Bạch Dạ Hành

Chương 5


Tiếng ồn ào huyên náo chưa hề ngưng kể từ lúc ra khỏi chỗ soát vé ga tàu điện. Đám sinh viên nam tranh nhau tỏa đi phát tờ rơi. “Câu lạc bộ Quần vợt đại học X, xin mời đến xem.” Vì cứ ngoác họng ra gào toáng lên, tiếng người nào cũng khàn đặc. Kawashima Eriko thuận lợi rời khỏi ga tàu điện mà không phải nhận tờ rơi nào, cô nhìn sang Karasawa Yukiho đi bên cạnh, cười.

“Thật khoa trương quá,” Eriko nói, “hình như cả các trường đại học khác cũng đến để chiêu mộ thành viên ấy.”

“Đối với bọn họ, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong năm mà.” Yukiho trả lời, “Có điều, đừng để những người phát tờ rơi ấy lôi kéo cậu, bọn họ đều là tầng lớp thấp nhất trong câu lạc bộ thôi.” Nói xong, cô vén mái tóc dài.

Trường đại học nữ Seika nằm ở thành phố Toyonaka, khu giảng đường được xây dựng trong khu nhà ở vẫn còn giữ lại những căn nhà lớn kiểu cũ. Vì chỉ có khoa Văn học, khoa Nữ công gia chánh và khoa Thể dục thể thao, nên bình thường số lượng sinh viên ra vào không nhiều. Thêm nữa lại toàn là con gái, nên cũng không ai nói chuyện lớn tiếng trên đường. Nhưng Eriko nghĩ riêng hôm nay, những nhà ở gần đó chắc chắn sẽ cho rằng bên cạnh trường đại học không phải là nơi thích hợp để sinh sống. Đám sinh viên nam của mấy trường giao lưu nhiều nhất với đại học nữ Seika như đại học Eimyo đều ồ ạt xuất quân, hòng tìm kiếm những thành viên mới mẻ và hấp dẫn cho câu lạc bộ hoặc hội nhóm của mình. Bọn họ đảo ánh mắt đầy khát vọng, lượn lờ quanh quẩn trên con đường tất cả buộc phải đi qua trong trường, hễ gặp sinh viên mới nào thích hợp là bất chấp hết thảy xông tới thuyết phục.

“Làm thành viên không công khai cũng được, chỉ cần tham gia những lúc có hoạt động giao lưu, cũng không phải đóng hội phí nữa.” Những câu kiểu như thế vang lên khắp nơi.

Bình thường đi bộ tới cổng chính chỉ mất năm phút, vậy mà hôm nay Eriko và Yukiho phải tốn hơn hai mươi phút đồng hồ. Eriko hiểu rất rõ mục tiêu của đám sinh viên nam bám đuổi nhằng nhẵng kia đều là Yukiho. Từ khi học cùng lớp với Yukiho hồi cấp II, cô đã quen với những chuyện thế này rồi.

Cuộc chiến tranh giành hội viên mới đến cổng chính thì chấm dứt. Eriko và Yukiho đi về phía nhà thể chất, lễ khai giảng sẽ diễn ra ở đó. Trong nhà thể chất, ghế sắt được kê thành hàng, trên cùng có dựng tấm biển ghi rõ tên bộ môn. Bọn họ ngồi xuống cạnh nhau ở vị trí của bộ môn Văn học Anh. Sinh viên mới thuộc bộ môn này có khoảng bốn mươi người, nhưng hơn một nửa ghế vẫn còn trống. Nhà trường không bắt buộc phải có mặt trong lễ khai giảng. Eriko đoán, chắc nhiều sinh viên mới đã đi cho kịp buổi giới thiệu các câu lạc bộ diễn ra sau lễ khai giảng. Cả buổi lễ chỉ có hiệu trưởng và các trưởng khoa lên phát biểu. Toàn những bài diễn văn nhạt nhẽo khiến cho việc chống chọi với cơn buồn ngủ trở nên rất khó khăn. Eriko phải dồn hết sức lực mới không khỏi ngáp dài.

Rời khỏi nhà thể chất, trong sân trường đã kê một dãy bàn thành viên các câu lạc bộ và hội nhóm đều đang cao giọng mời gọi thành viên mới. Trong đó cũng thấp thoáng cả bóng dáng sinh viên nam. Có vẻ là các sinh viên của đại học Eimyo có liên kết với đại học nữ Seika trong tổ chức hoạt động câu lạc bộ.

“Cậu tính sao? Cậu sẽ tham gia câu lạc bộ nào?” Eriko vừa đi vừa hỏi Yukiho.

“Xem nào...” Yukiho ngước nhìn các loại áp phích và biển hiệu, xem ra cũng không phải hoàn toàn không hứng thú.

“Hình như có rất nhiều nhóm quần vợt và trượt băng.” Eriko nói. Thực tế, chỉ riêng hai môn này thôi đã chiếm một nửa rồi. Không phải câu lạc bộ chính thức, cũng không phải hội cùng sở thích, chỉ là một nhóm những người yêu thích tập trung lại mà thôi.

“Tớ không tham gia mấy thứ đó.” Yukiho nói rất dứt khoát.

“Vậy sao?”

“Sẽ bị cháy nắng mất.”

“Cậu nói thế cũng phải...”

“Cậu biết không? Làn da con người có trí nhớ cực kỳ tốt. Nghe nói, da của một người sẽ ghi nhớ lượng tia tử ngoại mà nó phải hứng chịu. Vì vậy, làn da đen sạm do cháy nắng dù có trắng trở lại, thì đến khi có tuổi, những tổn thương vẫn sẽ xuất hiện, các vết nám chính là từ đó mà ra đấy. Có người nói phơi nắng phải nhân lúc còn trẻ, thực ra kể cả lúc trẻ cũng không được đâu.”

“Ồ, ra vậy.”

“Có điều, cậu không phải ngại. Nếu cậu muốn đi trượt tuyết hoặc chơi quần vợt, tớ cũng không cản trở đâu.”

“Không đâu, tớ cũng không muốn.” Eriko vội lắc đầu.

Nhìn cô bạn thân người đúng như tên, có làn da trắng như tuyết, Eriko nghĩ rất đáng cẩn thận bảo vệ da.

Ngay cả khi bọn họ đang nói chuyện thế này, đám sinh viên nam vẫn nhao nhao lao tới như lũ ruồi phát hiện ra cái bánh kem. Quần vợt, trượt tuyết, đánh golf, lướt sóng... khổ nỗi lại toàn là những hoạt động không tránh được bị cháy nắng, Eriko thấy buồn cười. Tất nhiên, Yukiho không cho bọn họ cơ hội. Chợt Yukiho dừng bước, đôi mắt hơi xếch như mắt mèo hướng về phía tấm áp phích của một câu lạc bộ. Eriko cũng nhìn theo hướng đó. Trước bàn của câu lạc bộ ấy, có hai nữ sinh trông như sinh viên mới đang nghe người của câu lạc bộ giải thích. Mấy người đó đều không mặc đồ thể thao giống các câu lạc bộ khác. Cả hội viên nữ lẫn hội viên nam, có lẽ đến từ đại học Eimyo; đều mặc áo khoác sẫm màu, người nào người nấy trông trưởng thành già dặn hơn những sinh viên của các câu lạc bộ khác, đồng thời cũng có vẻ từng trải. Câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp, trên áp phích viết như vậy, phần sau còn chú thích trong ngoặc, “Câu lạc bộ liên kết với đại học Eimyo”.

Người đẹp như Yukiho vừa dừng bước, hội viên nam trong câu lạc bộ không thể nào không chú ý, một người trong hội lập tức bước về phía cô.

“Em hứng thú với khiêu vũ à?” Anh chàng có gương mặt sắc nét, có thể coi là đẹp trai ấy hỏi Yukiho bằng giọng rành rọt.

“Có chút chút. Có điều, em chưa nhảy bao giờ, cũng không biết gì cả.”

“Người nào mới đầu cũng không biết gì mà. Em cứ yên tâm, một tháng là nhảy được thôi.”

“Có thể tham quan buổi tập không ạ?”

“Tất nhiên là được.” Nói đoạn, anh ta dẫn Yukiho đến trước bàn tiếp nhận, giới thiệu cô với hội viên nữ của đại học nữ Seika đang ngồi ở đó. Sau đó, anh ta ngoảnh đầu lại hỏi Eriko, “Em cũng tham gia chứ?”

“Không, em không tham gia đâu.”

“Ờ.” Lời mời chào với Eriko dường như thuần túy xuất phát từ phép lịch sự, nói xong anh ta liền lập tức trở lại bên cạnh Yukiho. Hẳn anh ta vội vì sợ bị người khác tranh mất vai trò hướng dẫn mà mình đã may mắn giành được. Thực tế đã có ba sinh viên nam đứng vây xung quanh Yukiho rồi.

“Sao không đến tham quan buổi tập xem sao?”

Có người cất tiếng nói bên tai Eriko đang đứng vẩn vơ ở đó. Cô giật nẩy mình, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một sinh viên nam cao lớn đang cúi đầu nhìn mình.

“Da, thôi ạ.” Eriko xua tay từ chối.

“Tại sao?” Anh ta mỉm cười hỏi cô.

“Bởi vì... tạng người như em không hợp với khiêu vũ, nếu em học khiêu vũ, người nhà nghe thấy nhất định sẽ cười đau cả bụng mất.”

“Chuyện này chẳng liên quan đến việc tạng người em như thế nào cả, chẳng phải bạn em cũng muốn tham quan buổi tập đây sao? Vậy em cứ cùng đi với cô ấy xem thế nào. Chỉ xem thôi, cũng không cần phải đóng tiền, sau khi tham quan xong cũng không bắt buộc tham gia câu lạc bộ.”

“Ừm, nhưng đúng là em không làm được đâu.”

“Em không thích khiêu vũ à?”

“Không phải, em cảm thấy khiêu vũ rất tuyệt. Nhưng mà, em không thể làm được, chắc chắn là không được.”

“Tại sao vậy?” Anh chàng sinh viên cao lớn ấy nghiêng đầu vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn đang cười.

“Bởi vì, em sẽ bị say ngay.”

“Say?”

“Em rất dễ say xe, say tàu, em rất kỵ mấy thứ lắc lư.”

Anh ta chau mày trước lời giải thích của cô.

“Anh không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến khiêu vũ?”

“Thì bởi,” Eriko lí nhí nói tiếp, “khiêu vũ giao tiếp, chẳng phải là con trai cầm tay con gái xoay tròn hay sao? Trong phim Cuốn theo chiều gió, có một cảnh Scarlett mặc áo tang khiêu vũ với Rhett Butler còn gì? Em xem thôi cũng thấy xây xẩm mặt mày rồi.”

Eriko nói rất nghiêm túc, nhưng anh chàng sinh viên nghe được nửa chừng đã bật cười thành tiếng.

“Có rất nhiều người thích khiêu vũ giao tiếp nhưng chỉ đứng xa nhìn, có điều, lý do này của em thì anh mới nghe lần đầu đấy.”

“Nhưng không phải em đùa đâu, em thật sự rất lo lắng về chuyện đó mà.”

“Thật à?”

“Vâng.”

“Được, vậy em hãy tự đi xác nhận xem có đúng là sẽ bị chóng mặt không.” Nói đoạn, anh ta liền kéo tay Eriko, đưa cô đến bàn tiếp nhận của câu lạc bộ.

Không biết ba sinh viên nam bên cạnh nói gì, Yukiho vừa điền xong tên vào danh sách, đang cười cười. Cô có vẻ hơi ngạc nhiên khi trông thấy Eriko bị kéo tay đi. “Để cô ấy đến tham quan buổi tập nữa.” Anh chàng sinh viên cao lớn nói.

“A, anh Shinozuka...” Thành viên nữ phụ trách tiếp đón lẩm bẩm.

“Xem ra, cô ấy có hiểu lầm rất lớn đối với khiêu vũ giao tiếp.” Anh ta mỉm cười khoe hàm răng trắng với Eriko.

2

Buổi tham quan câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp kết thúc lúc năm giờ chiều, sau đó, mấy sinh viên nam của đại học Eimyo liền mời những sinh viên mới mà họ để mắt đi uống cà phê. Người gia nhập câu lạc bộ này vì mục đích đó không phải ít.

Tối hôm ấy, Shinozuka Kazunari ở lại khách sạn thành phố Osaka. Anh chàng ngồi trên chiếc xô pha cạnh cửa sổ, mở cuốn sổ ghi chép ra, trong đó ghi hai mươi ba cái tên. Kazunari gật gù, cũng tàm tạm, mặc dù không phải rất nhiều, nhưng ít nhất cũng hơn năm ngoái. Vấn đề là có mấy người sẽ gia nhập câu lạc bộ.

“Bọn con trai cỏ vẻ phấn chấn hơn các năm trước.” Tiếng nói phát ra trên giường.

Kurahashi Kanae châm thuốc, phả ra một làn khói xám. Cô ta đắp chăn len ngang ngực, để lộ ra mảng vai trần. Ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn ngủ phủ những mảng tối lên gương mặt có nét lai ngoại quốc.

“Hơn các năm trước? Thế sao?”

“Anh không cảm thấy thế à?”

“Anh thấy vẫn như bình thường mà.”

Kanae lắc đầu, mái tóc dài cũng đung đưa theo. “Hôm nay đặc biệt phấn chấn. Chỉ vì một người thôi.”

“Một người?”

“Con bé họ Karasawa sẽ gia nhập câu lạc bộ còn gì?”

“Karasawa?” Ngón tay Kazunari di dọc theo danh sách những cái tên, “Karasawa Yukiho... bộ môn Văn học Anh?”

“Anh không nhớ à? Không phải chứ?”

“Quên thì không quên, có điều gương mặt thì không nhớ rõ cho lắm, người tham quan hôm nay nhiều thế cơ mà.”

Kanne khịt mũi hừ một tiếng.

“Vì anh Kazunari không thích loại con gái như vậy mà.”

“Loại nào?”

“Vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà danh giá. Anh không thích loại đó, ngược lại thích con gái phải hư một chút, đúng không? Giống như em ấy.”

“Làm gì có chứ, với lại, cô bé Karasawa ấy là tiểu thư nhà danh giá à?”

“Cậu Nagayama còn nói con bé chắc chắn là trinh nữ nên phấn chấn lắm.” Kanae bật cười khúc khích.

“Cái thằng ấy đúng là đồ ngốc.” Kazunari cười thiểu não, vừa nhồm nhoàm nhai bánh sandwich phục vụ mang lên phòng, vừa nhớ lại những sinh viên mới hôm nay đến tham quan.

Anh ta thực sự không nhớ rõ Karasawa Yukiho cho lắm. Anh ta nhớ là cô xinh đẹp, nhưng chỉ thế mà thôi. Kazunari không thể nhớ chính xác gương mặt của cô. Dẫu sao, mới chỉ nói với nhau một hai câu và anh ta cũng không quan sát kỹ các cử chỉ của cô, không thể đoán được cô có phải tiểu thư nhà danh giá hay không. Anh ta nhớ cậu Nagayama học cùng khóa với mình rất phấn chấn, nhưng đến bây giờ, anh ta mới biết thì ra là vì cô. Ngược lại người để lại ấn tượng trong ký ức của Kazunari, là Kawashima Eriko đi cùng với Karasawa Yukiho như một tùy tùng. Gương mặt không hề trang điểm, quần áo đúng khuôn phép, là một cô gái cực kỳ thích hợp với từ “mộc mạc”. Đó có lẽ là lúc Karasawa Yukiho đang điền tên vào danh sách tham quan buổi tập. Kawashima Eriko đứng lặng lẽ một mình ở cách đó không xa chờ bạn. Dù có người đi qua bên cạnh hay có người lớn tiếng hét hò, cô dường như đều không để ý tựa hồ việc chờ đợi như thế thậm chí còn khiến cô thoải mái vui vẻ. Bộ dạng ấy làm anh ta liên tưởng tới một đóa hoa dại. Đóa hoa nhỏ không ai biết tên ở ven đường, đang đung đưa trong gió. Giống như tâm lý muốn hái lấy đóa hoa đó, Kazunari đã bắt chuyện với cô. Vốn dĩ, chủ tịch câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp như anh ta không cần phải đích thân đi chiêu mộ thành viên mới. Kawashima Eriko là một cô gái đặc biệt, phản ứng của cô với những lời Kazunari nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta. Lời nói và vẻ mặt của cô khiến anh ta cảm thấy hết sức mới mẻ. Lúc đi tham quan, anh ta cũng rất để ý đến Eriko. Có lẽ nói là để ý đến cô một cách vô thức mới chính xác. Ánh mắt anh ta luôn luôn hướng về phía cô. Có thể bởi vì cô là người tỏ ra nghiêm túc nhất trong tất cả những người đến tham quan. Hơn nữa, những người khác đều ngồi trên ghế còn từ đầu chí cuối cô chỉ đứng. Có lẽ cô cho rằng ngồi xuống xem thì không phải phép với các anh chị khóa trước. Lúc bọn họ sắp ra về, Kazunari đuổi theo hỏi cô cảm tưởng.

“Rất tuyệt ạ.” Kawashima Eriko nói, hai tay nắm chặt trước ngực, “Em vẫn luôn cho rằng khiêu vũ giao tiếp đã lạc hậu rồi, nhưng mà có thể nhảy được đẹp như thế, đúng là giỏi quá đi mất. Em cảm giác các anh chị ấy đều phải qua tuyển chọn.”

“Em lầm rồi.” Kazunari lắc đầu phủ nhận.

“Ơ? Không phải ạ?”

“Không phải được tuyển mới học khiêu vũ, mà cần đã biết khiêu vũ mới được tuyển “

“Ồ...” Kawashima Eriko tựa như tín đồ đang nghe cha xứ giảng đạo, ngước nhìn Kazunari với ánh mắt khâm phục pha lẫn ngưỡng mộ, “Hay quá!”

“Hay? Cái gì hay?”

“Có thể nói được những lời như vậy ấy ạ, không phải những người được chọn mới khiêu vũ, mà những người biết khiêu vũ mới được chọn, đúng là danh ngôn chí lý.”

“Đừng thế chứ, anh chỉ đột nhiên nghĩ tới rồi thuận miệng nói ra thôi.”

“Không, em sẽ không quên đâu. Em sẽ coi câu nói này như một sự khích lệ, để cố gắng.” Eriko kiên quyết nói.

“Nói vậy là, em quyết định gia nhập câu lạc bộ rồi?”

“Vâng ạ, hai chúng em đã quyết định. Sau này xin anh quan tâm giúp đỡ.” Nói đoạn, Eriko nhìn sang người bạn đứng cạnh.

“Được, vậy cũng mong hai em cố gắng.” Kazunari đưa ánh mắt sang phía bạn của Eriko.

“Xin anh giúp đỡ ạ.” Bạn cô lịch sự cúi đầu đáp lễ, sau đó nhìn thẳng vào gương mặt Kazunari.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn Karasawa Yukiho từ chính diện. Anh ta ấn tượng rằng đó quả thật là một gương mặt đường nét cân đối. Thế nhưng, lúc đó, anh ta còn có một cảm giác khác đối với cặp mắt như mắt mèo của cô. Giờ nghĩ lại, anh ta nhận ra, đó chính là lý do khiến anh ta cho rằng cô không phải tiểu thư nhà danh giá bình thường. Trong ánh mắt cô thoáng qua một vẻ dữ dằn không thể tả bằng lời. Nhưng dường như đó không phải ánh mắt khi lòng tự trọng bị tổn thương vì chủ tịch câu lạc bộ Khiêu vũ không để ý đến sự tồn tại của cô mà chỉ mải nói chuyện với cô bạn Eriko. Ánh mắt ấy không phải loại đó.

Mà còn nguy hiểm hơn... đó là cảm giác của Kazunari. Có thể nói là ánh mắt ẩn chứa sự ti tiện. Anh ta cho rằng, tiểu thư nhà danh giá thực sự, chắc chắn sẽ không có ánh mắt như thế.

3

Đã hai tuần trời qua kể từ ngày khai giảng. Học hết tiết thứ tư của bộ môn Văn học Anh, Eriko liền cùng Yukiho đi tới đại học Eimyo. Từ trường đại học nữ Seika, bắt tàu điện đi chừng ba mươi phút là tới nơi. Câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp tập luyện chung vào mỗi thứ Ba và thứ Sáu hàng tuần, nhưng các thành viên của đại học nữ Seika không tập luyện riêng trong trường, nên hôm nay mới là buổi thứ tư của hai người họ.

“Mong là hôm nay có thể học được.” Trên tàu điện, Eriko chắp tay làm động tác cầu nguyện.

“Cậu đã biết nhảy rồi còn gì?” Yukiho nói.

“Không được! Chân tớ vẫn không nghe lời. Tớ sắp không theo kịp mất rồi.”

“Cậu mà than vãn như vậy, anh Shinozuka sẽ thất vọng đấy. Người ta nhiệt tình mời cậu vào câu lạc bộ thế cơ mà.”

“Cậu nói thế, tớ lại càng áy náy hơn.”

“Nghe nói chỉ có mỗi mình cậu là thành viên do chủ tịch trực tiếp chiêu mộ thôi đấy. Cũng có nghĩa, cậu là VIP, đừng phụ lòng mong mỏi của người ta chứ.” Yukiho lộ ra ánh mắt đùa cợt.

“Đừng nói thế, tớ không chịu được áp lực đâu. Nhưng mà tại sao anh Shinozuka lại chỉ mời tớ nhỉ?”

“Vì anh ấy để ý đến cậu, chắc chắn luôn.”

“Làm sao có chuyện ấy chứ! Nếu là Yukiho, tớ còn hiểu được. Huống hồ, anh ấy đã có chị Kurahashi rồi.”

“Chị Kurahashi nhỉ.” Yukiho gật đầu, “Hình như bọn họ cặp với nhau cũng lâu lắm rồi.”

“Anh Nagayama bảo họ cặp từ hồi năm thứ nhất. Nghe nói chị Kurahashi chủ động theo đuổi, không biết có phải thật không?”

“Có lẽ thế.” Yukiho lại gật đầu, rõ ràng cũng không mấy kinh ngạc.

Ngay từ lần đầu tiên tham gia luyện tập, Eriko đã biết Shinozuka Kazunari và Kurahashi Kanae là một đôi được công nhận. Kanae thân mật gọi thẳng tên của Shinozuka. Vả lại, lúc khiêu vũ người chị ta cứ dính sát vào Shinozuka như cố ý muốn khoe khoang với các thành viên mới. Những thành viên khác hoàn toàn không dị nghị trước hành động này, điều đó đủ chứng minh quan hệ của họ.

“Chị Kurahashi chắc là muốn tuyên bố với chúng ta đấy mà.” Yukiho nói.

“Tuyên bố?”

“Nói rõ với tất cả rằng: anh Shinozuka là của tôi.”

“A...” Eriko gật đầu tán đồng với Yukiho. Cô rất hiểu thứ cảm giác ấy.

Hễ nghĩ đến Shinozuka Kazunari, Eriko lại cảm thấy ngực mình nong nóng. Cô không biết cảm giác này có phải là tình yêu hay không. Chỉ biết rằng khi trông thấy những cử chỉ thân mật như của những người yêu nhau giữa anh ta và Kurahashi Kanae, cô hơi hụt hẫng. Nếu đây là mục đích của Kanae vậy thì chị ta đã giành được thắng lợi mỹ mãn rồi. Thế nhưng khi nghe đàn chị học năm thứ hai kể về gia đình của Shinozuka Kazunari, cô lại thấy việc mình có cảm giác tương tư anh ta chỉ là một chuyện nực cười. Anh ta là con trai cả của giám đốc điều hành công ty dược phẩm Shinozuka, một trong năm công ty dược lớn nhất Nhật Bản. Chủ tịch hội đồng quản trị hiện tại là bác của anh ta. Nói cách khác, anh ta là công tử nhà giàu chính cống. Erika không thể tin được một nhân vật như vậy lại ở ngay bên cạnh mình. Vì vậy, cô cho rằng chuyện anh ta chủ động tiếp cận mình, chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời của một công tử con nhà giàu có mà thôi.

Hai người xuống tàu ở nhà ga phía trước đại học Eimyo. Vừa ra khỏi tàu, họ liền cảm nhận được làn gió đang mơn man khuôn mặt.

“Hôm nay tớ phải về trước, xin lỗi cậu nhé.” Yukiho nói.

“Có hẹn à?”

“Không, có chút việc.”

“Ừ.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, thỉnh thoảng Yukiho lại tách ra khỏi Eriko như thế. Hiện giờ Enko đã không còn căn vặn đầu đuôi ngọn ngành nữa. Hồi trước, có một lần cô cứ nhằng nhẵng hỏi đến cùng, kết quả bị Yukiho cắt đứt quan hệ. Chỉ có lần đó, là bọn họ bất hòa với nhau.

“Hình như sắp mưa rồi.”

Ngẩng đầu lên nhìn bầu không u ám, Yukiho lẩm bẩm tự nói với mình.

4

Có lẽ vì đang mải suy nghĩ nên Kazunari không để ý những giọt nước li ti đã bắt đầu bám trên kính chắn gió tự lúc nào. Khi vừa ý thức được là trời mưa thì tấm kính đã bị nước mưa làm ướt, khó mà nhìn thấy đường phía trước. Kazunari vội dùng tay trái gạt cần điều khiển, định bật cần gạt nước lên, nhưng anh ta nhận ra ngay là không đúng, liền đổi tay nắm vô lăng để tiện gạt cần điều khiển nằm ở phía tay phải. Hầu hết các xe nhập khẩu, cho dù vô lăng nằm bên tay phải, thì vị trí các cần điều khiển cũng vẫn bị ngược với xe Nhật Bản sản xuất. Chiếc Volkswagen Golf anh ta mới mua tháng trước cũng không phải ngoại lệ. Ra khỏi cổng trường, các sinh viên đi về phía ga tàu điện, ai cũng lấy cặp sách hoặc túi giấy làm ô che đầu, vội vội vàng vàng rảo bước. Kazunari vô tình liếc thấy Kawashima Eriko đi trên đường dành cho người đi bộ. Cô dường như hoàn toàn không để ý đến chiếc áo khoác màu trắng bị ướt, bước chân vẫn thong dong chậm rãi như mọi khi. Karasawa Yukiho bình thường không rời cô hôm nay lại không thấy đâu. Kazunari lái xe áp sát đường dành cho người đi bộ, giảm tốc còn tương đương với tốc độ của Eriko, nhưng cô không nhận ra, vẫn giữ nguyên nhịp bước ấy. Có lẽ đang nghĩ đến chuyện gì vui, khóe miệng cô thoáng nở một nụ cười mỉm. Kazunari khẽ ấn hai lượt còi, rốt cuộc cũng làm Eriko nhìn về phía này. Anh ta mở cửa kính bên tay trái. “Này! Chuột con ướt sũng, anh đến giải vây cho em đây.”

Thế nhưng, Eriko không cười trước câu nói đùa ấy, trái lại, cô còn đanh mặt, rảo bước nhanh hơn. Kazunari vội lái xe đuổi theo.

“Này! Em làm sao thế? Đừng chạy chứ!”

Cô chẳng những không dừng lại, mà càng bước nhanh hơn, chẳng buồn liếc anh ta lấy một lần. Khi ấy, Kazunari mới nhận ra hình như mình đã bị hiểu lầm.

“Là anh đây! Kawashima!”

Nghe thấy có người gọi mình, rốt cuộc cô cũng dừng bước, kinh ngạc ngoảnh đầu lại.

“Muốn tán tỉnh, anh sẽ chọn ngày thời tiết đẹp, không lợi dụng lúc người khác khó khăn đâu.”

“Anh Shinozuka...” Cô mở to mắt, đưa tay lên bụm miệng.

Kawashima Eriko mang theo một chiếc khăn tay màu trắng. Không trắng tuyền, mà trên nền trắng có hình những bông hoa nhỏ. Cô dùng chiếc khăn tay hoa ấy lau mặt và tay bị ướt, cuối cùng mới nhẹ nhàng lau cổ. Cô cởi chiếc áo khoác ẩm ướt ra, đặt trên đùi. Kazunari bảo để ở ghế sau cũng được, nhưng cô nói như thế sẽ làm ướt mất ghế, không chịu bỏ nó ra.

“Em rất xin lỗi, trời tối quá, em không nhìn thấy anh.”

“Không sao cả. Đúng là gọi kiểu ấy khó tránh bị hiểu lầm là bọn tán tỉnh.” Kazunari vừa lái xe vừa nói. Anh ta định đưa cô về nhà.

“Xin lỗi anh, vì đôi khi cũng có người bắt chuyện kiểu ấy.”

“Ồ, em cũng hot nhỉ.”

“À, không phải, không phải em, lúc đi với Yukiho, trên đường thường hay có người bắt chuyện tán tỉnh...”

“Nói chuyện này mới nhớ, hiếm khi thấy em không đi cùng Karasawa như hôm nay. Anh thấy cô ấy có đến tập cơ mà?”

“Bạn ấy có việc nên về giữa chừng rồi ạ.”

“Vì vậy em mới đi một mình. Nhưng mà,” Kazunari liếc cô một cái, “tại sao em đi bộ?”

“Đi bộ?”

“Vừa nãy ấy.”

“Em phải về nhà mà.”

“Không phải, ý anh hỏi là tại sao em không chạy, mà đi bộ. Những người khác đều chạy còn gì?”

“À, em có vội đâu.”

“Không sợ bị ướt à?”

“Nhưng nếu chạy, sẽ cảm thấy hạt mưa quật mạnh lên mặt, giống thế này này.” Cô chỉ vào tấm kính chắn gió. Mưa đã nặng hạt dần. Cần gạt nước gạt đi những hạt mưa đập vào tấm kính bắn lên tung tóe.

“Nhưng có thể giảm bớt thời gian dầm mưa mà.”

“Với tốc độ của em, cùng lắm chỉ bớt được ba phút thôi. Em không muốn vì rút ngắn một chút thời gian mà phải chạy trên con đường lõng bõng nước. Có thể bị ngã nữa.”

“Ngã? Không đến nỗi chứ?” Kazunari bật cười thành tiếng.

“Không phải đùa đâu ạ, em hay bị ngã lắm. À, nói chuyện này mới nhớ, hôm nay lúc tập em đã ngã rồi, còn giẫm lên chân của anh Yamamoto nữa... Tuy rằng anh Yamamoto bảo em không cần lo, nhưng chắc chắn là rất đau.” Eriko đưa tay phải xoa nhẹ lên cẳng chân lộ ra bên dưới chiếc váy xếp nếp.

“Quen với khiêu vũ chưa?”

“Một chút chút ạ. Nhưng mà vẫn hoàn toàn không ổn. Trong các sinh viên mới thì em là học chậm nhất. Như Yukiho ấy, cảm giác đã hoàn toàn giống một quý cô rồi.” Eriko thở dài.

“Rồi sẽ nhảy rất giỏi ngay thôi mà.”

“Được không ạ? Mong rằng như thế.”

Kazunari dừng lại trước đèn đỏ, ngắm gương mặt nghiêng của Eriko. Cô vẫn để mặt mộc thuần khiết, nhưng dưới ánh đèn đường hai gò má mịn màng không chút tì vết. Trông như đồ sứ vậy, anh ta thầm nhủ. Trên má cô dính mấy sợi tóc ẩm, anh ta liền vươn tay, định gạt những sợi tóc ấy ra. Thấy thế cô giật nẩy người lên vì ngạc nhiên.

“Xin lỗi, tại anh thấy tóc em dính trên mặt.”

“À!” Eriko cúi đầu khẽ nói, vén tóc ra phía sau. Dù trong bóng tối, cũng có thể nhìn ra được gương mặt cô hơi ửng hồng. Đèn đã chuyển xanh, Kazunari cho xe lăn bánh.

“Kiểu tóc này em để từ khi nào vậy?” Anh ta nhìn thẳng về phía trước, hỏi.

“Ồ? Kiểu này ạ?” Eriko đưa tay vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt, “Trước khi tốt nghiệp cấp III không lâu ạ.”

“Hẳn rồi. Mốt gần đây mà, có mấy sinh viên mới cũng cắt kiểu tóc này. Có phải gọi là ‘kiểu đầu của Seikochan’ không? Ai cũng để kiểu đầu này mà chẳng quan tâm xem có hợp hay không.”

Anh ta đang nói đến kiểu tóc để dài vừa phải, tóc mái buông trước trán, hai bên vén về phía sau. Kazunari không thích kiểu tóc đặc trưng của nữ ca sĩ mới nổi năm ngoái, Matsuda Seiko cho lắm.

“Không hợp với em ạ?” Eriko rụt rè hỏi.

“Ừm,” Kazunari vào số, chuyển hướng, quay tay lái xong mới tiếp, “nói thực là không hợp cho lắm.”

“Thế ạ?” Cô liên tiếp vuốt tóc.

“Em thích à?”

“Cũng không hẳn, chỉ là, Yukiho khuyên em để kiểu này, bạn ấy nói kiểu này hợp với em...”

“Lại là cô ấy, cái gì em cũng nghe Karasawa nhỉ.”

“Không có đâu ạ...”

Kazunari liếc thấy Eriko cụp mắt nhìn xuống. Đột nhiên anh ta nảy ra một ý tưởng, bèn liếc đồng hồ, thấy đã gần bảy giờ.

“Tiếp sau đây em có kế hoạch gì không? Có đi làm thêm không?”

“Dạ, không ạ.”

“Có thể đi với anh một lúc không?”

“Đi đâu ạ?”

“Đừng lo, không dẫn em đến chỗ nào không tử tế đâu.” Nói đoạn, Kazunari đạp chân ga.

Dọc đường, anh ta tìm thấy bốt điện thoại, liền gọi điện tới chỗ nào đó. Anh ta không cho Eriko biết họ sắp đi đâu. Nhìn bộ dạng thấp thỏm không yên của cô, anh ta lại thấy thích thú.

Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, điểm đến của bọn họ là cửa hàng nằm trên tầng hai. Lúc tới trước cửa tiệm, Eriko kinh ngạc đưa hai tay lên che miệng, lùi về phía sau.

“Ơ... sao lại đến hiệu cắt tóc?”

“Anh cắt tóc ở đây mấy năm rồi. Tay nghề của ông chủ rất cao, em cứ yên tâm.” Nói mấy câu ấy xong, anh ta liền đẩy vào lưng Eriko, mở cửa tiệm ra. Chủ tiệm là một người đàn ông chừng hơn ba mươi, để ria mép. Anh ta từng giành được giải thưởng ở nhiều cuộc thi, kỹ thuật và gu thẩm mỹ đều được đánh giá rất cao. Anh ta chào hỏi Kazunari, “Xin chào! Chúng tôi đang đợi cậu.”

“Tôi xin lỗi vì đến muộn thế này.”

“Không sao, không sao, đã là bạn của cậu Kazunari thì mấy giờ đến cũng không muộn.”

“Tôi muốn anh cắt tóc cho cô ấy.” Kazunari khoát tay về phía Eriko, “Cắt cho cô ấy kiểu tóc nào hợp vào.”

“Không thành vấn đề.” Ông chủ nhìn chằm chằm vào Eriko. Ánh mắt như đang phát huy trí tưởng tượng trong đầu. Eriko không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.

“Còn nữa,” Kazunari quay sang cô trợ lý bên cạnh nói, “có thể giúp cô ấy trang điểm nhẹ một chút không? Để tôn lên kiểu tóc.”

“Vâng ạ.” Cô trợ lý tự tin gật đầu.

“Xin lỗi, anh Shinozuka,” Eriko ngập ngừng, ngượng nghịu nói, “hôm nay em không mang theo nhiều tiền, với lại, em hầu như không trang điểm...”

“Mấy chuyện này không cần em phải lo, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó là được.”

“Nhưng mà, em không nói với bố mẹ là sẽ đi cắt tóc nên về muộn quá bố mẹ sẽ lo lắng.”

“Cũng phải.” Kazunari gật đầu, lại nhìn về phía người trợ lý, “Tôi có thể mượn điện thoại một chút không?”

“Được ạ.” Nữ trợ lý đáp lời, mang điện thoại trên mặt quầy ra. Dây điện thoại rất dài, có lẽ để tiện cho các khách hàng nghe trong lúc cắt tóc. Kazunari đưa cho Eriko.

“Đây, gọi điện về nhà, bảo là về muộn vì ghé vào tiệm cắt tóc, sẽ không bị mắng đâu nhỉ?”

Có lẽ hiểu rằng phản đối nữa chỉ phí công, Eriko phụng phịu cầm ống nghe lên.

Kazunari ngồi trên chiếc xô pha kê ở góc tiệm chờ đợi. Một cô bé làm thêm trông như học sinh cấp ba bưng cà phê lên. Nhìn thấy cô để kiểu tóc hơi giống húi cua, Kazunari thoáng kinh ngạc, nhưng không khỏi thán phục vì khá hợp với bé. Anh ta cũng nghĩ kiểu tóc này có khi sẽ thành mốt. Kazunari hết sức chờ mong xem Eriko sẽ thay đổi như thế nào. Nếu trực giác của anh ta không sai, vẻ đẹp tiềm tàng trong cô nhất định sẽ bộc lộ. Chính bản thân Kazunari cũng không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến Kawashima Eriko như thế. Đúng là khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, Kazunari đã bị thu hút nhưng anh ta không thể giải thích rõ mình bị thu hút vì điều gì. Điều duy nhất có thể xác định được, chính là cô không phải do người khác giới thiệu cho anh ta, cũng không chủ động tiếp cận anh ta, mà là cô gái anh ta phát hiện bằng cặp mắt của chính mình. Và anh ta rất hài lòng với sự thật này. Vì những cô gái có qua lại với anh ta trong quá khứ, đều không ngoài hai loại đầu tiên kia. Nghĩ kỹ lại những chuyện từ trước đến giờ, Kazunari mới thấy, tình trạng này hình như không chỉ giới hạn ở quan hệ nam nữ. Anh ta xưa nay luôn có sẵn mọi thứ dù là đồ chơi hay quần áo. Không có thứ gì là tự anh ta tìm thấy, khát khao, đồng thời tìm cách giành được cả. Vì tất cả mọi thứ đều đã có sẵn nên nhiều lúc, anh ta thậm chí còn không buồn nghĩ xem đó có phải là thứ anh ta muốn hay không. Lựa chọn vào khoa Kinh tế của đại học Eimyo cũng rất khó nói xuất phát từ nguyện vọng của bản thân anh ta. Lý do chủ yếu nhất là rất nhiều họ hàng thân thích đều tốt nghiệp từ trường đại học này. Nói là lựa chọn, thực ra không chính xác bằng “đã được quyết định từ trước”. Ngay cả việc lựa chọn câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp làm hoạt động ngoại khóa, cũng không phải do Kazunari quyết định. Cha anh ta viện cớ ảnh hưởng đến chụyện học hành, đã phản đối anh ta tham gia câu lạc bộ. Duy chỉ có khiêu vũ là ít nhiều có ích trong giao tiếp nên ông mới cho phép anh ta tham gia.

Và...

Kurahashi Kanae cũng không phải cô gái anh ta lựa chọn, là cô ta đã chọn anh ta. Từ hồi bọn họ vẫn còn là sinh viên mới, trong các thành viên trường đại học nữ Seika của câu lạc bộ, cô ta đã là người xinh đẹp nổi bật nhất. Chủ đề mà các thành viên nam quan tâm nhất trong buổi ra mắt đầu tiên của thành viên mới là ai sẽ nhảy cặp với cô ta. Một hôm, cô ta chủ động đề nghị với Kazunari, muốn anh chọn mình làm bạn nhảy. Kazunari cũng đã để ý đến vẻ đẹp của cô ta nên đề nghị này làm anh ta sướng rơn. Và sau một thời gian bắt cặp luyện tập cùng nhau họ đã chuyển ngay sang quan hệ yêu đương. Nhưng mà, anh ta thầm nhủ...

Kazunari cũng không chắc mình có yêu Kanae không. Anh ta chỉ thấy vui vẻ thích thú vì có thể qua lại và quan hệ xác thịt với một cô gái xinh đẹp. Bằng chứng là khi có những kế hoạch vui chơi khác, anh ta thường không hề nuối tiếc hy sinh ngay buổi hẹn của hai người. Anh ta cũng cảm thấy thật phiền phức vì Kurahashi hay đòi phải gọi điện thoại cho cô ta hàng ngày. Về phần Kanae, cô ta có thực lòng yêu anh ta hay không cũng rất đáng đặt dấu hỏi. Cô ta chỉ muốn “danh phận” thôi. Có lúc cô ta cũng nhắc đến hai chữ tương lai, nhưng Kazunari đoán, cho dù cô ta muốn kết hôn với mình chăng nữa, cũng không phải vì muốn trở thành vợ mình, mà là muốn chen chân vào gia tộc Shinozuka. Dù sao chăng nữa, anh ta cũng đang nghĩ đến việc kết thúc quan hệ với Kanae. Hôm nay khi luyện tập, cô ta lại áp sát người vào anh ta như thể muốn khoe khoang với các thành viên khác. Chuyện này đủ lắm rồi. Kazunari đang vừa uống cà phê vừa nghĩ ngợi vẩn vơ thì nữ trợ lý xuất hiện trước mặt.

“Xong rồi ạ.” Cô ta mỉm cười nói.

“Trông thế nào?”

“Anh hãy tự mình nhìn ạ.” Người nữ trợ lý lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý.

Eriko ngồi trên chiếc ghế trong cùng. Kazunari chầm chậm bước lại gần, nhìn thấy gương mặt cô phản chiếu trong gương, anh ta lập tức nín thở. Mái tóc cắt cao, để lộ một chút thùy tai, nhưng không hề giống bé trai, ngược lại càng làm nổi bật vẻ đẹp nữ tính của cô. Hơn nữa, gương mặt đã trang điểm cũng khiến Kazunari ngẩn người ra nhìn. Làn da đẹp được tôn lên càng đẹp hơn, đôi mắt dài mảnh làm trái tim anh ta xao xuyến.

“Thật đáng kinh ngạc.” Kazunari lẩm bẩm, giọng hơi khàn đi.

“Trông kỳ lắm ạ?” Eriko lo lắng hỏi.

“Không hề.” Anh ta lắc đầu, quay sang phía ông chủ, “Tài thật. Đúng là tay nghề cao.”

“Là người mẫu vốn đã đẹp rồi.” Ông chủ cười toe toét.

“Em đứng dậy xem nào.” Kazunari nói với Eriko.

Cô rụt rè đứng dậy, ngượng nghịu ngước mắt lên nhìn anh ta. Kazunari chăm chú nhìn dáng vẻ của cô, rồi nói: “Ngày mai em có việc gì không?”

“Ngày mai ạ?”

“Ngày mai là thứ Bảy, em chỉ học buổi sáng thôi nhỉ?”

“À, thứ Bảy em không có tiết.”

“Vậy thì tốt. Có việc gì khác không? Có đi chơi với bạn bè không?”

“Không ạ, không có việc gì.”

“Vậy thì cứ quyết định thế đi, em đi với anh nhé, anh muốn đưa em tới mấy chỗ này.”

“Ơ? Đi đâu ạ?”

“Cứ đợi đến mai sẽ biết.”

Kazunari lại tán thưởng gương mặt và kiểu tóc của Eriko lần nữa. Thật đúng là ngoài sức tưởng tượng. Phải để cô gái xinh đẹp đầy cá tính này mặc trang phục kiểu gì mới hợp đây nhỉ? Suy nghĩ của anh ta sớm đã bay đến buổi hẹn ngày mai rồi.

5

Sáng thứ Hai, Eriko đến giảng đường thì Yukiho đã ngồi vào chỗ trước. Vừa trông thấy cô, Yukiho mở to mắt, nét mặt như đông cứng lại. Tựa hồ kinh ngạc đến độ không thốt nên lời.

“... Cậu sao vậy?” Một lúc sau Yukiho mới cất tiếng, giọng lạc đi, một chuyện rất hiếm khi thấy ở cô.

“Xảy ra rất nhiều chuyện.” Eriko ngồi xuống bên cạnh Yukiho. Mấy sinh viên đã quen mặt cũng nhìn về phía cô với vẻ kinh ngạc. Điều đó thật dễ chịu.

“Cắt tóc lúc nào thế?”

“Thứ Sáu, hôm trời mưa ấỵ.”

Eriko kể chuyện hôm ấy cho Yukiho. Yukiho xưa nay vẫn luôn bình tĩnh lộ vẻ kinh ngạc ra mặt, nhưng không lâu sau sự kinh ngạc ấy chuyển thành nụ cười. “Tuyệt quá còn gì? Anh Shinozuka quả nhiên đã để ý đến cậu.”

“Thật à?” Eriko dùng đầu ngón tay mân mê lọn tóc đã cắt ngắn bên mặt.

“Sau đó thứ Bảy các cậu đi đâu?”

“Thứ Bảy...” Eriko tiếp tục tiết lộ.

Chiều thứ Bảy, Shinozuka Kazunari đưa Eriko đến một cửa hàng đồ hiệu cao cấp. Anh ta bước thẳng vào trong như khách quen, cũng giống ở hiệu cắt tóc lần trước, yêu cầu người phụ nữ trông có vẻ là quản lý cửa hàng tìm cho Eriko trang phục phù hợp. Cô quản lý ăn mặc tao nhã ấy nghe vậy lập tức hoạt bát hẳn lên, ra lệnh cho các nhân viên trẻ lấy hết bộ này đến bộ khác. Eriko độc chiếm gian thử đồ. Khi biết nơi mình cần đến là cửa hàng thời trang, Eriko thầm nghĩ mua một bộ quần áo trông người lớn một chút cũng không tệ, nhưng khi nhìn thấy giá đề trên những bộ trang phục khoác lên người mình, cô không khỏi tái mặt. Cô không mang nhiều tiền đến thế, mà dẫu có, cô cũng không dám bỏ ra một khoản lớn như vậy vì mấy bộ quần áo. Khi Eriko rỉ tai Kazunari điều đó, anh ta thản nhiên như không

“Không sao, anh tặng em.”

“Thế sao được ạ. Đồ đắt như vậy!”

“Khi đàn ông bảo tặng, em cứ nhận lấy không phải ngại đâu. Em không phải lo lắng, anh chẳng cần em trả ơn, chỉ là muốn để em mặc những thứ quần áo thích hợp thôi.”

“Nhưng mà, tiền ở hiệu cắt tóc hôm qua cũng là anh trả rồi...”

“Bởi anh đã bắt em cắt mái tóc dài mà em yêu thích chỉ vì sự ngẫu hứng của mình nên đương nhiên phải trả tiền rồi. Vả lại, tất cả chuyện này cũng vì bản thân anh thôi. Anh không thể chịu nổi khi cô gái anh dẫn theo bên cạnh để tóc kiểu Seikochan không hợp, ăn mặc thì như nhân viên bán bảo hiểm...”

“Bình thường em tệ đến mức ấy sao.”

“Nói thật, đúng là thế đấy.”

Nghe Kazunari nói vậy, Eriko chỉ muốn mặt đất có cái lỗ nào để chui xuống vì xưa nay cô vẫn cho rằng minh đã rất để tâm đến chuyện ăn mặc rồi.

“Bây giờ em đang bắt đầu kết kén,” Shinozuka Kazunari đứng bên cạnh gian thử đồ nói, “chính bản thân em cũng không biết minh sẽ trở nên xinh đẹp thế nào đâu. Mà anh, lại muốn góp một chút sức vào quá trình kết kén của em.”

“Nếu đến khi em phá kén chui ra, mà chẳng thay đổi gì cả thì...”

“Không thể có chuyện đó, anh đảm bảo.” Anh ta nhét quần áo mới vào tay cô, rồi kéo rèm gian thử đồ lại.

Hôm ấy họ mua một chiếc váy liền thân. Tuy Kazunari bảo cô mua thêm mấy chiếc nữa, nhưng cô không thể nghe theo. Ngay cả chiếc váy này, cô cũng lo lắng không biết phải giải thích với mẹ như thế nào khi về nhà. Hôm trước mái đầu mới của cô vừa làm mẹ ngạc nhiên.

“Thì bảo là mua ở hội đấu giá đồ cũ trong trường đại học.” Kazunari cười cười khuyên, sau đó lại bồi thêm một câu, “Nhưng mà, thật sự rất hợp với em, cứ như nữ minh tinh ấy.”

“Đâu có ạ!” Eriko đỏ mặt soi mình trong gương, nhưng cũng không phản đối.

Nghe xong, Yukiho kinh ngạc lắc lắc đầu. “Cứ như là chuyện cô bé Lọ Lem phiên bản đời thực ấy, tớ ngạc nhiên quá, thật tình không biết nên nói gì.”

“Chính tớ cũng cảm thấy như đang nằm mơ vây. Tớ không biết nhận của anh ấy như thế có được không nữa?”

“Nhưng mà Eriko này, cậu thích anh Shinozuka phải không?”

“Ờ... tớ cũng không rõ nữa.”

“Mặt đỏ đến thế này, còn bảo là không biết nữa.” Yukiho dịu dàng lườm cô một cái.

Ngày hôm sau là thứ Ba, khi Eriko đến đại học Eimyo, các thành viên câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp cũng hết sức kinh ngạc trước sự thay đổi của cô.

“Tuyệt thật! Mới đổi kiểu tóc, trang điểm một chút mà đã thay đổi nhiều như vậy. Mình cũng phải thử xem sao.”

“Đấy là Eriko người ta trời sinh đã đẹp sẵn rồi, ngọc chỉ mài nhẹ là sáng bóng. Cậu không có vốn, làm thế nào cũng không cứu được đâu.”

“Này! Cậu thật quá đáng!”

Trong quãng đời trước đây của Eriko, chưa bao giờ cô được mọi người quây xung quanh và trở thành tâm điểm câu chuyện thế này. Những lần gặp tình huống tương tự trong quá khứ, trung tâm của vòng tròn bao giờ cũng là Yukiho. Nhưng hôm nay, một Yukiho như thế lại chỉ đứng một bên mỉm cười. Thật không thể tin nổi. Các thành viên nam của trường đại học Eimyo vừa trông thấy cô cũng lập tức sấn lại. Sau đó, họ đưa ra đủ thể loại câu hỏi. Này, có chuyện gì thế, trông em khác quá. Có gì mới à? Thất tình à? Hay là mới có bạn trai?

Eriko không hề biết được mọi người để ý lại dễ chịu đến thế. Cô thêm một lần nữa ghen tị với Yukiho xưa nay vẫn luôn thu hút ánh mắt của người khác. Thế nhưng, không phái người nào cũng vui vẻ trước sự thay đổi này của cô. Trong các đàn chị ở câu lạc bộ, có người cố tình coi cô như người vô hình. Như Kurahashi Kanae, cô ta hằn học nhìn Eriko, buông một câu, “Muốn trở nên hấp dẫn hả, đợi kiếp sau đi em.” Thế nhưng, cô ta dường như không hề nhận ra, người thay đổi Eriko chính là bạn trai của mình.

Trước khi bắt đầu luyện tập, Eriko bị một chị học năm thứ hai gọi ra.

“Em tính toán các khoản chi của câu lạc bộ cho chị.” Cô gái có mái tóc dài đưa cho cô một cái túi màu nâu, “Sổ sách và biên lai năm ngoái đều ở trong đó, em điền ngày tháng và khoản tiền vào, rồi tính toán các khoản chi của từng tháng một. Đã hiểu chưa?”

“Cho em hỏi, bao giờ phải làm xong ạ?”

“Trước khi kết thúc buổi tập hôm nay.” cô liếc một cái về phía sau, “Là yêu cầu của chị Kurahashi.”

“Dạ, vâng ạ, em biết rồi.”

Đợi khi chị học năm thứ hai kia đi khỏi, Yukiho mới lại gần. “Thật quá quắt. Thế này thì Eriko làm gì có thời gian luyện tập nữa? Để tớ giúp cậu.”

“Không sao đâu. Sẽ xong thôi.”

Eriko nhìn vào túi, thấy bên trong nhét đầy các loại biên lai. Cô lấy quyển sổ mở ra xem thử, dường như các khoản chi trong ba năm trở lại đây đều không được ghi chép cẩn thận.

Có thứ gì đó rơi ra, cô nhặt lên xem, là một tấm thẻ bằng nhựa.

“Là thẻ ngân hàng đây mà.” Yukiho nói, “Chắc là tài khoản của câu lạc bộ. Thật bất cẩn quá, lại nhét vào chỗ thế này, ngộ nhỡ bị trộm mất thì gay to.”

“Nhưng không biết mật khẩu thì đâu có dùng được.” Eriko nói. Cô nhớ mới đây bố mình cũng vừa làm thẻ ngân hàng, nhưng ông nói vẫn chưa nắm được cách sử dụng máy, nên chưa bao giờ dùng cả.

“Nói thì nói vậy nhưng...” Yukiho hình như còn muốn nói gì đó.

Eriko xem mặt trước của tấm thẻ, thấy bên trên có in hàng chữ Ngân hàng Sankyo. Eriko chui vào một góc sân tập bắt đầu tính toán sổ sách, nhưng việc này mất thời gian hơn dự kiến của cô. Giữa chừng Yukiho cũng đến giúp một tay, đến khi tính toán xong xuôi, nhập hết vào sổ thì buổi tập đã kết thúc. Hai người họ cầm sổ thu chi, bước trên hành lang của nhà thể chất. Họ định trả lại cho Kurahashi Kanae, chắc vẫn còn trong phòng thay đồ. Những thành viên khác của câu lạc bộ gần như đều đã về hết.

“Thật chẳng biết hôm nay đến để làm gì nữa.” Yukiho uể oải nói.

Đúng lúc họ đi tới trước cửa phòng thay đồ nữ, thì nghe bên trong vẳng ra tiếng nói chuyện.

“Đã bảo anh đừng coi thường người khác!”

Eriko lập tức dừng chân, đó là giọng của Kurahashi Kanae.

“Anh không coi thường em, chính vì tôn trọng em, nên mới tìm em để nói chuyện đàng hoàng!”

“Đây là kiểu tôn trọng gì chứ? Đây chính là coi thường người khác!”

Cánh cửa bật mở, Kurahashi Kanae tức giận bừng bừng bước ra ngoài. Cô ta dường như không thấy hai người họ, không nói một lời, chỉ xăm xăm rời khỏi chỗ đó. Nhìn bộ dạng Kanae, Eriko và Yukiho thực tình không dám lên tiếng gọi cô ta lại. Kế đó, Shinozuka Kazunari bước ra khỏi phòng, nhìn thấy bọn họ liền mỉm cười gượng gạo.

“Ồ, các em ở đây. Hình như đã để các em nghe thấy một số lời khó nghe rồi.”

“Anh không đuổi theo ạ?” Yukiho hỏi.

“Không cần.” Anh ta trả lời cụt lủn, “Các em về luôn phải không? Để anh đưa các em về.”

“À, em có việc rồi.” Yukiho lập tức nói, “Nhờ anh đưa Eriko về thôi ạ.”

“Yukiho...”

“Để lần sau tớ trả sổ sách cho chị Kurahashi.” Yukiho lấy cái túi khỏi tay Eriko.

“Karasawa, thật sự không cần à?”

“Vâng ạ. Phiền anh đưa Eriko về đi.” Sau khi cúi đầu chào, Yukiho liền đi theo hướng Kurahashi Kanae vừa rời khỏi.

Kazunari thở dài một tiếng. “Karasawa chắc là không muốn làm phiền.”

“That sự ổn chứ ạ? Chuyện với chị Kurahashi ấy.”

“Ổn cả.” Kazunari khoác tay lên vai cô, “Đã kết thúc rồi.”

6

Cô gái mặc mini jupe màu đen trong gương đang cười. Chiếc váy rất ngắn, lộ cả phần đùi ra ngoài này nếu là trước đây chắc chắn cô không dám mặc. Mặc dù vậy, Eriko vẫn xoay người một vòng, thầm nhủ, chắc anh ấy sẽ thích.

“Chị thấy sao ạ?” Nhân viên bán hàng bước đến, thấy dáng vẻ của cô, cười nói, “Chà! Rất hợp.” Nghe không giống như đang nịnh để bán được hàng.

“Tôi mua cái này.” Enko nói. Tuy không phải hàng hiệu, nhưng mặc lên rất đẹp.

Lúc cô rời khỏi cửa hàng thời trang, trời đã tối mịt. Eriko rảo bước đi về phía ga tàu điện. Giờ đã vào trung tuần tháng Năm rồi. Cô nhẩm tính trong đầu, đây là món quần áo mới thứ tư trong tháng này. Gần đây cô thường một mình đi mua sắm, vì như vậy tâm trạng tương đối thoải mái. Cô cảm thấy vui khi đi đến mỏi nhừ hai chân để tìm những trang phục Kazunari có thể sẽ thích. Đương nhiên, cô không thể đòi Yukiho đi cùng mình. Cô vẫn còn thấy ngượng nghịu. Lúc đi qua tủ kính bày hàng của trung tâm mua sắm, Eriko thấy bóng mình phản chiếu trong gương. Nếu là hai tháng trước, có lẽ cô sẽ không nhận ra bản thân của hiện tại. Bây giờ cô rất quan tâm đến dung mạo. Lúc nào cũng băn khoăn không biết mình như thế nào trong mắt người khác, đặc biệt là trong mắt Kazunari. Cô cũng bỏ nhiều công sức tìm hiểu cách trang điểm, tìm kiếm những mốt mới phù hợp với mình. Tuy mất công, nhưng cô cũng cảm thấy được đền đáp khi hình ảnh mình trong gương ngày càng xinh đẹp. Điều này khiến cô vui sướng vô cùng.

“Eriko, cậu thật sự trở nên xinh đẹp rồi. Càng ngày càng xinh đẹp, giống như nhộng hóa thành bươm bướm ấy.” Yukiho cũng nói thế.

“Đừng vậy nữa! Cậu nói thế làm tớ thấy xấu hổ quá.”

“Nhưng đấy là sự thật mà.” Nói đoạn, Yukiho gật đầu.

Cô còn nhớ Kazimari đã lấy kén nhộng ra ví von, cô rất muốn sớm ngày trở thành một người phụ nữ thật sự, phá kén mà thoát ra. Cô và Kazimari đã hẹn hò hơn mười lần. Kazunari chính thức đề nghị được hẹn hò với cô ngay hôm anh và Kurahashi Kanae cãi nhau. Trên đường lái xe đưa cô về nhà, anh đã nói, “Anh muốn em trở thành bạn gái của anh.”

“Vì anh chia tay với chị Kurahashi rồi, nên mới hẹn hò với em phải không?” Khi ấy, cô đã hỏi như thế.

Kazunari lắc lắc đầu. “Anh đã định chia tay với cô ấy từ lâu rồi. Sự xuất hiện của em, làm anh thêm quyết tâm.”

“Nếu biết được em và anh bắt đầu hẹn hò, chị Kurahashi chắc chắn sẽ giận lắm.”

“Tạm thời giữ bí mật là được, chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không ai biết được đâu.”

“Không thể nào, chắc chắn sẽ lộ thôi.”

“Đến lúc ấy hãy hay. Anh sẽ nghĩ cách không để em bị phiền phức.”

“Nhưng mà...” Eriko chỉ thốt ra hai chữ đó, rồi không nói tiếp được nữa.

Kazunari dừng xe lại bên vệ đường. Hai phút sau, anh hôn Eriko.

Từ giây phút đó, Eriko như ở trong mơ, thậm chí cô còn nghĩ mình không xứng đáng được hưởng tất cả những thứ tốt đẹp này. Dường như, quan hệ của hai người vẫn tiếp tục được giấu kín ở câu lạc bộ khiêu vũ giao tiếp, cô chỉ nói với một mình Yukiho, những người khác đều không biết chuyện. Bằng chứng là hai tuần nay, đã có hai thành viên nam rủ Eriko đi chơi, đương nhiên là cô đã từ chối. Đây cũng là chuyện mà hồi trước cô không thể nào tưởng tượng nổi. Chỉ có điều, cô vẫn còn lo lắng về Kurahashi Kanae. Từ sau hôm đó, Kanae chỉ có mặt trong hai buổi tập rồi nghỉ suốt. Eriko cho rằng có lẽ Kanae không muốn chạm mặt với Kazuriari, hoặc cũng có thể cô ta đã biết mình chính là bạn gái mới của Kazunari. Đôi khi chạm mặt trong trường đại học nữ Seika, cô ta đều nhìn Eriko bằng ánh mắt sắc nhọn như găm vào người cô vậy. Vì cô ta là đàn chị nên Eriko luôn chủ động chào trước, nhưng Kanae không lần nào đáp lại. Cô chưa nói chuyện này với Kazunari, nhưng cũng định trao đổi với anh. Tóm lại, ngoại trừ việc này ra, Eriko rất hạnh phúc. Đến mức những lúc một mình đi trên đường, cô thậm chí không kìm được mà bật cười.

Xách chiếc túi giấy đựng quần áo, Eriko đã về gần tới nhà. Đi thêm năm phút nữa, là có thể nhìn thấy một căn nhà hai tầng cũ kỹ. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, biết rằng ngày mai sẽ nắng ráo, cô thầm yên tâm. Ngày mai là thứ Sáu, có thể gặp Kazunari, cô dự định sẽ mặc đồ mới. Khi phát hiện ra mình đang cười một cách vô thức, Eriko không khỏi tự lấy làm xấu hổ.

7

Sau ba hồi chuông, có người nghe diện thoại. “A lô, nhà Kawashima đây.” Trong diện thoại vang lên giọng mẹ của Eriko.

“A lô, cháu chào bác, cháu là Shinozuka, bác cho cháu hỏi Eriko có nhà không ạ?” Kazunari nói.

Người bên kia điện thoại im lặng. Kazunari chợt có linh cảm chẳng lành.

“Con bé ra ngoài rồi.” Mẹ cô nói, Kazunari cũng đoán được bà sẽ trả lời như vậy.

“Cho cháu hỏi bao giờ cô ấy về ạ?”

“Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm.”

“Xin lỗi bác, cho cháu hỏi cô ấy đi đâu ạ? Lần nào cháu gọi điện tới, cô ấy cũng không ở nhà.”

Đây là cuộc điện thoại thứ ba trong tuần này.

“Vì cậu toàn gọi vào lúc con bé ra ngoài, đi thăm nhà họ hàng.” Giọng mẹ cô hơi bối rối, làm Kazunari thấy càng thêm sốt ruột. “Vậy, khi nào cô ấy về phiền bác bảo cô ấy gọi điện cho cháu được không ạ? Nói là Shinozuka ở đại học Eimyo, cô ấy biết đấy ạ.”

“Cậu Shinozuka... nhỉ?”

“Phiền bác ạ.”

“Có chuyện này...”

“Vâng ạ?”

Nghe Kazunari đáp lời, mẹ cô không lập tức nói ngay. Mấy giây sau, âm thanh rốt cuộc cũng truyền tới. “Thật sự rất khó nói, có điều, mong rằng sau này cậu đừng gọi điện tới nữa.”

“Dạ?”

“Hình như cậu đã hẹn hò với con bé một thời gian. Nhưng con bé nhà tôi vẫn còn nhỏ, cậu làm ơn tìm người khác đi, nó cũng cho rằng như vậy thì tốt hơn.”

“Xin bác đợi một chút, cho cháu hỏi bác nói vậy là ý gì ạ? Có phải chính cô ấy nói không muốn hẹn hò với cháu nữa không ạ?”

“Không phải thế, nhưng tóm lại là nó không thể tiếp tục hẹn hò với cậu được. Xin lỗi, vấn đề ở phía chúng tôi nên xin cậu đừng truy hỏi nữa. Chào cậu.”

“A! Đợi đã...”

Tiếng gọi không kip truyền tới đầu dây bên kia, hoặc có thể nói là bị bỏ qua, điện thoại đã ngắt máy.

Kazunari rời khỏi bốt điện thoại, chẳng hiểu gì cả. Đã hơn một tuần nay anh ta mất liên lạc với Enko, lần nói chuyện điện thoại cuối cùng là thứ Tư tuần trước, cô nói ngày hôm sau muốn đi mua quần áo, thứ Sáu sẽ mặc đồ mới đi tập. Thế nhưng buổi tập ngày thứ Sáu cô lại đột nhiên nghỉ. Nghe nói cô có báo với câu lạc bộ, là Karasawa Yukiho gọi điện thoại tới, nói giáo sư bất ngờ giao mấy việc vặt nên cô và Eriko đều không thể tham gia tâp luyện ngày hôm ấy được. Tối hôm đó, Kazunari gọi điện thoại đến nhà Eriko. Nhưng, cũng như hôm nay, anh ta được cho biết là cô đã đến nhà họ hàng không về. Tối hôm thứ Bảy anh ta lại gọi điện tới, khi ấy cô cũng không ở nhà. Mẹ Eriko trả lời anh bằng giọng lúng túng, vội vàng. Dường như cuộc điện thoại của Kazunari đã gây phiền phức. Sau đó, anh ta lại gọi thêm mấy lần nữa, đều nhận được câu trả lời như vậy. Tuy rằng Kazunari đã nhắn rằng khi nào Eriko về nhà thì gọi điện cho anh ta, nhưng có lẽ lời nhắn không được chuyển lại, cô không hề gọi lại dù chỉ một lần.

Kể từ đó, Eriko không xuất hiện trong các buổi tập của câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp nữa. Không chỉ Eriko, ngay cả Karasawa Yukiho cũng không đến nên anh ta không cách nào hỏi tình hình được. Hôm nay là thứ Sáu, bọn họ vẫn không đến nên giữa buổi tập, anh ta bèn lẻn ra ngoài để gọi điện, không ngờ lại nghe được lời tuyên bố như thế. Bất luận ra sao, Kazunari cũng không nghĩ ra được lý do Eriko đột nhiên chán ghét mình. Lới nói của mẹ Eriko cũng không có ý ấy. Bà nói “vấn đề ở phía chúng tôi” nhưng rốt cuộc là vấn đề gì nhỉ?

Vô số dòng suy nghĩ xoay chuyển trong tâm trí, Kazunari trở về nơi tập luyện trong nhà thể chất. Một thành viên nữ trong câu lạc bộ vừa trông thấy anh ta, Liền chạy ngay tới. “Anh Shinozuka, có một cuộc gọi rất lạ.”

“Cuộc gọi lạ?”

“Bảo là tìm người phụ trách câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp của đại học nữ Seika, em nói là chị Kurahashi xin nghỉ, bên kia liền nói, chủ tịch câu lạc bộ ở đại học Eimyo cũng được.”

“Ai vậy?”

“Không nói ạ.”

“Được rồi.”

Kazunari đi vào văn phòng ở tầng một nhà thể chất, ống nghe điện thoại đặt trước chỗ của bảo vệ vẫn chưa gác lại. Sau khi được người bảo vệ đồng ý, Kazunari cầm ống nghe lên.

“A lô, tôi nghe đây.”

“Chủ tịch câu lạc bộ của đại học Eimyo phải không?” Tiếng đàn ông hỏi, giọng thấp, nhưng dường như còn rất trẻ.

“Đúng vậy.”

“Trường Seika có một đứa con gái họ Kurahashi đúng không nhỉ, Kurahashi Kanae?”

“Vậy thì sao?” Nghe giọng điệu vô lễ của kẻ đó, Kazunan quyết định không lịch sự nữa.

“Đi nói với cô ta, bảo cô ta trả tiền nhanh lên.”

“Tiền?”

“Số còn lại. Việc của cô ta tôi đã giải quyết ngon lành rồi, đương nhiên phải thu nốt chỗ thù lao còn lại. Đã nói rồi, tiền đặt cọc là một trăm hai mươi nghìn yên, xong việc lấy nốt một trăm ba mươi nghìn. Bảo cô ta trả tiền nhanh nhanh lên, dù sao thì quỹ của câu lạc bộ cũng do cô ta nắm cơ mà.”

“Trả tiền gì chứ? Đã giải quyết ngon lành việc gì?”

“Chuyện này thì không thể nói được.”

“Nếu đã như thế, muốn tôi chuyển lời chẳng phải rất vô lý sao?”

Đối phương thấp giọng cười. “Không hề vô lý, để cậu chuyển lời là hiệu quả nhất.”

“Thế là ý gì?”

“Đoán xem.” Nói rồi gã đàn ông dập máy.

Kazunari đành đặt ống nghe xuống. Thấy người bảo vệ luống tuổi lộ vẻ ngạc nhiên, Kazunari lập tức rời khỏi văn phòng. Tiền cọc một trăm hai mươi nghìn, thanh toán nốt một trăm ba mươi nghìn, tổng cộng hai trăm năm mươi nghìn yên... Kurahashi Kanae bỏ ra số tiền này, rốt cuộc là muốn người kia làm chuyện gì? Nghe giọng trong điện thoại, gã kia hẳn không phải loại tử tế gì. Kazunari cũng băn khoăn câu hắn ta nói: để cho anh chuyển lời là hiệu quả nhất. Anh ta định chốc nữa sẽ gọi điện hỏi Kanae, nhưng lại cảm thấy không muốn chút nào. Sau khi chia tay, bọn họ không nói chuyện lần nào nữa, vả lại bây giờ trong đầu anh ta chỉ toàn nghĩ về chuyện với Eriko mà thôi. Buổi tập ở câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp kết thúc, Kazunan liền lái xe về nhà. Cửa phòng anh ta có gắn một hòm thư riêng. Người giúp việc sẽ bỏ vào trong đó những bưu kiện gửi đến cho anh ta. Anh ta mở ra, bên trong có hai bức thư gửi trực tiếp và một bưu phẩm chuyển phát nhanh. Bưu phẩm chuyển phát nhanh không viết tên người gửi, nét chữ viết tên và địa chỉ người nhận hết sức đặc biệt, giống như dùng thước kẻ viết vậy. Anh ta vào phòng, ngồi xuống giường, mở phong bì ra với một linh cảm chẳng lành.

Bên trong chỉ có một tấm ảnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, Kazunan như bị sét đánh, trong đầu nổi lên một trận cuồng phong.

8

Karasawa Yukiho đến chậm năm phút so với giờ hẹn. Kazunari giơ tay về phía cô. Cô lập tức trông thấy, bước đến chỗ anh ta. “Xin lỗi, em đến muộn.” Cô xin lỗi.

“Không sao, anh cũng vừa tới.”

Nữ phục vụ tới, Yukiho gọi trà sữa. Vì đang là ban ngày lại không phải ngày nghỉ, nên quán ăn gia đình này không có nhiều người lắm.

“Thật ngại quá, lại mời riêng em ra đây.”

“Đâu có gì ạ,” Yukiho khe khẽ lắc đầu, “có điều, trong điện thoại em đã nói rồi, nếu là chuyện của Eriko, em không thể nói gì được.”

“Chuyện này thì anh biết. Anh nghĩ, có lẽ cô ấy có bí mật rất lớn.”

Yukiho nghe vậy bèn cụp mắt xuống. Lông mi cô rất dài. Một vài thành viên trong câu lạc bộ cho rằng cô giống như búp bê Pháp, nếu cặp mắt tròn thêm một chút nữa thì không sai chút nào, Kazunari thầm nghĩ.

“Nhưng mà, chỉ khi anh hoàn toàn không biết chút gì, cách làm này mới có ý nghĩa.”

“Hả?” Cô ngạc nhiên thốt ra một tiếng, ngẩng đầu lên.

Nhìn vẻ mặt đó của cô, anh nói tiếp, “Có người gửi cho anh một tấm ảnh, nặc danh, và lại còn là chuyển phát nhanh.”

“Ảnh ạ?”

“Thực tình anh không muốn cho em xem thứ này, nhưng mà...” Kazunari cho tay vào túi áo.

“Xin đợi một chút.” Yukiho vội vàng kêu lên, “Có phải... bức ảnh trong thùng xe tải không ạ?”

“Đíng, địa điểm là trong thùng xe tải, chụp...”

“Eriko?”

“Đúng.” Kazunari gật đầu lược bớt, “Trần truồng.”

Yukiho bụm miệng, cơ hồ nước mắt sắp rơi xuống đến nơi, nhưng đúng lúc này nữ phục vụ lại mang trà sữa đến, nên cô cố nén lại. Kazunari thở phào, nếu cô bật khóc ở nơi thế này thì sẽ không biết thêm được gì.

“Em thấy tấm ảnh này rồi à?” Anh ta hỏi.

“Vâng.”

“Ở đâu?”

“Ở nhà Eriko, gửi đến nhà cô ấy. Thật đáng sợ, bộ dạng ấy thật kinh khủng...” Yukiho nghẹn ngào.

“Sao lại thế!” Kazunari siết chặt bàn tay trên mặt bàn, mồ hôi túa ra nhớp nháp trong lòng bàn tay.

Để lấy lại bình tĩnh, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa bụi bay lất phất không ngừng, vẫn chưa đến tháng Sáu, nhưng có lẽ đã vào mùa mưa dầm rồi. Anh ta nhớ lại lần đầu tiên dẫn Eriko đến hiệu cắt tóc, lúc ấy trời cũng mưa. “Có thể cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Xảy ra chuyện gì ạ... thì là như vậy đó, Eriko bị tấn công bất ngờ...”

“Chỉ vậy thôi thì anh không hiểu. Ở đâu? Bao giờ?”

“Ở gần nhà Eriko... thứ Năm tuần trước nữa.”

“Thứ Năm tuần trước nữa... chắc chắn chứ?”

“Vâng ạ.”

Kazunari lấy cuốn sổ ghi chép, giở lịch ra kiểm tra ngày. Đúng như anh ta nghĩ, chính là ngày hôm sau lần cuối cùng cô gọi điện cho anh ta, ngày mà cô nói muốn đi mua quần áo.

“Báo cảnh sát chưa?”

“Không báo ạ.”

“Tại sao?”

“Bố mẹ Eriko nói, nếu để mọi người biết chuyện này thì còn đau đớn hơn... Em cũng nghĩ như thế.”

Kazunari đấm xuống bàn ăn. Trong lòng tuy phẫn nộ, nhưng anh ta có thể hiểu được tâm trạng của bố mẹ cô. “Ảnh được gửi đến cho anh và Eriko, chứng tỏ thủ phạm không phải là kẻ qua đường, em có thấy vậy không?”

“Em hiểu. Nhưng mà, ai lại đi làm chuyện kinh khủng này chứ...”

“Anh nghĩ đến một khả năng.”

“Gì ạ?”

“Chỉ có một người có thể làm như vậy.”

“Lẽ nào là...”

“Đúng vậy.” Kazunari chỉ buông ra hai chữ đó, rồi né tránh ánh mắt của Yukiho. Cô dường như đã hiểu được ý anh ta.

“Không thể nào... phụ nữ sao có thể làm được chuyện ấy?”

“Cô ta đã thuê đàn ông. Một gã có thể làm ra những chuyện bỉ ổi ấy.”

Kazunari thuật lại chuyện mình nhận được điện thoại từ một gã không rõ lai lịch hôm thứ Sáu tuần trước cho Yukiho nghe. “Nhận được điện thoại xong liền thấy tấm ảnh đó, anh lập tức chắp nối hai sự việc lại với nhau. Còn nữa, anh nhớ ra trong điện thoại, người đàn ông đó còn nói những lời rất khó hiểu, bảo quỹ của câu lạc bộ khiêu vũ là do Kanae quản lý.”

Yukiho hít vào một hơi. “Ý anh là, chị ấy dùng tiền quỹ câu lạc bộ trả cho tên xấu xa kia?”

“Khó tin thật, nhưng anh đã điều tra rồi.”

“Trực tiếp hỏi thẳng chị Kurahashi ạ?”

“Không, anh có cách khác. Anh biết số tài khoản, nhờ ngân hàng kiểm tra xem có rút tiền hay không là được mà.”

“Nhưng số tài khoản ở chỗ chị Kurahashi cơ mà?”

“Phải, nhưng vẫn còn cách khác.”

Kazunari úp úp mở mở. Sự thật là, Kazunari đã ra sức nhờ vả người của ngân hàng Sankyo quen với nhà mình điều tra hộ.

“Kết quả,” anh ta hạ giọng, “thứ Ba tuần trước nữa một trăm hai mươi nghìn yên đã được rút ra bằng thẻ. Và theo như anh mới hỏi sáng hôm nay, thứ Hai tuần này cũng rút thêm một trăm ba mươi nghìn yên nữa.”

“Nhưng chưa chắc đã là chị Kurahashi rút mà, cũng có thể là người khác.”

“Như anh điều tra được, trong ba tuần gần đây ngoài cô ta ra, không ai đụng đến tấm thẻ ngân hàng đó cả. Người cuối cùng cầm đến chính là em.” Nói đoạn, anh ta chỉ vào Yukiho.

“Là cái lần chị Kurahashi bảo Eriko tính sổ sách đúng không ạ? Hai ba ngày sau, em đã trả sổ sách và thẻ ngân hàng cho chị ấy rồi.”

“Từ hôm ấy, tấm thẻ luôn ở chỗ cô ta. Rõ ràng rồi. Cô ta đã thuê người tấn công Eriko.”

Yukiho thở ra một hơi. “Em thật sự không thể nào tin nổi.”

“Anh cũng vậy.”

“Nhưng đây chỉ là suy đoán của anh thôi. Làm gì có chứng cứ phải không? Kể cả chuyện tài khoản kia, có thể chỉ tình cờ rút cùng số tiền ấy thôi.”

“Em nghĩ trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy ư? Anh nghĩ là nên báo cảnh sát. Cảnh sát mà vào cuộc, nhất định sẽ tóm được đuôi cô ả.”

Vẻ mặt Yukiho rõ ràng là phản đối cách làm này. Anh ta vừa dứt lời, cô đã cất tiếng, “Như em đã nói từ đầu, gia đình Eriko không mong muốn làm lớn chuyện lên. Cho dù có báo cảnh sát như anh nói, điều tra ra được ai là hung thủ, thì cũng không thể xoa dịu được tổn thương mà Eriko phải chịu đựng.”

“Nói thì nói vậy, nhưng không thể cứ thế mà bỏ qua được, anh không nuốt trôi nổi cục tức này!”

“Đó là,” Yukiho chăm chú nhìn thẳng vào mắt Kazunari, “vấn đề của anh, không phải vậy sao?”

Trong một giây Kazunari không biết phải đáp trả cô như thế nào. Anh ta nín thở, chăm chăm nhìn gương mặt cân đối của Yukiho.

“Hôm nay em đến đây, cũng là để truyền đạt lại lời nhắn của Eriko.”

“Lời nhắn?”

“Tạm biệt, em rất vui, cảm ơn anh... Đây là những lời bạn ấy muốn nói.” Yukiho nói bằng giọng đều đều.

“Khoan đã! Hãy để anh gặp cô ấy môt lần.”

“Xin anh đừng đưa ra những yêu cầu vô lý. Hãy nghĩ tới cảm xúc của bạn ấy.” Yukiho đứng dậy, gần như không đụng vào cốc trà sữa, “Thực ra em cũng không muốn làm nhiệm vụ này chút nào. Nhưng vì bạn ấy, em mới miễn cưỡng nhận lời. Xin anh cũng hiểu cho nỗi khó xử của em.”

“Karasawa...”

“Em xin phép.” Yukiho đi ra cửa, nhưng lại dừng bước ngay sau đó, “Em sẽ không ra khỏi câu lạc bộ Khiêu vũ đâu, nếu như cả em cũng rút lui, bạn ấy sẽ áy náy.” Dứt lời, cô lại cất bước. Lần này thì hoàn toàn không dừng lại.

Đến khi bóng cô biến mất khỏi tầm nhìn, Kazunari thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa vẫn không ngừng rơi.

9

Trên ti vi chỉ có mấy tiết mục hài nhạt nhẽo và bản tin thời sự. Eriko vươn tay cầm khối rubik lăn trên chăn. Món đồ chơi giải đố từng rộ lên hồi năm ngoái bây giờ đã hoàn toàn chìm vào quên lãng. Vì khó giải mà trò chơi này từng trở thành chủ đề của nhiều câu chuyện, nhưng một khi đã biết cách giải, thì cả học sinh cấp I cũng có thể hoàn thành trong chớp mắt. Mặc dù thế, đến giờ Eriko vẫn đang cực khổ chiến đấu với khối rubik. Yukiho đã mang nó đến cho cô từ bốn hôm trước, đồng thời cũng dạy cô một vài mẹo xoay, nhưng cô vẫn chẳng tiến bộ thêm chút nào.

Mình làm gì cũng không tốt, cô lại nghĩ.

Có tiếng gõ cửa. Vừa đáp vâng thì giọng mẹ cô vang lên, “Yukiho đến đấy.”

“Dạ, mẹ mời bạn ấy vào hộ con.”

Thoáng sau liền nghe thấy một tiếng bước chân khác. Cánh cửa chầm chậm mở ra, để lộ gương mặt trắng trẻo của Yukiho. “Cậu đang ngủ à?”

“Không, đang chơi cái này.” Eriko cầm khối rubik giơ lên.

Yukiho mỉm cười bước vào phòng, còn chưa ngồi xuống cô đã nói “đây”, rồi chìa ra một cái hộp. Là món bánh su kem mà Eriko thích ăn nhất.

“Cảm ơn.”

“Bác gái nói, đợi một chút sẽ mang hồng trà lên.”

“Ừ.” Eriko gật đầu rồi rụt rè hỏi, “Cậu đi gặp anh ấy rồi à?”

“Ừ, gặp rồi.” Yukiho đáp.

“Thế... đã nói với anh ấy rồi?”

“Nói rồi. Thật khó khăn.”

“Xin lỗi, lại bắt cậu đi làm chuyện đáng ghét như thế.”

“Không đâu, tớ không sao cả.” Yukiho vươn tay ra dịu dàng nắm lấy bàn tay Eriko, “Cảm thấy thế nào rồi? Đầu còn đau nữa không?”

“Ừm, hôm nay đỡ nhiều rồi.”

Lúc bị tấn công, tên hung thủ dùng chloroform làm cô hôn mê và để di chứng là một thời gian sau đầu vẫn đau nhức không thôi. Có điều, bác sĩ cho rằng ảnh hưởng của yếu tố tâm lý còn lớn hơn. Tối hôm đó, lo lắng vì con gái mãi không về, mẹ Eriko đã ra ga tàu điện đón. Trên đường đi, bà phát hiện thấy cô nằm gục trên thùng xe tải. Bấy giờ, Eriko vẫn còn đang hôn mê. Nỗi kinh hoàng khi tỉnh lại khỏi cơn hôn mê khó chịu ấy, sợ rằng cả đời này Eriko cũng không thể nào quên được. Bấy giờ, mẹ đang ở bên cạnh cô khóc nức nở. Không chỉ có vậy, còn cả tấm ảnh đáng sợ gửi đến mấy hôm sau nữa. Người gửi không rõ, cũng không có lấy một dòng một chữ nào cả, ác ý của tên hung thủ dường như sâu không thấy đáy, khiến Eriko chấn động. Cô quyết định, từ nay trở đi, sẽ không nổi bật nữa, chỉ sống dưới cái bóng của người khác mà thôi. Trong quá khứ cô cũng sống như thế. Chỉ có vậy mới hợp với cô.

Mặc dù xảy ra chuyện bi thảm như thế, nhưng trong bất hạnh lại có một sự may mắn lớn. Thật kỳ lạ, cô không bị cướp đi trinh tiết. Mục đích của tên xấu xa kia dường như chỉ là lột sạch quần áo cô rồi chụp ảnh. Cũng chính vì vậy mà bố mẹ cô quyết định không báo cảnh sát. Nếu để sự việc lộ ra, không biết sẽ bị đồn đại như thế nào nữa? E rằng bất cứ ai cũng sẽ cho rằng cô đã bị xâm hại. Eriko nhớ lại một chuyện thời cấp III, cô bạn cùng khối Fujimura Miyako bị tấn công trên đường đi học về. Người phát hiện ra cô trần truồng nửa thân dưới nằm ở khu nhà kho, chính là Eriko và Yukiho. Mẹ của Fujimura cũng từng nói với Eriko như vậy, “May là chỉ có quần áo bị lột ra, thân thể vẫn còn chưa bị nhơ nhuốc.” Lúc đó, cô từng ngờ vực, giờ gặp chuyện y hệt như thế, mới biết đích thực có khả năng ấy. Cô cho rằng, nhất định cũng chẳng ai tin tình huống của mình cả.

“Cậu phải sớm khỏe lên đấy, tớ sẽ giúp cậu.” Yukiho nói, nắm chặt tay Eriko.

“Cảm ơn, cậu là chỗ dựa duy nhất của tớ đấy.”

“Ừ, chỉ cần ở cạnh tớ, cậu sẽ ổn thôi.”

Lúc này, trong ti vi vang lên tiếng của phát thanh viên thời sự.

“Đã xảy ra vụ tiền trong tài khoản bị rút trong khi chủ tài khoản không hề biết. Nạn nhân là nhân viên công ty sống trong khu vực nội thành Tokyo, khi đến rút tiền ở quầy giao dịch ngân hàng vào ngày mùng 10 tháng này, phát hiện hai triệu yên trong tài khoản đã biến thành con số không. Kết quả điều tra phát hiện, cho đến ngày 22 tháng Tư tiền gửi được rút bảy lần ở chi nhánh ngân hàng Sankyo tại Fuchu. Nạn nhân đã làm thẻ từ năm 1979 theo lời khuyên của ngân hàng, nhưng tấm thẻ trước giờ vẫn để trong bàn làm việc ở văn phòng, chưa bao giờ sử dụng. Cảnh sát điều tra theo hướng có khả năng thẻ ngân hàng đã bị làm giả...”

Yukiho tắt ti vi đi.