Mạc Phụ Sơn còn gọi là Thiên Nhạc, nằm ở huyện Tư Thủy tỉnh Giang Tây, giáp ranh với hai tỉnh Hồ Nam và Hồ Bắc, trên núi có các thắng cảnh như Bàn Chu Phong, Liệt Tiên Đàn, Hải Đường Động. .
Long Bình với Mặc Thanh đến sớm hơn hạn kỳ một ngày, hai người lúc này nào có còn tâm trí du ngao du thắng cảnh, vì cẩn thận hai người đi thị sát trên dưới một vòng. Lúc hai người đến gần Hải Đường Động bỗng từ trong động xông ra một cung trang thiếu nữ, đứng chắn lối hai người, sắc mặt đanh đá. gằn giọng quát:
− Nhị vị đến đây có việc gì?
Hai người giật mình, lúc này Mặc Thanh đã ăn mặc như một thiếu nữ con nhà quyền quý, thấy đôi mắt đối tượng lộ vẻ bất thiện trong lòng đã thấy đáng ghét.
Mặc Thanh cười nhạt hỏi:
− Đất này không phải của riêng ai, bản cô nương thích đến thì đến, thích đi thì đi, ngươi ngăn cản được sao?
Cung trang thiếu nữ hừ lạnh:
− Tiện tỳ to gan, xéo cho ta!
Thiết chưởng vung lên, kình phong tứ khởi, thế mạnh như bài sơn hải đảo nhằm ngực Mặc Thanh kích tới Mặc Thanh thất kinh, thấy thiếu nữ cũng trạc tuổi như nàng, nhưng công lực thì quả thật hơn nàng xa lắc, đang định tung người nhảy thối lui bỗng cảm thấy chưởng tâm nóng hổi, luồng kình lực ấm áp từ tay Long Bình truyền sang. Lại nghe Long Bình nói :
− Thanh muội, đừng để ý đến hắn, ta đi thôi !
Long Bình kéo tay Mặc Thanh như đi vào chốn không người, chẳng những không thối lui mà ngược lại còn tiến tới. Mặc Thanh chỉ cảm thấy kình phong đến trước mặt bỗng nhiên trợt qua hai bên mất tăm, trong lòng mừng rỡ cười nói :
− Phải rồi Bình ca! Đừng thèm dể ý đến hắn !
Cung trang thiếu nữ kích ra một chưởng như sấm sét, không ngờ bị đối phương hóa giải nhẹ nhàng, kình phong biến mất như muối rơi xuống biển, bất giác thất kinh chao người thối lui nửa trượng chú mục nhìn Long Bình, cười lạnh nói :
− Thì ra ngươi cũng có chút bản lãnh, thử tiếp thêm một chưởng nữa của bản cô nương!
Cung trang thiếu nữ dút lời huy động song thủ đẩy ra. Xuất thủ lần này so với lần trước thật khác xa. một chưởng đẩy ra. bóng chưởng chập chùng, kình phong lớp lớp bốn phương tám hướng đồng kích tới.
Long Bình thấy chấn động, vội vàng kéo tay Mặc Thanh tung người thối lui, miệng kêu lớn :
− Cô nương xin dừng tay! Tại hạ là Long Bình dám hỏi cô nương với Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu tiền bối có quan hên thế nào?
Thì ra Long Bình đã nhận ra. thủ pháp của thiếu nữ cung trang sử dụng chính là Phá Thiên Nhị Thức - Vô Hình chưởng pháp của Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu nên mới vội hỏi thăm, sợ nàng với Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu cùng uyên nguyên, lỡ xảy ra tranh chấp, sau gặp lại lão khó ăn nói.
Nào ngờ cung trang thiếu nữ như không có quan hệ giờ với Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, cười lạnh như băng nói:
− Hừ! Bất kể ngoi là Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu hay Thập Đầu Điểu, một khi gặp phải bản cô nương thì đầu cũng không còn!
Long Bình nghe nói hơn ngạc nhiên rồi nhanh hóng chuyển sang nổi giận, mặc dù Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu đã chính thức phòng nhận chàng làm đồ đệ, nhưng trong lòng chàng lúc nào cũng xem lão như ân sư, nào chịu để người khác mắng nhiếc lão như vậy, lập tức quát lớn:
− Cô nương ăn nói nên giữ lời, chớ hồ đồ mở miệng mắng người, đừng trách tại hạ nặng tay !
Dứt lời huy động chưởng tấn công một thế, chàng cũng dùng chính Phá Thiên Nhị Thức - Vô Hình Chưởng. Cung trang thiếu nữ thấy Long Bình sử dụng chưởng pháp giống ý như mình, hơn nữa uy lực trội hơn gấp bội, nhất thời hét lớn một tiếng thi triển Kình Thiên Nhất Thức - Vô ảnh khinh công tung người lướt tới Chỉ nghe nàng kêu lớn :
− Tiểu tử! Ngươi học lén Cửu Thiên Công ở đâu mau khai ra cho thật, bằng không bản cô nương cho ngươi biết lợi hại!
Long Bình nghe nàng cứ mở miệng là mắng người, dù biết nàng có uyên nguyên với Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu cũng không nén được tức giận, nộ khí xông thiên, hét lớn:
− Bộ như ngươi đáng hỏi tới ta!
Dứt lời lại "ào" một chưởng nữa kích tới. Cung trang thiếu nữ nằm mơ cũng không tưởng tượng được thiếu niên trẻ tuổi kia lại có công lực thần sầu như vậy liên tiếp thi triển Vô ảnh khinh công, phi thân ra xa bảy tám trượng tránh khỏi một chưởng của Long Bình.
Lúc đó bỗng nghe từ trong lòng động vọng ra một giọng nói lạnh như băng giá:
− Ngọc Phi to gan ! Còn chưa chịu lui ra cho ta!
Lập tức trong động bước ra một lão phụ tóc bạc phơ phơ. Mình mặc một bộ cung trang nhưng màu sắc đã phai. Chứng tỏ bộ trang phục cũng là vật lâu đời. Lão phụ tay chống một cây long đầu trượng. Kim quang lấp lánh, từng bước từng bước chậm rãi đi ra cửa động, ra đến ngoài, lão phụ nhìn thấy Long Bình với Mặc Thanh một lúc lâu mới cất tiếng hỏi:
− Thấy công tử xuất thủ quả nhiên là môn hạ của Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, không biết hiện thời lệnh sư ở đâu, công tử có thể cho lão nương được biết?
Long Bình giật mình vội nghiêng mình thi lễ hỏi :
− Dám hỏi vãn sinh nên xưng hô với phu nhân thế nào đây?
Lão phụ nhân nhíu đôi mày nói:
− Ngươi gọi ta là Ngọc phu nhân được rồi !
Long Bình vội vòng tay nói :
− Ngọc phu nhân! Ba năm trước đây vãn bối có duyên gặp được Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu ở Bạch Cốt Lâm của Bách Hoa Giáo, nhưng bởi lúc ấy . .
Long Bình chưa dút lời, Ngọc phu nhân kêu lên một tiếng rụng rời :
− Cái gì? Ngươi nói Bạch Cốt Lâm của Bách Hoa Giáo ! Chẳng lẽ lão . . lão . . lão đã bỏ ta mà đi trước rồi sao?
Long Bình thấy lão phụ nhân hiểu sai vội cải chính:
− Không có! Không có! Hồ lão tiến bối tuy bị nhốt trong Bạch Cốt Lâm nhưng Bách Hoa bà bà Đồng Sầu chỉ giữ chân lão tiền bối được mười năm mà thôi !
− Mười năm?
Đôi mắt tuy đã tàn phá theo năm tháng nhưng vẫn còn đẹp mê hồn của Ngọc phu nhân trợn trừng, nghiến răng trèo trẹo nói - Đồng Sầu! Ngươi tàn ác như vậy, rồi ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bổn phu nhân !
Long Bình không biết giữa hai người có quan hệ gì, cũng không tiện chen vào, chỉ đỡ lời nói :
− Có điều trong mười năm đó, may nhờ Bách Hoa giáo chủ Bách Hoa bà bà Đồng Sầu cho người mỗi ngày dâng cơm hai bận nên Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu cũng không hề gì.
Ngọc phu nhân hừ lạnh nói:
− Hừ, chẳng qua hắn muốn mua chuộc, dụ dỗ Hồ quân truyền Cửu Thiên Công cho hắn mà thôi, lẽ nào hắn lại có hảo ý như vậy? Thế nào? Ngươi lại còn lên tiếng biện hộ cho con ác phụ đó nữa à?
Long Bình cười nói:
− Ngọc phu nhân nghi oan cho tiểu bối rồi, Bách Hoa cung chủ với tiểu bối thù sâu như biển oán nặng tợ non lẽ nào lại biện hộ cho mụ? Chẳng qua cứ sự thực mà nói thôi !
Ngọc phu nhân chợt "à " lên một tiếng như nhớ ra việc gì nói:
− Ngươi nói tiếp coi, làm thế nào mà ngươi với Hồ quân thoát ra khỏi Bạch Cốt Lâm?
Long Bình thấy lão phu nhân có uyên nguyên với Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, đối với chàng tất cả cũng không phải người ngoài nên đem hết nội tình ngày ấy kể lại tỉ mỉ, sau đó nói thêm:
− Sau khi ra khỏi rừng, Hồ tiền bối tặng túi vải đen cho vãn bối rồi bỏ đi, từ bấy đến giờ đã ba năm trường vẫn không gặp lại người!
Ngọc phu nhân Ơø lên một tiếng rồi nhăn tít đôi mày, trầm ngâm một lúc lâu, Long Bình đột nhiên bạo gan hỏi:
− Dám hỏi Ngọc phu nhân với Hồ tiền bối là người thân hay bè bạn, để vãn bối làm lễ bái kiến !
Ngọc phu nhân trợn trừng mỹ mục như muốn nuốt sống Long Bình, nhưng chỉ thoáng qua. lập tức thu hồi nhãn quang. Quay người đi vào đông cất giọng u buồn nói:
− Bất tất phải hỏi, các ngươi xuống núi đi !
Long Bình ngạc nhiên vội kêu với theo :
− Ngọc phu nhân! Ngọc phu nhân! Xin lưu bộ, vãn bối còn vài việc muốn thỉnh thị.
Ngọc phu nhân dừng bước nhưng vẫn không quay lại, cất giọng lạnh lùng nói:
− Có việc gì?
Long Bình nói :
− Vãn bối với cừu nhân có ước hẹn ngày mai họp mặt chốn này để thanh toán món nợ máu, xin phu nhân cho vãn bối được phép . .
Ngọc phu nhân đột nhiên quay người lại, cắt ngang lời nói của Long Bình:
− Ngươi hẹn với những ai?
Long Bình thản nhiên nói :
− Miêu Cương âm Dương Song Thi, Thanh Long Giáo giáo chủ Thần Long Chư Thiên !
Ngọc phu nhân rúng động toàn thân, đột nhiên cất giọng cười ai oán, nói:
− Tiểu tử, ngươi có tới mấy cái đầu mà dám ước hội với ba bên cái thế ma đầu như vậy! Nếu không phải chán sống thì cũng là tự đề cao bản lãnh, muốn đến đây dọa nạt Ngọc Diện La Sát này, hừ, tiểu tử khả Oá thử nếm của bổn phu nhân một trượng!
âm thanh chưa dút, Long đầu trượng đã đến nơi, kình phong rợn người nhanh nhẹn tuyệt luân, nhắm đầu Long Bình bổ tới.
Long Bình nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi mụ nói đánh là đánh, bất thần đành phải lắc người lướt ra xa tránh né, miệng kêu lớn :
− Ngọc phu nhân ! Xin nghe vãn bối giải thích!
Ngọc phu nhân quát át đi nói:
− Khỏi nhiều lời, tiếp chiêu!
Ngọc phu nhân múa Long đầu trượng chém xéo một thế như muốn lấy một cánh tay Long Bình, chiêu thức thần ảo, thần tốc dị thường.
Long Bình lại lạng người lui thêm mấy bước tránh chiêu, miệng vẫn không ngừng kêu:
− Ngọc phu nhân, bởi vì vãn bối . .
Ngọc phu nhân cười lạnh ngắt lời:
− Có phải ngươi uý ky kim trượng trong tay ta? Vậy thì ta dùng tay không tiếp chiêu vậy! Ngọc nhi, tiếp trượng!
Mụ ném mạnh kim trượng về phía Ngọc Nhi, xong nhảy bổ về phía Long Bình múa chưởng tấn công.
Long Bình liên tiếp nhượng tam chiêu, bị bức thối lui sát bờ vục, phía sau đã hết đường lui, trong lòng đã thấy bất mãn, bất kể mụ có là gì của Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu chàng cũng không thể nhẫn nhục hơn nữa.
Long Bình lạnh lùng nói :
− Ngọc phu nhân, vãn bối lấy lễ nhượng tam chiêu . .
Ngọc phu nhân cười lạnh nói:
− Khỏi phí lời, ai cần ngươi nhượng? Tiếp chiêu!
Ngọc phu nhân múa chưởng thi triển Phá Thiên Nhị Thức - Vô Hình chưởng pháp, nhắm ngực Long Bình công tới !
Long Bình thấy mụ là bậc trưởng thượng đã lấy lễ tưởng nhượng nhưng mụ càng lúc càng quá quắc, bất giác nộ khí xung thiên !
Kình phong lạnh toát như dao nhọn bức tới, Long Bình không dám chậm trễ, vội thi triển Tiên Hầu chưởng pháp mà chàng đã học ở Thiên Đô Phong nghênh địch. Nháy mắt song phương đã trao đổi năm sáu chiêu. Ngọc phu nhân tự thị công lực thâm hậu, chắc chắn dễ dàng thủ thắng, nào ngờ Long Bình công lực không thua kém mụ chút nào, đã vậy chưởng pháp còn tinh vi ảo diệu hơn nhiều, bất giác ba chiêu thế của Ngọc Diện La Sát đã bị chiêu chưởng phong của Long Bình kềm tỏa. rơi vào thế hạ phong, bất giác mụ kinh hãi thất thần.
Bỗng nghe Ngọc Diện La Sát hừ lạnh nói :
− Quả nhiên danh sư xuất cao đồ, ngươi cũng bắt chước lão học lỏm võ công của phái khác !
Long Bình lúc này cũng không cần giữ lễ nữa. cũng hừ lạnh lùng đáp lại:
− Trong lòng Long Bình này lúc nào cũng coi Hồ tiền bối là ân sư, nhưng người đã chính thức không nhận ta làm đồ đệ, đương nhiên ta có quyền học thêm võ công phái khác!
Miệng nói nhưng hai người vẫn không ngừng chiết chiêu công địch, chưởng qua chỉ lại thoáng chốc đã trao đổi thêm mười mấy chiêu. Ngọc phu nhân bị Long Bình bức lui hai ba trượng ngoài.
Bỗng Ngọc phu nhân thu thế công tung người ra khỏi vòng đấu, gật gù nói:
− Quả thật ngươi không phải nói khoác lác, ngươi thật sự có bản lĩnh hơn người, thêm gan cũng lớn, dám ước hội quyết đấu với ba tên cái thế ma đầu.
Long Bình ngẩn người ra. thì ra Ngọc phu nhân muốn thử xem võ công của chàng cao thấp nên dùng kế khích tướng dụ chàng giở hết thực học đối địch.
Long Bình vội vàng thi lễ nói :
− Vãn bối không hiểu thâm ý của phu nhân, buông lời mạo phạm, xin phu nhân lượng thứ!
Ngọc phu nhân mỉm cười, bỗng chau mày nói:
− Võ công của ngươi tuy hơn người, nhưng quả bất địch chúng, ngươi chỉ có một mình, địch có tới ba. hay là ta ở lại trợ lực một tay.
Long Bình cả mừng nói :
− Ngọc phu nhân có lòng như vậy vãn bối muôn vàn cảm tạ. nhưng không dám làm nhọc đến đại giá.
bởi vãn bối có mời mấy vị võ lâm tiền bối tương trợ, chắc lực lượng cũng đủ để cùng với chúng quyết một trận thư hùng!
Ngọc phu nhân vẻ không được vui nói :
− Ngươi mời ai trợ lực? Hay là mời lão hòa thượng ở Hoàng Sơn?
Long Bình nói :
− Không phải, chỉ là mấy vị tiền bối Cái Bang như Cửu Thúc Công, Đại Đồ Tiên . .
Ngọc phu nhân xì một tiếng thật dài, bĩu môi nói :
− Tưởng ngươi mời ai, hóa ra lại mời mấy tên hóa tử không có chút khí phách ấy, vừa hôi vừa dơ lại vừa rách rướị..
Ngọc Diện La Sát chưa nói hết lời bỗng từ trên đỉnh núi vang xuống giọng nói quái lạ:
− Quý nhân thái thái, làm ơn làm phước bố thí cho lão hóa tử nghèo đói ít cơm thừa canh cặn !
Ngọc Diện La Sát nhường cao đôi mày, ngẩng đầu nhìn lên bỗng nghe tiếng bước chân xoàn xoạt từ trên cao vọng xuống, thoáng chốc đã xuất hiện một lão hóa tử, quần áo rách rưới, áo quần rối tung, không ai khác hơn chính là Cửu Thúc Công!
− Quý nhân thái thái, làm ơn làm phước bố thí cho lão hóa tử chút cơm thừa canh cặn .
Cửu Thúc Công cố ý nhắc lại chọc giận Ngọc Diện La Sát.
Ngọc Diện phu nhân nghe xong bất giác nổi giận, trầm giọng quát lên:
− Lão Cửu, ngươi nhất định đòi chết sớm thế sao?
Ngọc Nhi đưa Kim Trượng cho ta.
Ngọc Nhi đang đứng hầu bên cạnh, nghe tiếng vội mang Long đầu kim trượng dâng lên.
Ngọc phu nhân tiếp lấy, vẫy tay Cửu Thúc Công nói:
− Xú hóa tử đến đây! Đến đây! Lão nương lâu lắm rồi không có giết người, trong lòng thấy cũng khó chịu, nay lấy máu xú hóa tử ngươi tế La Sát kim trượng của ta cũng hay !
Thì ra Long đầu kim trượng của Ngọc Diện La Sát tên gọi là La Sát trượng. Chỉ nghe tên cũng biết trượng pháp ác độc vô tình.
Phần Cửu Thúc Công cứ giả như không có truyện gì xảy ra. cứ từng bước từng bước từ từ tiến tới gần, miệng vẫn nói lung tung:
− Thái thái nương tử à! Tự cao tự đại La Sát nương tử à!
Lão cứ ăn nói nhăn nhít như kẻ mất trí, khiến Ngọc Diện La Sát giận đến mặt mày lúc xanh lúc trắng, nghiến răng trèo trẹo, chứng tỏ mụ giận đến cực điểm.
Lúc hai người còn cách nhau chừng ba trượng. Ngọc Diện phu nhân không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa.
lập tức múa trượng lướt tới, một chiêu "Lôi Đình phách ngục" như sấm sét giáng xuống.
Long đầu kim trượng của Ngọc phu nhân mang theo kình phong lạnh toát, kim ánh rợp trời, uy thế kinh hồn, so với lúc xuất thủ tấn công Long Bình quả là một trời một vục.
Long Bình đứng một bên nhìn thấy tình thế như vậy vô cùng khó xử bởi hai người này như đã có hiềm khích lâu đời, vừa gặp mặt đã buông lời châm chọc, một đằng thì không tương nhượng, gặp mặt đã ra tay tấn công. Hơn nữa một bên thì có uyên nguyên với Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, một bên đến để trợ lực báo thù, hai người chàng không biết giúp bên nào, bỏ bên nào, bởi chàng không biết hai bên có oán thù gì.
Điều chàng hy vọng duy nhất là Thao Thiết đại bang chủ giá lâm kịp thời.
Long Bình tin rằng Ngọc phu nhân chắc không dám ghẹo đến đại bang chủ Cái Bang, một nhân vật danh chấn vĩ nội, hiệp nghĩa một đời, còn Cửu Thúc Công đương nhiên không dám trái mệnh bang chủ rồi.
Nhưng tiếc thay, hy vọng của chàng thật mong manh, cũng bởi nóng lòng mà nghĩ quẩn. Nhưng cho dù nóng lòng như thế nào thì có làm được gì.
Luồng kim quang đổ ập xuống đất, nảy lửa tung toé, nhưng Cửu Thúc Công đã biến mất dạng.
− Tồ tôn mụ La Sát ác độc! Không cho lão hóa tử ăn thì thôi lại còn đòi lấy mạng lão hóa tử! Thịt của lão hóatửvừakhai vừa thối. ái! ái!....
Đằng sau tảng đá vọng lên tiếng kêu la oai oái của Cửu Thúc Công!
Ngẩng mặt nhìn qua. thấy lão móc chân trên cành cây mọc trên vách núi, giống như loài ~r(vn treo ngược mình, hai tay không ngừng thò vào trong áo gãi gãi, lại giống như đang bắt rận.
Cây con mọc ra từ vách đá. thân lớn chưa bằng ngón tay, chỉ cần hơi dụng sức đã có thể nhổ bật cả gốc lẫn rể, nhưng lão treo ngược thân hình đung qua đung lại thật khiến người nhìn không khỏi lạnh toát toàn thân Còn Cửu Thúc Công kêu "ái ái" vừa đứng không lấy tay ra. ngón cái và ngón trỏ khép lại, thật chặt như đang nắm con rận bên trong, nhăn mặt làm mặt khi cười, nói:
− A! Đồ chết tiệt! Coi lần này ngươi chạy đi đâu. .
ái da. La Sát nương tử, tặng cho ngươi đó !
Vừa cười cười nói nói, đã thấy lão từ trên vách núi tuột người rơi xuống, khi còn cách mặt đất chừng nửa trượng đột nhiên lão lạng người bay ngang nhằm Ngọc phu nhân phóng tới nhanh như tên rời khỏi ná!
Ngọc phu nhân huơ trượng đón đánh, Cửu Thúc Công búng nhẹ ngón tay, lập tức có một luồng kình phong nhanh như điện phóng thẳng vào mặt Ngọc Diện La Sát.
Ngọc phu nhân mặt mày tái xám, nào dám đón đỡ, vội vàng triệt chiêu thối lui.
Cửu Thúc Công cười ha hả nói :
− Ngươi chạy không khỏi đâu, ngươi còn ở trong móng tay ta mà!
Thì ra Ngọc phu nhân không phải sợ luồng chỉ phong của Cửu Thúc Công mà sợ con rận trong tay lão Nguyên Ngọc phu nhân ăn ở sạch sẽ lại là nữ tính, rất sợ loài chấy rận.
Ngọc phu nhân giận xanh mặt, sát khí ngút trời, nghiến răng mắng:
− Xú hóa tử! Ngươi cả gan chọc giận nương nương, bữa nay dù có chắp cánh cũng không thoát khỏi, bản phu nhân quyết lấy gan ngươi coi được bao lớn.
Vừa dút lời đã múa kim trượng, lần thứ hai giáng xuống.
Cửu Thúc Công huơ tay nói:
− Khoan đã! Khoan đã. . ái dà! Không xong rồi, lão hóa tử ta hôm nay chắc phải về chầu Diêm Vương !
Vừa nói vừa ôm đầu, xoay mạnh một vòng, thân hình nhẹ như lá lướt về phía Long Bình, miệng vẫn không ngừng kêu lớn :
− Tiểu tử chạy mau! Bà La Sát này không nên động đến, phía sau núi có một sơn cốc rộng rãi. Lão hóa tử chờ người ở đó !
Dứt lời thân hình lão đã ở xa năm sáu trượng ngoài nhắm đỉnh núi chạy thẳng.
− Long Bình thấy lão bỏ đi, quay đầu nhìn lại Ngọc Diện La Sát, chỉ thấy mụ thần sắc kinh hoàng đứng chết trân đường trường, La Sát Kim trượng nằm dài dưới đất, hai tay cứ phủi phủi mò mò trên cổ. Coi tình hình chắc quả thật đã bị Cửu Thúc Công ném rận lên người chứ không sai.
Long Bình thất kinh vội kéo tay Mặc Thanh đưa mắt ra hiệu rồi thi triển khinh công chạy như bay xuống núi.
Bỗng nghe Mặc Thanh kêu lớn ở sau lưng:
− Ngọc phu nhân! Phu nhân bị người ta lừa rồi, đó không phải là rận, chẳng qua là lông của cây trên vách núi mà thôi, không tin cứ kêu Ngọc cô nương xem thử!
Long Bình nghe nói không khỏi giật mình.
Thì ra đó không phải là rận. Cửu Thúc Công khiến Ngọc phu nhân chết khiếp, qua mắt được Long Bình, nhưng không qua mắt được Mặc Thanh.
Chàng quay đầu lại hỏi Mặc Thanh:
− Thanh muội! Muội làm sao biết được đó không phải là rận?
Mặc Thanh cười nhẹ nói:
− Nguyên đó không phải là. .
Chưa nói hết lời đã nghe tiếng gió lộng ào ào, một bóng người như u linh đáp xuống bên cạnh hai người, còn là ai nữa nếu không phải là Cửu Thúc Công?
− Hảo nha đầu! Ngươi cả gan dám phá hư diệu kế của lão phu, ngươi nhất định phá đám lão hóa tử ta phải không?
Mặc Thanh cười tươi như hoa xuân nộ khai nói :
− Cửu Thúc Công! Xin tiền bối chớ giận, bởi Ngọc phu nhân này tự cao tự đại thái quá nên vãn bối mới nói cho mụ biết, để mụ đừng quá coi thường vãn bối.
Mặc Thanh này tuy võ công có hạn, nhưng đầu óc quyết không kém người !
Cửu Thúc Công hừ nhẹ nói :
− Tôn nhân lợi kỳ! Hừ, ngươi khá lắm, bây giờ ta không thèm biện bác với ngươi nhưng từ nay về sau phải cẩn thận đừng chọc giận lão hóa tử này thì được rồi!
Dứt lời lão nhăn mặt làm mặt khỉ khoa chân chạy như bay xuống núi.
Khi hai người đuổi tới chân núi đã không thấy bóng dáng Cửu Thúc Công đâu, lúc tìm đường đến hậu sơn thì trời đã nhá nhem tối, bóng tối bắt đầu tràn ngập núi rừng, bỗng nghe phía sau có người gọi lớn :
− Long công tử! Xin lưu bộ !
Tiếng nói thanh thoát, tiếng nói ấy của một nữ nhân Long Bình lấy làm lạ quay đầu nhìn lại, phía sau không thấy bóng người.
Chàng trầm giọng nói :
− Vị bằng hữu nào xin hiện thân đàm luận !
Vẫn giọng nói ấy:
− Bởi có việc riêng, không biết Long công tử có vui lòng cất bước qua tiểu nữ có lời trình cáo !
Long Bình càng kinh ngạc, giọng nói êm ái dịu dàng nghe ra dường như rất quen tai, nhưng suy nghĩ mãi không nhớ ra được đó là giọng nói của ai.
Long Bình nhíu mày nói :
− Các hạ không hiện thân nói chuyện, tại hạ không biết làm sao hơn, cáo từ!
Giọng cười giòn tan như tiếng chuông vàng khánh ngọc, vẫn giọng nói ấy:
− Long công tử sợ tổn thương đại giá? Kỳ thực tiểu nữ có điều bất tiện không thể hiện thân, nhưng việc này có liên quan mật thiết với Long công tử, muốn nghe hay không tuỳ công tử định liệu !
Long Bình nghe xong càng do dự, quay đầu nhìn sang Mặc Thanh, vừa khéo lúc đó Mặc Thanh cũng quay nhìn chàng, ánh mắt nàng cũng lộ vẻ nghi hoặc, tuy nhiên cũng cất tiếng nói :
− Bình ca! Ca ca thử đi gặp nàng xem sao, không chừng có việc trọng đại gì cũng nên, muội ở đây chờ một chút cũng không sao !
Long Bình cả mừng cười nói :
− Thanh muội quả là đại lượng phóng khoáng, nhưng muội yên tâm Long Bình này quyết không khi nào làm chuyện xằng bậy khiến muội phiền lòng! Cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát, ta lập tức quay lại !
Long Bình chạy ngược lại phía sau hơn chục trượng, vòng qua một đống loạn thạch tránh khỏi tầm nhìn Mặc Thanh xong dừng bước, quay người vào rừng cất tiếng nói :
− Long Bình ở đây cung hầu đại giá. xin hiện thân tương kiến!
Long Bình nói xong khoanh tay đứng chờ hồi lâu không thấy động tĩnh gì, cả tiếng đáp lời cũng không có Long Bình nóng lòng kêu thêm mấy bận vẫn không thấy ai thưa.
Đến lúc này chàng mới thấy bất an, cảm thấy có sự bất thường vội tung người trở về chỗ cũ, liên tiếp hai lần trồi lên thụp xuống đã trở về đến chỗ Mặc Thanh, quả nhiên không ngoài sở liệu, đến nơi đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Thanh nữa.
Long Bình thất kinh hồn vía. cứ theo tình hình suy đoán, kẻ đến đây nhất định có võ công kinh người, cao thâm hơn Mặc Thanh nhiều, nếu không thì sao Mặc Thanh đến kêu cứu cũng không kịp lên tiếng, đã bị người bắt đi?
Càng nghĩ Long Bình càng kinh hãi hồn phi phách lạc, bất kể núi cao đồi thấp, cứ chạy bừa tứ phía tìm kiếm bóng dáng Mặc Thanh.
Lúc này bóng tối đã phủ xuống kín rừng, bốn phía tối đen như mực, tuy chàng mắt có thể nhìn trong đêm tối nhưng thị giới bị hạn chế nhiều, nhìn cũng không thấy được bao xa.
Đang lúc chàng tâm thần bất định, không biết phải làm sao tìm cho được Mặc Thanh, bỗng thấy một bóng người lướt qua nhanh như dơi đêm là là bay qua. thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân.
Long Bình tuy không biết đó có phải là hung thủ bắt cóc Mặc Thanh hay không nhưng nào chịu bỏ qua một bất kỳ cơ hội để tìm ra manh mối, lập tức tung người đuổi theo.
Thấy bóng người trước mặt, Long Bình dùng toàn lực truy đuổi, thoáng chốc khoảng cách đã thu bớt lại.
Tuy nhiên chàng vẫn chưa thể nhận ra kẻ trước mặt là ai, ngay lúc đó bỗng người chạy trước như đã phát hiện có người đuổi theo, quay đầu nhìn lại, tiếp tục thấy thân hình hắn lạng luôn mấy lượt Long Bình chỉ cảm thấy người hắn như làn khói nhạt, phút chốc tan biến không còn thấy đâu nữa cả.
Long Bình còn đang kinh dị nhìn quanh đã thấy đến cửa cốc, còn người chạy trước như chui xuống đất, không để lại chút vết tích nào.
Từ lúc luyện được Thiên Lôi Chưởng dưới Quỷ Lao Thủy Long Đàn chàng cứ ngỡ võ công mình đã kinh thế hãi tục.
Giờ bỗng thấy công phu khinh công của nhân vật này quả thật nếu không phải chính mắt mục kích quyết không thể tin được, thật công phu của đối phương còn hơn chàng một bực, thế mới biết câu nói của người xưa "Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân" quả thật không sai chút nào !
− Nhóc con! Thì ra là ngươi !
Một giọng nói quen thuộc nhỏ như muỗi kêu vo ve bên tai, Long Bình cả mừng kêu lớn :
− Tiền bối chắc là Cái Bang Thao Thiết đại bang chủ?
Trong thinh không vọng lại giọng cười sảng khoái, nói:
− Bất kể cái gì là đại bang chủ, giữa ta với ngươi đã sớm có duyên tương hội, không lẽ ngươi lại chóng quên như vậy sao?
Long Bình ngẩn người ra ngạc nhiên nghe giọng nói thì rõ ràng là Cái Bang Thao Thiết đại bang chủ không còn nghi ngờ gì nữa. nhưng chàng không nhớ ra mình có duyên diện kiến với lão hồi nào.
Lúc còn ngẩn ngơ bỗng nghe giọng nói hào sàng lại vang lên:
− Chóng quên! Chóng quên! Quả nhiên là chóng quên ! Lão hóa tử còn nhớ lúc ấy tiểu tử ngươi thưởng cho lão hóa tử hai bình rượu, một bàn đồ nhắm, nói vậy chắc ngươi nhớ ra rồi !
Long Bình kinh hãi, trong đầu chợt hiện lên hình dáng một lão hóa tử tóc rối tung, trắng như cước áo quần rách rưới, ngồi trong rừng trúc dạo nọ.
Chính là lúc chàng với Tần Lực tá túc trong khách điếm ở Hoành Thuyền Độ, bị lão lấy cắp rượu thịt, sau đó còn dẫn độ chàng nhìn thấu âm mưu của cha con Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy.
Long Bình bỗng tươi ngay nét mặt, kêu lớn :
− A, thì ra lão tiền bối chính là Cái Bang đại bang chủ danh chấn võ lâm, xin hiện thân cho vãn bối được bái kiến tôn nhan !
− Tiền bối, vãn bối. Lão bối, tiểu bối, hừ! Không ngờ tiểu tử ngươi lại gàn dở như vậy! Lúc nãy thấy ngươi coi bộ khẩn trương như vậy hay là có chuyện gì xảy ra rồi !
Lời lão làm Long Bình sực tĩnh, nhớ đến chuyện Mặc Thanh bị bắt cóc, liền đem sự việc xảy ra kể lại cho lão nghe.
Trầm ngâm một lúc lâu, giọng lão bỗng trở nên khẩn trương:
− Việc này xem ra không phải do Thanh Long Giáo hay Bách Hoa bà bà làm. ngươi thử nghĩ xem còn có nhân vật nào khả nghi nhúng tay vào vụ này?
Lời nói lão đánh thức đầu óc đang u muội vì đang lo lắng của chàng, chợt nhớ đến Ngọc La Sát mà chàng với Mặc Thanh gặp lúc ban ngày ở Hải Đường Động.
Vội đem việc ban ngày nhất nhất thuật lại, đồng thời giải thích thêm tiền nhân hậu quả. cuối cùng kết luận việc này do Ngọc phu nhân làm là có khả năng lớn nhất Trong bóng đêm lại vọng lên tiếng cười ha hả nói :
− Cũng chưa chắc, cớ gì ngươi không đến đó xem thử cho biết!
Long Bình ngẩn người nói :
− Thế lão tiền bối thì sao? Tiền bối đi đâu bây giờ?
Còn âm Dương Song Thi với Thanh Long giáo chủ Thần Long Chư Thiên đã đến chưa?
− Lão hóa tử đặc biệt đến đây thông báo cho các ngươi, ba người bọn chúng sợ không dám đến nữa.
thôi ngươi cũng mau đi cho kịp !
Cả ba người đường đường là âm Dương Song Thi cả Thanh Long giáo chủ cũng thất ước?
Long Bình lòng rầu rầu, chợt nghĩ đến an nguy của Mặc Thanh bất giác lòng lo lắng hơn, lập tức tung người chạy ngược về Mạc Phụ Sơn, hướng Hải Đường động chạy như bay.
Xa xa vẫn còn nghe tiếng Thao Thiết đại bang chủ dùng phương pháp truyền âm nhập mật, vẻ quan tâm nói:
− Tiểu tử! Gặp bất cứ việc gì cũng nên cẩn trọng, nhớ không được kinh suất vọng động, lão hóa tử tuy bận nhiều việc nhưng cũng từ từ theo sau trợ thủ.
Long Bình dùng toàn lực bôn hành, thân hình lướt đi như sao xẹt nháy mắt đến chân núi, chưa kịp lên núi đã nghe tổng quát tháo từ trong rừng vọng ra Lần trong tiếng quát tháo là tiếng binh khí chạm nhau, nhưng càng lúc tiếng ồn ào càng xa dường như mọi người vừa đánh vừa di chuyển trong rừng vậy.
Long Bình kinh ngạc vội vàng theo tiếng động chạy tới, bất kể có liên quan đến việc mất tích của Mặc Thanh hay không, cứ đến gần xem cho rõ rồi tính tiếp.
Một lúc sau đã đi xa hơn mười dặm, tiến vào một khu đồi núi chập chùng, nhưng tiếng quát tháo vẫn văng vẳng phía trước, Long Bình tiếp tục đuổi theo Long Bình hồi hộp trong lòng, xem ra những người đang quyết đấu võ công quyết không kém hơn chàng, nếu không tại sao đuổi đến hơn mười dặm mà vẫn chưa bắt kịp.
Bóng đêm mờ ảo, bao phủ cả núi đồi Long Bình phóng mắt quan sát địa hình, thấy hai ngọn núi cao chót vót hai bên, thì ra chàng đã tiến vào một sơn cốc.
Long Bình lập tức điểm chân phóng người hướng ngọn núi bên phải bôn hành, cũng chỉ mấy lần trồi lên thụp xuống chàng đã leo lên cao hơn ba mươi trượng.
Ngưng mục nhìn xuống thấy hai bóng người đang đấu nhau kịch kiệt. Lại vừa đánh vừa di chuyển.
Binh khí của hai người một bên ánh đỏ máu, một bên thì ánh kim như điện. Long Bình chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra một bên là Bách Hoa giáo chủ Bách Hoa bà bà. còn một bên là Ngọc Diện La Sát Ngọc phu nhân.
Bách Hoa bà bà vừa đánh vừa thối lui, tựa như địch không lại Ngọc phu nhân. Còn Ngọc phu nhân thì hạ thủ vô tình truy sát liên miên, luôn luôn hạ độc thủ.
Long Bình nhìn tình hình bất giác kinh ngạc ngẩn người, với võ công của Bách Hoa bà bà quyết không thể kém hơn Ngọc phu nhân, tại sao lại bị bức lui liên tiếp như vậy?
Đang lúc kinh ngạc chưa dút, đương trường bỗng xuất hiện thêm ba người, Long Bình lập tức nhận ra đó là Điêu Man công chúa và Lưu Huy song đấu Ngọc cô nương.
Hai người tuy liên thủ hợp lực vẫn chưa phải là đối thủ của Ngọc cô nương, bị tấn công tới tấp, bức thối lui liên tiếp Long Bình thấy ba người xuất hiện trong lòng càng thêm kinh ngạc, bởi phía Ngọc Diện La Sát dường như chỉ có hai người, nếu Mặc Thanh bị họ bắt đi sao bây giờ lại không thấy bóng dáng gì?
Còn ba người của Bách Hoa Giáo cũng xuất hiện ở đây chứng tỏ Thao Thiết đại bang chủ nói không sai, việc bắt cóc Mặc Thanh không chừng do Bách Hoa Giáo ra tay.
Đến đây Long Bình không khỏi lục thần vô chủ, lòng nóng như lửa đốt, không biết Mặc Thanh rốt cuộc bị nhân vật nào bắt cóc đi?
Bỗng bóng dáng Đoàn Thái Nhi lại hiện lên trong trí não, Long Bình bất giác rúng động tâm thần, không tự chủ được buột miệng kêu lên :
− Không lẽ lại là hắn?
Nhưng xem ra đoàn thái Nhi lúc bỏ đi, dáng vẻ thống hận vô cùng chứng tỏ hắn đã nhụt chí hùng anh, rất có khả năng hắn không nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng bóng dáng của âm Dương Song Thi hai lão quái vật đột ngột hiện về. Nghĩ đến hai lão quái vật này Long Bình không khỏi dựng tóc gáy lẩm bẩm:
− Không lẽ lại là chúng? Nhưng với bản lĩnh của Song Thi hà tất phải dùng thủ đoạn hạ tiện như vậy?
Xem ra cũng không có khả năng!
Suy đoán tới lui, vẫn không thấy hé lên một tia sáng nào, ngay lúc ấy bỗng thấy năm người tiến vào sơn cốc lúc nãy giờ lại bay ra khỏi cốc. !
Nhưng lần này tình hình khác xa với lúc đầu, La Sát kim trượng trong tay của Ngọc Diện La Sát đã trở nên chậm chạp tựa như đã thọ thương đang từng bước từng bước lui ra khỏi cốc.
Ngược lại Bách Hoa bà bà với hoa hồng đỏ trên tay như giao long mãnh hổ điểm đông kích tây, tấn công như vũ bão, khiến Ngọc La Sát rối tay rối chân, thở hổn hển như sắp kiệt sức đến nơi.
Bên kia Ngọc cô nương cũng từ trong sơn cốc vừa đỡ vừa thối lui nhưng đuổi theo truy kích nàng không chỉ có Điêu Man công chúa với Lưu Huy mà đã có thêm Bạch Mẫu Đơn với Hắc Thước Dược nhị phu nhân Thì ra Hắc Bạch nhị phu nhân, hai trong tứ đại danh hoa. cao thủ dưới trướng của Bách Hoa giáo chủ. Với võ công của hai người rõ ràng cao thâm hơn Ngọc cô nương nhiều, lại thêm Điêu Man công chúa với Lưu Huy liên thủ trách sao Ngọc cô nương không thối lui liên tiếp Long Bình thấy hai người tỏ ra bất địch, định xông vào viện trợ cho hai người, bởi dù sao họ cũng có uyên nguyên với Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, không lẽ thấy họ lâm nguy mà tự thủ bàng quan không ra tay cứu trợ?
Chính ngay lúc ấy, bỗng nghe sau lưng có người kêu:
− Có phải ngươi đang tìm Mặc Thanh cô nương?
Long Bình giật mình quay lại, sau lưng chàng chưa tới nửa trượng, không biết từ bao giờ đã đứng đó một lão đạo tuổi trạc cổ lai hy.
Long Bình nhất thời thất kinh hồn phi phách lạc, với tính cảnh giác hơn người của chàng, thêm nữa thính giác vô cùng thính nhạy, vậy mà có người đến sát sau lưng vẫn không hay biết.
Vừa nhìn lại đã khiến chàng kinh hồn bạt vía vội lạng người thối lui hơn trượng, ngưng thần giới bị, quan sát lão đạo Chỉ thấy lão đạo nhân râu tóc trắng như tuyết, đôi mày bạc trắng rũ xuống, trên lưng giắt một thanh cổ kiếm, tay phe phẩy phất trần, đôi mắt tinh quang sắc lạnh, tiên phong đạo cốt thật không phải người phàm.
Nhưng tục ngữ có câu "họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm," nhìn dáng mạo như vậy nhưng ai biết được lão là người tốt hay người xấu.
Long Bình quan sát lão một hồi, chợt cất tiếng cười lạnh nói:
− Lượng thứ tại hạ mắt kém không nhận ra đạo trưởng là cao nhân phương nào, tiên động ở đâu?
Lão đạo nhân cười nhẹ, nói:
− Bần đạo ẩn cư Khoát Thương Sơn Thất Tiên Động, tiện hiệu Thất Thất chân nhân!
Long Bình ngạc nhiên :
− Thất Thất chân nhân?
Lão đạo tự xưng Thất Thất chân nhân mỉm cười nói:
− Chắc thiếu hiệp chưa từng nghe qua tiện hiệu của bần đạo, nhưng điều này cũng không quan hệ gì, bởi bần đạo ít đi lại trên giang hồ trước nay cũng không ai biết tới, lần này ngao du sơn thủy trên đường ngẫu nhiên gặp một quái sự. .
Long Bình nghe lão đạo nhân nói như vậy, trong lòng đã bớt căng thẳng, chợt nhớ đến lúc nãy lão hỏi chàng có phải đang tìm Mặc Thanh, vội vàng hỏi :
− Như lời của lão đạo trưởng lúc nãy như có gặp qua Mặc Thanh, giờ nàng ở nơi đâu?
Thất Thất chân nhân lắc đầu nói:
− Bần đạo gặp phải quái sự tuy không phải là Mặc Thanh cô nương, nhưng có liên quan mật thiết với Mặc cô nương, thiếu hiệp không biết có hứng nghe chăng?
Long Bình vội lắc đầu nói :
− Không nghe cũng không sao, hiện tại tại hạ đang nóng lòng tìm kiếm nơi hạ lạc của Mặc Thanh cô nương, không biết lão đạo trưởng có thể chỉ giáo đôi điều?
Thất Thất chân nhân cười ha hả nói :
− Việc này có gì khó khăn đâu, cứ theo chân bần đạo khắc rõ !
Thất Thất chân nhân dút lời lập tức quay người bỏ Long Bình lòng mừng khấp khởi, bất đồ liếc mắt về phía sơn cốc.
Chỉ thấy lúc này, hai thầy trò Ngọc Diện La Sát với Ngọc cô nương đã bị bọn năm người Bách Hoa Giáo vây chặt, hai người tay chân cuống quít trông tình thế không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Long Bình thất kinh quay đầu kêu lớn :
− Lão đạo trưởng! Xin chờ vãn bối chốc lát, vãn bối cứu xong mấy vị bằng hữu đang lâm nguy sẽ lập tức đi theo đạo trưởng!
Thất Thất chân nhân nhíu đôi mày bạc nói:
− Thiếu hiệp không lo cho an nguy của Mặc Thanh cô nương, nhất định đòi ở đây nhúng tay vào chuyện thiên hạ sao?
Long Bình hơi giật mình nói :
− Kỳ thực không phải Long Bình này muốn xen vào chuyện thiên hạ. nhưng việc này còn có nguyện nhân sâu xa. không lẽ thấy người chết mà không cứu?
Long Bình dút lời không cần biết Thất Thất chân nhân có đồng ý hay không, quay người điểm nhẹ chân lên hòn đá. thân hình đã tung lên cao, từ trên không đảo một vòng phi thân nhanh như sao xẹt nhắm trường đấu phi xuống.
Khoảng cách mấy chục trượng chẳng qua chỉ là khoảng thời gian nháy mắt, lúc thân hình Long Bình còn cách đương trường chừng mười trượng, đột nhiên cất tiếng hú dài như Long ngâm chấn động cả sơn cốc, vách núi hai bên vọng lại hồi âm liên miên không dút.
Thân hình còn đang lơ lững trên không, một chiêu Thiên Lôi Chưởng cách không chụp xuống như sấm sét, chưởng phong mang theo tiếng sấm rền trời, bọn người của Bách Hoa Giáo thất kinh thảy đều thối lui hơn trượng, thân hình chàng nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Ngọc Diện La Sát.
Long Bình trợn mắt nhìn Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nghiến răng nói:
− Bách Hoa yêu phụ! Ngươi nhìn xem ai đã đến đây? Chuẩn bị trả lại cả vốn lẫn lãl cho ta!
Bách Hoa bà bà không chút tỏ vẻ lo sợ, ngược lại còn mỉm cười ngạo nghễ nói :
− Đồ con nít miệng còn hôi sữa như ngươi mà cũng dám đại ngôn như vậy, coi bộ ngươi tự đông tìm đến chỗ chết rồi ! Cái này gọi là "Thiên đàng có cửa không đi, âm ty không lộ lại xông vào ! " Chưa nói hết câu bỗng Bách Hoa bà bà quay đầu nhìn qua. đôi mắt kinh hãi trợn trừng, kinh dị kêu lên:
− Thất - Thất - chân - nhân!
Từng tiếng từng tiếng một, mụ kêu mà như muốn hụt hơi, chứng tỏ kinh hãi tột cùng!
Long Bình quay đầu nhìn lại quả nhiên Thất Thất chân nhân đã lẳng lặng đứng cách chừng bảy tám trượng tựa như lão đạo nhân cùng đáp xuống sơn cốc cùng lúc với chàng vậy.
Long Bình sợ có nhiều hiểu lầm vội vàng giải thích:
− Lão yêu phụ, ngươi bất tất phải sợ hãi như vậy, họ Long này không đến nỗi vô sỉ mượn sức người khác để rửa nhục! Hơn nữa với bản lĩnh của ngươi chưa đáng để Thất Thất chân nhân phải ra tay!
Bách Hoa bà bà lấy lại bình tĩnh cười khinh mạn nói:
− Khỏi cần phải phí lời bóng bẩy nữa. súc sinh ngươi có gan sao không một mình đến tìm ta thách đấu!
Long Bình biết mụ mượn cớ này để rút lui, nhưng yếu lý đành nghiêng răng nói :
− Được! Ta sẽ hẹn ngươi thời gian và địa điểm khác, ai mời người trợ lực kẻ đó là súc sinh !
Bách Hoa bà bà đắc ý cười nói :
− Nói như vậy nghe mới phải, tháng sau nhằm đêm trăng tròn bổn giáo chủ sẽ ở trên đỉnh Kỳ Nhân Phong Thiên Mục Sơn hầu giá!
Bách Hoa bà bà dút lời không chờ Long Bình trả lời, vội phất tay áo dắt bốn tên thuộc hạ nhanh chóng biến mất trong rừng khuya.
Long Bình đang nhìn theo bóng dáng của bọn người Bách Hoa giáo khuất trong rừng cây, bỗng nghe Ngọc Diện La Sát nghiến răng nói:
− Họ Long kia! Ai bảo ngươi thài lai nhúng vào việc riêng của ta? Lần này coi như ngươi không biết, ngày sau nếu còn tái phạm thì đừng trách Ngọc Diện La Sát không cảnh cáo trước!
Long Bình nghe xong tức muốn bể phổi, đây quả thật là chó cắn Lữ Động Tân, thiên hạ sao lại có loại người không biết tốt xấu hay dở như vậy !
Đang định mở miệng mắng mấy câu, nhưng thấy Ngọc Diện La Sát đã dắt Ngọc cô nương đi xa bảy tám trượng ngoài, ra khỏi sơn cốc rồi.
Long Bình tức tràn hông nhưng đành cố nhịn, hối hận vô cùng Bỗng nghe Thất Thất chân nhân đứng cạnh cười lớn:
− Hay thật! Thấy chết không cứu . . còn có nguyên nhân sâu xa. . Ha ha ha. . giờ thì ngươi nếm mùi vị của việc nhúng tay vào chuyện riêng thiên hạ rồi !
Đang lúc lửa giận rút trời không chỗ phát tiết nghe Thất Thất chân nhân nhại lại giọng chàng, khiến Long Bình bùng giận quát lớn:
− Ai mượn ngươị..
Nguyên Long Bình định nói:
"Ai mượn ngươi xen vào chuyện riêng của thiên hạ!" Nhưng mới nói được ba tiếng chàng chợt nhớ đến việc còn phải nhờ vả Thất Thất chân nhân giúp tìm Mặc Thanh nên vội vàng nín bặt, cố nén lửa giận, cất giọng hòa hoãn nói :
− Không sai, vãn bối ham xen vào chuyện của thiên hạ chỉ còn biết tự trách mình, bây giờ lão đạo trượng "Hứ!" Tiếng hứ lạnh lùng khô khốc của Thất Thất chân nhân cắt ngang lời nói của Long Bình, tiếp theo lão cất giọng lạnh như băng nói :
− Thất Thất chân nhân ta cũng không dám xen vào chuyện thiên hạ đâu!
Thất Thất chân nhân dường như đoán được ý nghĩ của chàng, dút lời liền quay người bỏ đi, Long Bình kinh hãi, vội vàng tung người cản lối Thất Thất chân nhân, cúi gập người thi lễ nói:
− Long Bình tuổi nhỏ vô tri xin lão đạo trưởng mở lượng hải hà dung thứ!
Thất Thất chân nhân "hù " nhẹ nói:
− Ngươi chịu nghe lời ta?
Long Bình nói :
− Bất kể là điều gì, chỉ cần tìm được Mặc Thanh cô nương, dù lão đạo trưởng có bắt nhảy vào lửa Long Bình cũng xin vui lòng tuân theo.
Mặt mày Thất Thất chân nhân rạng rỡ, lão cười ha hả nói:
− Tốt! Vậy thì được rồi, ngươi theo ta!
Hai người chạy ra khỏi sơn cốc, Thất Thất chân nhân hơi dừng chân xác định phương hướng rồi chỉ tay về hướng Đông nói :
− Đi về hướng này!
Rồi lão tung người giở khinh công chạy như bay.
Long Bình nào dám chậm trễ, cũng vội thi triển Vô ảnh khinh công thân pháp đuổi theo sát gót.
Hai người chưa chạy được mấy bước bỗng nghe tiếng kêu phá tan không gian yên tinh của rừng khuya.
− Long công tử! Long thiếu hiệp ! Ngươi ở đâu?
Long Bình nghe tiếng kêu lập tức nhận ra giọng của Tửu Hồ Lô, lập tức nói với Thất Thất chân nhân:
− Lão đạo trưởng! Có người đang gọi vãn bối, xin lão đạo trưởng dừng chân giây lát!
Thất Thất chân nhân giả điếc, không thèm nghe tiếng kêu của Long Bình cứ cắm cúi đi, không những lão không dừng chân mà còn tăng cước lực lướt đi như gió Long Bình cảm thấy kỳ dị, lão đạo si tự xưng là Thất Thất chân nhân này không phải người xấu, nhưng tính tình lại cổ quái khôn tả. lão làm việc hầu như không để ý đến nhân tình đạo lý.
Long Bình tuy trong lòng bất phục nhưng không thể không gia tăng cước lực đuổi theo, ngộ nhỡ có gì sơ thất lão đi mất thì biết đi đâu tìm kiếm Mặc Thanh?
Bỗng nghe Thất Thất Thất chân nhân hạ giọng nói :
− Tiểu tử, ngươi đã nói ngươi chịu nghe theo lời dặn dò của ta. dù có nhảy vào lửa cũng tuân theo. Ta không bắt ngươi phải nhảy vô lửa chỉ yêu cầu ngươi một việc nhỏ. Từ giờ trở đi không được mở miệng nói chuyện chỉ việc đi theo ta. Nếu ngươi thấy yêu cầu như vậy là quá đáng thì bây giờ ngươi rút lời lại cũng chưa muộn, bần đạo quyết chẳng trách ngươi !
Long Bình tuy cảm thấy lão đạo si ép người quá đáng nhưng cũng gật đầu liền liền. Vì Mặc Thanh chàng nào dám kháng cự, đành phải nuốt giận làm vui.
Thoáng chốc, tiếng kêu của Tửu Hồ Lô càng lúc càng xa. rồi không còn nghe thấy nữa.
Đúng lúc ấy lại nghe tiếng kêu vang tới nữa. nhưng lần này là của Đại Đồ Tiên, và chỉ cách chỗ hai người chừng trên dưới mười trượng.
Chỉ cần Long Bình mở miệng ứng tiếng là lập tức Đại Đồ Tiên đã đến nơi.
Nhưng chàng chưa kịp mở miệng ứng tiếng thì Thất Thất chân nhân đang chạy phía trước đột nhiên đứng lại Long Bình suýt chút nữa đâm sầm vào lưng lão, cũng may khinh công của chàng cũng không phải tầm thường, Long Bình điểm nhẹ chân xuống đất xẹt ngang mấy bước tránh qua một bên.
Bỗng nghe Thất Thất chân nhân dùng phép truyền âm nhập mật nói vào tai chàng:
− Nếu ngươi không chịu nghe lời ta tự ý mở miệng thì đừng trách sao ta bỏ ngươi mà đi !
Nói xong lão cắm cúi đi tiếp, Long Bình tuy khí giận tràn hông nhưng nào dám trái mệnh, khoa chân bước theo.
Lúc trời sáng tỏ hai người đã đi được hơn trăm dặm, rời khỏi Mạc Phụ Sơn đi vào địa phận Giang Tây, đến một tiểu trấn, Thất Thất Thất chân nhân quay lại nói:
− Nghỉ ngơi ăn uống một chút rồi đi tiếp !
Lúc hai người vào một phạn điếm, chọn một bàn kín đáo bên trong ngồi xuống. Bỗng Thất Thất chân nhân tỏ vẻ quan tâm nói:
− Nếu ngươi thật sự muốn cứu Mặc Thanh cô nương bình an thoát hiểm tốt nhất nên giả câm đi! Ngươi không được tùy tiện mở miệng, bởi vì đối phương quá sức lợi hại, lỡ có điều sơ thất đánh động đối phương thì hậu quả không sao lường được!
Long Bình nghe nói như vậy càng kinh hoàng, chỉ còn biết im lặng gật đầu, trong lòng thầm khẩn cầu cho Mặc Thanh được bình an.
Tiểu trấn nằm cạnh quan đạo nên mới sáng sớm mà đã thấy ngựa xe qua lại tấp nập.
Bỗng trước phạn điếm nghe tiếng quại trượng chạm đất "cộp, cộp, cộp ,, Tiếp theo thấy một lão tăng độc cước thân hình cao lớn đi vào. Lão tăng này tuy dáng người cao lớn như trông quê mùa cục mịch như vừa mới ở ruộng đồng bước lên vậy.
Lão tăng nhinh thấy Long Bình lập tức chống quài trượng đi thẳng đến, lấy từ trên lưng xuống một bao vải vàng, hai tay đỡ lấy đưa cho Long Bình. Lão đã lẳng lặng không nói, mặt cũng không lộ chút tình cảm nào, hay lão cũng bị câm?
Nhưng Long Bình thì không giống như vậy, vừa nhìn thấy độc cước lão tăng, trong lòng đã hồi hộp tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Bởi lão tăng này không phải ai khác mà chính là nghĩa bá Vũ Sư Thường Đồng. Lại nữa chàng cũng nhận thấy rõ ràng vật chứa trong bao vải vàng chính là binh khí thành danh của nghĩa bá. chiếc rổ đặc chế bằng sợi đồng bện thành.
Xem tình hình này coi như lão đem y bát truyền lại cho chàng vậy.
Trong lòng vô cùng kích động, cảm thấy xúc của chàng lúc này thật không thể diễn tả được vui - buồn - kinh ngạc lẫn lộn. Chàng đưa hai tay tiếp lấy, đang lúc định quỳ xuống bái tạ. bỗng thấy Thất Thất chân nhân chộp cứng bả vai Vũ Sư Thường Đồng quát hỏi :
− Ngươi là ai?
vũ sư Thường Đồng mặt lộ vẻ đau đớn, mồ hôi tuôn ướt mặt nói:
− Bần tăng Pháp Hoa. xin đạo trưởng từ bi, bần tăng không biết võ công!
Thất Thất chân nhân thất kinh, vội vàng buông tay.
Trong cái chộp vai đó, Thất Thất chân nhân cũng nhận ra được độc cước lão tăng này không có chút võ công.
Nhưng thấy thân thể của độc cước lão tăng này tuy bị năm tháng tàn phá nhưng vẫn còn tráng kiện, lão không tin một người không luyện qua võ công lại có thể có được một thể phách như vậy, nên lúc buông tay còn thử đẩy nhẹ một cái.
Vũ Sư Thường Đồng từ lúc mất hết võ công đã xuất gia theo lão hòa thượng rách rưới, mấy năm nay chuyên tu tâm dưỡng tính, không hề ngó ngàn đến chuyện võ công thì làm sao chịu nổi một cái đẩy nhẹ của Thất Thất chân nhân, té dài xuống đất.
Long Bình vội vàng đỡ Vũ Sư Thường Đồng đứng dậy. Lão chỉ mỉm cười như trong lòng có điều mãn nguyện, tuyệt không thấy chút oán hận ánh lên trong mắt lão.
Trước lúc bỏ đi lão cúi đầu xuống xá Thất Thất chân nhân mấy cái rồi mới chống quài trượng bước đi, nhưng lão không nói gì đến Long Bình, thậm chí không thèm liếc đến chàng một cái.
Long Bình lòng buồn dàu dàu, nhìn theo dáng lão trượng khấp khểnh bước đi đến lúc khuất bóng nhưng vẫn còn đứng lặng nhìn ra cửa.
Không biết bao lâu sau, tiếng đằng hắng của Thất Thất chân nhân làm chàng sực tỉnh cơn mê, vội quay lại lấy bao vải vàng cột lên lưng.
Bỗng nghe Thất Thất chân nhân hỏi:
− Ngươi biết lão?
Long Bình im lặng gật đầu:
− Tại sao ngươi không nói? Nói cho ta biết lão là ai?
Long Bình vẫn không đáp lời, lấy một ngón tay chấm nước trà viết lên mặt bàn :
"Tôi là người câm!" Thất Thất chân nhân bị một vố đau điếng, trong lòng cảm thấy bực tức, nhưng điều lệ lão đặt ra còn trách ai được? Đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cười ha hả nói:
− Tiểu tử ngươi khá lắm! Bần đạo phục ngươi ! Thôi ta lên đường.