Đông đảo người châu Âu tới định cư ở lục địa Bắc Mỹ. Họ là những người tạo nên bản chất của cuộc sống tương lai ở “Tân Thế giới”.
Người Pháp và người Tây Ban Nha chiếm phần đông trong số những người châu Âu đầu tiên tới định cư ở Bắc Mỹ, nhưng sau đó người Anh và người Đức trở nên đông đảo hơn. Phần lớn trong số họ là người Tân giáo bị truy bức ở châu Âu. Sau 20 năm kể từ khi những người Thanh giáo đầu tiên đặt chân tới châu Mỹ, ở Massachusetts đã có 20.000 người Anh. Vùng thuộc địa này lớn mạnh và phát triển nhanh với thủ phủ đặt ở Boston. Một số người định cư ở đây đã chuyển tới đảo Rhode và Connecticut.
Năm 1625, New York bắt đầu là thuộc địa của Hà Lan ở vùng cửa sông Hudson. Khi người Anh tiếp quản thuộc địa này vào năm 1664, thì người Anh, người Đức và người thuộc nhiều dân tộc khác đã định cư tại đó. New York sớm phát triển thành một thành phố quốc tế lớn của các thương gia và thợ lành nghề. Từ New York đi xuôi theo bờ biển sẽ đến Pennsylvania, thuộc địa được vua Anh trao cho một nhóm tín đồ Quaker do William Penn đứng đầu vào năm 1681 như một hình thức trả nợ. William Penn là một người lý tưởng hóa tôn giáo, mơ ước tiến hành “cuộc thử nghiệm thiêng liêng”, một xã hội kiểu mới. Ông giúp những người nghèo từ châu Âu tới định cư ở thuộc địa của mình. Nhiều người Anh, Scotland, Ireland và Đức đã tới đây bắt đầu một cuộc sống mới.
Xuôi về phía Nam, vùng Carolina và Virginia phát triển mạnh về quy mô sau cuộc nội chiến Anh, khi đất đai ở hai vùng này được vua Charles II cấp cho những người bảo hoàng. Họ đã lập đồn điền trồng cây thuốc lá, bông, lúa và cây chàm, mang lại nhiều lợi nhuận. Từ năm 1619 trở đi, người định cư nhập nô lệ từ châu Phi tới làm việc trong đồn điền của họ. Chẳng bao lâu, người nô lệ chiếm phần đông dân số ở đây.
Ở miền Tây Nam, những người định cư tiên phong Tây Ban Nha dồn tới New Mexico và xây dựng thủ phủ ở Santa Fe vào năm 1609. Đây là một thuộc địa có những pháo đài, hầm mỏ và trạm thông thương. Nắm trong tay vùng Florida, người Tây Ban Nha lẽ ra đã có thể chiếm toàn bộ Bắc Mỹ, nhưng họ đã bỏ lỡ cơ hội này do bị mất quyền kiểm soát trên biển. Người Pháp định cư quanh khu vực St Lawrence, vùng Ngũ Đại Hồ và sông Mississippi. Đến năm 1700, dọc bờ Đại Tây Dương đã có 12 thuộc địa của người Anh với khoảng 250.000 người, trong khi chỉ có 20.000 người Pháp. Người Đức, Hà Lan, Thụy Điển, Lithuania, Bohemia và các dân tộc khác, mỗi nhóm đều tìm được cho mình một chỗ riêng để định cư. Một châu Mỹ mới được tạo dựng nên bởi những người dân bình thường cần cù lao động chứ không phải bởi chính phủ các nước châu Âu xa xôi.
Thời gian đầu, người bản xứ ở châu Mỹ và người châu Âu tới định cư cùng có lợi khi giao thiệp với nhau, trong một số trường hợp hai bên cùng chung sống hòa bình. Nhưng khi có nhiều người tới định cư thì người bản xứ bị chiếm đất. Đã xảy ra một số hành động tàn bạo của người tới định cư nên người bản xứ ngày càng mất lòng tin vào họ; hành động chống đối người định cư ngày một tăng. Các cuộc xung đột ở địa phương nổ ra, dẫn tới chiến tranh vào những năm 1670. Người định cư giành thắng lợi và sự phản kháng của dân bản xứ đã giảm đi. Một số người bản xứ bị đuổi khỏi quê hương. Khi sự chiếm lĩnh của người châu Âu tại châu Mỹ đã trở nên chắc chắn, làn sóng di cư dần sang châu Mỹ bắt đầu.