cuc trưởng kia lại mất chức hay không?" Ánh mắt Lý Việt Bạch ổn định, nhìn chằm chằm cục trưởng Vương.

"Không phá được án, không khống chế được dư luận, khiến nhân dân khủng hoảng, không thể thoái thác tội của mình." Cục trưởng Vương nghĩa chính từ nghiêm nói.

"Không phải, nguyên nhân chân chính là, ông ta không báo manh mối có trong tay đúng lúc." Lý Việt Bạch nói: "Vụ án đêm đó, có người thấy được nạn nhân bị vampire hút máu đến chết, mà vampire kia chính là người đang lẩn trốn! Người chứng kiến khai lại như vậy, nhưng cảnh sát lại không tin, trở thành lời khai không có hiệu quả, bị vứt bỏ."

"Chẳng lẽ vampire là có thật? Ai sẽ tin? Báo lên cấp trên, mấy người họ sẽ tin sao?" Cục trưởng Vương không tin: "Tiểu Cố, bác cũng thấy nhiều vụ án rồi, nhưng tới bây giờ chưa từng nghe nói sẽ có cán bộ cảnh sát nào vì không thông báo với báo chí chuyện vampire mà bị mất chức cả."

"Tiểu Cố, cậu đừng có mà nói hươu nói vượn nữa!" Cực trưởng Dương trách cứ.

"Chúng cháu có chứng cứ." Lý Việt Bạch vỗ vai Diệp Thanh, Diệp Thanh liền lạch cạch gõ laptop vài phút, rất nhanh mấy tài liệu cơ mật liền hiện lên trên màn hình.

"Bác xem, cái này là khẩu cung không đăng báo của vụ án Lân Tỉnh này, còn cái này, là văn kiện của bộ quốc phòng quốc gia." Lý Việt Bạch chỉ chỉ màn hình: "Đầu tiên chúng cháu thừa nhận mình có một chút suy nghĩ sai lầm, cháu bảo Diệp Thanh xâm nhập cơ sở dữ liệu của bộ quốc phòng..."

Trình độ của loại cao thủ như Diệp Thanh, cho dù là thông tin cơ mật của bộ quốc phòng, cũng có thể xâm nhập vào dễ như chơi.

Khẩu cung viết, người chứng kiến thấy được quá trình hút máu.

Bức ảnh chụp trước khi xảy ra vụ án, rõ ràng chụp được một con vampire thể ngủ đông.

Bên trong văn kiện còn ghi xử phạt thật mạnh đơn vị cơ sở biết mà không báo.

"Cái này có phải các cậu bịa ra không?" Cục trưởng Dương vẫn đầy bụng hồ nghi.

Lý Việt Bạch thở dài, thuyết phục người khác tin tưởng loại chuyện này quả thật rất khó.


Chuyện này không phải do bọn họ bịa ra.

Trên đường về cảnh cục, Diệp Thanh đã xâm nhập kho thông tin của bộ quốc phòng quốc gia --- cấp trên đã biết một ít dấu vết, đang dần dần coi trọng vấn đề này. Dù sao cũng là trung tâm của các vụ án trong cả nước, hiện tại lại là thời đại tin tức, hoàn toàn không biết là chuyện không có khả năng.

Cục trưởng Vương cau mày, lâm vào thế khó.

Đăng báo thì không hợp lý, mà không đăng báo cũng không hợp lý.

"Cục trưởng Vương, yên tâm." Lý Việt Bạch an ủi nói: "Việc này ngài không cần do dự, do dự cũng vô dụng, vừa rồi tôi đã giả danh ngài đem tư liệu báo lên trên rồi."

"Cấp trên đã tiếp thu." Diệp Thanh bổ sung.

"Vớ vẩn! Quả thực to gan lớn mật! Đây là vi phạm pháp luật!" Cục trưởng Vương nghe vậy kinh hãi, đập bàn, chén trà gạt tàn thuốc va vào nhau kêu leng keng, tạo thành một trận loạn hưởng.

"Hai người các cậu... các cậu..." Tay cầm điếu thuốc của cục trưởng Dương chỉ thẳng vào Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh, hận không thể trực tiếp đi bắt bọn họ giam lại.

"Là đúng hay là sai, rất nhanh chúng ta liền biết." Biểu tình Lý Việt Bạch bình tĩnh: "Nếu cấp trên thật sự muốn trách tội, chúng cháu liền chịu trách nhiệm."

"Cậu chịu trách nhiệm? Thằng nhóc cậu cũng không phải Lâm Thời Công! Mà chuyện này vốn là do các cậu gây nên!" Cục trưởng Dương trừng mắt.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, điện thoại vang lên, là nhân viên trực chuyển cho cục trưởng Vương, dãy số của thủ đô.

Cục trưởng Vương thở dài một hơi, tiếp điện thoại.

"A? Chào ngài, Triệu Thính. Cái tư liệu kia? Thật xin lỗi, cái đó là..."

"Tình huống mà quý cục báo lên, lãnh đạo cấp trên rất coi trọng, tiếp tục điều tra, tin tức cụ thể trước tiên không cần lộ ra ngoài." Thanh âm đầu bên kia rất nghiêm túc.

Sắc mặt cục trưởng Vương lập tức thay đổi.

Coi trọng? Đúng là coi trọng?

Chẳng lẽ cấp trên cũng tin vampire có thật?

"... Vâng vâng, nhất định không làm ngài thất vọng." Cục trưởng Vương nghiêm túc cam đoan.

Cúp điện thoại, trong phòng càng an tĩnh.

"Tà môn!" Cục trưởng Dương lại rút một điếu thuốc, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương: "Bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm còn có vampire gọi cửa!"

Mấy chuyện tà môn sau này còn nhiều lắm. Lý Việt Bạch thở dài, âm thầm nghĩ.